Chương 34
Mấy ngày liên tiếp nhận đủ loại tin nhắn công kích, Hùng gần như không rời khỏi giường. Những túi đồ ăn anh Phúc gửi, những lời hỏi han từ các anh Erik, Quân AP, Anh Tú… cậu đều cảm kích, nhưng vẫn không thể nuốt nổi một miếng. Hiếu mỗi ngày đều nhắn tin, báo tin rằng cậu ấy đã tìm được luật sư, liên hệ cơ quan chuyên môn để giám định MV, và chuẩn bị kế hoạch họp báo. Hùng biết mọi người đang nỗ lực thay mình, nhưng bản thân lại thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết.
Điện thoại vẫn rung lên từng hồi, hầu hết là từ Hải Đăng, nhưng Hùng không bắt máy. Từ lúc bức ảnh “bạn gái bí mật” của Đăng tràn lan, cậu không còn đủ can đảm để nghe giọng cậu ấy. Chỉ sợ rằng, nếu đối diện, cậu sẽ nhìn thấy sự giả dối trong ánh mắt, hoặc tệ hơn… không kìm được sẽ nói ra những lời tổn thương như cái cách mà mọi người đang làm tổn thương cậu.
Buổi chiều hôm đó, trời mưa lất phất. Hùng trùm kín chăn, nằm nghe tiếng mưa rơi đều đều trên khung cửa. Căn phòng im lặng đến mức cậu nghe rõ cả tiếng tim mình đập chậm chạp. Mùi ẩm lạnh len lỏi vào từng kẽ áo, càng khiến cơ thể thêm cô đơn và mỏi mệt.
Cậu chẳng biết mình đã thiếp đi lúc nào. Chỉ đến khi cảm nhận một vòng tay siết chặt quanh người, Hùng mới khẽ giật mình mở mắt. Mùi trà hổ phách quen thuộc ập đến, ấm áp và vững chãi.
“...Dương?” – Giọng cậu khàn đặc.
Đăng Dương không nói gì, chỉ kéo Hùng sát hơn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu theo từng nhịp đều đặn. Mái tóc cậu rối xù, chắc vì vừa đội mưa đến đây.
“Em đây… đừng nói gì cả.” – Dương thì thầm, giọng ấm trầm nhưng pha chút run rẩy. – “Chỉ cần để em ôm anh một lúc.”
Hùng nhắm mắt lại. Không biết là do mưa bên ngoài đã dừng hay hơi ấm từ người Dương, lồng ngực cậu bỗng thấy nhẹ hơn đôi chút. Dù ngoài kia vẫn là những lời ác ý, những cáo buộc chồng chất, trong khoảnh khắc này… cậu chỉ nghe thấy tiếng tim Dương đập, thật vững chãi.
Mùi trà hổ phách bao bọc, như một lớp lá chắn pheromone kiên cố, xoa dịu mọi vết thương trong lòng Hùng. Hơi ấm lan tỏa từ người Đăng Dương khiến cơ thể Hùng bỗng nảy sinh một khao khát mãnh liệt. Cậu cần sự gần gũi này, cần được Dương vỗ về, cần một điều gì đó để khẳng định mình không cô đơn.
Dương trở mình, nhẹ nhàng xoay Hùng nằm đối mặt với mình. Ánh mắt Dương dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Hùng, vuốt ve từng đường nét mệt mỏi. Làn da cậu còn vương chút hơi lạnh của gió đêm. Cậu không vội hỏi han chỉ im lặng và dùng đôi tay để xoa dịu.
Hùng khẽ nhích người lại gần, ghé qua hôn lên mắt Dương, rồi đến sống mũi thẳng tắp, rồi phớt nhẹ qua bờ má ướt lạnh. Cuối cùng, dừng lại trên môi Dương, khẽ chạm.
Dương đáp lại nụ hôn ấy, ban đầu còn dè dặt, rồi dần trở nên triền miên. Hùng chủ động hơn, luồn tay vào sau gáy Dương, kéo Dương lại gần. Nụ hôn ngày một sâu hơn, như muốn nuốt lấy mọi uất ức, mọi nỗi đau của nhau.
Một lúc sau, Dương dứt ra, hơi thở dồn dập. Cậu nhìn thẳng vào Hùng, đôi mắt sâu thẳm đầy lý trí.
“ Hùng… nếu tiếp tục, em sẽ không kiềm chế được.”
Hùng không đáp, chỉ khẽ mỉm cười. Cậu kéo Dương lại, một lần nữa cố chấp đặt một nụ hôn thật sâu. Bàn tay cậu không còn để sau gáy, mà trượt xuống, mân mê đầu ngực qua lớp vải áo thun ướt lạnh. Hành động này không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một câu trả lời kiên định thay cho lời nói: "Anh xác định."
Hơi thở Dương trở nên gấp gáp. Cậu bật dậy, tắt đèn phòng, rồi nhẹ nhàng đặt Hùng nằm xuống. Màn đêm bao trùm, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ và hơi thở dồn dập của hai người. Nụ hôn tiếp tục, nhưng không còn là sự khám phá, mà là sự hòa quyện. Mùi trà hổ phách và sữa yến mạch tuyết tùng hòa vào nhau, bao bọc căn phòng, lấn át tất cả những lo âu, giận dữ từ thế giới ngoài kia.
Bàn tay Dương trượt từ cổ xuống, cởi bỏ từng lớp áo quần của Hùng, đôi môi di chuyển từ cổ xuống xương quai xanh, đến lồng ngực. Hùng ôm lấy cổ Dương, nhắm mắt lại, cảm nhận sự gần gũi và yêu thương mà cậu khao khát bấy lâu. Dương cẩn trọng, từ tốn, từng chút một đánh thức những giác quan đã ngủ quên của Hùng. Mọi sự vội vã đã tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng vỗ về.
Khi Dương tiến vào, Hùng khẽ rên lên một tiếng, cơ thể căng cứng. Lỗ nhỏ ấm nóng, khít chặt như muốn giữ chặt lấy cậu. Dương từ tốn, chậm rãi, cho Hùng đủ thời gian để thích nghi. Cậu cúi xuống, hôn lên trán Hùng, thì thầm những lời yêu thương, an ủi. Hùng từ từ thả lỏng, đôi tay siết lấy vai Dương, đón nhận từng nhịp đẩy đều đặn.
Dương bắt đầu tăng tốc, những lần ra vào mạnh mẽ hơn, sâu hơn. Mồ hôi lóng lánh trên làn da trắng của Hùng, phản chiếu ánh đèn mờ ảo từ khung cửa. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, gương mặt ửng hồng vì khoái cảm. Tiếng rên rỉ mê hoặc của Hùng vang lên, hòa cùng tiếng thở dốc của Dương. Vẻ đẹp của Hùng, với mái tóc rối xù, đôi môi sưng đỏ và cơ thể mềm mại, khiến Dương như phát điên. Cậu không thể ngừng lại, không thể dứt ra. Đăng Dương muốn Hùng, muốn chiếm lấy tất cả những gì thuộc về Hùng.
Sau cơn hoan ái, Hùng nằm gọn trong vòng tay Dương, đầu tựa vào ngực Dương, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh mẽ. Cả cơ thể Hùng rã rời, nhưng lòng lại bình yên đến lạ. Cậu ngước nhìn gương mặt vẫn còn vương chút mệt mỏi của Dương, khẽ hỏi:
“Em… vừa từ Úc về phải không?”
Dương gật đầu, mái tóc còn ẩm ướt, dính bết vào trán. “Em thay đồ tạm ở sân bay rồi đến thẳng đây. Hành lý nhờ trợ lý mang về rồi.”
“Sao em vào được nhà?” – Hùng thắc mắc.
“Trên đường đến, em có ghé nhà trợ lý của Hùng lấy chìa khóa.” – Dương nói, giọng điệu kiên quyết nhưng đầy sự thấu hiểu – “Em biết tính Hùng, những lúc như thế này sẽ không chịu gặp ai.”
Hùng im lặng. Nỗi buồn lại ùa về. Cậu co người lại, ôm chặt đầu gối, cảm thấy mình bất lực, vô dụng.
-“Anh cũng muốn làm nhiều thứ để minh oan… nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Liệu khán giả có tin anh không? Họ có còn ở đó không?”
Dương đau lòng nhìn người thương đang co ro. Cậu không nói gì, chỉ ôm chặt Hùng từ phía sau, nhẹ nhàng nhấc cả người cậu đặt ngồi vào trong lòng mình. Hùng vùi mặt vào hõm vai Dương, hít lấy mùi trà hổ phách quen thuộc.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Hùng.” – Dương vỗ về – “Em có nói chuyện với anh Hiếu rồi. Mọi người đang đi những bước tích cực dần. Fan của Hùng mạnh mẽ lắm, họ đang lan tỏa những điều tích cực, dùng hết khả năng của mình để bảo vệ anh. Vậy nên, anh hãy vì bản thân, vì các anh em, vì fan mà mạnh mẽ lên nhé.”
Nói rồi, cậu cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mi Hùng. Dương hôn lên từng ngóc ngách trên khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng hôn lên đôi môi Hùng. Lưỡi quấn quýt, cuốn đi vị mặn chát của nước mắt, để lại vị ngọt ngào, ấm áp. Sau cơn hoan ái vừa qua, cơ thể Hùng còn khá nhạy cảm, nhất là khi cậu đang ngồi đối mặt, cọ xát với Dương.
“Em… em…” – Hùng nói đứt quãng, nhưng những câu từ còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Dương chặn lại bằng một nụ hôn sâu.
Dương ôm lấy Hùng, môi hôn từ từ xuống cổ, đến xương quai xanh, đến lồng ngực. Cả hai lại đắm chìm vào một cuộc tình ái cuồng nhiệt hơn. Lần này, Dương không còn giữ lại, cậu như muốn trút hết những yêu thương, những nỗi nhớ đã kìm nén suốt mấy năm qua.
Từ vị trí này, Hùng có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đẩy từ phía dưới. Dương bắt đầu thúc lên, mạnh mẽ và sâu hơn. Cảm giác ấm nóng và khít chặt khiến Hùng choáng ngợp, cậu ngửa đầu ra sau, tiếng rên rỉ đứt quãng:
"Ưm... Dương... sâu quá..."
Dương không nói gì, chỉ đáp lại bằng những nhịp thúc mạnh mẽ và đầy yêu thương hơn. Mồ hôi lóng lánh trên làn da trắng của Hùng, từng đường cong mềm mại của cơ thể cậu càng thêm quyến rũ. Gương mặt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, Hùng không thể kìm nén tiếng rên rỉ.
Đột nhiên, Hùng bỗng khẽ nũng nịu, giọng nói có chút dỗi hờn: “Dương… kinh nghiệm quá ha. Sao em lại... biết cách cho tất cả những cái này?"
Dương khẽ mỉm cười, đôi mắt chứa chan sự dịu dàng và yêu thương vô hạn. Cậu chậm rãi giảm tốc độ, cúi sát vào người Hùng, thì thầm vào tai cậu, giọng nói trầm ấm:
“Anh không biết sao? Đăng Dương đã chuẩn bị cho ngày này từ năm năm trước rồi.”
Câu nói của Dương khiến Hùng ngây người. Hùng ôm chặt lấy cổ Dương, gục đầu vào vai cậu, khẽ nức nở. Dương vỗ về Hùng, những nhịp thúc lại trở nên chậm rãi, dịu dàng hơn, như muốn trấn an và xoa dịu những nỗi đau trong lòng cậu.
Cả hai chìm đắm vào nhau, trong cơn hoan ái đầy yêu thương và nồng nàn. Đó là đêm họ tìm thấy nhau, tìm thấy sự bình yên trong vòng tay của nhau, giữa cơn bão tố của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com