Chương 19
Vương Nhất Bác đi dạo quanh khu ký túc xá, mới biết Tiêu Chiến đã chuyển đến ởphòng Hạo Minh. Cậu đứng trước cửa phòng Hạo Minh, gõ cửa với vẻ mặt ủ rũ.
"Ai thế?" Giọng Hạo Minh vọng ra từ sau cánh cửa.
"Là tôi, Vương Nhất Bác."
Tiếng trả lời bên ngoài cửa vang lên, Hạo Minh nhìn Tiêu Chiến đang ngồi im trên giường, nhẹ giọng hỏi: "Chiến Chiến, có phải đang tìm anh không?"
"Chắc thế." Tiêu Chiến bĩu môi, "Đừng mở cửa."
Hạo Minh sửng sốt, gật đầu, đi lại chỗ anh ngồi xuống, hỏi: "Anh... và Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Chiến cắn răng thật mạnh vào môi dưới, lắc đầu tỏ vẻ không muốn nói.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, là giọng trầm thấp của Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ra ngoài một lát." Giọng nói bên ngoài dừng lại, có vẻ dịu đi rất nhiều, "Được không?"
Tiêu Chiến im lặng trong ba giây, sau đó đột ngột đứng lên, đi tới cửa, anh đứng đối diện với cánh cửa, siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi... hiện tại tôi muốn ở một mình, xin lỗi."
Có tiếng sột soạt từ cửa, như thể ai đó đang vuốt ve cánh cửa, "Chỉ một lát thôi, được không?"
Tiêu Chiến khịt mũi nhẹ nhàng, tiếng nói cũng khàn đi một chút: "Nói chuyện gì... Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, cậu trở về trước đi."
Bên ngoài lại yên tĩnh, một lúc sau, Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Vương Nhất Bác, "Chiến Chiến, hứa với em, anh có chuyện gì cũng phải nói với em, hơn nữa, em cũng có chuyện quan trọng muốn nói với anh... Ngày mai gặp lại."
Tiếng bước chân dần xa dần. Tiêu Chiến bước lại chậm rãi như thể đã kiệt sức. Anh nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn hỏi của Hạo Minh từ khoé mắt, cười nhẹ: "Hạo, anh xin lỗi đã là phiền em. Nhưng hiện tại anh không muốn nói chuyện đó ngay bây giờ. ... Em có thể không hỏi được không?"
Hạo Minh bất lực mỉm cười, "Em chỉ muốn hỏi anh đã ăn tối chưa?"
Tiêu Chiến lắc đầu, "Anh không muốn ăn."
Anh cảm thấy mệt quá, trong bụng dường như có vô số bọt nhỏ nổi lên, đầy bụng và chua xót. Hôm nay, anh thậm chí còn không thể ăn những món ăn vặt yêu thích thường ngày. Tiêu Chiến ngã xuống giường thất thần. Mặc dù giường trong kí túc xá đều có kích thước giống nhau, độ mềm và độ cứng như nhau, Tiêu Chiến vẫn không thể ngủ được vì trằn trọc. Căn phòng xa lạ và bầu không khí xa lạ khiến anh cáu kỉnh.
***
Sáng sớm hôm sau, Hạ Chi Quang vội vàng chạy tới phòng ngủ gõ cửa, vừa vào đã ôm chặt Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Chiến Chiến, em có chuyện muốn nói với anh, đừng lo lắng nếu anh nghe thấy nó—"
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Chiến cảm thấy có điều gì đó không ổn khiến Hạ Chi Quang lo lắng như vậy.
"Em không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, mọi người đang truyền tin về... Tử Phàm..."
Tim Tiêu Chiến loạn nhịp, một điềm báo dữ dội ập đến, "Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?"
"Khốn kiếp!" Hạ Chi Quang lo lắng nhảy dựng lên, "Không biết Tử Phàm bị làm sao, là anh đấy! Bọn họ không biết có chuyện gì, lại đang nói giọng của cậu ấy bị như vậy là lỗi của anh!"
"Cái gì?!" Khuôn mặt Tiêu Chiến xấu hẳn đi, "Tại sao họ lại nói như vậy?!"
"Em cũng không biết ai nói, rằng cổ họng của Tử Phàm bị hỏng và cậu ấy không thể hát được nữa vì cậu ấy đã uống nước của anh và nói rằng thuốc đã có sẵn bên trong đó..."
Sau khi Hạ Chi Quang do dự nói ra tin đồn, lo lắng nhìn Tiêu Chiến, thấy vẻ mặt thất thần của anh, liền vội vàng nói thêm: "Đương nhiên, mọi người đều tin tưởng anh! Anh nhất định sẽ không làm chuyện như vậy. Đúng! Chỉ là nếu những tin đồn như vậy ngày càng lan rộng... thì chắc chắn là sẽ không tốt..."
"Anh biết." Tiêu Chiến gật đầu.
"Chiến Chiến." Hạo Minh vỗ vai anh, "Trước hết hãy đi nói chuyện với đội tuyển chọn và sản xuất, em sẽ đi cùng với anh."
Tiêu Chiến mỉm cười và lắc đầu: "Không thành vấn đề, anh sẽ tự mình đi, và anh không muốn làm ảnh hưởng tới thời gian tập luyện của mọi người vì việc riêng của mình. Hạ Chi Quang, Hạo Minh, hai người tới phòng tập trước, anh sẽ đến sau nhé."
Mắt Hạo Minh loé lên vẻ thất vọng, cậu nói: "Được rồi, chúng em sẽ đợi anh trong phòng tập."
Tiêu Chiến và nhân viên của chương trình đã báo cáo tình tình, và mọi người chỉ mới biết rằng hôm đó Tử Phàm bị đau họng. Còn kết quả của bác sĩ và loại thuốc trong trà, mọi thứ được giữ bí mật, các thực tập sinh không nên biết về nó. Anh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Ngoài Vương Nhất Bác, Tử Phàm và anh, lẽ ra không có thực tập sinh thứtư nào biết chuyện, nhưng bây giờ lại có tin đồn, có thể thấy người là người đã đặt thuốc trong trà của anh vào thời điểm đó! Người này không chỉ đánh thuốc định hãm hại anh, mà còn tung tin đồn thất thiệt khắp nơi!
Tiêu Chiến càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy kinh hãi, vì vậy, anh đã nói với đội ngũ chương trình về những nghi ngờ của mình. Và vì anh là một tuyển thủ nổi tiếng, rất có thể sẽ ra mắt, đội ngũ chương trình sẽ không ngồi yên và đảm bảo với Tiêu Chiến rằng họ sẽ giải quyết vấn đề này. Sẽ xử lý thật sớm để anh không phải lo lắng.
Tiêu Chiến lo lắng đi về phòng tập, vừa mở cửa, phòng tập đang sôi động dần dần trở nên yên tĩnh, mọi người liếc nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, sau đó quay đàu lại thì thầm. Tiêu Chiến thở dài chua xót, chỉ hi vọng có ai đó lên tiếng gọi anh.
"Chiến Chiến."
Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt loé lên một tia thất vọng, là Hạo Minh đang vẫy tay với anh. Vì buổi sáng là thời gian luyện tập nhẹ nên những thực tập sinh có mối quan hệ tốt sẽ cùng nhau luyện tập. Trong nhóm của Hạo Minh có cả Hạ Chi Quang, người mà anh quen, Lay và Max bắt đầu rap khi nhìn thấy anh.
Tiêu Chiến nở nụ cười, "Mọi người đều ở đây."
Lay xông lên không nói lời nào, ôm lấy Tiêu Chiến một cái, lớn tiếng nói: "Chiến Chiến, bọn em chờ anh đã rất lâu rôì! Đừng để ý tới những lời bàn tán đó, bọn em đều biết rõ anh!"
Hạ Chi Quang cũng chạy đến nói: "Đừng lo lắng, tổ chương trình nhất định sẽ tìm lại công bằng cho anh."
Nhìn thấy mọi người quan tâm đến mình như vậy, Tiêu Chiến, người đã kìm nén mọi cảm xúc từ hôm qua đến hôm nay, cuối cùng cũng không kìm được nữa, mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Chà, cảm ơn mọi người!"
Tiêu Chiến đảo mắt nhìn xung quanh đám đông, liếm môi và ngập ngừng hỏi: "Các bạn có nhìn thấy Vương Nhất Bác chưa?"
"Không."
Tất cả mọi người đều lắc đầu, chỉ có Hạo Minh nhìn Tiêu Chiến với vẻmặt đầy ẩn ý và nói: "Cậu ấy đã không xuất hiện từ sáng."
"Ồ..." Tiêu Chiến gật đầu, nhưng anh chỉ có thể đè nén cảm giác chua xót trong lòng mà tham gia vào đội tập vũ đạo.
Một đám người đói bụng đưa Tiêu Chiến đến nhà ăn để ăn cơm trưa. Tiêu Chiến đột nhiên nhận ra mình đang lơ đãng mang giày tập ra ngoài. Anh nói với Hạ Chi Quang xong liền xoay người chạy về phòng. Bọn họ là nhóm cuối cùng đi ăn cơm, hành lang phòng tập yên tĩnh.
Tiêu Chiến đi tới, định đẩy cửa đi vào, nhưng lại thấy hai người đứng ở bên trong phòng tập. Đó là Trần Vĩ và Vương Nhất Bác, người đã không được nhìn thấy cả buổi sáng! Tiêu Chiến đứng ngây người ở cửa.
Hai người im lặng mặt đối mặt, chính là Vương Nhất Bác mở miệng trước.
Giọng điệu của cậu lạnh như băng, "Cậu đã cho cái gì vào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com