Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 19: CUỘC ĐUA

Chúng tôi chỉ dư có vài giây khi bắt kịp chuyến bay, và rồi sau đó là hứng chịu sự tra tấn thật sự. Chiếc máy bay cứ đứng ì ra trên đường băng, còn các tiếp viên hàng không thì cứ đi đi lại lại ở giữa lối đi, chỉnh lại chiếc túi trên giá đựng đồ để mọi thứ đều vừa khít. Mấy viên phi công thì nhoài người ra khỏi buồng lái, trò chuyện với các tiếp viên hàng không khi họ đi ngang qua. Bàn tay của Alice giữ cứng lấy vai tôi - ngõ hầu muốn giữ cho tôi ngồi yên - sau một hồi tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế.

- Máy bay chắc chắn là nhanh hơn xe rồi - Cô bạn nhỏ nhẹ nhắc nhở để trấn an tôi.

Tôi gật đầu đúng lúc định nhổm lên để ngó ngó nghiêng nghiêng thêm lần nữa.

Cuối cùng thì chiếc máy bay cũng uể oải lăn bánh ra khỏi cổng, tốc độ có tăng lên nhưng cứ thong thả, từ từ từng chút một, khiến tôi đã sốt ruột lại còn thêm căng thẳng. Tôi những mong khi máy bay cất cánh, mình sẽ khuây khỏa được ít nhiều, nhưng không dè, máu nôn nóng vẫn chẳng hề giảm đi.

Trong lúc máy bay còn đang lên cao, Alice đã nhấc ống nghe gắn trên lưng ghế trước mặt, không quên xoay lưng về phía cô tiếp viên hàng không đang nhìn mình bằng ánh mắt phản đối. Nhưng nhìn thấy cảm xúc đang biểu hiện như thế nào đó trên mặt tôi, cô tiếp viên cũng thôi thái độ dè chừng của mình.

Tôi cố gắng phớt lờ những lời thì thầm to nhỏ của Alice dành cho Jasper; thật lòng mà nói, tôi không hề muốn nghe lỏm chuyện riêng của ai cả, nhưng rồi vẫn có mấy từ loáng thoáng lọt vào tai tôi:

- Em không thể nói chắc được, em vẫn chỉ đang xem anh ấy định làm một lô một lốc những chuyện khác nhau thôi, anh ấy liên tục thay đổi quyết định... Một cuộc tắm máu khắp thành phố, tấn công một người bảo vệ, nhấc bổng một chiếc xe hơi lên khỏi đầu ngay giữa quảng trường lớn... Toàn là những trò tố giác họ thôi... Anh ấy thừa biết đó là cách nhanh nhất để buộc họ phải ra tay...

"Không, anh không thể làm như thế được." Cô bạn chợt hạ thấp giọng xuống, dù rằng giọng nói của cô bạn đang gần như là không thể nghe thấy, tôi chỉ ngồi cách cô bạn có vài centimet mà có nghe rõ được gì đâu. Bất giác, tôi cố gắng tập trung vào đôi tai của mình hơn nữa. "Anh nói với Emmett là đừng... Trời, anh đi theo anh Emmett và chị Rosalie, ngăn hai người đó lại đi... Anh nghĩ kỹ đi, Jasper. Nếu anh ấy trông thấy bất kỳ ai trong chúng ta, anh có nghĩ rằng anh ấy sẽ làm gì không?"

Alice gật đầu.

- Chính xác là như vậy đó. Em nghĩ Bella là cơ hội duy nhất, nếu như... còn có cơ hội... Em sẽ làm mọi thứ để có thể tránh được, nhưng anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho bố Carlisle; những chuyện bất ngờ thường có ảnh hưởng không tốt.

Rồi cô bạn bật cười, trong tiếng cười có cái gì đó chua chát.

- Em đã nghĩ đến chuyện đó rồi... Dạ, em hứa - Giọng nói của cô bạn chợt chuyển sang nài xin - Đừng đi theo em. Em hứa mà, Jasper. Bằng cách này hay cách khác, em sẽ thoát... Em yêu anh.

Cô bạn gác máy, ngửa người ra sau, hai mắt nhắm nghiền:

- Mình ghét phải nói dối anh ấy.

- Kể hết với mình đi Alice - Tôi nài nỉ - Mình không hiểu gì cả. Vì sao bạn lại nói Jasper ngăn Emmett lại, tại sao không để mọi người giúp chúng ta?

- Vì hai lý do - Alice thì thào, hai mắt vẫn khép - Lý do thứ nhất thì mình đã nói với anh Jasper rồi. Đó là bọn mình có thể ngăn được Edward... với điều kiện là Emmett có thể chạm được lên tay anh ấy, và bọn mình cần phải ngăn anh ấy lại đủ lâu để có thể thuyết phục cho anh ấy tin rằng bạn còn sống. Nhưng trên thực tế thì bọn mình đâu có thể ú oà với Edward được. Anh ấy mà thấy bọn mình đến là sẽ ra tay nhanh hơn. Anh ấy sẽ ném một chiếc Buick qua khỏi một bức tường hay qua một chướng ngại vật nào đó, và thế là nhà Volturi sẽ xuống tay giải quyết anh ấy.

"Đó cũng chính là lý do thứ hai, lý do mình không thể kể với Jasper được. Bởi lẽ, nhà Volturi đã giết Edward, thì thế nào mọi người cũng sẽ tấn công họ. Bella..." Cô bạn mở bừng mắt ra, nhìn tôi khẩn khoản. "Nếu bọn mình có cơ may thắng... nếu như có cách đó, đó là chỉ bằng cách đánh lại họ thôi, nếu mà bốn đứa mình có thể cứu được anh ấy thì sự thể có lẽ sẽ khác. Nhưng thực tế thì bọn mình không thể nào làm được điều đó, và Bella ạ, mình không muốn mất Jasper theo cách đó."

Bây giờ tôi đã hiểu vì sao cô bạn lại tha thiết mong tôi hiểu cho mình. Cô đang bảo vệ Jasper khỏi mối nguy hại mà chúng tôi, và cả Edward nữa, có thể gặp phải. Tôi hiểu và không hề nghĩ xấu cho cô bạn. Tôi gật đầu liền tắp lự.

- Nhưng Edward không thể nghe thấy bạn ư? - Tôi hỏi - Không lẽ khi anh ấy nghe thấy suy nghĩ của bạn, rằng mình vẫn còn sống, rằng toàn bộ chuyện này thật ra không phải như anh ấy tưởng, thì anh ấy vẫn không biết thực hư sao?

Thật ra thì không thể áp dụng lý trí ở đây được. Tôi cũng không tin là anh còn đủ thần trí để mà làm như vậy. Điều đó không có ý nghĩa gì cả! Tôi vẫn còn nhớ như in những lời lẽ đau buồn của anh, ngày chúng tôi cùng ngồi với nhau trên ghế sofa xem đến cảnh Romeo và Juliet lần lượt tự tử. Anh sẽ không sống lâu nữa nếu không có em - anh đã nói như vậy, như thể đó là cái kết duy nhất của cuộc đời anh. Nhưng rồi những gì anh nói với tôi - rất quả quyết - ở trong rừng khi anh quyết định rời xa tôi đã xóa sạch cái dấu chấm hết đó rồi kia mà.

- Giả như anh ấy vẫn nghe - Cô bạn giải thích - Vấn đề chỉ là anh ấy tin hay không tin mà thôi, bạn cũng có thể nói dối trong suy nghĩ được kia mà. Giả như bạn chết thật rồi, và mình vẫn cố gắng ngăn anh ấy lại. Thế là mình cứ nghĩ "cô ấy vẫn còn sống, cô ấy vẫn còn sống", càng làm ra vẻ thật thà chừng nào, càng tốt chừng ấy. Anh ấy thừa biết điều đó.

Tôi nghiến răng lại trong tuyệt vọng.

- Nếu như có cách nào đó không dính đến bạn, Bella ạ, mình tuyệt đối sẽ không lôi bạn vào nguy hiểm như thế này đâu. Mình thật tệ quá.

- Bạn đừng có ngớ ngẩn như thế. Mình chẳng có việc gì để bạn phải lo lắng cả - Tôi nôn nóng lắc đầu và khoa tay - Bạn nói cho mình biết đi, về chuyện nói dối Jasper ấy.

Cô bạn mỉm cười một cách cay đắng.

- Mình hứa với anh ấy rằng mình sẽ tẩu thoát thật nhanh, không để họ giết mình. Nhưng đó không phải là điều mình có thể đoan chắc được... không phải là với một chuyến đi ít có khả năng thành công như thế này - Alice nhướng mày lên, sợ sệt hơn là nghiêm túc.

- Volturi thật ra là ai vậy? - Tôi hỏi gặng, vẫn bằng chất giọng thì thào - Điều gì lại khiến họ mạnh hơn Emmett, Jasper, Rosalie và bạn chứ? - Thật khó có thể hình dung ra nổi vẫn còn một thứ đáng sợ hơn thế.

Alice hít vào một hơi thật sâu, rồi bất ngờ dịu lại, ánh mắt của cô bạn bỗng đổi hướng qua vai tôi, sa sầm xuống. Ngay lập tức, tôi quay lại, nhận ra một người đàn ông ngồi ở bên kia lối đi, ông ta đang nhìn sang phía khác như thể chẳng nghe chúng tôi nói gì. Nhìn tướng mạo thì ông ta có vẻ như là một thương gia, trong bộ vest tối màu, với chiếc cà vạt sang trọng và một chiếc máy tính xách tay đặt lên đùi. Trong lúc tôi bực bội nhìn người đàn ông thì ông ta mở chiếc máy tính ra, và rất tự nhiên, ông ta đeo tai nghe vào.

Tôi nghiêng người về phía Alice. Cô bạn ghé môi sát tai tôi, tiếp tục thì thào nốt câu chuyện còn dang dở:

- Mình rất ngạc nhiên là bạn đã nhận ra cái tên này - Cô bạn nói - Vậy là khi mình nói anh ấy đang trên đường sang Ý, bạn đã hiểu ngay ý mình muốn nói gì. Lúc đó, mình cứ nghĩ là mình sẽ phải giải thích với bạn chứ. Edward đã kể những gì với bạn rồi?

- Anh ấy chỉ nói rằng đây là một gia đình lâu đời rất có thế lực... giống như hoàng tộc vậy. Và rằng không nên chọc giận họ, trừ khi muốn chết - Tôi thì thào đáp lại. Những từ cuối cùng này, tôi phải khó khăn lắm mới thốt ra được.

- Bạn phải hiểu thế này - Cô bạn lên tiếng, lần này, giọng nói còn nhỏ hơn trước và thận trọng hơn - Nhà Cullen bọn mình thật ra là một gia đình đặc biệt về nhiều mặt, hơn cả những gì bạn biết cơ. Vì thật... khác thường khi bọn mình đông như vậy mà lại sống hòa thuận, yêu thương nhau. Gia đình bà Tanya ở phía bắc cũng tương tự như vậy, và Carlisle phát hiện ra rằng chính cách sống kiêng khem sẽ khiến bọn mình dễ sống tốt hơn, sợi dây liên kết giữa tụi mình chính là tình yêu thương chứ không phải dựa trên sự tồn tại hay lợi ích. Ngay cả nhóm bộ ba của James thật ra cũng thuộc vào hàng nhóm lớn rồi đó... vậy mà bạn thấy Laurent bỏ đi dễ dàng không. Những kẻ như bọn mình, theo lệ thường, chỉ lang bạt một mình, hoặc đi theo cặp mà thôi. Theo như mình biết thì gia đình Carlisle là nhóm lớn nhất, tồn tại lâu nhất... Nhưng chỉ trừ một trường hợp. Nhà Volturi.

"Ban đầu họ chỉ có ba người: Aro, Caius và Marcus."

- Mình đã nhìn thấy họ rồi - Tôi lầm bầm - Trên một bức tranh trong phòng làm việc của bác sĩ Carlisle.

Alice gật đầu.

- Về sau, có thêm hai người phụ nữ nhập bọn, nên hiện thời, gia đình họ có năm người. Mình không biết rõ lắm, nhưng mình ngờ rằng điều khiến họ có thể sống hòa thuận với nhau... chính là do tuổi tác của họ. Bọn họ đã có trên ba ngàn tuổi rồi. Hoặc cũng có thể chính những năng lực đặc biệt đã ban thêm cho họ lòng khoan dung. Cũng giống như Edward và mình, Aro và Marcus... có những khả năng trời ban.

Cô bạn tiếp tục kể trước khi tôi kịp lên tiếng hỏi:

- Mà cũng có khi chính tình yêu đối với sức mạnh đã gắn kết họ lại. Cái gọi là hoàng tộc ấy chính là lời giải thích dễ hiểu nhất.

- Nhưng mà nếu chỉ có năm...

- Năm người, đó chỉ là số thành viên của một gia đình - Cô bạn nhẹ nhàng chỉnh lại - Và hoàn toàn chưa gộp thêm đám cận vệ.

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

- Nghe... nghiêm trọng quá.

- Ừ, đúng vậy - Alice đoan chắc với tôi - Lần cuối cùng bọn mình được nghe nói đến thì đội cận vệ vĩnh cửu có tổng cộng mười chín người. Những kẻ còn lại thì... chỉ làm trong một khoảng thời gian thôi. Con số đó luôn luôn thay đổi. Và rất nhiều người trong số họ có những năng lực đặc biệt... không, phải nói là những năng lực thần kỳ mới đúng, những năng lực mà so với họ, mình chỉ thuộc vào hạng nhãi nhép mà thôi. Nhà Volturi chọn họ theo năng lực, theo thể chất và theo những tố chất khác nữa.

Tôi mở miệng ra, toan hỏi nữa thì đã phải khép ngay miệng lại. Tôi không nghĩ rằng mình lại muốn biết thêm những thứ quái quỷ này còn tệ đến mức độ nào.

Người đồng hành với tôi gật đầu, cơ hồ như đã hiểu tâm sự của tôi.

- Họ rất ít khi đối đầu với ai. Bởi lẽ, chẳng có ai lại mất trí đến độ đi gây thù chuốc oán với họ. Bọn họ sống quanh quẩn trong thành phố của mình, họ chỉ ra ngoài khi có nhiệm vụ thôi.

- Nhiệm vụ? - Tôi không thể không hỏi lại.

- Edward không kể với bạn là họ làm gì à?

- Không - Tôi trả lời và cảm nhận được rất rõ gương mặt của mình đang ngây ra.

Alice lại hướng ánh mắt ngang qua đầu tôi, về phía người đàn ông nọ, rồi đôi môi lạnh ngắt của cô bạn lại kề vào sát tai tôi:

- Anh ấy gọi là gia đình hoàng tộc cũng có lý do đấy... tầng lớp thống trị. Trên một ngàn năm qua, trong thế giới của bọn mình, họ luôn ở vị trí của kẻ ban hành và bảo vệ luật lệ... gọi nôm na là trừng phạt những kẻ tội đồ. Họ thực thi cái nhiệm vụ đó nghiêm khắc lắm.

Đôi mắt của tôi mở tròn xoe vì kinh hoàng.

- Cũng có luật lệ sao? - Tôi hỏi khá lớn tiếng.

- Suỵttt!

- Sao không nói với mình từ trước? - Tôi thì thào một cách giận dữ - Mình nói là mình đã muốn... trở thành một người như bạn kia mà! Sao lúc đó không ai giải thích luật lệ cho mình?

Alice bật cười khúc khích trước phản ứng của tôi.

- Không có phức tạp như vậy đâu, Bella à. Chỉ có duy nhất một giới hạn thôi, cốt lõi của nó... nếu bạn suy nghĩ một chút, tự bạn cũng có thể nhận ra được.

Tôi đăm chiêu suy nghĩ.

- Không, mình chẳng biết gì cả.

Alice lắc đầu thất vọng.

- Chắc là tại vì nó rõ ràng quá. Bọn mình chỉ cần giữ bí mật về sự tồn tại của mình là được.

- Ồ - Tôi lẩm bẩm. Điều đó là hiển nhiên.

- Nó hiển nhiên là thế, cho nên hầu hết những kẻ như mình đã không bị kiểm soát - Cô bạn tiếp tục nói - Nhưng rồi vài thế kỷ trôi qua, thỉnh thoảng một người trong thế giới của bọn mình bỗng nhiên chán đời. Hay mất trí. Mình không rõ nữa. Thế là nhà Volturi vào cuộc trước khi hành động của người kia ảnh hưởng đến họ hay ảnh hưởng đến tất cả những người còn lại.

- Vậy là Edward...

- Đang có ý định làm cái điều dại dột đó ngay trong thành phố của họ... thành phố mà họ đã bảo vệ an toàn cái bí mật ấy trong suốt ba ngàn năm qua, từ thời kỳ của những người Etruscan lận. Họ bảo vệ thành phố kỹ đến nỗi không cho phép có bất kỳ một cuộc săn mồi nào diễn ra trong thành phố. Vậy nên có thể nói Volterra là thành phố an toàn nhất trên thế giới, ít ra là không nằm trong vùng tấn công của ma cà rồng.

- Nhưng bạn nói rằng họ không đi đâu cả. Vậy họ ăn làm sao?

- Họ không đi đâu cả. Họ dùng "thực phẩm" lấy từ bên ngoài vào, thỉnh thoảng là từ những nơi rất xa. Việc lấy "thực phẩm" này thường được giao cho những tay cận vệ, khi họ không phải ra ngoài tiêu diệt những kẻ phạm luật, hay bận bảo vệ thành phố trước những trò phá đám...

- Trước những tình cảnh thế này, như Edward - Tôi hoàn tất câu nói của cô bạn. Bây giờ, gọi tên anh sao trở nên dễ dàng đến lạ. Tôi không hiểu khác biệt này là do đâu. Có lẽ là bởi tôi không có ý định duy trì sự sống này thêm một phút một giây nào nữa, nếu như sẽ không còn được trông thấy anh, hoặc nếu như chúng tôi đến trễ. Thật dễ chịu làm sao khi biết rằng cuối cùng cũng có một con đường để đi cho mình.

- Mình không tin rằng đây là tình cảnh tương tự - Cô bạn thì thầm, giọng nói lộ rõ sự bực tức - Chẳng có mấy ma cà rồng muốn tự tử đâu.

"Ahhh..." Tôi buột miệng thét lên, nhưng chỉ là một tiếng thét trong câm lặng, song, có vẻ như Alice cũng hiểu đó là phản ứng của đau đớn. Cô bạn choàng cánh tay mảnh khảnh nhưng rất chắc chắn lên vai tôi.

- Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể, Bella à. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc mà.

- Ừ, vẫn chưa kết thúc - Tôi quyết định sẽ xuôi theo lời an ủi của cô bạn, dù biết rằng hy vọng của chúng tôi cực kỳ mong manh - Nếu chúng ta làm rối tung mọi chuyện lên, thể nào nhà Volturi cũng sẽ ra tay.

Alice lặng người đi.

- Nghe bạn nói cứ như đó là chuyện vui lắm vậy.

Tôi nhún vai.

- Thôi đi Bella, bằng không, khi chúng ta vừa đặt chân xuống New York là sẽ bay về Forks liền đấy.

- Gì chứ?

- Bạn thừa biết mà. Nếu chúng ta đến trễ, không thể cứu Edward được, thì mình sẽ cố hết sức để trả bạn về nguyên vẹn với chú Charlie, và mình không muốn bạn gây ra bất cứ một rắc rối nào hết. Bạn có hiểu không?

- Ừ, mình hiểu mà Alice.

Alice khẽ ngả người ra sau để có thể trông rõ được sắc mặt của tôi.

- Không được gây rối đấy.

- Xin lấy danh dự ra mà thề - Tôi thì thào.

Cô bạn trố cả hai mắt ra mà nhìn tôi.

- Giờ thì hãy để mình tập trung. Mình đang cố gắng xem anh ấy đang định làm gì.

Vẫn giữ nguyên vòng tay choàng quanh vai tôi, Alice ngả đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại. Cánh tay còn lại của cô bạn đưa nhanh lên, đỡ lấy khuôn mặt, các đầu ngón tay của cô không ngớt miết vào thái dương.

Tôi nhìn cô bạn một lúc lâu. Cuối cùng, cô ấy cũng rơi vào trạng thái im lìm, hệt như một pho tượng đá được đẽo gọt vô cùng tỉ mỉ, công phu. Từng phút, từng phút một cứ thế trôi qua, nếu mà tôi không quen không biết gì về Alice thì tôi đã cho rằng cô ấy ngủ rồi. Và tất nhiên là tôi không dám đánh thức cô bạn dậy để hỏi xem cô đang trông thấy gì nữa.

Và tôi mong mình vẫn còn có điều gì đó bình yên để nghĩ đến. Không, tôi không được nghĩ đến những chuyện kinh hoàng trước mắt, hay tệ hơn cả kinh hoàng nữa, đó chính là nguy cơ tôi và Alice sẽ bị thất bại - nếu tôi không muốn mình phải bật thét lên ở đây.

Vả lại, tôi cũng đâu có biết trước được điều gì. Cũng có thể, nếu tôi rất, rất, rất may mắn, thì tôi sẽ cứu được Edward. Nhưng tôi không ngốc nghếch đến độ cho rằng cứu được anh cũng đồng nghĩa với việc sẽ được ở bên anh. Tôi không có gì thay đổi, tôi vẫn là tôi của ngày trước. Trên đời này, chẳng có lý do gì để anh cần đến tôi đâu. Thấy được anh, rồi tôi cũng sẽ lại mất anh mà thôi...

Rồi tôi sẽ lại phải chống chọi với nỗi đau. Đây là cái giá mà tôi phải trả cho việc cứu lấy anh. Được, tôi sẽ trả hết.

Bất giác tôi nhìn quanh, tất cả hành khách trong khoang đang xem phim. Người đàn ông ở bên kia lối đi đang đeo tai nghe. Thỉnh thoảng tôi lại trông thấy vài hình người chạy qua chạy lại trên màn ảnh nhỏ xíu, nhưng không thể biết được đấy là phim lãng mạn hay phim kinh dị.

Thời gian như kéo dài vô tận, cuối cùng, chiếc máy bay cũng hạ cánh xuống New York. Alice vẫn ngồi im như một pho tượng. Rùng mình, tôi vươn tay ra, ngập ngừng... lại rụt tay về. Cứ thế đến hơn mười lần, bỗng bất chợt, cả không gian chấn động, máy bay đã tiếp đất an toàn.

Đến lúc này thì...

- Alice - Cuối cùng, tôi phải lên tiếng - Alice, chúng ta phải xuống thôi.

Tôi chạm vào cánh tay của cô bạn.

Một cách chậm rãi, Alice nhẹ nhàng mở mắt ra. Cô lắc lắc đầu một lúc.

- Có gì mới không? - Tôi thì thầm hỏi, hoàn toàn nhận thức được rằng người đàn ông thương nhân kia đang sẵn sàng dỏng tai về phía chúng tôi bất cứ lúc nào.

- Cũng không hẳn - Cô bạn thì thào đáp chỉ vừa đủ để cho tôi nghe thấy - Edward đang đến gần. Anh ấy vẫn đang tính xem nên mở lời như thế nào.

Chúng tôi vội vã chạy xuống thang để chuyển máy bay, dẫu sao, như thế cũng vẫn còn hơn là phải chờ đợi. Ngay khi máy bay vừa cất cánh, Alice lại nhắm mắt lại, tiếp tục trở về với trạng thái im lìm cũ. Còn tôi thì chẳng còn cách nào khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi. Khi khoang hành khách bắt đầu tối đèn, tôi mở tấm màn che cửa sổ ra, nhưng chẳng thể trông thấy gì khác ngoài một khoảng trời tối đen.

Bất giác, tôi tự lấy làm mừng vì đã trải qua nhiều tháng luyện tập cách tập trung tư tưởng. Thay vì cứ mãi mường tượng đến những chuyện kinh hoàng có thể xảy đến với bản thân (cho dẫu Alice có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không đi hết quãng đời này đâu), tôi nghĩ đến những chuyện đỡ nguy hiểm hơn. Chẳng hạn như khi trở về nhà, tôi sẽ phải nói sao với ngài cảnh sát trưởng? À, một bài toán khá hóc búa đây, đủ để làm bận rộn đầu óc của tôi suốt mấy tiếng đồng hồ. Còn Jacob nữa chứ? Cậu ấy đã hứa là sẽ chờ đợi tôi, nhưng mà lời hứa ấy liệu có còn hiệu nghiệm không? Hay là tôi sẽ lại phải tiếp tục cuộc sống vò võ một mình ở nhà, chẳng ai thèm để ý tới? Nhưng thôi, có lẽ tôi chẳng muốn sống nữa đâu, chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ nó đi.

Hình như chỉ mới trải qua được có vài giây, Alice đã lay vai tôi - tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.

- Bella - Cô bạn rít lên, giọng nói vang khá lớn trong cái khoang hành khách đang đắm chìm trong thứ ánh sáng mờ mờ, đầy những người đang ngủ.

Tôi tỉnh lại ngay lập tức, tôi không say ngủ đến độ chẳng còn nhớ được chuyện gì với chuyện gì.

- Sao rồi?

Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đọc sách phía sau chúng tôi, đôi mắt của Alice bất ngờ lấp lánh.

- Không sao - Cô bạn cười rạng rỡ - Ổn rồi. Họ đang cân nhắc, nhưng họ đã quyết định từ chối anh ấy.

- Nhà Volturi ư? - Tôi thì thầm, cả người bất thần chao đảo.

- Tất nhiên rồi, Bella ạ, ngồi cho vững nào. Mình còn có thể thấy là họ tính nói gì nữa.

- Nói cho mình biết đi.

Chợt có một tiếp viên đi lại phía chúng tôi, bước chân rất khẽ.

- Tôi lấy cho quý khách một cái gối nhé - Cái kiểu thì thào của anh ta đích thị là đang có ý quở trách chúng tôi chuyện trò hơi lớn tiếng.

- Dạ không, cảm ơn anh - Ánh mắt rạng rỡ của Alice ngước lên nhìn anh ta, không quên kèm theo một nụ cười có sức quyến rũ khó cưỡng. Và tất nhiên điều đó có tác dụng rõ ràng... Người thanh niên quay đi, bước chân chuệnh choạng suýt ngã.

- Kể cho mình biết đi - Tôi cố gắng nói thật nhỏ.

Và Alice thì thầm vào tai tôi:

- Họ thích anh ấy. Họ cho rằng năng lực đặc biệt của anh ấy rất có ích. Họ sẽ mời anh ấy gia nhập với họ.

- Vậy, anh ấy sẽ trả lời thế nào?

- Mình vẫn chưa thấy gì, nhưng mình cược rằng bức tranh này sẽ đầy đủ màu sắc đấy - Cô bạn toét miệng ra cười một lần nữa - Đây là tin tức tốt lành đầu tiên, là cơ may đầu tiên của chúng ta. Họ thích anh ấy, họ không hề muốn làm hại anh ấy... một cách "phí phạm", đó là từ thông dụng của Aro. Vậy là anh ấy buộc phải nghĩ đến cách khác. Anh ấy càng suy tính lâu bao nhiêu thì chúng ta càng có cơ hội nhiều bấy nhiêu.

Không, như thế vẫn chưa đủ để cho tôi hy vọng, lòng tôi vẫn chưa thể nhẹ nhõm như cô bạn được. Chúng tôi vẫn có khả năng đến trễ như thường. Và giả như tôi không thể lọt qua được những bức tường kia để đột nhập vào giữa lãnh địa của nhà Volturi, tôi sẽ không thể nào tránh được chuyện bị Alice lôi về nhà.

- Alice?

- Hả?

- Mình thấy lạ quá. Sao bạn lại có thể trông thấy rõ ràng như thế? Trong khi những lần khác, bạn đều thấy mọi thứ xa xăm... hoặc những thứ không xảy ra, vậy là sao?

Ánh mắt của Alice đanh lại. Không biết có phải là cô đang đoán xem tôi sẽ nghĩ đến điều gì không.

- Mọi thứ rất rõ ràng, bởi vì chúng đang xảy ra hay sắp xảy ra, và mình thực sự tập trung. Còn những gì ẩn hiện trong mơ hồ thì chúng tự đến, những hình ảnh ấy chỉ lờ mờ và xa xăm. Hơn nữa, mình thấy đồng loại của mình dễ dàng hơn là nhìn thấy những người như bạn. Còn Edward mình thậm chí còn trông thấy dễ hơn vì mình và anh ấy rất hợp nhau.

- Thảng hoặc, bạn cũng trông thấy mình - Tôi nhắc lại cho cô bạn nhớ.

Alice lắc đầu.

- Không rõ lắm đâu.

Tôi thở dài.

- Mình rất mong những gì bạn thấy về mình là sự thật. Hồi đầu, trước khi chúng ta gặp nhau, bạn đã trông thấy mình...

- Bạn muốn nói tới chuyện gì vậy?

- Bạn đã trông thấy mình trở thành người như bạn - Tôi lí nhí trả lời.

Cô bạn thở dài:

- Lúc đó thì có thể là như vậy.

- Lúc đó... - Tôi lặp lại.

- Thật ra, Bella à... - Alice ngập ngừng, và rồi có vẻ như cô bạn đã quyết định xong - Mình nghĩ điều này còn hơn cả sự lố bịch nữa. Mình đang cân nhắc xem tự mình có nên biến đổi bạn hay không...

Tôi nhìn cô bạn trân trối, toàn thân đông cứng lại vì sửng sốt. Trong giây phút đó, đầu óc của tôi cố gắng phản đối lại cô bạn. Tôi sẽ không thể chịu đựng nổi nếu như cô bạn thay đổi quyết định ấy.

- Mình làm bạn sợ ư? - Alice ngạc nhiên - Mình cứ tưởng bạn mong muốn được như vậy.

- Đúng thế! - Tôi há hốc miệng ra gì ngạc nhiên - Ôi Alice, bạn làm điều đó ngay đi! Mình sẽ giúp bạn được nhiều thứ lắm... Mình cũng không làm vướng chân vướng cẳng bạn. Nào, cắn mình đi!

- Suỵt - Cô bạn nhắc nhở. Anh chàng tiếp viên ban nãy lại hướng tầm mắt về phía chúng tôi - Bạn dùng lý trí xem nào - Cô bạn thì thào - Chúng ta đâu có đủ thời gian. Ngày mai là bọn mình vào đến Volterra rồi. Còn bạn thì phải quằn quại tới vài ngày lận - Cô bạn le lưỡi - Mình cũng không tin là các vị khách này sẽ có thể bình tĩnh được đâu.

Tôi bặm môi lại.

- Bạn mà không làm bây giờ thì bạn sẽ thay đổi quyết định cho mà xem.

- Không - Alice chau mày, vẻ mặt buồn rười rượi - Mình không nghĩ là mình sẽ làm như vậy. Anh ấy sẽ giận lắm. Úi! Nhưng mà liệu anh ấy có thể làm gì được nhỉ?

Tim tôi đập nhanh hơn.

- Anh ấy chẳng làm gì được đâu.

Cô bạn bật cười khe khẽ, rồi ngay sau đó lại thở dài.

- Bạn tin tưởng vào mình quá, Bella à. Mình không dám tin chắc là mình có thể làm được đâu. Có khả năng mình sẽ không dừng lại được cho đến lúc bạn chết mất.

- Thì mình cũng sẽ gặp những chuyện như vậy thôi mà.

- Bạn kỳ lạ thật đấy, ngay cả là đối với một con người thực thụ.

- Cảm ơn.

- Được rồi, thời điểm này đây hoàn toàn là giả thuyết thôi. Trước tiên là phải sống cho qua ngày mai cái đã.

- Hay lắm - Chí ít thì tôi cũng còn có một cái gì đó để mà bám víu, để mà hy vọng. Nếu Alice giữ đúng lời hứa, và nếu cô bạn không lỡ đà giết chết tôi thì Edward có thể tha hồ làm tất cả những gì anh ấy mong muốn, tôi sẽ đi theo anh. Tôi sẽ không để anh phải bận tâm lo cho tôi nữa. Mà có khi... khi tôi đã trở nên xinh đẹp và tràn đầy sức mạnh, anh sẽ chẳng thể nào mà rời bỏ tôi vì những niềm vui khác được đâu.

- Ngủ tiếp đi nào - Cô bạn động viên tôi - Có tin gì mới, mình sẽ gọi bạn dậy ngay.

- Biết rồi - Tôi cằn nhằn, giờ thì tôi làm sao mà ngủ nghê được nữa. Alice rút cả hai chân lên ghế, vòng hai tay ôm bó lấy chân, rồi gục đầu lên gối. Cứ thế, cô bạn lắc lư lắc lư... tập trung...

Chẳng còn biết làm gì khác, tôi ngả đầu lên ghế, ngắm nghía cô bạn. Chợt bất thần, cô bạn của tôi quắc mắt nhìn về phương trời phía đông, bầu trời chỉ vừa mới rạng.

- Có chuyện gì thế? - Tôi thảng thốt hỏi khẽ.

- Họ đã từ chối anh ấy rồi - Cô bạn thì thào. Tôi nhận ra ngay sự hăng hái của cô bạn đã biến mất.

Cổ họng của tôi tức thì nghẹn lại, giọng nói trở nên run rẩy:

- Anh ấy sẽ làm gì?

- Lộn xộn lắm. Mình chỉ thấy một loạt những hình ảnh thoáng qua thôi, anh ấy đang liên tục thay đổi quyết định.

- Quyết định như thế nào? - Tôi nhấn giọng.

- Rất tệ - Cô bạn thì thào - Anh ấy quyết định sẽ đi săn.

Cô bạn nhìn tôi và cảm nhận được vẻ khờ khạo đang hiện ra trên mặt kẻ đối diện.

- Ngay trong thành phố - Alice giải thích - Anh ấy chỉ mới quyết định thôi. Và đã lại thay đổi quyết định vào phút chót rồi.

- Anh ấy không muốn làm cho bác sĩ Carlisle thất vọng - Tôi lầm bầm. Không, điều cuối cùng anh ấy còn thực hiện trên cõi đời này không phải là điều đó.

- Ừ, có lẽ thế - Cô bạn đồng ý với tôi.

- Liệu chúng ta có kịp thời gian không? - Tôi hỏi, không khí trong khoang hành khách bỗng thay đổi áp lực. Tôi cảm nhận rõ mồn một máy bay đang chúi xuống.

- Mình cũng hy vọng như vậy... nếu như anh ấy quyết định chọn giải pháp cuối cùng, biết đâu đấy.

- Giải pháp cuối cùng... đó là gì?

- Rất đơn giản. Anh ấy chỉ việc bước ra ngoài ánh sáng.

Chỉ việc bước ra ngoài ánh sáng. Thế là hết.

Thế là đủ rồi. Hình ảnh của Edward trên cánh đồng - óng ánh, lấp lánh, tựa hồ như làn da của anh là một tập hợp của hàng triệu những viên kim cương đan kết lại - chợt hiện lên thật rõ ràng trong trí nhớ của tôi. Không ai đã từng nhìn thấy hình ảnh ấy mà lại có thể quên được cả. Nhà Volturi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu, trừ khi họ không còn muốn giữ bí mật trong thành phố của mình.

Tôi nhìn vào tia nắng hiu hắt đang rọi qua những ô cửa sổ không kéo màn.

- Chúng ta sẽ đến trễ - Tôi thều thào, cổ họng nghẹn lại vì hốt hoảng.

Cô bạn lắc đầu.

- Hiện thời, anh ấy đang nghiêng về quyết định đánh trống khua chiêng sao cho thật rầm rộ. Anh ấy muốn càng có nhiều khán giả càng tốt, vậy nên anh ấy sẽ chọn quảng trường lớn, ngay bên dưới tháp đồng hồ. Ở đó có những bức tường rất cao. Anh ấy sẽ đợi cho đến lúc mặt trời lên cao nhất.

- Vậy là bọn mình còn thời gian đến trưa?

- Đó là nếu chúng ta may mắn. Nếu anh ấy quyết định như vậy.

Trong buồng lái, viên phi công đã bắt đầu dùng đến hệ thống loa phóng thanh - ban đầu là tiếng Pháp, sau đó là tiếng Anh - thông báo máy bay sắp hạ cánh. Các đèn báo thắt dây an toàn bắt đầu nhấp nháy và kêu "bíp, bíp".

- Florence cách Volterra bao xa?

- Cái đó còn tùy thuộc vào việc bạn lái xe nhanh hay chậm chứ... Bella?

- Hả?

Cô bạn nhìn tôi đăm chiêu.

- Bạn phản đối việc trộm xe quy mô lớn đến mức nào?

Một chiếc Porsche màu vàng chóe không rõ ở đâu bỗng phóng rầm rộ trên đường, và đột ngột đỗ xịch ngay trước mặt tôi, chỉ cách tôi có vài bước chân, trên lưng xe có gắn một huy hiệu màu xám, đề chữ TURBO được viết theo lối chữ thảo. Vỉa hè của phi trường đầy những người là người, và ai cũng ngó tôi chằm chằm.

- Nhanh lên, Bella! - Alice giục giã tôi qua ô cửa sổ bên ghế ngồi cạnh tài xế.

Ngay lập tức, tôi chạy tới cái cửa xe đang để mở, lao mình vào ghế ngồi, và có cảm giác như mình đang tròng lên mặt một cái vớ đen chỉ khoét có hai cái lỗ ở chỗ con mắt vậy.

- Ôi trời ơi, Alice - Tôi phàn nàn - Đời thuở nhà ai lại đi chôm ngay một chiếc xe sặc sỡ thế này cho người ta chú ý?

Nội thất bên trong chiếc xe toàn được bọc bằng da màu đen, các ô cửa sổ cũng được lắp bằng kính đen. Ngồi bên trong một chiếc xe như thế này quả là cũng... an toàn đấy, giống như đang ở giữa đêm khuya vậy.

Alice bắt đầu nổi máu yêng hùng xa lộ, cô bạn phóng rất nhanh, len lỏi giữa sân bay đông nghẹt - lách cả vào những khoảng trống rất khiêm tốn giữa những chiếc xe hơi - còn tôi thì... không thể không co rúm người lại, hai tay run rẩy thắt dây an toàn.

- Câu hỏi quan trọng là - Cô bạn nhẹ nhàng chỉnh lại - Liệu mình có chôm được một chiếc xe hơi chạy nhanh hay không thôi, mình không nghĩ vậy. Nhưng mình đã gặp may.

- Ừ, đến chỗ rào chắn của cảnh sát thì sẽ thú vị lắm đó.

Alice nghe tôi nói thế liền phá ra cười nghiêng ngả.

- Tin mình đi Bella. Bất kỳ rào chắn nào, nếu có, cũng sẽ ở sau lưng chúng ta mà thôi - Nói là làm, cô bạn nhấn ga như thể đang chứng minh cho lời khẳng định của mình vậy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chiêm ngưỡng thành phố Florence, nhưng đến cảnh sắc của xứ Tuscan thì phải đầu hàng cả hai tay... vì tất cả những gì trôi qua ô cửa xe đều là những cái bóng mờ. Đây là chuyến đi xa đầu tiên của tôi, và có lẽ cũng là chuyến đi cuối cùng. Kiểu lái xe của Alice lúc này đã khiến cho hồn vía của tôi bay lên mây, dẫu tôi vẫn biết rằng mình hoàn toàn có thể tin tưởng vào tay lái của cô bạn. Và rồi... khi thoáng trông thấy những ngọn đồi, những thị trấn nằm bao bọc trong mấy bức tường giống như những tòa lâu đài, mặt tôi lại trắng bệch không còn một hạt máu.

- Bạn có thấy gì nữa không?

- Đang có chuyện gì ấy - Alice thì thào - Dường như là lễ hội. Đường phố đông nghẹt người và cờ đỏ. Hôm nay là ngày mấy nhỉ?

Thật sự tôi cũng không nhớ chắc lắm:

- Hình như là mười chín.

- Chà, trớ trêu thay. Hôm nay là ngày lễ Thánh Marcus.

- Vậy là sao?

Cô bạn bật cười chua chát:

- Hàng năm, thành phố vẫn tổ chức ngày lễ này. Theo truyền thuyết, thì Thánh Marcus là một nhà truyền giáo đạo Cơ đốc, ừm, là cha Marcus... Marcus của nhà Volturi đấy... một ngàn năm trăm năm trước đã đánh đuổi tất cả các ma cà rồng ra khỏi Volterra. Truyền thuyết kể rằng trong lúc ông ta ở Romania, đang bị hành hình vì đạo mà vẫn còn ra sức đánh đuổi ma cà rồng. Tất nhiên đấy chỉ là chi tiết được thêu dệt thêm thôi... chứ thật ra, ông ta chẳng hề bao giờ rời khỏi thành phố. Và cũng chính thành phố này là nơi đã sản sinh ra mấy trò mê tín, về những thứ như thánh giá và tỏi. Cha Marcus sử dụng chúng hiệu nghiệm lắm. Ma cà rồng từ đó chẳng thấy quậy phá thành phố Volterra nữa, vậy thì chắc là mấy thứ đó có tác dụng thật - Nụ cười của cô bạn đầy mỉa mai - Thế là nghiễm nhiên cái ngày này trở thành ngày lễ của thành phố, được cả lực lượng cảnh sát bảo vệ... Tóm lại, Volterra là một thành phố an toàn đến mức kỳ lạ. Cảnh sát ở đây được ca ngợi dữ dội.

Dần dà, tôi đã hiểu ra được điều cô bạn muốn ám chỉ, khi cô nói đến hai chữ trớ trêu.

- Chắc chắn họ sẽ không thể vui nổi nếu như Edward làm xáo tung mọi chuyện lên, làm lộ hành tung của họ vào ngay ngày lễ Thánh Marcus, phải không?

Cô bạn lắc đầu, vẻ mặt thật khổ sở:

- Không đâu. Họ ra tay nhanh lắm.

Tôi quay mặt đi, cố ngăn hàm răng đang cắn chặt lấy môi dưới. Chảy máu lúc này thật không hay chút nào.

Trên bầu trời màu xanh nhạt, mặt trời đang càng lúc càng lên cao một cách đáng sợ.

- Anh ấy vẫn còn nuôi ý định đến trưa hả Alice? - Tôi kiểm tra lại.

- Ừ. Anh ấy đã quyết định là sẽ đợi. Và họ cũng đang đợi anh ấy.

- Hãy nói cho mình biết mình phải làm gì đi.

Cô bạn vẫn dán mắt vào con đường quanh co trước mặt - cây kim trên bảng đồng hồ đo tốc độ đang nằm bẹp hẳn về bên phải.

- Bạn không cần làm gì cả. Anh ấy chỉ cần thấy bạn trước khi bước ra ngoài nắng là được. Và anh ấy phải trông thấy bạn trước khi trông thấy mình.

- Kế hoạch của chúng ta là gì?

"Vèooo"... Trước tay lái lụa của Alice, một chiếc xe hơi đỏ chạy ngược chiều với chúng tôi cũng có vẻ như đang đua thục mạng.

- Mình sẽ cố chở bạn đến thật gần, gần nhất trong khả năng của mình, và rồi bạn sẽ chạy về hướng mình chỉ.

Tôi gật đầu ngay tắp lự.

- Cố gắng đừng để bị vấp ngã đấy - Cô bạn nói thêm - Hôm nay, chúng ta không có thời gian cho những cơn chấn động đâu.

Tôi nhăn mặt, rên rỉ. Cái này thì thật đúng là đặc tính của tôi - hủy hoại mọi thứ, hủy hoại cả thế giới... chỉ trong chốc lát vì một trò ngớ ngẩn.

Mặt trời mỗi lúc một lên cao, còn Alice thì đang ra sức đua hết tốc lực với nó. Nắng quá, và tôi không khỏi hoảng hồn. Cũng có thể vào phút chót, anh ấy thấy không cần phải đợi đến trưa nữa.

- Kia rồi - Alice bất chợt cất tiếng, chỉ tay vào một thành phố nhỏ mọc trên ngọn đồi gần nhất; trông nó giống hệt như một tòa lâu đài.

Tôi nhìn theo hướng tay cô bạn, trong lòng bỗng hình thành một nỗi sợ hãi mới. Từ buổi sáng hôm qua đến giờ - mà tôi có cảm tưởng như đã một tuần trôi qua rồi - kể từ khi Alice nhắc đến tên anh ở chân cầu thang, trong tôi chỉ hình thành duy nhất một nỗi sợ. Vậy mà giờ đây, khi tận mắt ghi nhận hình ảnh của những bức tường màu hung đỏ cổ xưa và những ngọn tháp đứng sừng sững trên đỉnh của một ngọn đồi dốc đứng, cảm xúc trong tôi lại khác, tôi kinh hãi cho chính bản thân mình nhiều hơn.

Phải thừa nhận rằng thành phố rất đẹp. Nó hoàn toàn khiến cho tôi phải kinh hãi.

- Volterra - Giọng nói của Alice chợt trở nên lạnh căm và thiếu sức sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com