Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Không khí trong phòng tập vô cùng bế tắc. Tiêu Chiến cũng đang tiến thoái lưỡng nan ở cửa, vừa nghe tiếng kêu của Trần Vỹ, vừa nghe thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác ở phía sau. 

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ thừa nhận mối quan hệ của hai người một cách hào phóng và thẳng thắn như vậy, nhất là cả hai đều là những thực tập sinh đang chờ ra mắt. Nếu bị lộ ra, sẽ là một cơn bão dư luận. 

Nhưng Vương Nhất Bác không chút do dự nói Tiêu Chiến chính là người cậu thích. Vương Nhất Bác của ngày hôm qua rõ ràng đã làm anh đau lòng đến quẫn bách mà quay đầu lại, nhưng lúc này dường như có một luồng hơi ấm nóng bỏng lan tràn ra khỏi lồng ngực, gắt gao bao bọc lấy trái tim Tiêu Chiến. 

Tiêu Chiến lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc kì lạ đó. Anh, anh vẫn chưa tha thứ cho Vương Nhất Bác! 

Ai biết rằng Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu về phía cửa, đúng lúc bắt gặp Tiêu Chiến đang thất thần. 

Cảm nhận được sự thay đổi trong tầm mắt của Vương Nhất Bác, Trần Vỹ cũng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đi tới, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ và tức giận. Hắn quay đầu về phía cửa, cay đắng nói: "Anh nghe được bao nhiêu rồi?! Bây giờ chắc hẳn đang rất hạnh phúc." 

Tiêu Chiến có thể hiểu được tình cảm của Trần Vỹ dành cho Vương Nhất Bác, nhưng làm tổn thương người khác lại là vấn đề khác. Anh đơn giản bước vào phòng tập và đến bên cạnh Trần Vỹ, nói một cách nghiêm khắc, "Tôi không thấy đây là một trò đùa, và không cảm thấy vui." 

Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, nắm lấy tay anh. Bàn tay Tiêu Chiến được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của Vương Nhất Bác, và anh nhìn thấy cậu nhẹ giọng nói với mình: "Em xin lỗi, chuyện này em không nói trước với anh." 

Tiêu Chiến lắc đầu, anh thực sự không trách cậu chuyện lỡ hẹn sáng nay, "Cảm ơn." 

Hình ảnh hai người nắm tay nhau đâm thẳng vào mắt khiến Trần Vỹ vô cùng đau lòng. Niềm hi vọng bấy lâu nay của hắn tan tành ngay trước mắt. Ánh sáng và vị thần của hắn ta cuối cùng cũng chiếu rọi vào duy nhất một mình Tiêu Chiến. 

Tại sao lại là anh ấy? 

Tại sao? 

Giữa tia chớp và đá lửa, Trần Vỹ không còn biết thứ hắn ta đang cầm trong tay là cái gì mà lao thẳng về phía mặt Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhanh mắt nhìn thấy và ra tay nhanh chóng. Cậu dùng cẳng tay chặn lại mặt của Tiêu Chiến. Trên cánh tay phải của Vương Nhất Bác một dòng máu tươi chảy xuống đất, từng giọt, từng giọt lớn, đọng thành một vũng đỏ tươi. 

"Vương Nhất Bác!!!"

Tiêu Chiến hoảng sợ. Anh đẩy Trần Vỹ đang uể oải ra một cách quyết liệt, cũng không quan tâm đến nguy cơ bị tấn công lần nữa, chỉ ôm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác và bắt đầu kiểm tra vết thương. Cùng lúc đó, các nhân viên cũng dẫn theo một số cảnh sát đi vào. Khi họ nhìn thấy vết máu trên mặt đất, và Trần Vỹ, người đang cầm một cây kim dài trên tay, họ lập tức bắt hắn ta. 

Với sự tham gia của cảnh sát, sự việc sớm kết thúc, và tất cả những gì Trần Vỹ đã làm trong quá khứ cũng sẽ bị cảnh sát điều tra, và điều chờ đợi hắn sẽ là các biện pháp trừng trị của pháp luật. Chỉ là lúc cuối cùng khi Trần Vỹ bị cảnh sát bắt đi, hắn lướt qua Tiêu Chiến, để lại một câu hỏi mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy. 

"Anh ấy luôn đứng đầu, anh chỉ có thể ngăn cản bước tiến của anh ấy." 

Trong bệnh xá. 

Bác sĩ của chương trình đã băng bó vết thương trên tay cho Vương Nhất Bác và yêu cầu cậu ở lại phòng y tế để nghỉ ngơi một thời gian. Rất may là trên tay Trần Vỹ lúc đó đang cầm là một cây kim tiêm nên vết thương không sâu, nếu là ở trên mặt thì chắc chắn sẽ để lại sẹo. 

Hai người đều im lặng trong phòng y tế trống rỗng, nhất thời không biết nói gì. Rốt cuộc là Tiêu Chiến lên tiếng trước. 

"Hôm nay... cảm ơn em." 

Vương Nhất Bác không chỉ là một thần tượng, mà còn là một thần tượng hàng đầu. Từ lúc còn là một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, vấn đề này vẫn không hề thay đổi. Thật khó để tưởng tượng cậu đã đau đớn như thế nào khi vết sẹo như vậy thực sự rơi trên cơ thể mình. 

Vương Nhất Bác vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Tiêu Chiến, lòng bàn tay to truyền đến nhiệt độ ấm áp, "Xin lỗi, em đã không nói với anh sớm hơn." 

"Anh..." Tiêu Chiến ngập ngừng hỏi, "Làm sao em biết Trần Vỹ là người đứng sau mọi chuyện?" 

"Ban đầu là trực giác." Vương Nhất Bác có trực giác gần như dã thú. Nếu xung quanh là thiện ý và ác ý, cậu sẽ luôn nhạy cảm với nó, chưa kể về sau cậu đều tập trung phần lớn sự chú ý của mình vào Tiêu Chiến. Sự thù địch không thể phát hiện của Trần Vỹ đã bị Vương Nhất Bác bắt được như một lẽ đương nhiên, "Thực ra, em không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào cho đến khi tin nhắn về anh và Diệc Phàm được lan truyền vào sáng nay." 

Vương Nhất Bác dừng lại một chút. Dưới ánh mắt vừa lo lắng vừa đáng yêu của Tiêu Chiến lại tiếp tục, "Chỉ là một đêm thôi, mọi người đều biết chuyện. Rõ ràng là không bình thường. Em đã nhờ nhân viên điều tra lại camera giám sát, và tìm thấy Trần Vỹ bí mật nhét tờ ghi chú vào kẽ hở của ký túc xá. Do đó, có thể khẳng định chắc chắn rằng tin đồn đó là do cậu ta tung ra. Em nghĩ cậu ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm hại anh lần nữa, nên tốt hơn hết là bám theo đợi cậu ta lòi đuôi ra." 

Tiêu Chiến nghe vậy có vẻ sững sờ. Vẻ sững sờ này suýt chút nữa khiến Vương Nhất Bác bật cười, véo má Tiêu Chiến và hỏi: "Anh sợ à?" 

Khi định thần lại, Tiêu Chiến lắc đầu lẩm bẩm: "Không phải, chỉ là... Anh chỉ cảm thấy em thật tuyệt vời." 

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ bĩu môi, "Chuyện này em đã thấy quá nhiều rồi. Kỳ thật em cũng không muốn anh biết quá nhiều. Những điều xấu xa của người khác chỉ cần em chặn lại là được." 

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, im lặng ba giây, nhớ lại những gì Trần Vỹ nói trước khi đi, vì Vương Nhất Bác đã có số mệnh vươn tới đỉnh cao, sao có thể suốt ngày trốn dưới sự bảo vệ của cậu như một kẻ nhát gan được? Anh ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác kiên quyết nói: "Anh muốn biết, nhất định phải biết rằng anh muốn dấn thân vào con đường này. Anh đã hạ quyết tâm rồi." 

Quan trọng nhất là. 

- Anh muốn đi bên em. 

Vương Nhất Bác giật mình, sau đó mỉm cười, "Đây là Tiêu Chiến mà em thích." 

Trái tim anh đập loạn nhịp, và khuôn mặt Tiêu Chiến nóng bừng lên với tốc độ chóng mặt dưới cái nhìn của Vương Nhất Bác. Lúc này anh đang mặc đồng phục màu hồng của Lớp A, trông anh giống như một chú thỏ bông trắng nõn trên nền màu hồng, ngại ngùng né tránh khiến Vương Nhất Bác chỉ muốn bắt nạt anh một cách quyết liệt. 

Cậu đưa tay ra, vuốt ve mái tóc của Tiêu Chiến, từ từ vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh của anh. Vương Nhất Bác áp trán của mình lên trán Tiêu Chiến, khẽ thở dài, "Anh không giận em sao?" 

Lúc này, bầu không khí ấm áp lập tức bị lời nói của Vương Nhất Bác phá tan. 

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cái ôm trong hành lang, vội vàng thoát hỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, đôi mắt thỏ con tròn xoe nhìn Vương Nhất Bác với đôi má phồng lên. 

Từng chữ từng chữ, "Anh! Chưa! Hết! Giận! Đâu!" 

"Vương Nhất Bác, em nên cho anh một lời giải thích rõ ràng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com