Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 79

Sau đó, việc của Lý An Ni đã được tiến hành theo các thủ tục pháp lý thông thường. Tuy nhiên, dù hai luật sư có cố gắng thế nào, thì việc Lý An Ni phải ngồi tù là hoàn toàn chắc chắn.

Sau khi Thoại Mỹ nghe Lâm Hiểu Hiểu kể sơ qua mọi chuyện, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Mặc dù Lý An Ni rất đáng ghét, nhưng phải chịu trừng phạt như vậy thì hơi quá, bởi vì xét từ một góc độ nào đó, Lý An Ni vẫn là người bị hại.

Người đáng ghét nhất trong toàn bộ sự việc chính là Trần Hòa Thành, một kẻ tiểu nhân lòng dạ độc ác, vì vậy có chết cũng không đáng tiếc.

Chỉ có điều, mọi việc trên đời này đều có nhân mới có quả. Lý An Ni sai một li đi một dặm, cho đến khi tình hình không thể cứu vãn được nữa, làm mọi người phải thổn thức không thôi.

Có lẽ, chỉ khi bạn không quên trái tim và giữ được lòng tốt, bạn mới đi được xa hơn.

Thoại Mỹ cảm thán xong thì bỗng nhớ ra, thực ra Lâm Hiểu Hiểu cũng tình cờ tham gia vào việc này, liền hỏi: “Hiểu Hiểu à, ban đầu người mà Lý An Ni muốn làm hại là cậu, vậy bây giờ cậu nghĩ sao về Lý An Ni?”

“Bây giờ cô ta đang ngồi tù rồi, mình còn có thể nghĩ gì!” Lâm Hiểu Hiểu lẩm bẩm, rồi hỏi bằng giọng không tin. “Thoại Mỹ à, bình thường mình đối xử với mọi người thực sự kiêu ngạo lắm hả?”

Thoại Mỹ bất giác gật đầu tán đồng, chỉ là Lâm Hiểu Hiểu đang ở đầu bên kia điện thoại nên không nhìn thấy mà thôi: “Có hơi kiêu ngạo một chút.”

“Nhưng, những gì mình nói đều là sự thật rành rành mà. Mình không có ý làm hại Lý An Ni, sao cô ta lại ghét mình đến thế?” Lâm Hiểu Hiểu gãi đầu, có suy nghĩ thế nào vẫn không thể hiểu được.

“Nhưng quan điểm, cảnh giới và giá trị quan của mỗi người đều khác nhau mà! Có lẽ một câu nói vô tình của cậu, nhưng khi người khác nghe thấy liền nghĩ đó là sự khiêu khích, lăng mạ hoặc có ý khác.” Thoại Mỹ nhanh chóng nhân cơ hội này để giảng đạo cho Lâm Hiểu Hiểu. “Vì thế, đôi khi không nên mau miệng thẳng thắn quá!”

“Xía, thật là, làm người sống thực sự mệt mỏi quá.” Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Dù sao mình muốn là chính mình, để mình xem họ làm gì được mình nào!”

Thoại Mỹ mỉm cười bất lực: Vâng, lần này lại nói cũng như không rồi.

Tuy nhiên, vậy cũng tốt. Con người dù sống như thế nào thì cũng đều phải trải qua một đời, cứ ung dung mà làm chính mình, cũng không có gì sai cả.

Do đó, Thoại Mỹ cũng không khuyên nhủ Lâm Hiểu Hiểu nữa.

“Nhưng Hiểu Hiểu à, bây giờ Lý An Ni đã ngồi tù rồi, vậy việc quay phim quảng cáo của cậu có phải lại bị hoãn tiếp không?” Là trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, Thoại Mỹ đã nghĩ về công việc một cách nghiêm túc và có trách nhiệm.

“Chứ gì nữa!” Hễ đề cập đến vấn đề này, Lâm Hiểu Hiểu liền kích động và đau lòng đến tốt độ. “Anh Tô của mình vì việc này mà lo lắng lắm luôn đấy! Bây giờ thời gian gấp rút quá, đi đâu tìm một diễn viên đủ tài năng để đại diện cho Fairy đây? Nên bây giờ ngay cả Lucy cũng đang giúp anh Tô tìm diễn viên nữa đấy.”

“Chà, lần quay quảng cáo này đúng là lận đận thật.” Thoại Mỹ cũng không thể không thở dài. “Vậy mấy hôm nay, cậu có định quay không?”

“Bây giờ vẫn chưa xác định được diễn viên, bầu không khí của đoàn làm phim đều rất chán nản, làm sao quay tiếp được?” Lâm Hiểu Hiểu mím môi buồn bực. “Nhưng hai ngày nữa, anh Tô sẽ họp với đoàn làm phim để bàn về thời gian quay và xác định diễn viên. Khi đó cậu cũng đến đi, sẵn tiện động viên anh Tô luôn.”

“Anh Tô của cậu thì cậu lo mà động viên đi chứ! Mình là trợ lý của cậu nên phải đi theo cậu đến đó mà thôi.”

“Được rồi, được rồi. Tóm lại, đến lúc đó cậu cứ có mặt là được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai, nghe thấy Thoại Mỹ đã đồng ý nên liền cúp máy.

Song, Lâm Hiểu Hiểu vừa mới cúp máy, điện thoại của cô lại reo lên.

Cúi mắt nhìn số gọi đến mà giật bắn cả mình, người gọi điện cho cô lại là anh ba mặt lạnh ngàn năm không thay đổi của cô!

Lâm Hiểu Hiểu vội vỗ vỗ ngực, sau đó hít thở vài lần, rồi mới nối máy với Kim Tử Long: “A lô, anh ba?”

“Hiểu Hiểu, em kêu người đến đón Kính Trạch đi, cậu ấy uống say rồi.” Giọng của Kim Tử Long vẫn trầm và thu hút như xưa.

“Ồ, dạ vâng.” Lâm Hiểu Hiểu thở dài bất lực. Ông anh này của mình thực sự hết thuốc chữa rồi, vui cũng đi uống, buồn cũng đi uống, thảo nào bố không chịu giao hẳn công ty cho anh ấy.

Nghe thấy Lâm Hiểu Hiểu đã trả lời, Kim Tử Long lại không vội vàng cúp máy, mà im lặng một lúc rồi nói: “Hiểu Hiểu, anh còn việc này muốn hỏi em.”

“Vâng, anh ba nói đi.”

Kim Tử Long ở đầu bên kia điện thoại bỗng ngừng lại, sau đó mới hỏi: “Việc Lý An Ni gặp chuyện, anh cũng đã biết rồi. Vậy việc quay quảng cáo giữa em và công ty Tô Thị, tiếp theo sẽ thế nào?”

Lâm Hiểu Hiểu cau mày lại, sao tự nhiên anh ba lại quan tâm đến việc này? Lần trước, sau khi Kim Tử Long cứu cô, đã từng khiến cô nghĩ rằng Kim Tử Long thích mình, nhưng sau một thời gian chờ đợi, Lâm Hiểu Hiểu phát hiện ra do mình suy nghĩ quá nhiều.

Rồi bỗng dưng bây giờ Kim Tử Long lại quan tâm đến mình? Vì ai cũng biết, Kim Tử Long không bao giờ hỏi về những việc vặt này cả.

Song, mặc kệ mọi suy đoán trong lòng, Lâm Hiểu Hiểu vẫn trả lời trung thực: “Em cũng không biết nữa. Anh Tô và đoàn làm phim đang định hai ngày nữa sẽ họp với nhau để bàn đối sách.”

“Ừm.” Không thể nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói của Kim Tử Long. “Về clip quảng cáo đó của em, anh cũng có nghe Kính Trạch nhắc đến. Bây giờ Lý An Ni đã xảy ra chuyện như vậy, đúng là hơi khó khăn. Không biết mọi người đã chọn ai để thay thế cho Lý An Ni chưa?”

Lâm Hiểu Hiểu chưa từng nghe Kim Tử Long nói một đoạn dài như vậy với mình, vả lại còn vì chuyện nhỏ nhặt này. Cô thừ ra một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra và trả lời: “Việc này, anh Tô và đoàn làm phim đã chọn sẵn vài diễn viên ứng cử rồi, nhưng cuối cùng sẽ chọn ai thì vẫn chưa xác định.”

“Anh cũng nghĩ rằng diễn viên ứng cử khó chọn lắm. Đầu tiên phải kính trọng nghề, thứ hai phải nắm được tiến độ của đoàn làm phim, thứ ba phải phù hợp với phong cách của Fairy...” Kim Tử Long nói đến đây bỗng dừng lại, rồi nói tiếp: “Tốt nhất là đã từng hợp tác với Fairy, nhưng một người như vậy, quả thực hơi khó tìm.”

“Từng hợp tác với Fairy...” Lâm Hiểu Hiểu lẩm bẩm lặp lại lời của Kim Tử Long. Đột nhiên, mắt cô sáng lên, và hét lên: “Anh ba, em biết ai là ứng viên phù hợp rồi!”

Lúc này, trên khóe môi của Kim Tử Long ở đầu bên kia điện thoại đã lộ ra một nụ cười đắc ý, chỉ có điều Lâm Hiểu Hiểu không nhìn thấy mà thôi. Đã đạt được mục đích, anh cố tình hỏi lại với giọng rất tò mò: “Ứng viên phù hợp? Là ai thế?”

“Chờ đến khi xác định là người đó, anh sẽ biết thôi!” Lâm Hiểu Hiểu cười lên vui vẻ. “Cám ơn anh ba đã vô tình giúp được em một việc lớn!”

“Việc lớn gì vậy? Sao anh không biết gì cả?” Giọng điệu của Kim Tử Long vẫn đầy tò mò.

“Đến lúc đó anh sẽ biết thôi!” Lâm Hiểu Hiểu nói với vẻ bí ẩn. “Anh ba, bây giờ em sẽ gọi điện nhờ người đi đón anh trai em, tạm biệt anh nhé.”

“Được rồi.” Kim Tử Long cúp máy với giọng đầy tiếc nuối.

Tuy nhiên, nụ cười mỉm đắc ý trên khóe môi không thể che giấu được. Anh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

“Tử Long à, muốn cho Thoại Mỹ đại diện cho phần hợp tác với công ty Tô Thị, chẳng qua là việc mà cậu chỉ cần nói một câu thôi mà, cần gì phải thông qua Hiểu Hiểu?” Trì Cảnh Dật vừa nhìn vào Lâm Kính Trạch đang nằm dài trên ghế vì say bí tỉ, vừa điềm tĩnh hỏi Kim Tử Long.

“Thân phận hiện tại của em vẫn không tiện trực tiếp giúp đỡ cô ấy.” Kim Tử Long lắc đầu tiếc nuối. “Vì vậy, em chỉ có thể làm như thế.”

Trì Cảnh Dật gật đầu, người không thích lo chuyện bao đồng như anh cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng cầm ly rượu lên và uống một ngụm.

Thấy Trì Cảnh Dật uống rượu, Kim Tử Long bất giác nhìn sang rồi hỏi: “Anh hai, trước giờ anh đâu có hút thuốc và uống rượu.”

Trì Cảnh Dật hơi ngây người ra, anh nhìn vào chiếc ly trong tay mình rồi mỉm cười: “Chỉ vì tôi thấy cậu hao tâm tốn sức giúp đỡ cho Thoại Mỹ như thế, nên đột nhiên nhớ tới một người có liên quan đến cô ấy, không biết phải làm gì nên thưởng thức một ngụm rượu, thật thú vị!”

Kim Tử Long nhướn mày lên: “Ồ, là ai thế?”

“Một người bạn cũ mà tôi gặp trong bệnh viện, cũng là bạn của Thoại Mỹ.” Ánh mắt Trì Cảnh Dật mờ nhạt, không biết đang nhìn về đâu. “Dường như cô ấy đã bị lừa dối rất nhiều, nhưng tốc độ giải quyết dứt khoát và ung dung chuyển mình làm tôi hơi ngạc nhiên. Đó là một người thú vị.”

Bạn của Thoại Mỹ, bệnh viện…

Đôi chân mày lưỡi mác của Kim Tử Long nhíu chặt lại: Lẽ nào là cô Kỳ gì đó? Không ngờ anh hai cũng có nhiều bí ẩn quá!

Hứng thú của Kim Tử Long đã trỗi dậy, một người thường không buôn chuyện như anh đã hỏi tiếp: “Rồi sau đó thế nào?”

“Sau đó, cô ấy đã ra nước ngoài du lịch rồi.” Trì Cảnh Dật gật đầu tán đồng. “Đây là một lựa chọn tốt cho cô ấy.”

Nghe Trì Cảnh Dật nói ra một kết thúc như vậy, Kim Tử Long cảm thấy hơi bất ngờ. Anh cứ nghĩ rằng anh hai và cô Kỳ đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ, không ngờ người phụ nữ đó đã đi du lịch khắp thế giới rồi!

Song, Kim Tử Long nghĩ kỹ lại, cảm thấy mọi chuyện phát triển theo hướng đó cũng hợp tình hợp lý. Bởi vì, người như anh hai sẽ bị thu hút bởi những người sắc sảo và lanh lẹ, nhưng anh có vẻ là người sắc sảo và lanh lẹ nhất trong những người sắc sảo và lanh lẹ đó. Vì vậy, để bản thân không bị làm phiền bởi những điều trần tục, khi gặp được người hợp với anh, anh cũng chỉ hơi nghiêng mắt nhìn, rồi sau đó sẽ không còn sau đó nữa.

Kim Tử Long lắc đầu thở dài. Anh vừa định khuyên nhủ anh hai đừng nên quá cô lập với đời thì Chu Mộng Chỉ đã gọi đến.

Kim Tử Long tạm ngưng suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng rồi nối máy: “Mộng Chỉ?”

“Ông xã, khi nào anh về?” Chu Mộng Chỉ vẫn hỏi han lịch trình của Kim Tử Long như trước đây.

“Xin lỗi Mộng Chỉ, bây giờ anh đang đi với anh hai, anh ấy đang kiểm tra sức khỏe cho anh. Sau khi kiểm tra xong, anh còn phải đến công ty tăng ca. Tối nay anh sẽ không về đâu. Em nghỉ ngơi sớm đi, không cần đợi anh.” Ngoài miệng Kim Tử Long nói xin lỗi, giọng điệu cũng đầy áy náy, nhưng biểu cảm trên mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

“Thôi được rồi. Tử Long à, anh vừa mới khỏe lại, đừng làm việc quá sức.” Giọng của Chu Mộng Chỉ vẫn rất chu đáo.

“Anh biết rồi, Mộng Chỉ.” Kim Tử Long trả lời một cách dịu dàng xong rồi chờ Chu Mộng Chỉ cúp máy.

Kim Tử Long đặt điện thoại về chỗ cũ, liếc nhìn Lâm Kính Trạch đang ngủ say trên ghế rồi nói với Trì Cảnh Dật: “Anh hai, chờ có người đến đón Kính Trạch về, em lại phải đến nhà anh quấy rối nữa rồi.”

Trì Cảnh Dật gật đầu với vẻ rất bất lực: “Cậu biết mà, tôi chỉ cho cậu đến nhà tôi ở hai lần một tháng thôi. Lần này là lần thứ hai rồi, vậy lần tới thì sao?”

“Lần tới em sẽ đến nhà Kính Trạch.” Kim Tử Long nhún vai. “Chứ đâu thể nào chạy đến quân khu tìm anh cả để ngủ nhờ. Nếu em đến tìm anh cả, e rằng bà chị dâu còn nhỏ hơn Hiểu Hiểu hai tuổi kia chắc sẽ giận đến nhảy cẫng lên mất, vì nghi rằng em muốn cướp anh cả đi.”

Trì Cảnh Dật gật đầu với vẻ rất đồng tình, suy nghĩ kỳ lạ thiếu não đó, cũng chỉ có chị dâu của anh mới nghĩ ra được.

Song, về chuyện của anh cả và bà chị dâu nhỏ đó của anh, đó lại là một câu chuyện ly kỳ rối rắm khác.

Vấn đề chính bây giờ vẫn là chuyện của em ba của anh, Kim Tử Long. Trì Cảnh Dật nhìn sang Kim Tử Long với ánh mắt thông cảm, bất giác cảm thán: Tình cảm của con người bị ràng buộc càng nhiều, rắc rối họ gặp phải sẽ càng nhiều.

Mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Kim Tử Long và Chu Mộng Chỉ, nhưng giờ đây Kim Tử Long dường như đang gặp phải một rắc rối lớn nhất từ khi biết kinh doanh đến nay. Nếu đúng như anh suy đoán, thì những việc mà Kim Tử Long đã làm gần đây, đều vì muốn chấm dứt với Chu Mộng Chỉ.

Vậy thì, cổ phần của công ty Kim Thị, tài sản chung của vợ chồng giữa cậu ấy và Chu Mộng Chỉ, cùng với người anh họ quyền cao chức trọng ở công ty Kim Thị của Chu Mộng Chỉ - Chu Hán Khanh, xử lý việc nào cũng đều rất khó khăn.

Thảo nào dạo này Kim Tử Long lúc nào cũng cau mày.

Ngay lúc Trì Cảnh Dật và Kim Tử Long đều đang rơi vào trầm tư, người đón Lâm Kính Trạch đã đến. Hai người họ tạm thời ngừng suy nghĩ, đứng dậy dìu Lâm Kính Trạch đã say bí tỉ ra xe…

Còn ở bên này, khi Chu Mộng Chỉ nghe thấy Kim Tử Long nói sẽ không về nhà, nỗi oán hận trong lòng lại càng lớn hơn: Mặc dù những ngày gần đây, Kim Tử Long đã mua cho cô ta nhiều quà hơn, giá trị đắt đỏ hơn, và số lần cũng ngày càng thường xuyên hơn.

Nhưng cô vẫn là một người phụ nữ, lúc trước vì muốn dưỡng sức để chuẩn bị sinh con, cô đã không ngủ chung với Kim Tử Long trong một thời gian dài.

Bây giờ thuốc thang đã uống đủ rồi, cảm thấy cơ thể đã ổn, Kim Tử Long lại xảy ra sự cố, bị thương khắp người, nên cũng không thể ở cùng cô!

Nghĩ lại cũng đã mấy tháng như vậy rồi, Chu Mộng Chỉ thực sự không thể chịu đựng được nữa. Cô cắn chặt môi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên và gọi cho Chu Hán Khanh đang sống cạnh biệt thự.

“Anh họ, em hơi chóng mặt, anh đến đây thăm em đi.” Chu Mộng Chỉ nũng nịu nói với Chu Hán Khanh ở đầu bên kia điện thoại.

Chu Hán Khanh vừa nghe thấy Chu Mộng Chỉ nói bị chóng mặt liền rất lo lắng, nói “anh sẽ đến ngay” rồi cúp điện thoại.

Song, khi Chu Hán Khanh chạy vào phòng ngủ của Chu Mộng Chỉ, Chu Mộng Chỉ đã lập tức trèo lên người Chu Hán Khanh.

Lúc đó, Chu Hán Khanh dùng chút lý trí cuối cùng của mình, khóa cửa phòng ngủ lại, rồi vùi đầu vào trong vòng tay mềm mại của Chu Mộng Chỉ…

Hai ngày sau, trong phòng hội nghị của công ty Tô Thị…

Tô Thanh Dương vì còn bận việc khác nên còn 10 phút nữa là cuộc họp bắt đầu nhưng vẫn chưa đến, còn người của đoàn làm phim, Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm đã ngồi chờ sẵn ở đó rồi.

“Này, chuyện của Lý An Ni, anh có nghe nói không?” Một thành viên của đoàn làm phim đang ngồi cạnh Lâm Hiểu Hiểu kề tai nói nhỏ với một đồng nghiệp khác.

“Sao mà không nghe nói được?” Người đồng nghiệp kia tặc lưỡi. “Mặc dù anh trai của cô Lâm Hiểu Hiểu đã ém nhẹm chuyện này, không để cho báo giải trí đưa tin lung tung, còn nói rằng Lý An Ni đã rút khỏi ngành giải trí để đi tu học, nhưng chỉ những người ngoài ngành mới không biết thôi. Còn người trong ngành ai mà không biết, Lý An Ni là vì chuyện của Trần Hòa Thành nên mới bị bắt!”

“Này, anh nghĩ xem, Lý An Ni xét về kỹ năng diễn xuất, kinh nghiệm, đều có thiếu sót. Nhưng khuôn mặt của cô ta phẫu thuật cũng rất đẹp, sao có thể hùa chung với một người đàn ông như Trần Hòa Thành?”

“Ai mà biết được? Khi tin tức vừa được đồn ra, tôi còn không biết ai là Trần Hòa Thành nữa kìa. Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi mới nhớ ra anh ta từng làm việc vặt trong đoàn trước đây đấy!”

“Chậc chậc chậc, sao Lý An Ni lại muốn giết Trần Hòa Thành vậy không biết? Không lẽ có ẩn tình gì sao?”

“Tôi đoán chắc chắn là có, chắc chắn không phải giết vì yêu! Nhưng chúng ta không biết rõ nguyên nhân mà thôi!”

“Này, không biết thì không biết, nhưng Lý An Ni gặp chuyện như thế, nhiệm vụ quay phim của chúng ta lại bị trì hoãn nữa rồi, không biết đến khi nào mới xong được đây!”

“Cuộc họp hôm nay là để bàn về việc quay phim và chọn ra diễn viên. Anh đoán Tô tổng sẽ chọn ai?”

“Chắc sẽ chọn ngôi sao mới nổi gần đây, Amanda đó. Lâm Kính Trạch và cô ấy khá thân thiết đấy.”

“Tôi nghĩ cũng chưa chắc đâu. Lần trước Lý An Ni cũng được Lâm Kính Trạch tiến cử đấy, Tô tổng của chúng ta vì nể mặt nhà họ Lâm nên mới sử dụng cô ta. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, với tính cách nghiêm túc và có trách nhiệm của Tô tổng, chắc chắn sẽ không muốn cho Amanda thăm dự vào đâu!”

“Cũng phải! Nhưng rốt cuộc sẽ chọn ai? Tôi cũng rất tò mò!”

Lâm Hiểu Hiểu mỉm cười và lắng nghe hai nhân viên kia buôn chuyện, rồi sau đó lặng lẽ đưa vai chạm vào vai của Thoại Mỹ, rồi thì thầm: “Mỹ Mỹ à, cậu nói xem, anh Tô sẽ chọn ai để tiếp tục quay Fairy đây?”

“Việc này à…” Thoại Mỹ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Mình đâu biết rõ chuyện của giới giải trí và các nhà lãnh đạo cao cấp của công ty.”

“Mỉnh biết có một người vô cùng phù hợp.” Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn Thoại Mỹ một cách bí ẩn, nói với vẻ vô cùng tự hào.

“Là ai? Lãnh đạo công ty đã quyết định rồi à?” Thoại Mỹ tò mò hỏi.

“Không phải lãnh đạo công ty quyết định đâu!” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu. “Tóm lại, đến lúc đó cậu sẽ biết thôi. Đảm bảo sẽ khiến cậu bất ngờ!”

“Xía! Dù người đó là ai, mình đều biết rằng bổn phận của mình là làm trợ lý cho cậu, chắc chắn mình sẽ không ngạc nhiên đâu!” Thoại Mỹ nói xong rồi đưa hai tay lên bụm mặt đầy khao khát, mắt long lanh và nói với giọng mong chờ. “Mình chỉ hy vọng đợt quay phim này sẽ xong sớm, để được trở lại phòng thiết kế của công ty Tô Thị, tham gia vào dự án hợp tác đó, và làm những việc mà mình muốn làm!”

Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn dáng vẻ mong chờ của Thoại Mỹ rồi phì cười: Chắc Thoại Mỹ không biết rằng người mình nói chính là cô ấy đâu!

Lâm Hiểu Hiểu vừa cười xong, cánh cửa phòng hội nghị liền được Lily đẩy ra, và Tô Thanh Dương cũng sải bước đi vào.

Ngay lập tức, phòng hội nghị vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Lúc này Tô Thanh Dương đang mặc một bộ vest màu xám bạc, càng tôn lên dáng vẻ cao lớn của anh. Chiếc cà vạt màu xanh nhạt được điểm xuyết thêm những gam màu sáng. Đã lâu không gặp, khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương vẫn như thế, nhưng đã có thêm vài phần nghiêm nghị do được rèn giũa trên thương trường.

Song, hiện rõ nhất chính là những sợi da nhăn phiền não kéo dài giữa hai chân mày của anh.

Cũng phải, dạo này công ty Tô Thị đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tô Thanh Dương phải lo cho công ty, lại còn phải xử lý những việc xảy ra liên tiếp trong đoàn làm phim. Anh vừa mới tiếp quản công ty Tô Thị, làm sao mà lo xuể.

Tô Thanh Dương đưa đôi mắt màu nâu nhạt liếc nhìn một vòng quanh phòng họp, nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu đang chăm chú nhìn mình, và cả Thoại Mỹ đang ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu: Kể từ sau khi Kim Tử Long cứu Thoại Mỹ thoát khỏi chùm đèn, anh chưa nói chuyện đàng hoàng với Thoại Mỹ. Bây giờ nhìn thấy cô, tâm trạng của Tô Thanh Dương bỗng tốt hơn một chút.

Ánh mắt của Tô Thanh Dương dừng lại ở chỗ Thoại Mỹ trong vài giây, sau đó anh nhanh chóng thu tầm mắt lại. Anh ngồi xuống vị trí chính giữa nhất, nói một cách lanh lẹ dứt khoát: “Bây giờ sẽ thảo luận để chọn ra ứng viên quay quảng cáo thay cho Lý An Ni. Danh sách ứng viên được công ty và đoàn làm phim chọn ra đã nằm trước mặt các bạn, mời các bạn bày tỏ quan điểm của mình, càng sớm càng tốt.”

Tô Thanh Dương vừa ra lệnh, các nhân viên trong phòng hội nghị liền bắt đầu bày tỏ ý kiến của mình.

“Tôi nghĩ Amanda cũng được, không chỉ có tài nguyên của Tập đoàn Lâm Thị, mà còn rất trẻ, là người rất có tiềm năng.”

“Tôi thì không nghĩ vậy. Chính bởi vì Amanda còn trẻ, nên sẽ không thận trọng. Đoàn làm phim của chúng ta bây giờ không còn sức để chịu thêm cú sốc nào nữa, vì vậy tốt nhất là chọn một diễn viên có nhiều kinh nghiệm và không bị tai tiếng.”

“Nhưng diễn viên nhiều kinh nghiệm và không bị tai tiếng thì tiền cát-xê cũng cao, chúng ta đã tốn rất nhiều tiền vì chuyện của Lý An Ni rồi, e rằng tài chính sẽ gặp khó khăn.”

“Ngoài những vấn đề trên, tôi nghĩ chúng ta cũng nên chú ý đến một vấn đề khác. Đó là, diễn viên đại diện cho Fairy phải phù hợp với phong cách của Fairy, nếu không, dù trẻ tuổi hay nhiều kinh nghiệm cũng đều vô ích.”

Trong phòng hội nghị tràn đầy giọng nói tranh luận sôi nổi, Tô Thanh Dương nhìn lướt qua mọi người mà cảm thấy đau đầu. Họ đều có ý kiến riêng của mình, đều đưa ra vấn đề tiềm ẩn, nhưng không ai đưa ra được một giải pháp cụ thể.

Song, khi Tô Thanh Dương quét mắt qua Lâm Hiểu Hiểu, anh thấy cô đang mỉm cười và nhìn vào mình mà không nói lời nào.

Tô Thanh Dương bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ. Lâm Hiểu Hiểu thường ngày thích chí cha chí choét, bây giờ lại không nói câu nào. Hơn nữa vẻ mặt khi nhìn vào mình, rất giống một đứa trẻ đang chờ thầy giáo đặt câu hỏi!

Trên khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương bỗng có chút sóng, anh giơ tay lên nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, về việc chọn diễn viên, cô nghĩ thế nào?”

Giọng của Tô Thanh Dương tuy không lớn, nhưng mọi người trong phòng hội nghị đều nghe thấy. Họ vội im bặt một cách thức thời, cùng lúc nhìn sang Lâm Hiểu Hiểu.

Nghe thấy Tô Thanh Dương đã chủ động hỏi mình, Lâm Hiểu Hiểu mừng thầm trong lòng. Chủ động nói ra thì thật vô vị, còn chờ đến khi mọi người đều không nghĩ ra được giải pháp mới nói, vậy sẽ cho thấy bản thân mình rất tài giỏi.

“Việc đó, hưm...” Lâm Hiểu Hiểu hắng giọng với vẻ nghiêm túc. “Không giấu gì mọi người, đúng là tôi có một ứng cử viên rất phù hợp. Đầu tiên, người này cũng còn rất trẻ, chỉ lớn hơn tôi một tuổi. Thứ hai, mặc dù người này có ít kinh nghiệm diễn xuất, nhưng cũng từng góp mặt ở các sàn diễn lớn. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, không ai phù hợp với phong cách của Fairy hơn người này!”

Mọi người nghe thấy Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, sự tò mò đã được gợi lên mức cao nhất. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu Hiểu, chờ cô nói ra tên của người đó.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Lâm Hiểu Hiểu mỉm cười đắc ý, sau đó quay sang nhìn Thoại Mỹ đang trông giống như “đám chim lợn”, chậm rãi nói: “Người này chính là trợ lý của tôi, Từ Thoại Mỹ!”

“Phụt!” Thoại Mỹ ngay lập tức bị sặc nước bọt của mình. Sau một hồi ho bất chấp cả hình tượng, Thoại Mỹ với khuôn mặt đỏ bừng kéo kéo tay áo của Lâm Hiểu Hiểu, nói bằng giọng nhỏ như muỗi. “Hiểu Hiểu, cậu ăn nói lung tung gì thế?”

“Mình ăn nói lung tung hồi nào?” Lâm Hiểu Hiểu hất cằm lên. Sau khi liếc nhìn mọi người trong phòng hội nghị, cô nhìn sang Tô Thanh Dương. “Anh Tô à, lúc anh vừa ở Anh về, Lý An Ni vì bị bệnh nên không thể làm người mẫu cho Fairy, có phải Thoại Mỹ đã thay thế cô ta không? Có phải Thoại Mỹ đã làm rất tốt không?”

Tô Thanh Dương khẽ mỉm cười. Sao anh lại không nghĩ đến việc nhờ Thoại Mỹ thay thế cho Lý An Ni chứ? Có lẽ cô ấy là ứng cử viên tốt nhất!

Nghĩ vậy, Tô Thanh Dương nhìn sang Thoại Mỹ, gật đầu một cách rất chắc chắn: “Lúc đó Thoại Mỹ đã làm rất rất tốt.”

“Vậy thì được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu xòe tay. “Nếu lần trước Thoại Mỹ đã làm tốt công việc thay thế cho Lý An Ni, vậy tại sao lần này lại không thể chứ?”

Mọi người vừa nghe vậy liền cảm thấy cũng hợp lý. Hầu hết họ đều không biết chuyện Thoại Mỹ chính là người mẫu đã trình diễn Fairy ở phòng triển lãm lớn nhất đó của Lucy, mà chỉ biết rằng cô xinh đẹp và khiêm nhường, nên thấy hơi quen mặt mà thôi.

Bây giờ Lâm Hiểu Hiểu vừa nhắc đến, những người đã từng đọc qua tin về Fairy cũng liền nhớ đến Thoại Mỹ.

Thế là, một số người trong phòng hội nghị đã lần lượt hưởng ứng.

Một số người vì đã từng tận mắt xem Thoại Mỹ mặc Fairy trình diễn, vì vậy họ liền đồng ý: “Cô Lâm nói vậy, tôi cũng cảm thấy Thoại Mỹ khá phù hợp.”

Cũng có vài người khác, vì Thoại Mỹ là bạn của Lâm Hiểu Hiểu, và vì cô từng được Tô Thanh Dương xem trọng lúc ở công ty Tô Thị, nên mới tán thành: “Cô Thoại Mỹ cũng tốt, dù gì cô ấy cũng từng mặc qua Fairy.”

Chớp mắt, dù có phải thật lòng hay không, thì những giọng nói ủng hộ Thoại Mỹ thay thế cho Lý An Ni ngày càng nhiều hơn.

Còn đầu của Thoại Mỹ thì ngày càng cúi thấp hơn: Sao mọi việc lại trở thành như thế này? Làm ơn đi, cô là một nhà thiết kế thời trang mà, đâu phải người mẫu! Lần trước, tình cảnh ngượng ngùng vì bị Tô tổng “không trâu bắt chó đi cày” đó vẫn còn trước mắt, bây giờ lại một lần nữa bị đẩy ra trước đầu sóng ngọn gió!

Lúc này, Tô Thanh Dương nhìn sang Thoại Mỹ, anh biết tính của Thoại Mỹ không thích chơi trội. Và nhìn từ biểu hiện của cô, khi Lâm Hiểu Hiểu đưa ra đề nghị này đã không thảo luận trước với cô, nên anh không chắc Thoại Mỹ có đồng ý hay không.

“Vậy Thoại Mỹ à, cô có đồng ý không?” Tô Thanh Dương vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, nhưng trong giọng nói lại có chút không tự tin.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #longmy