Chap 105
Ngày hôm sau...
Hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Sở Hà chính thức đi làm, cũng là ngày đầu tiên Chu Mộng Chỉ quay lại sau kì nghỉ dài ngày, trong văn phòng đột nhiên có thêm hai người, khiến bầu không khí có trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Hôm qua, trong buổi họp, Thẩm Sở Hà đã gặp mọi người trong nhóm dự án rồi, bao gồm cả Trương Hiển Hy lạnh lùng, chỉ còn mỗi Chu Mộng Chỉ là chưa gặp thôi.
Thế nên, Thẩm Sở Hà sau khi suy nghĩ một lúc bèn đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình rồi đi đến chỗ Chu Mộng Chỉ.
Thẩm Sở Hà là một cô gái xinh đẹp, nhưng không đến mức quá lộng lẫy, vóc dáng cũng bình thường, nhưng lại tỏa ra khí chất của một nữ thần thu hút bao nhiêu ánh nhìn, vậy nên khi cô vừa đứng dậy thì các đồng nghiệp trong văn phòng lập tức chú ý.
Thẩm Sở Hà bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ mỉm cười nói: "Chào cô, Chu Mộng Chỉ, tôi là nhân viên mới của nhóm dự án chúng ta, tên là Thẩm Sở Hà, sau này mong cô giúp đỡ nhiều."
Nhưng đáp lại cô chỉ là một sự im lặng.
Chu Mộng Chỉ đeo tai nghe, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, hoàn toàn không hề nhìn Thẩm Sở Hà đứng cạnh mình.
Các đồng nghiệp trong nhóm dự án thấy thế thì cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngập.
"Chào cô, tôi tên Thẩm Sở Hà, sau này mong cô giúp đỡ." Trên môi Thẩm Sở Hà vẫn nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, cô lặp lại một lượt lời mình nói rồi chìa tay ra trước mặt Chu Mộng Chỉ.
Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ mới từ từ tháo tai nghe ra, lơ đãng đưa mắt nhìn Thẩm Sở Hà: "Ừ, chào cô."
Nhưng Chu Mộng Chỉ lại không bắt tay Thẩm Sở Hà: Dù sao chỉ cần là phụ nữ trông đẹp một chút hoặc xuất sắc một chút trong văn phòng này thôi thì cô ta đều ghét, chẳng hạn như Thẩm Sở Hà hoặc Thoại Mỹ.
Lúc này, hành động của Chu Mộng Chỉ thật sự khiến các đồng nghiệp trong nhóm dự án điên tiết: Thẩm Sở Hà tuyệt biết bao nhiêu, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách nhiệt tình, làm việc nghiêm túc, còn Chu Mộng Chỉ ngoài việc xinh đẹp và được đi theo bậc thầy Trương Hiển Hy ra thì chẳng có cái gì cả, thế mà lại không xem ai ra gì!
Nhưng Thẩm Sở Hà thì vẫn cứ nở nụ cười, gật đầu nói với Chu Mộng Chỉ: "Vậy cô làm việc tiếp đi.", sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Ngay lập tức, mọi người trong văn phòng đều quay lại với công việc của mình, tuy họ thấy chướng mắt, nhưng dù gì cũng không phải chuyện của mình, thế nên mọi người sau khi lầm bầm trong bụng một lúc thì không nói gì nữa.
Lúc này, Khưu Doanh Doanh từ nãy vẫn luôn nhiều chuyện lập tức đẩy ghế lại sát bên Thoại Mỹ: "Chị!"
"Chuyện gì?" Thoại Mỹ hỏi mà không ngẩng đầu lên.
"Chu Mộng Chỉ có phải là quá đáng lắm không?" Khưu Doanh Doanh khẽ lên tiếng bất bình thay cho Thẩm Sở Hà.
"Đúng là rất quá đáng." Thoại Mỹ vẫn tiếp tục làm việc của mình, không hiểu vì sao, sau lần cuồng nhiệt với Kim Tử Long ở văn phòng anh hôm qua, sự áy náy của cô đối với Chu Mộng Chỉ đột nhiên giảm đi, không còn quá nhiều như lúc trước nữa.
Chuyện này có lẽ là vì, bốn năm trước, Chu Mộng Chỉ còn gây ra nhiều việc quá đáng với cô hơn nữa.
"Vậy... chúng ta có phải là nên làm gì đó không?" Khưu Doanh Doanh nói khẽ bằng giọng nghĩa khí bừng bừng, "Chị nhìn bản mặt Chu Mộng Chỉ kìa, hình như mới vừa tiêm chất căng da thì phải, thế thì có gì mà đắc ý?"
"Doanh Doanh!" Thoại Mỹ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Khưu Doanh Doanh, "Người ta có câu gì ấy nhỉ? Cái gì mà sẽ bị trời phạt ấy?"
"Kẻ xấu sẽ bị trời phạt!"
"Thế thì đúng rồi." Thoại Mỹ nhún vai, lại cúi xuống làm việc tiếp, "Từ khi nào mà em còn hơn cả ông trời vậy? Mấy chuyện đó em cần gì phải lo chứ? Cứ lo tốt nghiệp đại học đi đã!"
Thoại Mỹ lắc đầu, cảm thấy đời sống công sở đúng là khó nói, Thẩm Sở Hà mới ngày đầu tiên đi làm, đang tạo ấn tượng tốt cho mọi người, thế nên đã vô tình khiến mọi người càng ghét Chu Mộng Chỉ nhiều hơn, nhưng tất nhiên, mọi người vốn cũng đã rất ghét Chu Mộng Chỉ rồi.
Thế nên Thoại Mỹ cảm thấy, xét trên một phương diện nào đó thì Chu Mộng Chỉ có vẻ hoàn toàn không phải là đối thủ của Thẩm Sở Hà.
Nhưng mà mặc kệ đi! Mình cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, cho dù có nhiều lúc thân bất do kỉ mà phải can dự vào, nhưng Thoại Mỹ luôn cố gắng hết sức để tránh xa mấy việc đấu đá này.
"Vâng, được thôi." Khưu Doanh Doanh e dè gật đầu, cảm thấy mình đúng là có hơi nhiều chuyện, cũng may chị Thoại Mỹ kịp thời nhắc nhở, nếu không thì mình đã làm bậy rồi!
"Được rồi, mấy ngày nay mọi người sẽ chọn ra vài bản thảo tốt nhất để tiến hành làm đợt trang phục đầu tiên, em phải cố gắng thật nhiều, biết đâu lúc họp bản thảo của em sẽ được chọn đấy!"
"Tuy em không được chọn, nhưng nghe lời động viên này của chị thì em vẫn cảm thấy rất vui!" Khưu Doanh Doanh lúc lắc đầu rồi bắt đầu nghiêm túc làm việc.
"Ừ." Thoại Mỹ gật đầu, đặt tài liệu mình vừa làm xong qua một bên rồi cầm một tờ tài liệu khác lên, cô đưa mắt nhìn một lúc rồi chợt cầm tài liệu ấy đứng lên đi về phía Chu Mộng Chỉ.
"Chu Mộng Chỉ, đây là tài liệu mà cô cần chỉnh sửa, chẳng qua do mấy ngày trước cô xin nghỉ nên tôi tạm thời nhận giúp, bây giờ cô về rồi thì cô tự làm đi." Thoại Mỹ nói bằng giọng rất lạnh nhạt.
"À." Chu Mộng Chỉ uể oải gật đầu, "Nếu cô đã nhận giúp tôi thì hay là tiếp tục giúp tôi làm cho xong đi."
Dù sao Thoại Mỹ cũng biết mình là phu nhân tổng tài tập đoàn Kim Thị, giờ mình cho cô ta cơ hội được nịnh hót, cô ta phải vui mới phải chứ, Chu Mộng Chỉ khinh miệt nghĩ như vậy.
Thoại Mỹ đứng bên cạnh Chu Mộng Chỉ, cúi đầu nhìn Chu Mộng Chỉ đang ngồi ngả người trên ghế, đột nhiên cảm thấy sao mà mắt nhìn cái đẹp của Kim Tử Long lại tệ như vậy, đã vì một người phụ nữ thế này mà suốt bốn năm ròng dốc hết tâm huyết cho cô ta sao?
Thoại Mỹ không kìm được cười khẩy một cái, rồi không nói gì mà cầm tờ tài liệu đặt xuống bàn Chu Mộng Chỉ rồi quay người bước đi.
Chu Mộng Chỉ kinh ngạc nhìn theo Thoại Mỹ, không ngờ Thoại Mỹ lại không biết điều như vậy! Mình đã cho cô ta cơ hội rồi, vậy mà cô ta lại thiểu năng đến mức từ bỏ!
Cái chân của phu nhân tập đoàn Kim Thị, không phải ai cũng ôm được đâu nhé! Chu Mộng Chỉ tức tối nhìn Thoại Mỹ.
Nhưng Thoại Mỹ thì hệt như không hề trông thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của Chu Mộng Chỉ, cứ đi thẳng về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc: Tôi chỉ là ai làm việc nấy thôi, chứ tôi không nghe lời ai cả. Công việc này vốn là của Chu Mộng Chỉ cô mà, cô lại còn muốn đùn sang cho tôi giúp cô làm à? Đây là công ty đấy, nếu muốn làm phu nhân tổng tài tập đoàn Kim Thị thì về nhà mà làm đi!
Các đồng nghiệp trông thấy cảnh này liền đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng không nói gì cả, tiếp tục làm việc.
Bầu không khí trầm lặng ấy kéo dài đến tận khi công việc kết thúc.
Lúc này, Lily chợt đẩy cửa văn phòng bước vào, cô vẫy tay, tỏ ý bảo mọi người nhìn mình: "Mọi người làm việc cả ngày cũng vất vả rồi, để chào đón đồng nghiệp Thẩm Sở Hà mới gia nhập nhóm dự án, sẽ có một buổi liên hoan tổ chức vào chiều nay, Tô tổng và Lâm tổng cũng tham dự, mọi người mau chóng thu dọn rồi xuống sảnh tập hợp nhé!"
"Yeah!" Mọi người đồng thanh hoan hô rồi lục tục đứng dậy bước ra cửa.
Khưu Doanh Doanh cũng phấn khích kéo tay Thoại Mỹ chạy ra ngoài, chỉ có Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy là vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy.
Trương Hiển Hy vốn đã luôn lạnh lùng, thế nên đã báo trước với Lâm Kính Trạch rằng mình sẽ không tham gia, còn Chu Mộng Chỉ thì không nói gì cả, mặc dù cô ta biết, buổi tiệc chào đón Thẩm Sở Hà dời đến tận hôm nay mới tổ chức là vì muốn chờ cô ta về.
Nhưng đã biết vậy rồi mà cô ta vẫn cứ ngồi yên tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Khi mọi người đã tập hợp đông đủ dưới sảnh rồi, Lily sau khi kiểm tra sỉ số liền sa sầm nét mặt, bước đến nói với Tô Thanh Dương: "Tô tổng, Chu Mộng Chỉ của nhóm chúng ta vẫn chưa đến."
Gương mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương lập tức lộ chút khó chịu, anh trầm ngâm một lúc rồi quay sang nói với Lâm Kính Trạch đang đứng cạnh: "Lâm tổng, chị Kim hình như chưa đến."
Lâm Kính Trạch đang ngắm Thẩm Sở Hà, nghe câu nói ấy thì chợt giật mình, đưa mắt nhìn một lượt đám người trước mặt, quả nhiên không thấy Chu Mộng Chỉ đâu, liền thở dài nói: "Mọi người ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."
Tuy Lâm Kính Trạch có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa anh chị ba dường như đã có chút thay đổi, nhưng Chu Mộng Chỉ hiện giờ vẫn là phu nhân tổng tài tập đoàn Kim Thị, vẫn là người cần được nể mặt.
Lâm Kính Trạch nghĩ như thế trong lúc đi thang máy đến văn phòng của nhóm dự án, khi vừa bước ra khỏi thang máy thì lại vừa hay trông thấy Chu Mộng Chỉ đang xách túi bước ra khỏi văn phòng.
"Chị ba!" Hiện giờ đã là giờ tan làm, xung quanh không còn ai nữa, thế nên Lâm Kính Trạch mới gọi như thế.
"Kính Trạch." Chu Mộng Chỉ cười rồi hỏi với vẻ ngây thơ, "Có chuyện gì không?"
"Hôm nay là tiệc chào mừng Sở Hà, chị ba cũng đến cho vui đi." Lâm Kính Trạch lúc đầu nghĩ nếu Chu Mộng Chỉ không muốn đi thì anh cũng không ép.
Nhưng Thẩm Sở Hà lại là người rất để ý, nếu vừa mới tham gia nhóm dự án mà đã gặp chuyện thế này thì Lâm Kính Trạch cảm thấy, tâm trạng của Thẩm Sở Hà chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
"Chuyện này..." Chu Mộng Chỉ có hơi do dự, cuối cùng vì nể mặt Lâm Kính Trạch nên mới không từ chối một cách quá thẳng thừng, "Hôm nay tôi thấy hơi không khỏe, không đi được, mọi người cứ chơi vui vẻ đi."
Lâm Kính Trạch nhìn gương mặt Chu Mộng Chỉ, biết cô ta cố tình không muốn đi, trong lòng cảm thấy cực kì bất mãn, nhưng anh vẫn cố cười lịch sự nói: "Thôi được, chị ba, chị về nghỉ ngơi đi."
"Ừ!" Chu Mộng Chỉ ngọt ngào gật đầu rồi đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch rời đi.
Bóng Lâm Kính Trạch vừa khuất, nụ cười trên mặt Chu Mộng Chỉ lập tức tắt ngóm, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Thẩm Sở Hà là cái thá gì? Mình còn chẳng biết cô ta là ai, việc gì phải đi dự tiệc chào mừng cô ta? Đúng là quái lạ mà!"
Nói xong, Chu Mộng Chỉ xách cái túi của mình đi thẳng.
Chu Mộng Chỉ vừa về đến biệt thự thì được chị Lý báo tin, Kim Tử Long có gọi điện thoại về tìm cô ta.
Đây là lần đầu sau một khoảng thời gian dài, Kim Tử Long chủ động gọi về cho cô ta, thế nên Chu Mộng Chỉ rất mừng, còn không cởi giày ra mà chạy ngay lên phòng ngủ gọi điện.
Điện thoại vừa được nối, Chu Mộng Chỉ đã phấn khích nói: "Tử Long, anh gọi điện cho em à?"
"Ừ." Kim Tử Long ở đầu dây bên kia đáp lời rồi hỏi, "Anh nghe anh họ nói em muốn phẫu thuật thẩm mỹ à?"
"Hả?" Nghe Kim Tử Long hỏi như vậy, Chu Mộng Chỉ lập tức nổi giận đùng đùng, cái tên Chu Hán Khanh này đúng là càng lúc càng quá đáng rồi, mình đã lén đi thẩm mỹ, không ngờ Chu Hán Khanh lại đi nói cho Kim Tử Long biết! Lát nữa mình sẽ bắt anh ta phải nói cho rõ ràng, tại sao dạo này lại thích phá hỏng chuyện của mình như thế!
"Nếu đúng vậy thì cũng không sao." Kim Tử Long dịu dàng nói, "Chỉ cần là việc em muốn làm thì anh đều sẽ ủng hộ."
"Có thật không?" Chu Mộng Chỉ cảm động đến mức toàn thân mềm nhũn, "Tử Long, anh thật tốt."
"Đương nhiên là thật rồi." Kim Tử Long trả lời qua điện thoại nghe rất thật lòng, "Anh cũng mong em sẽ được mãi mãi xinh đẹp."
"Vâng!" Chu Mộng Chỉ gật đầu thật mạnh, có sự ủng hộ của Kim Tử Long rồi, cô ta càng kiên định muốn đi sửa nhan sắc hơn.
Chu Mộng Chỉ tranh thủ nói chuyện thêm với Kim Tử Long thời gian này phải bận rộn tăng ca thêm vài câu rồi mới cúp máy, rồi cô ta mím môi, cảm thấy sự việc không thể chậm trễ, phải mau chóng đi tìm bác sĩ, xin tư vấn để được phẫu thuật sao cho đẹp nhất.
Nghĩ đến đó, Chu Mộng Chỉ liền chạy thẳng xuống lầu nói với chị Lý: "Chị Lý, sắp xếp tài xế cho tôi, tôi phải ra ngoài một chút."
"Thưa mợ, đã đến giờ ăn tối rồi, mợ còn định đi đâu?" Chị Lý nhìn mấy món ăn đã được nhà bếp nấu xong, thắc mắc hỏi.
"Sao mà chị lắm chuyện thế?" Chu Mộng Chỉ hậm hực hừ một tiếng, "Bảo chị đi chuẩn bị thì mau đi đi!"
"Vâng." Chị Lý vội sợ sệt gật đầu rồi chạy ra ngoài gọi tài xế.
Chu Mộng Chỉ lại vui vẻ đắc ý nhìn xa xăm: Trên thế gian này, mình là người đẹp nhất, không ai có thể bì được với mình cả, mình phải luôn xinh đẹp thế này, dùng gương mặt và thân hình này để giữ chặt lấy trái tim của Kim Tử Long!
Trong khi đó, đám người Thoại Mỹ đã đi đến nhà hàng mà Lily đã đặt chỗ.
Do có mặt của hai vị sếp lớn là Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch nên các nhân viên trong nhóm đều tỏ ra rất e dè quan sát.
Thế nên, mọi người đều phát hiện ra, trong suốt bữa ăn, Lâm Kính Trạch đã luôn chăm sóc Thẩm Sở Hà một cách không hề ngần ngại, tất cả đều lần đầu tiên trông thấy một công tử ăn chơi như Lâm Kính Trạch lại nở nụ cười của một chàng trai ấm áp.
Xem ra đồng nghiệp Thẩm Sở Hà mới đến này có lai lịch cũng không đơn giản.
Mọi người sau khi dùng bữa xong lại đi đến một quán bar để tiêu khiển.
Không khí ở quán bar rất khác với ở nhà hàng, mọi người cũng trở nên thư giãn hơn rất nhiều, Khưu Doanh Doanh là người đầu tiên xung phong lên hát một bài, còn bày trò chơi cho moi người, khiến bầu không khí trở nên rất vui vẻ, mọi người ai cũng chơi rất vui.
Thoại Mỹ sau khi nói chuyện một lúc với Tô Thanh Dương thì cầm cốc nước trái cây ra ngồi một góc ngẫm nghĩ vài chuyện.
Cô nhìn Khưu Doanh Doanh đang cười rạng rỡ, trong lòng cảm thấy rất ghen tị với cô bé, vừa có gia đình hạnh phúc, có công việc yêu thích, lại còn có mối tình đầu là một người đàn ông rất yêu thương cô và đáng để dựa dẫm.
Tất nhiên, cũng là do Doanh Doanh đã luôn cố gắng nỗ lực, đúng như câu người ta thường nói, "người càng nỗ lực thì sẽ càng gặp nhiều may mắn".
"Hi, Thoại Mỹ, cô đang nghĩ gì thế?" Thẩm Sở Hà cầm một li whiskey lạnh ngồi bên cạnh Thoại Mỹ, cô cũng vừa mới nói chuyện với Lâm Kính Trạch xong.
Bây giờ Lâm Kính Trạch đang ngồi cạnh Tô Thanh Dương, bàn chút chuyện công việc.
Thoại Mỹ quay sang cười với Thẩm Sở Hà: "Có nghĩ gì đâu."
"Ừ." Thẩm Sở Hà gật đầu, quay sang nhìn Khưu Doanh Doanh đang ca hát rồi cười vui vẻ, chốc chốc lại còn lắc lư đầu theo điệu nhạc trong phòng nữa.
"À phải rồi, Thoại Mỹ." Thẩm Sở Hà vừa thích thú lắc lư vừa nói chuyện, "Hôm nay tôi thấy cô với Chu Mộng Chỉ có chút bất hòa, nhưng tôi cảm thấy sau này cô nên bớt va chạm với cô ta thì hơn."
"Hả?" Thoại Mỹ cau mày: Hình như người biết được thân phận của Chu Mộng Chỉ chỉ có mình, Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch thôi mà, nhưng sao nghe giọng điệu của Thẩm Sở Hà thì hình như cũng đã biết Chu Mộng Chỉ là ai vậy?
"Cô nghe lời tôi đi!" Thẩm Sở Hà tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Thoại Mỹ rồi nói một cách hết sức bí ẩn, "Hôm nay lúc tôi sang chào hỏi Chu Mộng Chỉ đã nhìn thấy cái nhẫn mà cô ta đeo!"
"Cái nhẫn sao?" Thoại Mỹ không hiểu ý Thẩm Sở Hà muốn nói gì.
"Bố tôi là giáo sư chuyên thiết kế trang sức, thế nên tôi không chỉ có chuyên ngành thiết kế thời trang mà còn có chút kiến thức về trang sức nữa." Thẩm Sở Hà ngồi sát vào Thoại Mỹ rồi nói khẽ, "Cái túi xách của Chu Mộng Chỉ vốn đã rất đắt tiền rồi, nhưng mức lương của các đồng nghiệp trong nhóm chúng ta cũng không thấp, cắn răng một chút cũng có thể mua được cái túi giống của cô ta, chỉ có cái nhẫn mà cô ta đeo thì mới là vật đặc biệt."
"Đặc biệt thế nào?" Thoại Mỹ tuy lúc học đại học cũng có học cả thiết kế trang sức, nhưng cô thật sự không hơi đâu mà đi quan sát xem Chu Mộng Chỉ đeo trang sức gì, bởi bình thường nhìn mặt Chu Mộng Chỉ cô còn không muốn nữa mà.
Thẩm Sở Hà mỉm cười với Thoại Mỹ rồi nói: "Theo tôi được biết thì chiếc nhẫn xanh ngọc mà Chu Mộng Chỉ đeo ở ngón trỏ, trên thế giới này chỉ có hai chiếc mà thôi."
"Trên thế giới chỉ có hai chiếc sao?" Thoại Mỹ có hơi kinh ngạc.
"Không chỉ có thế!" Thẩm Sở Hà lắc lắc ngón tay rồi hỏi Thoại Mỹ, "Cô có biết chủ sở hữu của chiếc nhẫn còn lại là ai không?"
"Không biết." Thoại Mỹ lắc đầu.
"Chiếc nhẫn còn lại hiện giờ đang nằm trên tay của nữ hoàng Anh!" Thẩm Sở Hà nói đến đây, trong giọng nói không kìm được sự thảng thốt, cô lắc đầu thở dài nói, "Lúc đó tôi còn tưởng là mình nhìn lầm, nên mới cố ý nấn ná đứng quan sát thật kĩ, nhận thấy chiếc nhẫn ấy đúng là hàng thật!"
"..." Bàn tay cầm cốc nước trái cây của Thoại Mỹ bất giác siết chặt lại.
Nếu là trước đây, Thoại Mỹ mà nghe thấy chuyện này chắc sẽ chỉ khó chịu bĩu môi, sau đó vừa cười khẩy vừa cảm thấy khinh miệt Kim Tử Long và Chu Mộng Chỉ thôi.
Song lúc này, Thoại Mỹ lại cảm thấy cay đắng trong lòng, nghĩ đến những việc xảy ra giữa cô và Kim Tử Long thời gian gần đây, Thoại Mỹ không thể nào lừa dối trái tim mình được.
Nhưng câu nói vô tình của Thẩm Sơ Hà lại khiến Thoại Mỹ phải đối diện với một sự thật mà cô không thể né tránh, đó là Chu Mộng Chỉ hiện giờ là vợ của Kim Tử Long, hơn nữa còn được anh nâng niu như bảo bối.
Vậy nên, Thoại Mỹ, những chuyện hoang đường xảy ra giữa mày và Kim Tử Long gần đây, rốt cuộc là thế nào? Còn mày trong lòng anh ta là cái gì chứ?
Thẩm Sở Hà ngồi bên cạnh dường như không để ý đến tâm trạng của Thoại Mỹ, lại tiếp tục hỏi: "Thoại Mỹ, cô có biết giá trị của cái nhẫn đó không?"
"..." Thoại Mỹ không nói gì, chỉ cầm chặt hơn cốc nước trong tay.
"Chắc cũng bằng số tiền đầu tư vào dự án của chúng ta giai đoạn đầu đấy." Thẩm Sở Hà tự hỏi tự trả lời, "Chậc chậc chậc, cho nên tôi đoán, cho dù Chu Mộng Chỉ đó không có tài năng đi nữa thì lai lịch của cô ta cũng không phải dạng vừa, vậy nên không phải là người mà chúng ta có thể động vào!"
Thẩm Sở Hà nói xong liền vỗ nhẹ vào tay Thoại Mỹ: "Bởi vậy Thoại Mỹ à, sau này cô phải chú ý đấy."
Đúng rồi, Chu Mộng Chỉ đương nhiên có lai lịch không tầm thường, cô ta là người vợ mà Kim Tử Long đã khua chiêng gióng trống rước về đấy! Đường đường là phu nhân tổng tài tập đoàn Kim Thị đấy!
Thoại Mỹ nhếch mép, nở một nụ cười cay đắng: Còn mình thì là cái thá gì chứ? Sao mình lại rơi vào bước đường vừa đáng thương vừa đáng hận thế này?
"Thoại Mỹ?" Thẩm Sở Hà cuối cùng cũng nhận ra vẻ bất thường của Thoại Mỹ, cô khẽ lay tay của cô hỏi: "Cô không sao chứ? Có phải quá chấn động khi nghe thông tin ấy không?"
An Điềm vội định thần lại, gượng cười với Thẩm Sở Hà: "À, tôi không sao! Cảm ơn cô đã nhắc nhé."
"Có gì đâu mà, do mới lần đầu gặp tôi đã thấy thích cô rồi!" Thẩm Sở Hà thân thiết khoác tay Thoại Mỹ.
Thoại Mỹ cảm thấy lồng ngực đau nhói, thế nên dù Thẩm Sở Hà tỏ ra rất thân thiết, cô cũng chỉ lịch sự gật đầu lại.
Sụt sịt cái mũi đã bắt đầu hơi cay, Thoại Mỹ liền quay mặt sang một bên, tránh để Thẩm Sở Hà Thoại Mỹ, mày đúng là đáng thương! Mày chẳng là cái gì hết! Bốn năm trước đã như vậy, bốn năm sau cũng như vậy! Tại sao mày cứ liên tục tiếp cận anh ta chứ?
Thoại Mỹ từ từ đặt cốc nước trái cây trong tay xuống, đột nhiên nhìn sang li rượu trong tay Thẩm Sở Hà rồi hỏi: "Cô đang cầm cái gì thế? Rượu à?"
Có lẽ uống rượu sẽ tốt hơn, rượu có thể khiến người ta tạm thời quên đi mọi thứ, cũng có thể khiến người ta không cảm thấy ghen với những thứ mình không nên ghen.
"Đúng rồi, là whiskey." Thẩm Sở Hà lắc lắc li rượu trong tay, "Tôi mới lấy đấy, còn chưa uống đâu, nhưng mà nồng độ cồn hơi cao, cô có uống không? Tôi đi lấy cho cô."
"Không cần đâu, uống li của cô cũng được." Thoại Mỹ nói xong liền giật lấy li rượu trong tay Thẩm Sở Hà rồi nốc cạn.
Chất lỏng cay xè chảy xuống cổ làm Thoại Mỹ ho sặc sụa.
"Cô không sao chứ?" Thẩm Sở Hà vội giật lại li rượu trong tay Thoại Mỹ đặt xuống bàn, sau đó vừa vỗ vào lưng Thoại Mỹ vừa nói, "Rượu whiskey này mạnh lắm, sao cô lại uống cạn một hơi như thế?"
Thoại Mỹ lại ho mấy tiếng nữa, đưa tay lau nước mắt chảy ra không biết là vì sặc hay là vì lí do khác rồi cười với Thẩm Sở Hà: "Đâu có, tôi lại thấy rượu này chẳng mạnh gì mấy, uống rất ngon mà."
Thẩm Sở Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vẻ mặt bất thường của Thoại Mỹ, vỗ vào lưng cô.
"Còn rượu không? Tôi muốn uống nữa!" Thoại Mỹ mỉm cười gượng gạo với Thẩm Sở Hà.
"Cô chắc chắn muốn uống chứ?" Thẩm Sở Hà nhìn vào Thoại Mỹ bằng ánh mắt sâu xa.
"Chắc chứ! Ra ngoài chơi mà, phải vui hết mình." Thoại Mỹ nói rồi đứng dậy, tự đi tìm rượu.
"Vậy được." Thẩm Sở Hà ấn Thoại Mỹ ngồi lại trên ghế sofa. Cô nhìn vào mắt Thoại Mỹ nói: "Tôi sẽ đi lấy cho cô. Muốn uống bao nhiêu, tôi đều chiều theo cô."
Thẩm Sở Hà nói rồi đứng dậy đi lấy rượu.
Thoại Mỹ ngồi trên ghế sofa mà như không còn chút sức lực nào, ngực cô lại bắt đầu bức bối. Cô cảm thấy mình rất đáng thương, bốn năm trước đã yêu Kim Tử Long, bốn năm sau lại đi vào vết xe đổ, phải lòng anh một lần nữa!
Cả đời này, cô phải dính líu đến Kim Tử Long mãi sao?
Cô không muốn! Cô không muốn!
Bốn năm qua cô đã sống như thế nào, cô quên rồi sao? Tổn thương trong đêm mưa đó, mười tháng mang thai vất vả, căn nhà trọ rách nát, những ngày trắng tay! Tất cả đều nhờ Kim Tử Long ban cho! Sao cô có thể, yêu anh một lần nữa chứ?
Thoại Mỹ, có phải mày điên rồi không?
Từ từ nhắm mắt lại, Thoại Mỹ gật đầu tự chế giễu mình. Phải, cô điên rồi, cô điên thật rồi!
Lúc này, Thẩm Sơ Hà bê mấy li rượu whisky đến gần Thoại Mỹ. Cô đặt mấy li rượu lên bàn, sau đó cầm một li lên đưa nó cho Thoại Mỹ: "Đây. Rượu cô muốn, tôi đã mang tới cho cô đây."
"Cảm ơn cô!" Thoại Mỹ đưa tay ra cầm lấy cốc rượu trong tay Thẩm Sở Hà, nụ cười giống như một quả pháo hoa, sau một khoảnh khắc rực rỡ liền biến thành tro tàn vô tận.
Đưa cốc rượu lên cạnh môi, Thoại Mỹ ngước đầu lên, và một li rượu whisky đã được nốc sạch như vậy.
Một li, lại thêm một li. Thoại Mỹ không nói gì, chỉ đổ rượu vào cổ họng mình giống như đang uống nước. Say cũng tốt! Nếu say rồi, cô sẽ không nghĩ về những chuyện buồn đó nữa!
***
Thương chị tui, ổng hối hận rồi chị ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com