Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Ánh mắt

Mộ Dung Thanh Du quay về căn hộ của Hải Diêm. Hắn đẩy cửa bước vào, để lại sau lưng thế giới quyền lực và danh vọng của mình. Trương Hải Diêm đang ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt tập trung vào cuốn sổ đen mà họ đã lấy được. Chiếc áo khoác quân đội vắt hờ trên vai Thanh Du, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một vật vô hồn, không còn đại diện cho quyền lực của hắn. Hắn buông khẩu súng lục xuống bàn, tạo nên một tiếng động nặng nề trong căn phòng nhỏ yên tĩnh.

Thanh Du nói, giọng hắn trầm ấm nhưng đầy sự mệt mỏi. "Gia tộc đã ra lệnh cho tôi không được tiếp tục điều tra. Khi tôi từ chối, họ đã cắt đứt mọi mối quan hệ."

Hải Diêm không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi đến chiếc bếp nhỏ, rót một cốc nước nóng và đặt trước mặt Thanh Du. Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa sổ. Thanh Du nhìn vào cốc nước, ánh mắt hắn thoáng qua một chút ngạc nhiên. Hắn chưa bao giờ nhận được sự quan tâm đơn giản như vậy, kể cả khi hắn còn là một quân phiệt được nhiều người kính trọng.

"Tôi... tôi không có nơi nào để đi," Thanh Du nói, giọng hắn đầy sự ngượng ngùng. Hắn, một người luôn tự tin và kiêu hãnh, giờ đây lại phải nhờ cậy một người đàn ông mà hắn từng xem là kẻ thù. "Tôi có thể ở lại đây không?"

Hải Diêm gật đầu. "Căn hộ này tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ cho hai người." Anh chỉ vào chiếc giường nhỏ ở góc phòng. "Anh có thể dùng chiếc giường đó. Tôi sẽ ngủ ở chiếc ghế dài."

Thanh Du không nói gì. Hắn chỉ nhìn Hải Diêm, ánh mắt hắn đầy sự biết ơn. Hắn cởi chiếc áo khoác quân đội ra, vắt lên ghế, rồi đi đến chiếc giường nhỏ. Cảm giác ấm áp và thoải mái của chiếc giường làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, Thanh Du tỉnh dậy. Hắn thấy Hải Diêm đang ngồi bên bàn làm việc, tay cầm cuốn sổ đen, ánh mắt đầy sự tập trung. Hắn không làm phiền Hải Diêm. Hắn đi đến, ngồi xuống đối diện anh.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" Thanh Du hỏi.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây," Hải Diêm nói, anh chỉ vào một cái tên được ghi trong cuốn sổ. "Trương Thành Minh có một người bạn thân tên là Hứa Lập. Hắn có một nhà kho ở ngoại ô thành phố. Có thể hắn đã giúp Trương Thành Minh che giấu bí mật."

Thanh Du nhìn vào cuốn sổ, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh. "Vậy thì, chúng ta sẽ đến nhà kho của Hứa Lập."

Căn nhà kho mà Hứa Lập sở hữu nằm ở một khu công nghiệp cũ, nơi những dãy nhà xưởng bỏ hoang im lìm như những bộ xương khổng lồ dưới bầu trời xám xịt. Cánh cổng sắt rỉ sét khóa chặt, nhưng với kinh nghiệm của một quân nhân, Thanh Du nhanh chóng tìm ra cách vô hiệu hóa ổ khóa. Hai người thận trọng lọt vào bên trong, bóng tối đặc quánh bao trùm lấy họ, chỉ có những vệt sáng yếu ớt lọt qua ô cửa kính vỡ trên mái nhà.

Bên trong nhà kho chất đầy những thùng hàng cũ kỹ, phủ một lớp bụi dày đặc. Không khí ẩm mốc và nồng nặc mùi dầu mỡ, tạo nên một cảm giác ngột ngạt khó chịu. Hải Diêm dùng chiếc đèn pin nhỏ rọi đường, ánh sáng yếu ớt khẽ lay động, hắt lên những bóng hình kỳ dị trên những bức tường loang lổ.

"Theo cuốn sổ đen, những tài liệu quan trọng được cất giấu ở khu vực phía cuối nhà kho, gần văn phòng quản lý" Hải Diêm thì thầm, giọng anh khẽ khàng để tránh gây ra tiếng động.

Thanh Du gật đầu, hắn đi trước, đôi mắt sắc bén quan sát mọi ngóc ngách. Sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người vang vọng. Bất chợt, một tiếng "cạch" nhỏ vang lên từ phía sau một chồng thùng carton. Thanh Du lập tức khựng lại, ra hiệu cho Hải Diêm dừng bước. Hắn nhẹ nhàng rút khẩu súng lục ra, lên đạn một cách im lặng.

Hải Diêm cũng cảnh giác cao độ, anh lùi lại một bước, thủ sẵn con dao găm trong tay. Họ nín thở, lắng nghe mọi âm thanh trong bóng tối. Tiếng động "cạch" vừa rồi có thể chỉ là một con chuột, nhưng trong tình huống nguy hiểm này, họ không dám chủ quan.

Sau vài phút căng thẳng, không có thêm tiếng động nào khác. Thanh Du khẽ ra hiệu, họ tiếp tục di chuyển về phía cuối nhà kho. Khi đến gần khu vực văn phòng, họ phát hiện một cánh cửa gỗ cũ kỹ, khóa ngoài bằng một chiếc khóa lớn.

"Đây rồi," Hải Diêm nói, anh đưa mắt nhìn Thanh Du.

Thanh Du không chần chừ, hắn dùng một thanh kim loại nhỏ cạy khóa. Với sự khéo léo và kinh nghiệm của mình, chỉ trong chốc lát, chiếc khóa đã bật ra.

Bên trong văn phòng nhỏ là một cảnh tượng bừa bộn. Giấy tờ vứt ngổn ngang trên bàn làm việc phủ đầy bụi, những chiếc tủ tài liệu cũ kỹ xiêu vẹo dựa vào tường. Hải Diêm rọi đèn pin khắp căn phòng, và ánh sáng dừng lại ở một chiếc két sắt cũ kỹ nằm ở góc phòng.

"Có lẽ những gì chúng ta cần ở bên trong," Hải Diêm nói.

Thanh Du tiến đến chiếc két sắt, hắn chạm tay vào lớp kim loại lạnh lẽo, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong hắn. Hắn đã từng mở những chiếc két sắt kiên cố hơn thế này rất nhiều. Nhưng không hiểu sao, lúc này, sự tập trung của hắn lại có phần xao nhãng. Ánh mắt hắn vô thức hướng về phía Hải Diêm.

Trong ánh đèn pin yếu ớt, Hải Diêm đang cẩn thận xem xét những giấy tờ trên bàn làm việc. Gương mặt anh nghiêng nghiêng, hàng lông mày khẽ cau lại khi cố gắng đọc những dòng chữ đã phai màu. Vẻ tập trung và nghiêm túc của Hải Diêm khiến tim Thanh Du khẽ rung lên. Hắn chợt nhận ra, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng và mạnh mẽ, Hải Diêm là một người đàn ông thông minh, kiên trì và đầy trách nhiệm. Khoảnh khắc Hải Diêm lao ra cứu hắn đêm qua lại hiện về trong tâm trí hắn. Sự dũng cảm và không chút do dự của Hải Diêm đã cứu mạng hắn.

Thanh Du vội vã xua đi những suy nghĩ bất chợt này. Hắn tự nhủ rằng đó chỉ là sự biết ơn nhất thời, một phản ứng tự nhiên khi được cứu sống. Hắn không thể để những cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ quan trọng này.

Hắn tập trung trở lại vào chiếc két sắt, dùng những dụng cụ chuyên dụng hắn mang theo để mở khóa. Tiếng "tách" khẽ khàng vang lên, cánh cửa két sắt nặng nề từ từ hé mở. Bên trong, họ tìm thấy một vài tập hồ sơ dày cộp và một cuốn sổ bìa da màu nâu.

Anh cầm cuốn sổ lên. Bìa sổ đã sờn cũ, nhưng con chữ khắc trên đó vẫn còn rõ ràng: "Hứa Lập".

Khi hai người đang xem xét những tài liệu bên trong, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài nhà kho. Tiếng bước chân dồn dập và những tiếng quát tháo vọng vào.

"Chúng ta bị phát hiện rồi!" Hải Diêm nói, giọng anh đầy sự khẩn trương.

Thanh Du nhanh chóng đóng sầm cánh cửa văn phòng lại. "Chúng ta phải trốn!"

Họ vội vã tìm một lối thoát khác trong bóng tối, mang theo những bí mật mà họ vừa khám phá. Thanh Du thoáng nhìn Hải Diêm, ánh mắt hắn có một chút bối rối. Sự rung động vừa rồi vẫn còn vương vấn đâu đó trong lòng hắn, một cảm xúc mà hắn chưa từng trải qua, và hắn không biết phải gọi tên nó là gì. Hắn chỉ biết rằng, ở bên cạnh người đàn ông này, hắn cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ, một cảm giác mà hắn đã đánh mất từ rất lâu.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng kim loại va chạm loảng xoảng, và cả tiếng quát tháo của những kẻ lạ mặt. Thanh Du và Hải Diêm không chần chừ, họ nhanh chóng tìm một lối thoát. Nhà kho Hứa Lập không có nhiều lối đi, nhưng Thanh Du nhanh chóng nhận ra một cánh cửa nhỏ phía sau chiếc tủ tài liệu cũ kỹ. Cánh cửa này có lẽ là lối thoát hiểm duy nhất.

"Chạy!" Thanh Du ra lệnh, hắn kéo Hải Diêm theo, họ lao ra khỏi cánh cửa, chạy vào một con hẻm nhỏ phía sau nhà kho. Những kẻ truy đuổi đã đến gần, tiếng bước chân của chúng vang vọng phía sau họ. Cả hai chạy hết sức, họ không thể để bị bắt.

Họ chạy qua những con hẻm nhỏ, lẩn trốn vào những cái bóng của màn đêm. Sau vài phút, họ đã cắt đuôi được những kẻ truy đuổi. Thanh Du và Hải Diêm thở dốc, họ dừng lại ở một góc phố vắng vẻ. Thanh Du dựa vào tường, tay hắn vẫn cầm chắc khẩu súng. Hắn nhìn Hải Diêm, ánh mắt hắn đầy sự lo lắng.

"Anh không sao chứ?" Thanh Du hỏi, giọng hắn trầm ấm.

Hải Diêm lắc đầu, anh vẫn còn thở dốc. "Tôi không sao. Chúng ta đã thoát rồi."

Thanh Du nhìn vào bàn tay Hải Diêm. Hải Diêm vẫn cầm chặt cuốn sổ đen của Hứa Lập. Hắn nhìn vào cuốn sổ, rồi nhìn vào Hải Diêm, một cảm giác lạ lẫm lại dâng lên trong lòng hắn. Hắn không thể phủ nhận rằng, ở bên cạnh Hải Diêm, hắn cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Hải Diêm hỏi.

Thanh Du suy nghĩ một lát. "Chúng ta không thể về căn hộ. Chúng có thể đã theo dõi chúng ta." Hắn dừng lại, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh. "Chúng ta sẽ đến một nơi khác. Một nơi mà chúng không thể tìm thấy chúng ta."

Thanh Du đưa Hải Diêm đến một căn nhà cũ ở vùng ngoại ô. Căn nhà này là một trong những nơi trú ẩn bí mật của Mộ Dung gia tộc. Hắn đã từng sử dụng nó để làm nơi huấn luyện cho những người lính thân tín của mình. Căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vẫn rất an toàn.

Họ bước vào căn nhà. Căn nhà tuy cũ nát, nhưng vẫn có đầy đủ tiện nghi. Thanh Du bật đèn lên. Ánh sáng vàng yếu ớt chiếu sáng căn phòng.

"Anh... anh đã chuẩn bị cho việc này rồi sao?" Hải Diêm hỏi, ánh mắt anh đầy sự kinh ngạc.

Thanh Du gật đầu. "Tôi đã chuẩn bị cho việc này từ lâu. Tôi biết rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ phải đối mặt với những bí mật của gia tộc."

Hải Diêm không nói gì. Anh chỉ nhìn Thanh Du, ánh mắt anh đầy sự ngưỡng mộ.

Họ ngồi xuống, và Hải Diêm mở cuốn sổ bìa da của Hứa Lập ra. Bên trong cuốn sổ không phải là danh sách những đứa trẻ mất tích mà họ đã tìm thấy trong sổ của Trương Thành Minh. Thay vào đó, nó là một cuốn sổ kế toán được mã hóa một cách tinh vi. Hải Diêm và Thanh Du với kinh nghiệm của mình bắt đầu giải mã những con chữ.

"Đây là..." Hải Diêm lẩm bẩm, ánh mắt anh đầy sự kinh ngạc. "Đây là danh sách những gia tộc quyền lực đã nhận nuôi những đứa trẻ."

Thanh Du nhìn vào cuốn sổ, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh. Từng cái tên, từng con số, từng địa chỉ đều được ghi chép một cách chi tiết. Hắn nhận ra một vài cái tên, đó là những gia tộc có thế lực nhất, những người mà hắn từng nghĩ là vô tội. Cuốn sổ này không chỉ là bằng chứng về tội ác của Trương Thành Minh, mà còn là một tấm bản đồ chỉ ra những kẻ đồng lõa.

Thanh Du chỉ vào một trang giấy khác. "Những kẻ đã tham gia vào việc giết người diệt khẩu. Hứa Lập đã ghi chép lại tất cả. Hắn đã ghi lại những vụ án mạng, những tai nạn, và cả những vụ tự tử... tất cả đều là giả."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt họ đầy sự phẫn nộ. Những gì họ nghi ngờ giờ đây đã được xác nhận.

Hải Diêm lật từng trang của cuốn sổ, và anh dừng lại ở một trang. Trên đó có một bức ảnh nhỏ, chụp một người phụ nữ đang đứng trước một ngôi nhà gỗ nhỏ bên bờ hồ. Người phụ nữ ấy không phải Nhậm Tố Tố. Bà là một phụ nữ trung niên, với vẻ mặt hiền hậu và đôi mắt đầy sự lo lắng.

"Đây là... mẹ tôi," Thanh Du lẩm bẩm, giọng hắn run rẩy. Hắn nhìn vào bức ảnh, rồi nhìn vào Hải Diêm, ánh mắt hắn đầy sự bối rối. "Mẹ tôi... bà ấy có lẽ đã biết bí mật nên bà đã bị giết, không phải tai nạn ."

Hải Diêm và Thanh Du nhìn nhau. Họ đã tìm thấy sự thật. Nhưng sự thật này quá tàn khốc. Nó không chỉ là về những đứa trẻ đã chết, mà còn là về những người quyền lực, những người mà họ đã từng tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com