Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Tôi vội vàng buông lỏng hàm răng ra. Anh ta rút ngón tay đi. Tôi chú ý thấy trên ngón tay anh ta ngoại trừ một dấu răng hình chữ L, còn kéo theo một đường màu trắng dài nhỏ, nước miếng của tôi dính trên đấy. Tôi cảm giác khóe mắt mình còn vương lại một dòng nước mắt, vội vàng đưa tay muốn dùng tay áo lau đi. Trên tay anh ta cũng đang cầm một chiếc khăn vuông trắng noãn, vươn người tới lau đi nước mắt của tôi, lau xong lại làm như không có việc cúi đầu lau đi nước miếng dính trên tay mình.

Tôi có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại nhịn không được kinh ngạc. Buổi sáng người này còn đầy tàn bạo, phảng phất như đến từ địa ngục vô thường, nhốt tôi trong phòng không thèm lo nghênh ngang rời đi, bây giờ lại làm như không có chuyện gì, tâm bình khí hòa bôi thuốc lên mặt cho tôi, trong chiếc bình kia rốt cuộc là thuốc gì? Nhớ tới giấc mộng vừa rồi, tôi nhớ mang máng mình đến cuối cùng mình đã kêu tôi tên Dương Vũ, không biết có thật sự kêu thành tiếng hay không. Nếu như bị anh ta nghe được, chỉ sợ lại phải phí nước bọt thêm một lần nữa. (ý chị nói là để giải thích cho anh đó mà ^^)

Tôi đè nén bất an trong lòng, chậm rãi ngồi dậy, kéo lại quần áo ngủ có chút mất trật tự trên người. Thấy đầu ngón tay anh ta dính thuốc mỡ màu trắng nhũ vươn tới trước mặt tôi, tôi theo thói quen nghiêng mặt né tránh, lại bị anh ta dùng tay khác ngăn cản, cưỡng chế đem mặt tôi kéo lại gần anh ta, nói: "Vẫn chưa bôi xong."

Tôi ngừng thở, nhẫn nãi để cho đầu ngón cái kia của anh ta bôi đám thuốc mỡ kia lên mặt tôi, một cảm giác mát lạnh kéo đến. Anh ta bôi xong thuốc, lại quan sát tôi một lúc.

"Khách sạn kia đã bị niêm phong. Người đàn bà kia cùng mấy tên đã đánh em đang bị nhốt trong nhà giam. Em nói xem phải xử trí thế nào?"

Anh ta vừa nói vừa cầm chiếc khăn kia lên, tùy ý lau đi thuốc mỡ còn sót lại trên ngón tay, ném sang một bên, sau đó nhìn tôi.

Tôi lại nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc này đang là xã hội cộng hòa hiến pháp. Cứ theo luật pháp mà làm, hỏi tôi làm gì?"

Ánh mắt của anh ta ẩn chứa ý cười, vẻ mặt mang theo vài phần trào phúng: "Nhìn xem, giọng điệu của em thật đúng mốt cộng hòa pháp chế. Chỉ tiếc đây cùng lắm cũng chỉ là ảo giác, lừa mình dối người. Phát súng khởi nghĩa Võ Xương năm Tân Hợi (1904) vẫn còn văng vẳng bên tai, đảo mắt quốc gia đã không còn là của dòng họ Ái Tân Giác La mà rơi vào tay Anh Mỹ cùng với Viên thị thao túng mà thôi. Cái gì mà pháp chế? Báng súng của ai cứng hơn thì người đó làm chủ."


Tôi im lặng. Lời này của anh ta mặc dù có chútcay nghiệt, nhưng cũng là sự thật. Tôi nhớ mang máng mấy tháng nay, hình nhưvài tình thành phía nam đã nổi lên cuộc cách mạng phản đối Viên Thế Khải trựcthuộc quân phiệt thực hiện cuộc bắc phạt lần thứ hai, nhưng bởi vì lòng ngườikhông đồng nhất mà nhanh chóng bị thua, nhưng mà các tỉnh bị quân phiệt chiếmgiữ đều được độc lập, từ đó về sau chinh chiến không ngừng, thế cục lâm vào mộtmảnh hỗn độn. Tình thế như vậy, nói về cộng hòa pháp chế quả thực là người sinói mộng.

"Dương Vũ là ai? Em nằm mơ gọi tên hắn ta, khóccũng vì hắn sao?"

Tôi còn đang sợ hãi thì bên tai nghe được anh tahỏi tôi như vậy.

Tôi kinh ngạc, theo tiếng nói nhìn lại, thấy anhta đang thản nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt lại mang theo vài phần tìm tòinghiên cứ cùng một chút ẩn nhẫn không thoải mái.

Quả nhiên đã bị anh ta nghe thấy. Anh ta khôngtức giận ngay lúc đó mà nhẫn nại đến lúc này mới hỏi đã khiến cho tôi có chútngạc nhiên.

"Không có gì...., chỉ là mơ về lúc tôi còn bé, cóchút buồn bực mà thôi..."

Tôi né tránh ánh mắt của anh ta, hàm hàm hồ hồtrả lời, lại nghe anh ta hừ một tiếng: "Buổi sáng vừa có một Ngọc Đường Xuân,hiện tại lại xuất hiện thêm một Dương Vũ. Có phải chính là tên đàn ông đã giúpem cướp ngục không?"

Tôi hơi chấn động trong lòng.

Anh ta hỏi tôi như vậy, nói cách khác, trước mắtanh ta vẫn chưa biết người cướp ngục kia chính là Thông Thất.

"Anh hiểu lầm rồi, thật sự không có Dương Vũ nàocả, chỉ là tôi trong mộng nói bừa mà thôi, anh nghe lầm rồi."

Tôi nhẹ nhàng thở ra, làm như không có việc gìnói ra.

"Vậy thì người đàn ông kia là ai, người đã giúpem cướp ngục kia?"

Nét mặt anh ta hiển nhiên tỏ vẻ không tin, cũngkhông truy vấn thêm, chỉ là đột nhiên chuyển đề tài hỏi về chuyện cướp ngục,giọng điệu như đang thẩm vấn phạm nhân.

"Tôi ra giá cao tìm một tên giang hồ."

Tôi lấy cái cớ đã nghĩ sẵn sáng nay, lập tức nóira.

Trầm mặc một hồi, tôi thấy hơi chút bất an, vụngtrộm giương mắt nhìn về phía anh ta, tim đập thình thịch. Hàng chân mày anh tagiãn thành một đường, nhìn tôi chằm chằm, hiển nhiên là hoàn toàn không tin lờitôi.

"Trì Cảnh Thu, tôi vốn đang mong chờ em sẽ thànhthật khai báo với tôi. Hiện tại làm tôi thất vọng rồi. Em cho rằng tôi là đứangốc sao? Tôi đã đánh vài chiêu cùng người kia, người này thân thủ rất cao,dưới tình huống như vậy cũng có thể đào thoát, một người phụ nữ bị nuôi trongkhuê phòng như em, lại có bản lĩnh tìm được một cao thủ như vậy, lại còn khiếncho hắn vì em mà đi cứu tên tình nhân không đáng đồng tình kia!"

Anh ta ngưng một chút, hơi cúi đầu lại gần tôi,tiếp tục nói, "Huống hồ, nếu như tôi không nhận lầm thì người này chính là tênđã bắt em đi tại trụ sở lần trước... Tôi vốn đã tin lí do thoái thác lần trướccủa em. Hiện tại xem ra, các người sớm đã có dự tính, chỉ vì bị tôi phá vỡ nêncác người mới tự mình diễn một màn khổ nhục kế kia a?" Nói đến đây, anh ta độtnhiên cười lạnh, "Sáng nay tôi chỉ nghĩ con hát kia nói láo, hiện tại xem ralời hắn nói cũng chưa chắc đều là hư cấu. Trì Cảnh Thu, xem ra tôi lại một lầnnữa xem thường em. Em thật là người tình thâm ý trọng, cả hai người mới cũ đềukhông quên. Cái tên tình nhân liều chết đi cứu người kia có vẻ rất được. Ngượclại tên con hát kia chết đi rất đáng..."

Lòng tôi dâng lên một cỗ tức giận, chỉ là lúcnày lại không có cách nào cãi lại. Thôi, cứ để cho anh ta hiểu lầm tôi tình cũkhó quên mà đi cứu Ngọc Đường Xuân cũng được, nếu không lại phải dùng càngnhiều lời nói dối để che lấp. Đối mặt với người đàn ông này, tôi đã thấy cóchút kiệt sức, không muốn tiếp tục hao tâm tổn trí mà đi bịa ra thêm nhiều lờinói dối nữa. Hơn nữa lúc này xem ra mặc kệ tôi có nói gì thì đây cũng là lờigiải thích hợp lý nhất, không phải sao?

Tôi cắn môi dưới, dứt khoát rủ mắt xuống, khôngnói một lời.

"Tên kia cùng em rốt cuộc là có quan hệ gì? Emhãy thanh thật khai báo, có lẽ tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu em có mưu tính gìtrước mặt tôi, em biết đấy, tôi đối với em đã đủ kiên nhẫn. Em phải tự mìnhhiểu lấy, hiểu được cái gì là thuận theo tình thế."

Sự trầm mặc của tôi dường như đã chọc giận anhta, anh ta đột nhiên cao giọng, một tay bóp lấy cổ tôi, bắt tôi ngẩng đầu lênnhìn anh ta.

Tôi nhìn anh ta, thở thật sâu, có chút bất đắcdĩ nói: "Lâu Thiếu Bạch, dù anh có thẩm vấn tôi đến ngày mai, tôi cũng sẽ nóinhững câu vừa rồi thôi."

Những đốm lửa nhỏ trong ánh mắt anh ta nhanhchóng bùm bùm cách cách bắn ra tung tóe. Lực đạo bàn tay đang đặt trên cổ tôiđột nhiên tăng lên. Tôi thoáng cái cảm thấy khó thở, màng nhĩ rung động rầmrập, dưới da dường như có ngàn vạn mũi kim đang không ngừng đâm vào tôi. Đếnlúc tôi chịu không nổi mà dùng sức đấm đá anh ta, anh ta mới đột nhiên buônglỏng ra, tôi bị ném lên trên giường, nằm sấp khó chịu không ngừng ho khan.

"Tên kia chính là tình nhân mới của em sao, tuyđào tẩu được nhưng lưng đã bị trúng một viên đạn, tự hắn dù có thế nào cũngkhông thể lấy viên đạn ra được. Tôi đã truyền lệnh cho tất cả các phòng khámTrung Tây y. Chỉ cần hắn dám đến, tôi nhất định có thể bắt hắn ngay lập tức.Trừ khi hắn không đến gặp bác sĩ, chính mình bị thương nặng mà chết...Nhưng mà emyên tâm, chỉ cần tôi bắt được hắn, tôi nhất định sẽ tặng cho em thêm một cơ hộiđược tự tay bắn chết tình nhân của mình. Dù sao cũng đã giết một người, thêmmột vài người nữa tôi nghĩ em cũng không để ý..."

Anh ta nhìn tôi, lạnh lùng nói.

Thông Thất quả nhiên bị thương!

Toàn thân bị Lâu Thiếu Bạch khống chế như vậy,Thông Thất lại bị thương, bên cạnh còn mang theo một thiên kim tiểu thư mảnhmai, ông ấy có thể trốn đi đâu? Ngộ nhỡ thật sự bị thương nặng không được chữatrị...

Tôi hơi biến sắc.

Lâu Thiếu Bạch trăm phương ngàn kế muốn bắt đượcThông Thất, cũng không phải muốn tính mạng của ông ấy, chỉ là muốn lợi dụng bảnlĩnh trộm mộ của ông ấy. Mà dựa vào tính cách cùng thân phận của Thông Thất,nhất định sẽ không cam chịu bị người khác khống chế, hai người này lúc này vẫnđang chơi trò mèo vờn chuột. Hiện tại ông ấy bị bắn bị thương, lại phải mangtheo Trì tiểu thư lẩn trốn nhất định rất khó khăn, thậm chí có thể chết bất cứlúc nào, tôi đây tình nguyện để ông ấy bị Lâu Thiếu Bạch sớm chút bắt được. Chỉcần người còn sống, thì cái gì cũng có thể làm được...

Nhất định là sắc mặt khó coi của tôi đã chọcgiận Lâu Thiếu Bạch, anh ta đột nhiên đứng lên. Tôi ngẩng đầu nhìn lại, thấysắc mặt anh ta thâm trầm, chậm rãi vươn tay cởi cúc áo của mình ra.

Vừa rồi trong lòng tôi vẫn còn lo lắng cho ThôngThất giờ bỗng nhiên bị vứt lên đến chín tầng mây, mở to mắt, nhìn anh ta cởitừng cái nút một, vứt bỏ áo khoác cùng áo sơ mi, sau đó lại vươn tay cởi thắtlưng.

"Anh làm gì thế?"

Tôi ngồi ngay ngắn, cố gắng làm cho mình thoạtnhìn không có vẻ gì là căng thẳng.

"Em nói thử xem? Em là người phụ nữ Lâu ThiếuBạch tôi cưới hỏi đàng hoàng. Trước kia tôi đã bỏ qua chuyện quá khứ, bây giờem ở bên ngoài lại thông đồng với tên đàn ông khác. Con hát kia nói chưa từngngủ với em, Trì Cảnh Thu, em thật là bị oan uổng, vẫn còn ở trước mặt tôi màgiả vờ thanh cao sao? Hả?"

Lúc anh ta nói, động tác trên tay cũng khôngngừng lại, ánh mắt nhìn tôi như đang phóng điện. Tôi nhìn ra được, anh ta đangchờ tôi phủ nhận.

Tôi tất nhiên không có quan hệ gì với Ngọc ĐườngXuân, hơn nữa tôi cũng dám cam đoan, với sự khôn ngoan của Lâu Thiếu Bạch, chodù lúc ấy anh ta tin, nhưng khi nghĩ lại, khẳng định cũng biết cùng lắm thìngười kia trước khi chết chỉ muốn vu oan tôi mà thôi. Nhưng vấn đề là tôi xácthực không phải...xử nữ. Lúc này cho dù tôi có phủ nhận quan hệ của tôi và NgọcĐường Xuân, nhìn tư thế của anh ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, sau đótất nhiên sẽ biết rõ, đến lúc đó lại thẹn quá hóa giận mà ép hỏi người đàn ông kialà ai, chẳng phải lại càng bị động hơn sao?

Tôi nhất thời không biết phải làm sao, lần đầutiên cảm giác được tại thời đại một trăm năm trước này, tôi không phải là mộtxử nữ, đối mặt với một người chồng đầu cát nói tiếng lợn như lúc này thật làbắt đắc dĩ cùng buồn bực.

"Phải hay không, tôi thử rồi sẽ biết! Buổi sánggiết chết người tình của em, dù sao em cũng hận tôi, tôi cũng chẳng quan tâm cólàm cho em thêm hận tôi hay không!"

Anh ta mỉa mai nói, đã cởi hết chỉ còn quần lót,xoay người bước lên giường thoáng cái đã đẩy ngã tôi đặt dưới thân anh ta, cúiđầu tìm đến môi của tôi mà hôn, một tay luồn vào trong quần áo của tôi, tìm đếnbộ ngực tôi, hơi thô bạo vuốt ve.

Tôi cảm thấy nơi dục vọng đang vận sức chờ phátdục của anh ta vẫn đang gắt gao chống đỡ lấy thân thể tôi.

Tôi cắn răng một cái, đã quyết định thừa nhậntôi đã có quan hệ với Ngọc Đường Xuân, đem hết tội lỗi đổ lên đầu người đã chếtkia, đỡ phải bị anh ta ép hỏi hết lần này đến lần khác rất phiền toái. Đến saukhi anh ta biết rõ tôi không phải là xử nữ, thì không có gì hơn ba loại phảnứng: hoặc là vứt bỏ tôi như một cây chổi rách mà bỏ đi, đây là điều tôi hy vọngnhất; hoặc là nổi trận lôi đình đánh tôi một trận; tệ hại nhất thì cùng lắm làtrả thù tôi, cưỡng đoạt tôi mà thôi. Về phần lấy đi tính mạng của tôi, phỏngchừng chắc là không đâu. Dù sao chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần giữ được mạngsống thỉ vẫn còn có hy vọng.

Tôi dùng sức đẩy đầu anh ta ra, gián đoạn nụ hônnhư muốn cắn nát môi tôi, hơi nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt nhìn chằm chằmvào bức tường dán giấy vàng nhạt, mở miệng nói: "Lâu Thiếu Bạch, tôi..."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com