Chap 63
“Hừ! Rõ ràng là do cô ta không chuyên nghiệp, mình cảm thấy ánh mắt mình đã diễn rất đạt rồi mà!” Lâm Hiểu Hiểu vẫn mạnh miệng nói, sau đó nhấp một ngụm nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Phải phải phải, cậu là chuyên nghiệp nhất!” Thoại Mỹ trả lời bất lực, rồi cô quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra hôm nay lại phải quay đến tối mịt rồi, Bối Bối lại phải nhờ chị chủ nhà đón hộ nữa.
“Hiểu Hiểu, mình ra ngoài gọi điện thoại một chút, sẽ quay lại ngay!” Thoại Mỹ vừa rút điện thoại ra vừa bước vào một góc định gọi cho bà chủ nhà.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên ghế uống từng ngụm nước ấm, mắt bắt đầu đảo nhìn khắp nơi trong trường quay, muốn tìm bóng dáng của Tô Thanh Dương.
Nhưng khi trông thấy Tô Thanh Dương thì Lâm Hiểu Hiểu liền sa sầm nét mặt, bởi anh Tô của cô lại nói chuyện với người phụ nữ kia nữa!
Lâm Hiểu Hiểu nhìn người phụ nữ toát ra khí chất trưởng thành ấy, trong lòng chua xót, người phụ nữ ấy tên là Lucy, là chủ của trung tâm triển lãm thời trang này, nghe nói bộ Fairy do anh Tô thiết kế mà Thoại Mỹ đã mặc lần trước đã được triển lãm ở chỗ của cô ta.
Lâm Hiểu Hiểu đã nghe nói đến cô Lucy này từ lâu rồi. Trước đây cô ta học hành bết bát, thậm chí còn bị lưu ban hai năm, nhưng sau đó cô ta lại bị cảm hóa bởi một câu nói của anh Tô, từ đó trở thành con ngoan trò giỏi, có chí tiến thủ, không những đạt thành tích học tập tốt mà còn mở được một trung tâm triển lãm lớn nhất ở thành phố H nữa.
Nghe nói trường quay lần này là do Lucy tặng miễn phí cho anh Tô, tuy anh Tô đã bảo là sẽ trả mọi chi phí, nhưng Lucy cứ khăng khăng một mực muốn anh Tô nhận tình cảm của mình!
Người phụ nữ này vừa nhìn là biết có ý với anh Tô rồi, từ lúc anh Tô đến đây thì suốt ngày cứ bám theo anh ấy nói chuyện!
Lâm Hiểu Hiểu hậm hực hừ một tiếng, cảm thấy có một mối nguy cơ, Thoại Mỹ vốn là bạn của cô nên không sao, nhưng cái cô Lucy này thì lại khác hẳn! Vừa nhìn đã biết ngay là người dày dạn từng trải, trong khi cô chỉ là một nghiên cứu sinh còn chưa học xong, làm sao mà đấu lại một người như cô ta?
Nhưng cho dù có đấu không lại cũng vẫn phải đấu, vì anh Tô xuất sắc như vậy, có người thích anh ấy cũng là chuyện bình thường, nếu mình chỉ vì chút khó khăn này mà đã chùn bước thì thật không xứng để thích anh Tô!
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến đây lập tức đứng dậy, cầm cốc nước nóng, khoác áo khoác, mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Thanh Dương và Lucy rồi bước nhanh qua đó.
Do Lâm Hiểu Hiểu lúc này chỉ để ý đến Tô Thanh Dương và Lucy nên không quan sát xung quanh, vì vậy trong lúc vội vã, cô đã đâm sầm vào Lý An Ni đang đi gần đó!
Nhưng chuyện đó vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất!
Điều nghiêm trọng nhất chính là, bởi vì trong tay Lâm Hiểu Hiểu đang cầm cốc nước trong tay, lực tông vào Lý An Ni lại quá mạnh, thế nên nước trong cốc lập tức văng hết ra ngoài.
Một tiếng “xạch” vang lên, dòng nước nóng tạt hết lên ngực lên cổ lên mặt của Lý An Ni.
Lý An Ni nhất thời không kịp phản ứng, bộ trang phục đại diện mà cô ta mặc trên người bắt đầu trở nên xuyên thấu, nhìn thấy cả nội y màu đen bên trong.
Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn mặt Lý An Ni, phát hiện lớp trang điểm trên mặt cô ta bắt đầu nhòe đi, gương mặt cũng dần đỏ bừng lên do bỏng.
Lâm Hiểu Hiểu cũng chỉ biết đứng ngây tại chỗ, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhất thời không nói nên lời: Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Mình chỉ muốn ra giành lại anh Tô từ tay Lucy thôi! Sao lại đụng phải Lý An Ni thế này? Mình thật sự không cố ý mà!
“Chết rồi! An Ni! Bây giờ phải làm sao đây?” Người quản lí của Lý An Ni đứng bên cạnh lúc đầu cũng ngây ra, sau đó mới bắt đầu hét lên: “An Ni, cô có bị bỏng không? Có thấy đau ở đâu không? Chúng ta đến bệnh viện nhé?”
Người quản lí vừa nói vừa kéo tay Lý An Ni.
Nhưng Lý An Ni từ nãy giờ không nói gì, bây giờ lại giằng tay người quản lí ra, sa sầm nét mặt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi gằn giọng: “Lâm Hiểu Hiểu, cô cố tình!”
Lâm Hiểu Hiểu nhăn mặt, có hơi lúng túng, vì dù gì thì nước cũng đã tạt lên người Lý An Ni rồi, lại cộng thêm việc hai người cãi vã nhau không phải chỉ mới ngày một ngày hai, cho dù cô có nói là mình không cố ý thì cũng chẳng có ai tin cả.
Hơn nữa, cho dù cô có xin lỗi thì Lý An Ni cũng sẽ không tha thứ, ngược lại sẽ còn mượn cớ mà sỉ nhục cô, cho nên cô không được xin lỗi.
Nghĩ đến đó, Lâm Hiểu Hiểu đành phải gân cổ lên, có chết cũng phải cãi: “Lý An Ni, cho dù cô có nghĩ gì thì cũng không phải tôi cố ý, cô đừng có vu oan cho tôi!”
Lúc này, Thoại Mỹ gọi điện xong cho bà chủ nhà liền vội vã chạy sang. Vừa rồi lúc cô đang gọi điện thì chợt thấy mọi người bu đen bu đỏ tại chỗ này, bèn chen chân vào trong thì trông thấy Lâm Hiểu Hiểu với gương mặt không phục và Lý An Ni toàn thân ướt sũng, lập tức hỏi: “Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi do mình đi hơi vội chứ không phải cố ý tạt nước nóng lên người Lý An Ni đâu.” Lâm Hiểu Hiểu chép miệng giải thích với Thoại Mỹ.
“Ha!” Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như thế, Lý An Ni lập tức cười khẩy, không nói gì cả.
“Cô cười cái gì mà cười? Tôi đã nói tôi không cố ý là không cố ý mà!” Lâm Hiểu Hiểu có hơi hốt hoảng, cô trừng mắt với Lý An Ni rồi cầm tay Thoại Mỹ nói: “Mỹ Mỹ, mình thật sự không phải cố ý mà, cậu phải tin mình.”
Thoại Mỹ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Lâm Hiểu Hiểu, hoàn toàn không phải là đang nói dối, hơn nữa, Thoại Mỹ hiểu tính Lâm Hiểu Hiểu, tuy cô có hơi kênh kiệu, nhưng hành vi tạt nước nóng vào người khác thế này chắc chắn không phải kiểu cư xử của cô.
"Mình tin cậu mà.” Thoại Mỹ trịnh trọng gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu rồi nói tiếp, “Nhưng cho dù ra sao thì cậu cũng đã tạt nước lên người Lý An Ni rồi, cậu xin lỗi cô ấy đi.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe Thoại Mỹ nói như thế thì từ từ buông tay Thoại Mỹ ra, ngước mắt lên trời không muốn xin lỗi mà lầm bầm: “Mình đã nói không phải là mình cố ý rồi mà! Nếu là người khác thì mình đã xin lỗi từ lâu rồi, nhưng với Lý An Ni thì mình không thể nào xin lỗi được…”
“Hiểu Hiểu…” Thoại Mỹ định nghĩ cách khuyên nhủ Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này thì Tô Thanh Dương và Lucy cũng đã bước đến.
Mọi người tự động dạt ra nhường đường cho họ, cả hai đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi lại nhìn Lý An Ni, thấy nước nóng trên người Lý An Ni lúc này đã trở thành nước lạnh, trông vô cùng thê thảm.
“Anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu vừa trông thấy Tô Thanh Dương đến, bên cạnh còn có Lucy đang nhìn mình với vẻ thăm dò thì lập tức sợ rằng Tô Thanh Dương sẽ có ấn tượng không tốt với mình, thế nên còn chưa kịp đợi Tô Thanh Dương mở miệng hỏi, cô đã vội vàng giải thích, “Anh Tô, em thật sự không phải cố tình tạt nước lên người Lâm Hiểu Hiểu đâu.”
Tô Thanh Dương là người thông minh, đương nhiên chỉ cần nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như thế là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Lucy đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Lâm Hiểu Hiểu thì chợt cười nói: “Ha ha, cô Lâm Hiểu Hiểu đúng là lợi hại thật, chỉ cần nói một câu không cố ý thì có thể gột hết tội rồi.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe câu nói ấy lập tức đỏ bừng mặt, trừng mắt nói: “Liên quan gì đến cô?”
“Đương nhiên là không liên quan đến tôi rồi!” Lucy vừa vuốt tóc vừa nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà đây là dự án anh Tô phụ trách, MV quảng cáo này còn chưa quay xong, thế mà hai nữ diễn viên chính lại xảy ra chuyện xung đột này, tin này mà truyền ra ngoài, truyền thông lại thêm mắm dặm muối vào thì, chậc chậc chậc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến quảng cáo này đấy!”
Nghe Lucy nói xong, Lâm Hiểu Hiểu bất giác cúi đầu, cô đúng là không nghĩ đến chuyện này! Cô luôn muốn giúp cho anh Tô, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức cho anh thế này.
Lúc này, Tô Thanh Dương mới lên tiếng, anh nhìn Lý An Ni hỏi: “Lý An Ni, cô không sao chứ? Hay là buổi quay hôm nay dừng lại ở đây đi, cô về nhà nghỉ ngơi đi đã.”
Lý An Ni khoanh tay trước mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không mệt, cũng không cần nghỉ ngơi, nhưng tôi cần anh Tô đây cho tôi một câu trả lời hài lòng.”
Lâm Hiểu Hiểu thấy Lý An Ni trả lời Tô Thanh Dương bằng giọng khó chịu như thế thì lập tức nổi nóng: “Này, Lý An Ni, người tạt nước lên người cô là tôi, không phải anh Tô, cô đừng có dùng cái giọng đó nói chuyện với anh ấy!”
“Ồ?” Lý An Ni cười lạnh lùng hỏi, “Nói vậy nghĩa là cô đã thừa nhận là cố ý tạt nước lên người tôi rồi?”
“Tôi…” Lâm Hiểu Hiểu nhất thời cứng họng, sao nói một hồi lại thành ra như vậy chứ? Cô nghiến răng, dù sao Lý An Ni cũng đã hiểu lầm mình rồi, có giải thích thì cũng vô dụng thôi, “Tôi đúng là cố ý đấy, cô làm gì tôi?”
“Hiểu Hiểu!” Thoại Mỹ thấy tình hình càng lúc càng nghiêm trọng liền kéo tay Lâm Hiểu Hiểu nói: “Đừng vì một phút kích động mà nói năng lung tung, việc mình không làm thì đừng nhận!”
Lâm Hiểu Hiểu vẫn không phục, cứ trừng mắt nhìn Lý An Ni đang cười khẩy.
Thấy sự việc đã đến nước này, thần sắc Tô Thanh Dương cũng trở nên nghiêm trọng, anh nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói: “Mau xin lỗi cô Lý An Ni đi!”
“Em…” Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Dương, thấy gương mặt ôn hòa của anh lúc này tràn ngập sự thất vọng.
Anh Tô chắc là sẽ ghét mình lắm, Lâm Hiểu Hiểu nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nói, hai mắt bắt đầu đỏ hoe.
“Mau xin lỗi cô Lý An Ni đi!” Tô Thanh Dương như không trông thấy dáng vẻ uất ức của Lâm Hiểu Hiểu, lạnh lùng lặp lại lời mình lần nữa.
Lâm Hiểu Hiểu sụt sịt mũi rồi ngẩng phắt đầu dậy quát vào mặt Lý An Ni: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Như vậy đã được chưa?”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền buồn bã liếc nhìn Tô Thanh Dương một cái rồi chạy ra khỏi đám đông.
“Hiểu Hiểu!” Thoại Mỹ trông thấy Lâm Hiểu Hiểu đã khóc thì mặc kệ cả Tô Thanh Dương mà đuổi theo.
Còn Tô Thanh Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Lâm Hiểu Hiểu và Thoại Mỹ, sau đó quay sang nói với Lý An Ni: “Cô Lý An Ni, về chuyện vừa rồi, tôi thay mặt Lâm Hiểu Hiểu nói tiếng xin lỗi cô.”
Lý An Ni lạnh lùng nhìn Tô Thanh Dương, không nói gì mà quay người bỏ đi.
Thấy Lý An Ni không nể mặt Tô Thanh Dương như vậy, người quản lí của cô ta đứng bên cạnh lập tức sợ chết khiếp, liền vội vàng khom lưng nói với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, An Ni hôm nay bị uất ức, anh cũng thấy rồi đấy, thế nên tâm trạng cô ấy không vui, mong anh bỏ qua cho.”
“Không sao, anh đi xem cô ấy đi.” Tô Thanh Dương lắc đầu nói.
“Vâng vâng.” Người quản lí như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm rồi đuổi theo Lý An Ni.
Thấy mọi chuyện đã xong xuôi, đám đông lúc này cũng tự động giải tán, họ vừa nhìn biểu cảm của Tô Thanh Dương vừa rời đi với nhiều suy đoán.
Lúc này chỉ còn Tô Thanh Dương và Lucy ở lại.
Tô Thanh Dương khẽ thở dài, anh phát hiện ra giải quyết chuyện của Lâm Hiểu Hiểu còn mệt hơn giải quyết công vụ nữa.
“Lâm Hiểu Hiểu phạm lỗi, anh đại diện xử lí, bảo cô ấy xin lỗi là được rồi, sao phải xin lỗi thay cho cô ấy chứ?” Lucy bước đến trước mặt Tô Thanh Dương, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt sắc sảo hiện lên nụ cười tò mò.
Nghe Lucy nhắc nhở như thế, Tô Thanh Dương chợt ngẩn người, dường như cũng đang thắc mắc với chính hành động của mình.
“Là vì anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lâm Hiểu Hiểu, hay là vì không muốn Thoại Mỹ khó xử?” Lucy tiếp tục hỏi, trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy rõ ràng có phảng phất một nét buồn, bởi cho dù anh làm việc này vì ai đi nữa thì cũng không có phần của cô trong ấy.
Tô Thanh Dương nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nhìn Lucy trả lời: “Không biết nữa.”
Tô Thanh Dương thật sự không biết, anh lúc này thật sự không hiểu mình làm như vậy là vì Thoại Mỹ hay là vì Lâm Hiểu Hiểu nữa.
Từ sau lần nói chuyện với Thoại Mỹ ở buổi tiệc, Tô Thanh Dương bằng đầu mở lòng tiếp xúc với Lâm Hiểu Hiểu, ban đầu là vì anh muốn biết Thoại Mỹ trước đây vốn là người thế nào, nhưng sau này…
Tô Thanh Dương nhíu mày, rồi đột nhiên mỉm cười, hình như vẫn chưa có sau này, chỉ có hiện tại thôi, anh bây giờ phát hiện ra vài điều đặc biệt ở Hiểu Hiểu, thế nên không biết vừa rồi mình bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu là vì muốn bảo vệ Thoại Mỹ của trước đây hay là vì bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu của hiện tại nữa.
Lúc này, Lý An Ni đã vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo mới, đang ngồi trước gương nhờ thợ trang điểm chỉnh trang lại dung nhan.
Nhưng đột nhiên cô ta chộp lấy tay của thợ trang điểm rồi rít lên: “Tay của cô sao lóng nga lóng ngóng thế? Tóc của tôi bị cô chải đau chết đi được!”
Thợ trang điểm bị quát lập tức cầm cái lược lên, vừa nhìn cái lược trong tay mình vừa lầm bầm: “Bị người ta chơi xỏ, bây giờ lại tìm mình mà trút giận, tôi là thợ trang điểm của đoàn phim chứ có phải thợ trang điểm của riêng cô đâu, lớn tiếng với tôi làm gì? Tôi có động chạm đến ai đâu?”
“Cô nói cái gì?” Lý An Ni lập tức nổi điên, đứng phắt dậy quát vào mặt thợ trang điểm: “Không muốn làm nữa thì cút!”
“Cô đuổi việc được tôi chắc? Muốn đuổi thì phải là Tô tổng hoặc đạo diễn lên tiếng, chứ cô thì có quyền gì?” Thợ trang điểm không nhịn nổi nữa nên liền cãi lại Lý An Ni.
“Giỏi lắm! Bây giờ có Lâm Hiểu Hiểu đi đầu rồi nên ai cũng dám ức hiếp tôi hết!” Lý An Ni tức đến mức thở hổn hển, gương mặt méo xệch đi.
“Này này này, lại làm sao nữa thế?” Người quản lí đang đừng bên ngoài phòng trang điểm, nghe tiếng cãi vã thì liền chạy vào.
“Tôi không trang điểm nữa, ai hầu được cô ta thì cứ hầu!” Thợ trang điểm lạnh lùng hừ một tiếng với người quản lí của Lý An Ni, sau đó quăng cây lược rồi bỏ ra ngoài.
“Thôi mà, cô đừng có giận, tôi thay mặt An Ni xin lỗi cô vậy!” Người quản lí vội vàng đuổi theo.
“Quay lại!” Lý An Ni khoanh tay trước ngực rồi hét lên.
Người quản lí đang định đuổi theo thợ trang điểm, nghe tiếng của Lý An Ni thì đành cúi đầu tiu nghỉu quay trở vào phòng: “An Ni, cô đừng có nóng nảy như vậy được không? Dạo này anh Lâm không đến tìm cô, cô lại gây gổ với em gái anh ấy kịch liệt thế này, người sáng mắt ai cũng nhận ra là cô nên đứng về phía ai, cứ tiếp tục thế này thì sau này ai còn dám mời chúng ta quay phim, mời chúng ta làm người đại diện?”
“Không quay phim thì thôi, không làm đại diện thì thôi!” Lý An Ni vẫn cứ gân cổ quát, “Đều là tại Lâm Hiểu Hiểu! Đều là tại Lâm Hiểu Hiểu! Tại sao cuối cùng lại là tôi phải chịu uất ức chứ?”
“Bà cô của tôi ơi, cô nhỏ tiếng một chút có được không?” Người quản lí vội vàng bịt miệng Lý An Ni lại, “Cô mà còn hét lên nữa thì e là quảng cáo này cũng sẽ không cần cô luôn đấy!”
“Tôi mặc kệ, tôi cứ hét đấy, tôi muốn xem thử thế lực của Lâm Hiểu Hiểu lớn đến đâu, có phải cô ta có thể đuổi cùng giết tận được tôi không?” Lý An Ni điên cuồng hất tay người quản lí ra, tức giận thở hổn hển.
“Cô mặc kệ tất cả, vậy cô mặc kệ luôn cả anh Lâm sao? Nếu anh Lâm mà trông thấy cảnh cô cãi vã với em gái anh ấy thế này thì anh ấy lại càng không quan tâm cô nữa đấy!” Người quản lí thấy khuyên nhủ không được thì liền lấy Lâm Kính Trạch ra dọa.
Quả nhiên, người quản lí vừa nhắc đến tên Lâm Kính Trạch thì Lý An Ni lập tức bình tĩnh lại ngay, cô ta ngẩn người ra một lúc rồi chợt ôm mặt khóc nức nở: “A Trạch tại sao lại không đến tìm tôi nữa? Tại sao? Tất cả là tại Lâm Hiểu Hiểu đã nói xấu tôi trước mặt A Trạch! Cô ta còn lừa tôi, nói tôi chỉ là vật thế thân của người phụ nữ khác, hại tôi cãi nhau với A Trạch một trận, cuối cùng khiến cho A Trạch ghét tôi!”
“Phải phải phải, đều là lỗi của Lâm Hiểu Hiểu!” Người quản lý vội vàng thuận theo lời nói của Lý An Ni để an ủi: “Nếu cô muốn quay trở về bên anh Lâm thì phải giữ hòa khí với Lâm Hiểu Hiểu, vì dù gì Lâm Hiểu Hiểu cũng là em gái của anh Lâm mà, đúng không?”
Nghe người quản lí nói như thế, Lý An Ni từ từ nín khóc, cô ta lặng lẽ nhìn xa xăm suy nghĩ, đúng rồi, tất cả đều là do Lâm Hiểu Hiểu! Chỉ cần Lâm Hiểu Hiểu biến mất thì tất cả mọi mâu thuẫn không phải đều sẽ được giải quyết sao? A Trạch sẽ không nghe theo lời cô ta nữa, còn mình cũng sẽ không bị cô ta ức hiếp nữa!
Người quản lý nhìn tâm trạng của Lý An Ni đã ổn định hơn, cuối cùng cũng yên tâm, bèn vỗ vai Lý An Ni nói: “Cô bình tĩnh lại đã, một lúc sau hãy quay hình tiếp, tôi đi tìm thợ trang điểm cho cô.”
Lý An Ni vẫn nhìn vào chỗ cũ, không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Người quản lý thở dài, rồi rời khỏi phòng trang điểm.
Lý An Ni đảo mắt xung quanh, nhìn vào gương, bỗng nhiên cười một cách kỳ lạ: Đúng rồi, chỉ cần Lâm Hiểu Hiểu biến mất, anh Trạch lại sẽ quay về bên mình thôi, tại sao đến bây giờ mình mới nghĩ đến cách này nhỉ?!
Lý An Ni cầm dụng cụ trang điểm trong hộp trang điểm lên, bắt đầu dặm lại lớp phấn.
Sau khi Lý An Ni dặm phấn xong, người quản lý vẫn không thể tìm được thợ trang điểm đến. Cô ta vốn dĩ cũng không muốn đợi thợ trang điểm.
Lý An Ni đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo gọn gàng rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng trang điểm.
Lý An Ni vừa đi khỏi phòng thì đã nhìn thấy rất nhiều người nhìn mình với ánh mắt thương hại hoặc cười nhạo, nhưng cô ta vẫn vểnh miệng nói: Các người cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ cho Lâm Hiểu Hiểu một bài học nhớ đời!
Lý An Ni tìm kiếm khắp nơi rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lâm Hiểu Hiểu: Tuy không biết làm sao khiến Lâm Hiểu Hiểu biến mất, nhưng một khi đã có suy nghĩ này thì việc hành động chỉ là chuyện sớm muộn!
Chính lúc này đây, Lý An Ni nhìn thấy bóng dáng của một người đang tất bật, cô ta cau mày mọt lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: Mình cũng may đấy chứ, một khi muốn báo thù thì ông trời lại giúp mình rồi!
“Anh đang làm gì đấy?” Lý An Ni nở nụ cười ngọt ngào, cô ta nhìn nhân viên đang bận rộn ở trường quay, ánh mắt nham hiểm khi vừa đi qua lúc nãy không còn nữa.
Trần Hòa Thành đang lau chùm đèn thủy tinh quay người lại, nhìn thấy Lý An Ni cười với mình thì háo hức đến mềm nhũn chân, cũng không còn nhớ, mấy ngày trước chuyện Lý An Ni lạnh lùng bảo anh ta cút đi.
Trần Hòa Thành nhanh chóng cười đáp lại: “Chào cô Lý An Ni! Tôi đang lau đèn thủy tinh! Phó đạo diễn nói đèn thủy tinh này bẩn quá nên bảo tôi ra góc ngồi lau cho sạch.”
“Sao chỉ có một mình anh vậy?” Lý An Ni quay đầu nhìn xung quanh, quan tâm hỏi han, “Tôi nhớ là phó đạo diễn bảo nhiều người đến giúp lắm mà!”
Trần Hòa Thành được một ngôi sao lớn như Lý An Ni quan tâm rất vui sướng nên nói rất nhiều: “Đừng nhắc nữa, đám người đó thay xong đèn là bỏ đi hết rồi, họ ăn hiếp tôi mới đến nên để tôi một mình lau hết những đèn thủy tinh này!”
“Cô xem này, làm xong cũng không dọn dẹp, ốc vít bù lông và cả cờ lê tôi đều phải tự dọn!” Trần Hòa Thành làm ra vẻ tủi thân mong Lý An Ni thương cảm.
“Vậy sao?” Lý An Ni lập tức nhìn Trần Hòa Thành với ánh mắt thông cảm nói, “Anh thật đáng thương!”
“Ha ha, có câu nói này của Lý An Ni, tôi vui lắm.” Trần Hòa Thành xoa xoa đầu của mình, lại trộm nhìn phần ngực nhấp nhô của Lý An Ni rồi nuốt nước bọt.
Ánh mắt tức giận của Lý An Ni lóe lên, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười ngọt ngào: “Nếu anh vất vả như vậy thì tôi mời anh uống cà phê nhé!”
“Ơ… Thế thì ngại lắm!” Trần Hòa Thành ngạc nhiên sung sướng cười, nếu mình được ngôi sao lớn Lý An Ni mời thì sau này có thể đi khoe khắp nơi rồi.
“Không sao cả.” Lý An Ni tiến về trước một bước, vẫn nở nụ cười với Trần Hòa Thành, “Chúng ta đều là người trong đoàn mà.”
“Vâng, cô Lý An Ni quả là đẹp người đẹp nết!” Trần Hòa Thành vui mừng bối rối, vừa nhìn Lý An Ni vừa cười ha ha.
“Này, chỗ tôi có tiền, gần đây có một quán cà phê, anh đi mua về, rồi chúng ta cùng uống được không?” Lý An Ni vừa nói vừa nhét tiền của mình vào tay của Trần Hòa Thành.
Trần Hòa Thành không ngờ là mình có ngày được bắt tay với ngôi sao lớn Lý An Ni, còn có thể uống cà phê với cô! Tuy rằng cà phê không ngon bằng rượu!
“Được được, tôi đi ngay!” Trần Hòa Thành cố gắng ngửi thêm một chút mùi hương trên cơ thể của Lý An Ni, rồi lại nuốt nước bọt, anh ta cầm tiền Lý An Ni đưa, vui vẻ chạy đi.
Thấy Trần Hòa Thành đã đi xa rồi, nụ cười trên khuôn mặt của Lý An Ni lập tức biến mất, thay vào đó là biểu cảm thâm độc, cô ta quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai ở đây, chỉ có một số người đang làm việc ở xa xa phía kia.
Lý An Ni lại quay đầu nhìn chùm đèn thủy tinh, sau đó bước tới.
Cô ta ngồi xổm xuống, đưa ngón tay được sơn màu đỏ ra, muốn lấy một vài con ốc vít được cố định vào chùm đèn thủy tinh ra.
Chỉ tiếc là những ốc vít đó đều được siết rất chặt, Lý An Ni bị lật cả móng tay cũng không vặn ra được.
Thấy thời gian đã trôi đi được một lúc rồi, Lý An Ni vô cùng lo lắng, lúc này, một số dụng cụ sửa chữa ở bên chùm đèn thủy tinh đã thu hút sự chú ý của Lý An Ni.
Cô ta nghiến răng, cầm một cái tuốc nơ vít rồi lại nhìn quanh, sau đó nới lỏng từng cái ốc vít!
Cho đến khi nới lỏng hết tất cả các con ốc vít, Lý An Ni mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhanh chóng buông cái tuốc nơ vít xuống, rồi lại đảo mắt nhìn quanh, đứng lên rời khỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc Lý An Ni đứng dậy, tim bỗng dưng đập rất nhanh, không biết từ lúc nào cô ta cảm thấy mồ hôi nhễ nhại khiến cho cả người không thoải mái.
Lý An Ni vỗ ngực, định đến phòng trang phục để hít thở không khí trong lành, tiếng ồn ở trường quay khiến cô ta bực mình quá.
***
Như Cris từng spoil, con mụ Lý An Ni này có công lớn trong việc khiến mối quan hệ của 2 Anh Chị nhà chúng ta khác đi rất nhiều. Sắp rồi, đón đọc nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com