Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

Năm giờ sáng

Tiếng mõ 'cọc cọc' của người hát rong vang lên đều đều trên con đường làng ẩm ướt đất bùn. Loa phát thanh đầu đường xoèn xoẹt khởi động, sau năm phút bản tin dự báo thời tiết nhàm chán được phát ra xa đến tận chân làng . Không gian vẫn còn sương sớm phủ quanh mờ ảo như một bức tranh màu xám xịt, xám đến cả nắng hừng đông cũng không thể xua bớt đi một tí hơi lạnh bám chặt trên cánh của lũ ngài đang tìm đường vội vã về rừng.

Như thường lệ, nó ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng hổi cho đến khi trời sáng hẳn, trong đống chăn bông hỗn độn không bao giờ được dọn dẹp. Nó thức giấc từ bốn giờ sáng để làm nằm ườn trong ổ đệm ấm áp, đọc lại vài ba quyển truyện tranh "Lucky Luke" cũ đến bung gáy không biết bao nhiêu lần trong khi đợi sữa nóng giao tới nhà.

Căn phòng nơi nó ở nhỏ xíu như nó thường hay đùa rằng nhỏ như một cái ổ chuột. Phòng không có ngách, chỉ có mớ chăn năm sáu cái chồng chất lên nhau tràn đến tận cửa ra vào. Bàn đọc sách cũng là bếp, là nơi pha cà phê, nướng bánh mì, là nơi nó trưng những mầm cây con nhỏ xíu độ nửa lòng bàn tay trong những chiếc chậu thủy tinh vẩn đục và là một kho sách, kho ảnh rộng lớn luôn luôn giấu gáy vào trong tường.

Phòng nó có gác nhưng không có cầu thang đi lại. Nó lại là đứa lười di chuyển nên đã cho một người thanh niên khác thuê trọ, mua đá sỏi viên to về mài giũa rồi áp lên tường làm cầu thang, hay đúng ra là một vách núi đá giả trên bức tường xập xệ đến sắp đổ. Có lẽ vì vậy mà người thanh niên kia rất hạn chế đi xuống tầng trệt, sợ sẽ có một ngày ngã đè lên nó, con người luôn giành hai mươi tiếng trong một ngày để ngủ kia.

- Taehyung, sữa đến rồi này!

Tiếng anh giao sữa vang to, đánh thức nó khỏi cơn mê man khi trên tay vẫn còn tách cà phê nóng bỏng. Nó lười biếng trở người tìm chiếc áo khoác dạ bị vùi lấp trong đống hỗn độn rồi khoác đại lên người, chân mang chiếc đỏ chiếc xanh vớ rách bước ra cửa, mu bàn chân cọ xát vào nhau, cả thân người uể oải tựa vào bản lề.

- Sữa của em, hai trăm đồng.

Anh cười, đưa trước mặt nó hai chai sữa ấm trắng béo bở trông ngon lành. Nó rà khắp người, lục tung hai chiếc túi bên hông áo khoác rồi moi ra được dăm ba đồng lẻ tẻ, đưa cho anh.

- Một trăm rưỡi đồng, em nợ anh năm mươi.

- Anh nhớ rồi.

- Trời còn chưa sáng hẳn, anh nên sắm một chiếc đèn tiện cho việc đi lại. - nó nói, sau khi nhìn thấy cặp ghi-đông đã méo xệch do cú tai nạn hai đêm trước - Em có thể sửa nó lại cho anh.

Nó chặc lưỡi, nghĩ ngợi đến thùng dụng cụ đóng kín bụi trong tầng hầm. Bình nhớt chắc hẳn đã mốc meo mùi kim loại còn cờ lê thì đã mòn hết đầu từ thuở nào.

- ...em giúp anh đưa xuống thị trấn sửa. Chỉ vài giờ là anh có thể lái như bình thường.

- Để hôm nào khác đã. Dạo này anh lười đi lại lắm, giao hết cho em cũng ngại. Cảm ơn em nhé.

- Không có gì đâu. Em tính làm một chuyến xuống thị trấn kiếm việc. Tiền dự trữ của em đã cạn sạch rồi.

- Bao giờ em đi, bao lâu?

- Chắc là ngày mai, tầm hai tháng hơn.

Nó ngán ngẩm ngồi bệt xuống sàn nhà, tay vò mái đầu suy nghĩ. Nó đang có ý định xuống thị trấn, nhưng không phải để kiếm việc mà là để tìm nhà. Nơi này hẻo lánh, ít người qua lại, mà thật ra nó chỉ mới thấy được người thanh niên chung nhà, anh giao sữa và người hát rong, còn lại nó chưa gặp ai nữa hết, thậm chí cả bà cô hay đọc bản tin thời tiết mỗi ngày. Làng cũng không phải lớn, vỏn vẹn có ba con đường mòn chụm lại ở chợ. Tuy luôn ở nhà nhưng nó cũng nghe tiếng rì rào phát ra từ chợ mỗi ngày, chỉ là nó quá lười để đi ra đầu ngõ và ngó xem hôm nay có những ai đi chợ không.

Làng này không có việc làm. Chỉ có công việc giao sữa và một cái xưởng gỗ chẳng một ai đến thăm. Lâu lâu nó nghe tiếng kẽo cà kẽo kẹt trong đêm tối, có lẽ là của người nào đó cần cưa bớt một khúc chân bàn để tránh bập bênh.

- Thế à! Vậy ngày mai anh làm bánh, tiễn em. - Anh giao sữa cười đánh thức nó khỏi những suy nghĩ trong đầu, bàn tay ghì chặt ghi-đông lao đi vun vút, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Taehyung vài căn nhà.

- Đi cẩn thận Hoseok! - nó gọi to, khi thấy đuôi xe lạng một đường ziczac ngầu phết phở, những chai sữa trong thùng đè ập vào nhau lanh canh ồn ào một góc đường.

---

- Hôm nay dậy sớm ghê nhỉ. - Người thanh niên bất ngờ trèo xuống từ trên gác như một con thằn lằn, hại nó vừa quay vào nhà sợ đến hồn mất hút. Hai chai sữa mém đã đổ ập xuống dưới sàn nếu hắn ta không kịp chạy lại và túm chặt lấy thân chai.

- Khốn thật Yoongi, anh xuống đây làm quái gì? - Nó đỏ mặt, giật lại một chai sữa. Đương nhiên chai còn lại là của hắn ta.

- Nghe bảo chú ngày mai lên thị trấn. Kiếm tiền sao?

- Hỏi thừa, anh đã nghe toàn bộ rồi.

- Anh có cách kiếm tiền. Một số tiền lớn, nhưng hơi cực. - Làm ra vẻ bí hiểm, người thanh niên tên Yoongi kia nheo nheo đuôi mày, nhướn mắt lên đợi chờ và nó ghét thái độ này, cực kì ghét.

- Gì? - Nó cộc lốc nhìn hắn đem tờ báo sau lưng đến cái bàn, gạt hết mọi thứ trên đó qua một bên tự nhiên như là của mình, đem tờ báo mở rộng ngay mục "Discovery", gõ cốc cốc hai cái.

- Những nhà khoa học muốn thí nghiệm và yêu cầu mẫu vật. Người cung cấp cho họ sẽ nhận được một số tiền có thể lên đến vài trăm nghìn, bằng cả hai năm chú mày làm ở thị trấn. Và thứ này, chỉ-có-ở-làng-chúng-ta.

Hắn ta nhấn mạnh, giọng điệu sôi nổi như một buổi thuyết trình trên giảng đường. Mặt báo là hình một con bướm xám đen với đôi cánh hết sức kì lạ mà chính nó là dân bản địa cũng chưa bao giờ gặp qua.

- Làng chúng ta có loài bướm này sao? Tôi chưa từng thấy.

- Không phải Bướm, mà là Ngài. Một con Ngài kì lạ với đôi cánh sặc sỡ của loài Bướm, mang trong mình nọc độc.

- Ngài, đôi cánh sắc sỡ, độc? Đùa, chúng ta sẽ chết trước khi chúng ta nhận được số tiền ấy. Vả lại đó không chừng không phải là Ngài, là một con quỷ nào đó thì đúng hơn.

Nói rồi nó cầm tờ báo ném qua cửa sổ tiện thể đá hắn ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Vô vị, một bài báo vô vị, công việc vô vị, thứ sinh vật vô vị nốt. Nó tu hết bình sữa rồi đặt mạnh chai xuống sàn nghe tiếng cạch. Quay lại ổ chăn bông, nó rúc vào chiếc mền dày sụ nhất, tiếp tục ôm quyển truyện tranh đọc tiếp cho đến khi thiếp đi.

"Mình sẽ lên thị trấn rồi sẽ mua vài cuốn mới. Lúc đó hẳn mình sẽ cho Hoseok đọc chung."

---

- Bắt Ngài không? - Hoseok đứng trước cửa nhà Taehyung nở nụ cười tươi rói sau tràng gõ cửa muốn long cả bản lề. Bên cạnh Yoongi quàng vai bá cổ hắn cười tươi chẳng kém, tay xách nách mang mớ bình chứa tiêu bản bên hông.

- Thế quái nào anh lại bị tên này dụ chứ hả? Khốn khiếp! - Nó ném cuốn truyện về phía hai người - Tôi không đi với các anh. Cút!

- Đừng như thế chàng trai à. Lũ côn trùng đấy rất có giá trị. - Hắn mè nheo trước cửa nhà Taehyung, khiến nó không chịu nổi mà dùng gối bo sát vành tai ôm chặt, vùi đầu vào giường.

- Thề có Chúa, các người sẽ chết vì độc, vì mớ tiền của lũ khoa học kia. - Nó trả lời, không ngoái đầu lại nhìn họ. Tiếng mè nheo rốt cục cũng dứt hẳn, không gian trở lại im lìm như chưa có gì xảy ra. Nó thoáng ngạc nhiên rồi cơn buồn ngủ tiếp tục kéo đến, đưa nó vào giấc mộng khác trong ngày.

Sáng hôm sau, bằng một cách thần kì nào đó nó có mặt ở bìa rừng, bên cạnh là Yoongi và Hoseok toe toét đập tay nhau bộp bộp, vali đồ nghề được gắn lên lưng nó chặt chẽ bằng bốn sợi nịt quanh ngực và eo, nặng muốn gãy cả đốt sống lưng.

- Cùng tận hưởng nào! - Hoseok xoa đầu nó, rước lấy một ánh nhìn không mấy thiện cảm.

- Ơn trời, lũ bắt cóc này sẽ chết trước, chết vì nọc độc của những con ngài kia. - Nó lẩm bẩm để cho Yoongi và Hoseok nghe được rồi xách đồ đi thẳng, bỏ lại hai tên lớn xác đứng cười ngặt nghẽo đằng sau.

Sương mù kết thành từng khối đục ngầu lạnh lẽo không có dấu hiệu tan đi, càng sâu vào rừng càng đặc quánh lại. Ánh sáng phía đông cũng từ từ khuất hẳn chỉ còn le lói vài tia yếu ớt, chiếu xuyên tán lá đọng trên từng vũng nước tù đang phản chiếu đôi cánh tối màu vằn vện đỏ, ở giữa lồi lên một cái hạch to cỡ hạt cườm, như con mắt lay động đang theo dõi từng bước chân của ba người. Rồi nó vút bay, để lộ đằng sau lớp cánh cứng cỏi là vụn vặt mỏng tang diềm đen vốn từng đẹp đẽ, như bị đôi bàn tay ai đó thô lỗ xé rách, vỡ toang...

To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com