Chap 137
Ngày hôm sau…
Kim Tử Long theo như sắp xếp hôm qua, dẫn Kim Thiên Kỳ đến Kim Thị, toàn thể nhân viên Kim Thị nhận được thông tin đều đứng ở đại sảnh, háo hức mong đợi được nhìn thấy cậu chủ trong truyền thuyết.
Vốn dĩ đã hẹn đến cùng một lúc, Kim Tử Long và Kim Thiên Kỳ, xuất hiện đúng giờ ở trong sảnh Kim Thị, Kim Tử Long mặc bộ đồ tây chính thống màu lam sẫm, vừa hay tôn lên thân hình cao lớn lực lưỡng của anh.
Kim Thiên Kỳ thì mặc bộ đồ tây kiểu màu xám nhạt, thân hình đại khái cao như Kim Tử Long, cặp lông mày cũng giống nhau, chỉ là Kim Thiên Kỳ hơi gầy hơn Kim Tử Long một chút.
Điểm khác biệt rõ rệt nhất của hai người là đôi mắt của Kim Tử Long lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác không gần gũi, nhưng Kim Thiên Kỳ thì nở nụ cười tỏa nắng mọi lúc.
“Chào Kim tổng, chào giám đốc Kim!” Khi Kim Tử Long và Kim Thiên Kỳ đến trước mặt mọi người, họ vội cúi người chào hỏi.
Kim Tử Long đã quá quen với những cảnh tượng này rồi, đương nhiên là sẽ trầm tĩnh tự phụ gật đầu.
Nhưng hình như đây là lần đầu tiên Kim Thiên Kỳ thấy có nhiều người chào hỏi mình nên bèn đi sang một bên.
Kim Tử Long nhìn sang Kim Thiên Kỳ, sau đó giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục đi về trước.
Đương nhiên, cảnh tượng này đã được nhân viên Kim Thị trông thấy, ai cũng cảm thán trong lòng: Dù sao thì cũng còn trẻ, những tình huống thế này chưa kiểm soát được, cậu chủ này năng lực không kém Kim Tổng là mấy.
Mọi người nhìn nhau, sau khi đảo mắt một vòng thì e dè đi theo sau Kim Tử Long, tiếp tục công việc sau đó.
Sau khi Kim Thiên Kỳ ra mắt xong, Kim Tử Long dẫn Kim Thiên Kỳ đến văn phòng làm việc của mình.
Trương Hiển Hy và Susan cũng đến văn phòng theo chỉ thị của Kim Tử Long.
Vừa đến văn phòng, Trương Hiển Hy không chào hỏi đã ngồi xuống, anh vẫy tay với Kim Thiên Kỳ nói: “Cậu hai, lâu quá không gặp!”
“Richard, lâu quá không gặp!” Kim Thiên Kỳ cười thân thiện với Trương Hiển Hy, anh cũng biết về Trương Hiển Hy này.
Hình như anh ấy là bạn mà Kim Tử Long quen lúc du học nước ngoài, cũng chả trách, hai người đều lạnh lùng, nên mới có thể trở thành bạn của nhau, chỉ là, bình thường họ không thích nói chuyện, thế lúc đi với nhau họ làm gì nhỉ?
Kim Thiên Kỳ khó hiểu trong lòng, vẻ mặt vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc.
Lúc này, Susan nghiêm túc đứng trước mặt Kim Tử Long, chào Kim Thiên Kỳ: “Chào giám đốc Kim.”
Susan mặc bộ trang phục màu gạo, tóc đen bới cao, cảm giác lanh lợi, tuy ăn mặc có phần đơn điệu so với lúc bình thường, nhưng vẫn có thể thấy được cô đã chăm chú cho vẻ ngoài rất nhiều so với bình thường rồi, còn có đôi bông tai ngọc trai đắt tiền.
Lúc này Susan đan xen hai tay, vẻ mặt cung kính, nhưng lòng bàn tay ra mồ hôi rất nhiều: Đây là lần gặp đầu tiên giữa cô và cậu chủ, sau đó, họ sẽ là đồng nghiệp, cô có thể gặp cậu chủ mỗi ngày rồi! Đây là ngày vui nhất từ lúc cô đến thành phố H vào công ty Kim Thị!
“Chị này, à không phải.” Kim Thiên Kỳ vỗ nhẹ vào đầu mình, rồi nhìn sang Kim Tử Long, “Anh, chị này là làm gì vậy?”
“Trợ lý của anh.” Kim Tử Long giọng hững hờ, mặt không biểu cảm.
“Chị này xinh đẹp như vậy mà là trợ lý của anh sao?” Kim Thiên Kỳ tiến đến bên Kim Tử Long, tiếp tục thỏ thẻ, “Nếu em về nhà mà nói tin này cho Mỹ Mỹ biết nhất định sẽ vui lắm đây.”
“Cô ấy không nhảm nhí như em.” Kim Tử Long không quan tâm đến Kim Thiên Kỳ, anh giơ tay biểu thị Susan bước đến.
Susan vội cúi đầu đi đến nói: “Kim tổng, anh có dặn dò gì ạ?”
“Vì việc Thiên Kỳ nhận chức giám đốc marketing, mọi người đều hay tin một tuần trước đó rồi, bây giờ cô dẫn cậu ấy đi làm quen với những việc khác ở công ty Kim Thị.”
Kim Tử Long nhìn lướt qua Susan, tiếp theo mở tài liệu trước mặt mình ra.
“Vâng, Kim tổng.” Susan không có biểu cảm gì đặc biệt, cô làm việc như thường lệ rồi nhìn Kim Thiên Kỳ, nói, “Giám đốc Kim, mời theo tôi.”
“Được rồi.” Kim Thiên Kỳ nhún vai, bộ dạng không cam tâm, anh khách sáo vẫy tay chào Kim Tử Long và cả Trương Hiển Hy, sau đó theo Susan ra ngoài.
“Bye bye!” Trương Hiển Hy nhìn Kim Thiên Kỳ đi ra, và đóng cửa lại, sau đó mới quay sang nhìn Kim Tử Long.
Trương Hiển Hy thân là một nhà thiết kế thời trang trẻ nổi tiếng, bình thường mặt lạnh như băng và kiệm lời.
Nhưng ở trước mặt Kim Tử Long, đại khái là do chữ duyên, nên nói khá nhiều: “Tôi nói Tử Long này, sao anh lại để Kim Thiên Kỳ đến làm giám đốc marketing ở tổng công ty Kim Thị vậy? Anh làm chủ tịch lâu như vậy rồi, nhất định là biết vị trí này không phải ai cũng có thể làm được mà!”
“Anh cảm thấy Kim Thiên Kỳ làm không nổi giám đốc marketing sao?” Kim Tử Long không tỏ rõ ý kiến rồi nhìn sang Trương Hiển Hy.
“Tôi cảm thấy có chút phiêu đó.” Trương Hiển Hy lắc đầu.
“Thế à?” Kim Tử Long ngồi dựa ra sau với tư thế thả lỏng người, “Tôi thì lại cảm thấy, dù có đưa luôn cả vị trí chủ tịch tập đoàn Kim Thị cho Kim Thiên Kỳ, thì nó cũng có gan ngồi vào đấy.”
“Điều này không thể nào!” Trương Hiển Hy xua tay, “Thiên Kỳ cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, sao có thể có bản lĩnh to lớn như vậy? Anh xem đi vừa nãy theo anh vào công ty, dáng vẻ non nớt không vững vàng như vậy, thế mà anh lại giao vị trí giám đốc thị trường cho cậu ấy, e là sẽ xảy ra sự cố.”
“Sự cố chắc là sẽ có, chỉ là không biết vì vấn đề năng lực hay là nó cố ý làm vậy thôi.” Kim Tử Long dùng tay gõ nhẹ lên bàn, giọng bình thản.
“Anh nói câu này là ý gì?” Trương Hiển Hy có chút không hiểu.
“Richard, anh có nghe qua một câu nói của người Trung Quốc chưa, sói đội lốt cừu?” Kim Tử Long bắt đầu cảnh giác kể từ ngày Kim Thiên Kỳ xuất hiện.
Lúc xưa anh đưa Kim Diệp Lâm, Tống Mạn Nhu và Kim Thiên Kỳ sang Mỹ, Kim Tử Long cũng chưa bao giờ mất cảnh giác với Tống Mạn Nhu, lúc đầu bà ta đã dụ dỗ bố mình thế nào, sau đó vào nhà họ Kim, cuối cùng chiếm giữ vị trí quan trọng ở công ty Kim Thị, đây là những chuyện mà Kim Tử Long không bao giờ quên được.
Kim Tử Long cũng biết, dù mình đã đưa bà ta sang Mỹ, nhưng bà ta vẫn dòm ngó công ty Kim Thị! Quả nhiên, sau bốn năm, bà ta lại đưa Kim Thiên Kỳ về bên cạnh mình.
Hơn nữa, hình như Kim Thiên Kỳ có tình cảm đặc biệt với Thoại Mỹ, thậm chí anh đang nghĩ đến việc, lần trước cô bị Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ bắt cóc, chính cậu ta đã cứu Thoại Mỹ. Còn nữa, kế hoạch cụ thể mà Kim Thiên Kỳ chiếm đoạt công ty rốt cuộc là gì, trong tay cậu ta đã có những thông tin gì rồi, những thứ này mình đều không biết, và vẫn phải tiếp tục điều tra.
Nhưng, điều này cũng không sao, nếu cậu ta đã đến rồi, mình vẫn đủ thực lực để cậu ta ngoan ngoãn trở về. Đối với điểm này, Kim Tử Long rất tự tin.
“Sói đội lốt cừu?” Trương Hiển Hy cau mày suy ngẫm.
Còn Kim Tử Long chỉ cười nhẹ, không giải thích gì thêm: Không biết bây giờ Kim Thiên Kỳ đã ngồi vào vị trí giám đốc marketing rồi thì bước tiếp theo sẽ làm gì?
Lúc này, Kim Thiên Kỳ và Susan một người đi trước một người đi sau đến các phòng ban chào hỏi, xong rồi cuối cùng cũng đến văn phòng làm việc trước đây của Chu Hán Khánh.
Kim Thiên Kỳ tự nhiên bước vào văn phòng, sau đó ngồi vào vị trí giám đốc.
Susan cũng bước đến theo khuôn phép, sau đó đóng cửa lại.
“Giám đốc Kim.” Susan đi đến trước bàn làm việc, cúi đầu lén nhìn Kim Thiên Kỳ, bây giờ chỉ có hai người họ, cậu chủ của cô sẽ nói gì với cô đây?
Cố Thiên Kỳ ho nhẹ một tiếng hỏi: “Trợ lý Susan, môi trường ở đây không tệ, tôi rất thích.”
“Vậy thì tốt.” Susan ngẩng đầu lên nhìn Kim Thiên Kỳ, nói, “Văn phòng làm việc của cậu là do Kim tổng sắp xếp, đích thân tôi bố trí, môi trường này không những phù hợp với phong cách của cậu, mà còn rất an toàn.”
Nghe thấy ba chữ “rất an toàn”, Kim Thiên Kỳ vểnh môi lên: “Ba từ “rất an toàn” có ý nghĩ gì.”
“Không có máy quay lén hay máy nghe lén.” Cuối cùng thì Susan cũng gỡ bỏ lớp ngụy trang, cô nhìn thẳng vào mắt của Kim Thiên Kỳ, cảm giác thoải mái vô cùng.
“Ừ.” Kim Thiên Kỳ gật đầu, anh do dự, nhìn ánh mắt của Susan dịu dần đi, “Susan, ba năm nay tôi để cô ẩn nấp ở công ty, vất vả cho cô rồi.”
“Không vất vả.” Susan vội lắc đầu, cô nhìn đôi mắt anh tuấn trẻ trung của Kim Thiên Kỳ, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, “Có thể làm việc cho cậu chủ là tôi đã mãn nguyện rồi.”
Kim Thiên Kỳ cười với Susan: “Susan, đợi khi xong việc, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô, chức vụ và địa vị của cô đều sẽ được nâng tầm.”
“Tôi...” Susan nhấp môi, cô ẩn nấp ở công ty Kim Thị thời gian dài như vậy, không phải vì muốn nâng tầm, cô chỉ muốn được mãi mãi ở bên cậu chủ, làm việc cho cậu chủ.
Nhưng, những chuyện này cô đều không thể nói ra được, cô chỉ là một quân cờ của cậu chủ, không thể có quá nhiều tình cảm được, nếu không, ngay cả cơ hội ở bên cậu chủ cũng không có!
Susan khổ tâm, chỉ có thể giờ vờ tỏ vẻ mong muốn đạt được mục tiêu, cô vui vẻ nói, “Cảm ơn cậu chủ.”
“Đây điều là những thứ cô xứng đáng có được.” Kim Thiên Kỳ gác tay lên bàn, chống cằm nói, “Mấy ngày trước, Chu Hán Khanh đã nói tình hình của công ty Kim Thị cho tôi biết rồi, đặc biệt là những người có mối thâm gia với anh ấy, đã đưa cả vào danh sách rồi. Chỉ là, sau khi hành tung của Chu Hán Khanh bại lộ, nhất định Kim Tử Long sẽ xử lý những người có liên quan đến Chu Hán Khanh, không biết công ty Kim Thị bây giờ còn được bao nhiêu người có thể lợi dụng được.”
“Để Kim Tử Long tin tưởng tôi tuyệt đối, ngoài việc lần trước tôi tiết lộ danh sách buổi họp đổng sự cho Chu Hán Khanh biết, thì không có qua lại gì với Chu Hán Khanh cả, nên, chỉ biết một số người làm việc cho Chu Hán Khanh, còn những người đằng sau tôi cũng không rõ lắm.”
Susan vội bước đến, nhìn Kim Thiên Kỳ: “Cậu chủ, tôi phải làm gì?”
“Bắt đầu từ bây giờ, bất luận ở đâu đều hãy gọi tôi là giám đốc Kim.” Kim Thiên Kỳ nhìn Susan yêu cầu cô đổi lại cách xưng hô.
Susan phiền muộn cúi đầu xuống, mình vì sự xuất hiện của cậu chủ mà có hơi quá khích rồi, cách gọi “cậu chủ” này phải nhanh chóng bỏ đi thôi!
Nếu không, nói không chừng một ngày nào đó trong tình huống khẩn cấp, mình sẽ gọi cậu chủ trước mặt người ngoài mất, như vậy sẽ làm hỏng mọi việc!
“Xin lỗi, giám đốc Kim.” Susan siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.
Kim Thiên Kỳ xua tay, xem như tha thứ cho Susan: “Chiều nay, Thẩm Sở Hà sẽ gửi danh sách cho cô, đến lúc đó cô xem qua đi.”
“Vâng.” Susan cắn chặt môi gật đầu.
“Bây giờ tôi vừa đến công ty Kim Thị, tạm không manh động, cô tiếp tục ở bên cạnh Kim Tử Long làm việc cho tốt là được rồi, “ Kim Thiên Kỳ dựa vào ghế da, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, “Tạm thời tôi không có chuyện gì nữa, đi ra đi.”
“Vâng.” Susan lễ phép khom lưng gật đầu, cô nhìn KimThiên Kỳ rồi nhẹ nhàng đi ra.
Tiếng đóng cửa vọng lại, Kim Thiên Kỳ từ từ thở ra: Hôm nay mình đã ngồi lên vị trí giám đốc marketing của tập đoàn Kim Thị rồi, điều này càng cách mục tiêu của mình gần hơn, những mạng lưới giăng tốn công giăng sẵn từ trước giờ phải cẩn thận thu gom lại.
Mỹ Mỹ, hy vọng là sau tất cả mọi việc, ông trời sẽ thuận theo ý anh. Kim Thiên Kỳ đang nhắm mặt lại, nhoẻn miệng cười.
Khi Thoại Mỹ thức dậy thì Kim Tử Long và Kim Thiên Kỳ đã đi làm, Bối Bối cũng đã được các vệ sĩ hộ tống đến trường mẫu giáo.
Thoại Mỹ mặc áo ngủ vươn vai, quay người nhìn căn biệt thự rộng lớn trống trải, lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
“Mong là anh ấy có thể tan làm sớm giống như lúc trước, như vậy thì có thể ở bên cạnh mình.” Thoại Mỹ lẩm bẩm rồi bắt đầu ngồi dậy, đi ăn bữa sáng do người giúp việc dọn lên.
Mặt trời dần lên cao, Thoại Mỹ sau khi ăn sáng xong liền ra ngồi trên ghế dài ngoài sân để sưởi nắng, chỉ một lát đã thấy nóng lên, cô ngáp một cái rồi đứng dậy đi lang thang trong biệt thự: Một mình ở trong này đúng là chán quá, thật là nhớ những ngày tháng có thể cùng làm việc với các đồng nghiệp trong nhóm dự án.
Trong công ty có Doanh Doanh, còn có Sở Hà, ba người cùng làm việc, cùng ăn uống, cùng thiết kế thời trang, nghĩ thôi là đã thấy vui rồi!
Nhưng bây giờ chỉ còn mỗi Sở Hà là vẫn làm việc ở công ty, mình thì vì Chu Hán Khanh vẫn chưa bị bắt nên phải ở suốt trong biệt thự, còn Doanh Doanh…
Nghĩ đến đó, Thoại Mỹ lại thở dài: “Cũng không biết Doanh Doanh bây giờ thế nào rồi nữa, hay là mình đi thăm một chút vậy.”
Vừa quyết định xong, Thoại Mỹ lập tức bảo các vệ sĩ đưa mình đến bệnh viện.
Còn chưa bước đến cửa phòng bệnh, Thoại Mỹ đã từ xa trông thấy bố mẹ Khưu Doanh Doanh đứng ở hành lang, mặt mày ủ rũ.
Họ quay đầu lại thấy Thoại Mỹ thì liền bước lên gượng cười nói: “Thoại Mỹ, con đến rồi.”
“Vâng, cô chú ơi, tình hình Doanh Doanh thế nào rồi?” Thoại Mỹ gật đầu chào bố mẹ Khưu Doanh Doanh.
“Tình hình sức khỏe của Doanh Doanh bây giờ đã hồi phục nhiều rồi, nhưng mắt thì vẫn không có tiến triển gì.” Mẹ Khưu Doanh Doanh lau nước mắt nói, “Doanh Doanh sau khi tỉnh lại, có vài bạn bè người thân đến thăm, thế nên nó cũng dần dần bình tĩnh lại, chịu nói chuyện với cô chú, nhưng mà con bé ngốc ấy lại cứ không chịu gặp Cao Lỗi…”
Mẹ Khưu Doanh Doanh nghẹn ngào một chút rồi nói tiếp: “Cô biết con bé Doanh Doanh vì chuyện đôi mắt nên cảm thấy mình không xứng với Cao Lỗi. Nhưng cô chú có thể nhận ra, Cao Lỗi là thật lòng thật dạ với Doanh Doanh, cô không hiểu sao con bé lại ngốc như vậy nữa.”
“Thoại Mỹ à!” Mẹ Khưu Doanh Doanh vừa nói vừa kích động nắm tay Thoại Mỹ, “Con có thể giúp cô khuyên Doanh Doanh được không? Cho nó nghĩ thông một chút, đồng ý ở bên Cao Lỗi. Nó cứ cự tuyệt Cao Lỗi thì sẽ không thể nào vui vẻ được, cô không muốn nhìn thấy hai đứa nó đều phải đau khổ!”
“Con biết rồi, cô à, cô yên tâm, con sẽ khuyên nhủ Doanh Doanh.” Thoại Mỹ liền gật đầu nói.
“Ra ngoài! Chú ra ngoài đi! Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp chú!”
Một loạt tiếng la hét vọng ra từ phòng bệnh, đó là tiếng gào khóc của Khưu Doanh Doanh.
“Doanh Doanh, em đừng nổi nóng, bây giờ anh sẽ ra ngoài, anh sẽ đứng ngoài cửa đợi em.” Giọng của Cao Lỗi đầy vẻ bất lực và thỏa hiệp, “Chỉ cần em đừng nổi nóng.”
Cao Lỗi vừa dứt lời thì Thoại Mỹ và bố mẹ Khưu Doanh Doanh đứng ngoài cửa đã liền thấy cửa được mở ra.
Ngay sau đó, Cao Lỗi bước ra ngoài phòng bệnh, khẽ đóng cửa lại.
Mới mấy ngày không gặp mà Cao Lỗi dường như đã tiều tụy đi rất nhiều, niềm vui khi thấy Khưu Doanh Doanh tỉnh lại bây giờ đã hoàn toàn mất sạch. Anh đứng trước cửa, đưa ngón tay thanh mảnh chạm vào cửa, chiếc áo sơ mi mặc trên người tuy vẫn trắng tinh tươm nhưng lại rất nhăm nhúm, hệt như những vết sẹo xấu xí.
Bố mẹ Khưu Doanh Doanh nhìn Cao Lỗi đầy áy náy, cất tiếng xin lỗi: “Cao Lỗi à, là Doanh Doanh không đúng, cô chú thay mặt nó xin lỗi con.”
“Không sao đâu ạ.” Cao Lỗi lắc đầu, một người trước đây luôn tự tin vào sự trầm ổn của mình, bây giờ giọng nói lại tràn ngập sự bất lực và chua chát.
Thoại Mỹ bước đến bên cạnh Cao Lỗi, khẽ hỏi: “Cao Lỗi, anh không sao chứ?”
“Không sao…” Cao Lỗi vẫn đặt cánh tay trên cửa không bỏ ra.
Lồng ngực dâng lên từng cơn đau nhói, Cao Lỗi cảm thấy mình sắp không cầm cự nổi nữa rồi. Anh đã có suy tính, chờ sau khi Doanh Doanh tốt nghiệp thì cả hai sẽ kết hôn, anh sẽ bảo vệ cô, để cô cả đời này sẽ luôn luôn ngây thơ và vui vẻ như thế.
Thế nhưng, một Doanh Doanh trước nay luôn thích sà vào lòng anh nũng nịu, bây giờ mỗi khi gặp anh thì lại kích động đuổi anh ra ngoài!
Tại sao, tại sao mọi việc lại thành ra thế này?
Cao Lỗi đau khổ nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Thoại Mỹ, tôi biết Doanh Doanh đang nghĩ gì, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết rằng tôi không quan tâm, nhưng Doanh Doanh lại không muốn gặp tôi, tôi rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cô ấy hiểu được tấm lòng của tôi đây? Tôi rốt cuộc phải làm sao đây…”
“Cao Lỗi, hay là anh đi nghỉ ngơi một chút đi.” Thoại Mỹ nuốt nước bọt nói, “Tôi sẽ vào trong khuyên nhủ Doanh Doanh, anh phải cho em ấy thời gian, được không?”
Cao Lỗi sững người một lúc rồi quay sang nhìn Thoại Mỹ: “Chỉ cần tôi bằng lòng đợi thì Doanh Doanh chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt thôi, có phải không?”
Ánh mắt của Cao Lỗi khiến Thoại Mỹ trông thấy mà đau lòng, anh bây giờ trông như một người tuyệt vọng sắp chết, chỉ có thể trông đợi vào sự cổ vũ của người khác để tiếp tục kiên trì.
“Phải, nhất định là như vậy, Doanh Doanh chẳng mấy chốc sẽ hiểu thôi mà.” Thoại Mỹ gật đầu thật mạnh với Cao Lỗi, “Cao Lỗi, tin tôi đi, mắt của Doanh Doanh sẽ lành lại, hai người sẽ được sống hạnh phúc bên nhau!”
Cao Lỗi lúc này mới hít một hơi thật sâu rồi gật đầu bất lực, lặp lại lời Thoại Mỹ: “Phải, nhất định là như vậy.”
Mẹ Khưu Doanh Doanh bước đến trước mặt Cao Lỗi, đau lòng nói: “Cao Lỗi, cứ để Thoại Mỹ vào với Doanh Doanh, con đi nghỉ ngơi đi, con xem con gầy đi biết bao nhiêu rồi.”
“Phải đấy, Cao Lỗi, anh đi nghỉ ngơi đi, nếu không Doanh Doanh sẽ đau lòng lắm.” Thoại Mỹ cũng tiếp lời khuyên nhủ.
“Thôi được, lát nữa con sẽ lại vào thăm Doanh Doanh.” Cao Lỗi cuối cùng cũng gật đầu, anh đúng là cần phải nghỉ ngơi một lát, nếu không chăm sóc tốt cho bản thân thì làm sao có sức khỏe lo cho Doanh Doanh?
“Ừ, đi đi.” Thoại Mỹ gầu đầu nhìn Cao Lỗi thất thểu bước đi.
Cô hít một hơi thật sâu để giúp tâm trạng bình ổn lại, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng bệnh ra: “Doanh Doanh, chị vào nhé?”
Khưu Doanh Doanh đang ngồi trên giường bệnh, nghe thấy giọng Thoại Mỹ thì liền ngẩn người chớp mắt một chút rồi gật đầu nói: “Là chị à? Chị vào đi.”
Thoại Mỹ bước vào phòng bệnh, đóng cửa lại rồi quay người bước đến bên giường Khưu Doanh Doanh, đưa mắt nhìn một lượt trong phòng, phát hiện mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, dưới đất là chăn mền lộn xộn, có lẽ do vừa rồi Doanh Doanh đã ném để đuổi Cao Lỗi đi.
Tuy bây giờ đang là đầu hạ, nhưng trong phòng bệnh rất tối, rất âm u, Thoại Mỹ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là do rèm cửa sổ chưa được kéo ra.
Khưu Doanh Doanh vẫn ngồi ngây người ở đó, đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm, đầu tóc rũ rượi, có hơi xơ xác, thân hình mũm mĩm xinh xắn trước đây bây giờ gầy đi rất nhiều.
Thoại Mỹ đau lòng khẽ thở dài, nói với Khưu Doanh Doanh: “Doanh Doanh, phòng này có hơi lạnh, hay là chị mở rèm cửa sổ ra, cho ánh nắng chiếu vào, có khi tâm trạng em sẽ khá hơn một chút.”
Thoại Mỹ vừa nói vừa đưa tay kéo rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài lập tức rọi vào, chiếu sáng cả căn phòng, xưa đi sự âm u, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hẳn lên.
“Chị…” Khưu Doanh Doanh nghe tiếng kéo rèm thì liền đưa tay ra quờ quạng trong không trung, mắt vẫn cứ nhìn đăm đăm về phía trước.
“Chị ở đây!” Thoại Mỹ lập tức nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh, “Doanh Doanh, sao thế? Em muốn uống nước à?”
“Nắng hôm nay có đẹp không?” Khưu Doanh Doanh nắm tay Thoại Mỹ khẽ nhoẻn miệng cười hỏi.
“Ừ, nắng hôm nay đẹp lắm.” Thoại Mỹ thấy Khưu Doanh Doanh cười thì liền kéo tay cô ra chỗ ánh nắng, “Thế nên em phải thường xuyên sưởi nắng, sẽ tốt cho sức khỏe, tốt cho tâm trạng nữa.”
“Tốt cho sức khỏe thì có ích gì?” Khưu Doanh Doanh tự cười mỉa mai, “Em vẫn không nhìn thấy gì cơ mà!”
“Doanh Doanh, em đừng như vậy được không? Chị…”
“Chị…” Khưu Doanh Doanh không để Thoại Mỹ nói hết lời, chỉ tiếp tục lẩm bẩm, “Trước đây, em ngày nào cũng có thể nhìn thấy ánh nắng, không hề cảm thấy có gì đặc biệt cả, nhưng mà bây giờ, đến ngay cả ánh nắng bình thường nhất mà cũng không thể nhìn thấy được! Tại sao em lại thành ra thế này? Tại sao…”
Giọng của Khưu Doanh Doanh dần trở nên nghẹn ngào.
Thấy Khưu Doanh Doanh bật khóc, Thoại Mỹ lập tức hốt hoảng, vội vàng đóng rèm cửa lại, tự trách mình: “Doanh Doanh, em đừng khóc, là lỗi của chị, tự dưng lại bắt em sưởi nắng.”
“Không phải lỗi của chị.” Nước mắt Khưu Doanh Doanh rơi ra, “Là do bản thân em không đủ mạnh mẽ, không thể chấp nhận được sự thật mình đã mù rồi, cho nên cho dù chị có nói gì cũng đều khiến cho em thấy buồn.”
“Doanh Doanh…”
“Chị, chị cứ kéo rèm cửa ra đi, như chị nói đấy, sưởi nắng rất tốt mà.” Khưu Doanh Doanh đang khóc bỗng nhiên mỉm cười.
Thoại Mỹ thấy Khưu Doanh Doanh vừa khóc vừa cười như thế thì liền cắn môi, cuối cùng lại đưa tay kéo rèm cửa sổ ra, cô không biết giờ mình phải làm gì, chỉ đành phải làm theo ý của Doanh Doanh thôi.
Khưu Doanh Doanh nghẹn ngào một lúc rồi đưa tay ra chỗ ánh nắng, cất giọng nhẹ nhàng như lông vũ: “Chị, chị nói xem, em bây giờ không nhìn thấy gì nữa, không thể vẽ, không thể làm việc, không thể làm được gì nữa, vậy em phải sống tiếp thế nào đây?”
“Không phải đâu, Doanh Doanh, bác sĩ nói em vẫn còn cơ hội khôi phục thị lực, em tuyệt đối đừng từ bỏ hi vọng, biết không?” Thoại Mỹ nắm chặt tay Khưu Doanh Doanh, đau lòng nói.
“Có hi vọng sao?” Khưu Doanh Doanh lắc đầu, ánh mắt vô hồn, rồi lại cười đau khổ, “Cái từ có hi vọng này, rất nhiều người đã nói với em rồi, nhưng mà em biết, đó là vì họ thấy em đáng thương nên mới gạt em thôi! Nếu em thật sự cứ bấu víu vào cái hi vọng đó thì sau này sẽ càng thất vọng nhiều hơn, vậy nên, chị, sau này những lời như vậy, chị đừng nói nữa, em nghe chán rồi, không muốn nghe nữa.”
“Doanh Doanh, chị nói thật mà, không phải gạt em đâu.” Thoại Mỹ lắc đầu, có hơi hốt hoảng, “Anh hai của Kim Tử Long là Trì Cảnh Dật đã nói, mắt của em thật sự có hi vọng thấy lại được, chỉ cần em chịu phối hợp điều trị!”
“Em rất phối hợp mà, em sao lại không phối hợp chứ?” Khưu Doanh Doanh rụt tay lại, nở nụ cười thê lương, “Chị nhìn em đi, ngày nào cũng tiêm thuốc rồi uống thuốc, sao lại bảo là không phối hợp điều trị?”
“Nhưng em không được khóc nữa, như vậy không tốt cho mắt của em, cũng sẽ khiến cho thuốc không còn tác dụng!” Thoại Mỹ nhìn gương mặt nghiêng gầy xọp đi của Khưu Doanh Doanh, đau lòng vô cùng, “Doanh Doanh, em hãy cho bản thân mình một cơ hội, cũng cho Cao Lỗi một cơ hội, để anh ấy ở bên cạnh em, như vậy thì tâm trạng em mới khá hơn, sẽ không khóc nữa. Doanh Doanh, sao em phải làm khó bản thân như vậy? Em…”
“Chị...” Khưu Doanh Doanh ngắt lời Thoại Mỹ, gương mặt trắng bệch lúc này chợt sa sầm lại, “Chị cảm thấy em vẫn còn xứng với Cao Lỗi sao?”
“Doanh Doanh, sao em lại nói bản thân mình như vậy?” Hai mắt Thoại Mỹ bắt đầu đỏ hoe lên, “Cao Lỗi rất yêu em, mọi người đều có thể cảm nhận được, hai người thật lòng thật dạ yêu nhau thì có gì mà xứng với không xứng? Em rất tốt kia mà, đừng nghĩ lung tung nữa có được không?”
“Chị, chị không hiểu…”
“Là em không hiểu đấy!”
Cao Lỗi không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng bệnh, anh bước nhanh đến trước mặt Khưu Doanh Doanh rồi kéo cô vào lòng: “Doanh Doanh, em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Anh yêu em, anh chỉ cần em!”
Cao Lỗi áp mặt lên mái tóc của Khưu Doanh Doanh, nghẹn ngào nói: “Doanh Doanh, anh cầu xin em, đừng tự giày vò bản thân, giày vò anh như vậy nữa được không?”
Khưu Doanh Doanh chớp chớp đôi mắt vô hồn, cảm thấy cơ thể mình đang áp sát vào khuôn ngực nóng hổi của Cao Lỗi, mùi hương quen thuộc của anh phảng phất bên mũi cô, khiến nước mắt cô trào ra: Đã lâu lắm rồi mình không cảm nhận được sự ấm áp này.
Khưu Doanh Doanh đưa tay ra khẽ chạm vào mặt Cao Lỗi, từng đường nét khuôn mặt ấy vẫn còn in sâu trong đầu cô, nhưng bây giờ cô không còn thấy được nữa, mãi mãi cũng không thể nhìn thấy nữa!
Nghĩ đến đó, cả người Khưu Doanh Doanh như bị rút hết sức lực, òa khóc nức nở.
“Doanh Doanh, đừng khóc.” Cao Lỗi liên tục hôn lên những giọt lệ trên mặt Khưu Doanh Doanh, đau lòng đến mức tay chân luống cuống.
“Nhưng tôi không thể nhìn thấy chú nữa, chú đẹp trai, mắt của tôi mù rồi, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy chú nữa!” Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tỉnh lại, Khưu Doanh Doanh không đẩy Cao Lỗi ra mà ôm chặt lấy anh: Mình đã cự tuyệt chú ấy rất nhiều lần rồi, sao chú ấy vẫn không bỏ đi? Mình thật sự không chịu nổi nữa rồi! Mình thật sự rất sợ chú ấy sẽ rời xa mình!
“Doanh Doanh, sau này anh sẽ là đôi mắt của em.” Cao Lỗi ôm chặt Khưu Doanh Doanh vào lòng, chỉ sợ cô lại đẩy mình ra, “Anh sẽ đưa em đi làm bất kì việc gì em muốn!”
Thoại Mỹ nhìn thấy cảnh này liền đưa tay lau nước mắt rồi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Ra khỏi phòng rồi, Thoại Mỹ sau đó không trở vào nữa mà ở ngoài trò chuyện với bố mẹ Khưu Doanh Doanh một lúc, điều khiến họ cảm thấy an ủi chính là lần này, Khưu Doanh Doanh không đuổi Cao Lỗi ra khỏi phòng bệnh nữa.
Thoại Mỹ ở lại bệnh viện cho đến tận chiều.
Khi cô chào tạm biệt bố mẹ Khưu Doanh Doanh thì mặt trời cũng đã sắp lặn, ráng chiều đỏ cả một góc trời, trông rất rực rỡ, cũng giống như tình cảm của Doanh Doanh và Cao Lỗi vậy, họ đã cùng trải qua sinh tử, cùng đối diện với khó khăn, nhưng chỉ cần vẫn còn hi vọng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com