08
Điền Dã lặng lẽ khuấy ly cà phê nóng, đôi mắt ảm đạm trầm tĩnh, khác hẳn với cô gái ở phía đối diện.
Im Seoyeon mỉm cười, uống một ngụm trà trái cây, trong giọng nói lẫn chút hoài niệm
- cứ tưởng là sẽ không gặp được cậu nữa đấy.
Điền Dã không đáp vội, ánh nhìn lơ đễnh rơi trên chiếc nhẫn nằm ở ngón áp út, đầy xinh đẹp nhưng ít nhiều đã mất đi sự lấp lánh.
thấy ánh mắt y, Seoyeon chạm nhẹ lên chiếc nhẫn, thở dài.
- không biết anh ấy còn giữ nó không, Điền Dã.
- tớ không biết, Từ Nghiên, cậu nên hiểu, Hách Khuê anh ấy có thể chờ cậu rất nhiều lần, nhưng tình yêu không phải sắt hay đá, tình yêu là cảm xúc, rồi cũng phai nhạt theo thời gian.
Seoyeon im lặng nhắm hờ mắt, có rất nhiều kỷ niệm vội vàng chạy qua tầm mắt.
- chỉ cần anh ấy còn một chút tình yêu, tớ sẽ không để anh ấy thất vọng thêm lần nào nữa.
Điền Dã cười khẩy một tiếng, ánh nhìn lần này đã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bạn thanh mai.
- Nghiên à, cậu cao thượng từ bỏ tình yêu của chính mình để cứu lấy Châu Phi xa xôi và đói nghèo, thì Hách Khuê cũng có thể từ bỏ tình yêu với cậu để chào đón một bóng hình khác thôi.
- ý cậu là sao ?
- rồi cậu sẽ hiểu thôi, Nghiên à.
✧
tháng ba nắng ấm, không khí lẫn chút hương thơm của cây cỏ xanh rì, kéo theo những đoá anh đào đua nở, giống như đang chào tạm biệt mùa đông giá lạnh.
mùa xuân rơi trên tán lá, trượt theo nắng sớm, nương theo cánh hoa, từng chút từng chút quấn quýt vào không khí, cứ thế hoà lẫn vào cuộc sống của mỗi một người đang dạo bước trên đường phố Seoul.
ngay cả mặt trời cũng sáng thật dịu dàng, chẳng gắt gỏng như mặt trời của mùa hạ nóng bức.
Jeong Jihoon nhắm mắt, gối đầu lên tay, không rõ đang ngắm nhìn thứ gì.
Soohyung ở bên cạnh cúi đầu đánh máy, như thường lệ chăm chỉ làm bài tập.
- anh lại nhớ Hyukkyu hyung của anh đấy à.
cơn gió thổi qua, cuốn tóc Jihoon bay tán loạn, cậu chép miệng, không vội trả lời Soohyung.
Jihoon đưa tay chỉnh lại tóc, tóc cậu mềm mượt, không hề giống người đã tẩy nhuộm nhiều lần, có lẽ là thói quen dưỡng tóc, hoặc là may mắn trời ban.
lúc trước ở trường đua, cậu thường hay bị trêu chọc với biệt danh là người vừa được ông trời ưu ái, lại cũng là kẻ bị ông trời bỏ rơi.
thời gian không có anh chính là vô tận không xác định, vừa dài lại vừa ngắn, nhàm chán vô vị.
Jeong Jihoon không phải đã ngừng yêu, chỉ là dần dà đã quen thuộc với việc không nhìn thấy anh mỗi ngày.
nhưng tình yêu mà, không ở trước mắt đâu đồng nghĩa rằng không ở trong tim.
chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi là đến sinh nhật cậu, Jihoon thắc mắc không biết liệu anh có nhớ hay không ?
Jihoon sửa lại màu tóc, mái tóc dày mang màu xám khói nhạt như màu thuốc lá, lẽ ra lần nhuộm tóc này cậu sẽ nhuộm đen, đánh dấu cho cột mốc cuối cùng của hành trình thay đổi bản thân.
thế nhưng mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa.
Song Soohyung nói, nhìn cậu và nhóc mèo Nikko của cậu ngày càng giống ruột thịt, suốt ngày lim dim hai mắt, trông như thể đã thiếu ngủ rất lâu, mặc cho địa hình thế nào cũng lăn ra đánh một giấc được.
cuộc sống Jihoon bề ngoài tuy nhàm chán, nhưng cũng không đến mức quá tệ.
mỗi ngày không có tiết, Jihoon sẽ giúp Soohyung giải quyết deadline bài tập cao như núi, hoặc đi dạo cùng anh Hyeonjoon, hay đơn giản là đến quán cà phê của Ryu Minseok, vừa nhâm nhi vừa chơi đùa với đám mèo con.
hôm nay cũng thế, Jeong Jihoon nhận được tin cầu cứu từ Song Soohyung cho bài luận của cậu nhóc, cả hai chọn quán cà phê có ban công nhìn ra được bên ngoài, cậu nghiêng đầu, rồi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
là Hyukkyu,
và cả Seoyeon nữa.
cô nắm lấy tay anh, nước mắt chảy dài trên gò má xinh đẹp, dường như đang cố gắng nói điều gì đó.
Hyukkyu có vẻ không vui, anh nhíu chặt mày, không nhìn cô.
Soohyung theo hướng mắt của cậu nhìn tới, sau đó tặc lưỡi một cái.
- người trong lòng của anh và bạn gái anh ấy đẹp đôi thật đấy.
Jihoon bật cười, ừ, không chối cãi được gì.
ở bên cạnh cô ấy, Hyukkyu trưởng thành, chững chạc và dịu dàng.
trong khi Seoyeon đủ mềm yếu nhưng cũng đầy mạnh mẽ.
quả thật, rất hợp nhau.
cậu quay mặt đi hướng khác, sợ rằng sẽ nhìn thấy anh dùng dịu dàng không còn dành cho cậu, vỗ về an ủi người con gái đó.
Soohyung nghịch ngợm đưa tay che lên mắt Jihoon, ngoan ngoãn giúp anh tránh khỏi mấy thứ không nên thấy.
- thơm thế, nước hoa mới à ?
Jihoon cầm lấy cổ tay Soohyung đưa đến gần mũi, thầm cảm thán mùi nước hoa thơm như biển cả và muôn ngàn loài hoa này quá hút người.
- là Hyeonjoon bạn anh mua cho em đấy, lần trước giúp anh chuyển sang nhà anh ấy, em tình cờ nhìn thấy cả phòng nước hoa lớn, hỏi thăm vài câu liền được anh ấy tặng một chai.
nghĩ đến người anh mới quen đầy nhẹ nhàng và tốt bụng, Soohyung không nhịn được cười thật tươi.
bên này, Seoyeon đang không ngừng khóc, nhưng tai anh như ù đi, chẳng thể nghe thấy gì.
bởi vì bên kia đường chính là Jeong Jihoon.
anh không biết Soohyung, nên trong mắt chỉ đầy ngỡ ngàng, bên cạnh cậu là một chàng trai tràn đầy năng lượng của người trẻ tuổi, là thứ mà anh đã không còn có được.
một chàng trai đáng yêu với khuôn miệng khi cười đẹp như nắng sớm trên tán lá.
tươi tắn nhưng không quá chói loà.
anh không còn hiểu nỗi mình nữa, khi Jihoon ở bên, yêu thương và chiều chuộng, anh sợ hãi và tránh né tình yêu đó.
nhưng giờ đây, khi trông thấy đôi môi đã từng suốt ngày chỉ gọi tên anh, giờ đây đang đặt trên cổ tay chàng trai khác, anh chỉ cảm thấy nhức nhối khắp toàn thân.
anh đau khổ, nhưng không biết vì sao lại đau khổ.
góc nhìn không thể giải thích khiến Hyukkyu lầm tưởng rằng Jihoon đang hôn người khác, nào đâu biết câu chuyện đằng sau.
anh chỉ thấy buồn bã, một nỗi buồn không tên, mặn đắng và chua chát.
bởi vì thái độ của anh quá dễ nhận ra, Seoyeon cũng nhìn lên trên, và lần nữa, cô trông thấy cậu chàng với mái tóc bồng bềnh tựa làn khói, đôi mắt trong veo, mạnh mẽ và ngập tràn tình yêu.
- cậu ấy là ai vậy anh ?
cô buột miệng, rồi dường như nhận ra bản thân đang nói lời không nên nói.
khác với suy nghĩ của Seoyeon, Hyukkyu chỉ thở hắt ra một hơi, ánh mắt anh hơi mông lung, đâu đó lẫn chút đau khổ.
- em ấy là Jihoon,
là..
anh thoáng ngập ngừng.
là người sống cùng nhà với anh trước đây.
đột nhiên, câu nói của Điền Dã loáng thoáng vang lên bên tai cô.
Seoyeon bất ngờ.
chẳng lẽ, bóng hình mới của anh chính là người đó ?
anh không nhịn được, đã gửi đi tin nhắn, nhắn xong liền hối hận.
Seoyeon ở bên cạnh vẫn còn đang trầm ngâm, trong khi tin nhắn trên màn hình hiển thị đối phương đã xem, chỉ là Jihoon không trả lời.
ngay khi anh nghĩ rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, ánh nắng chiếu trên mặt anh bỗng bị thứ gì đó che khuất.
- Jihoon..
giọng anh vô thức run rẩy, giống như không ngờ rằng cậu sẽ thật sự đồng ý với anh.
- hyung, đừng để bị cảm, anh vừa mới khỏi không lâu lắm đâu.
đôi đồng tử Hyukkyu co rút kịch liệt, trên vai nặng thêm một lớp áo khoác.
anh theo thói quen ngoan ngoãn để Jihoon giúp mình mang áo, ngay khi bàn tay anh và Jihoon đặt ở cạnh nhau, ánh mắt Seoyeon loé lên sự kinh ngạc không thể che giấu.
trên ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh không còn là chiếc nhẫn đôi định tình giữa bọn họ nữa.
thay vào đó là một cặp nhẫn cùng kiểu, sáng lên dưới ánh nắng, như thể sợ rằng Im Seoyeon cô sẽ không thấy.
sự ngỡ ngàng rất nhanh được Seoyeon giấu nhẹm đi.
- chào em, chị là Seoyeon, rất mong lần tới sẽ gặp được em ở bữa tiệc chung, còn có, anh Hyukkyu cứ mãi không chịu về nhà, mong là em có thể giúp chị khuyên anh ấy vài câu.
nước mắt trên mặt Seoyeon chẳng còn chút dấu vết, nếu không phải tận mắt Jihoon thấy, có lẽ cậu cũng không dám tin rằng người vừa nức nở ôm lấy tay Hyukkyu lúc nãy và Im Seoyeon bây giờ lại là cùng một người.
thế nhưng Jihoon vẫn đứng thẳng người, gật đầu và mỉm cười thật tươi.
Seoyeon hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh đi ngược lại hướng cậu và anh đứng.
- cô ấy giận rồi ? anh không đuổi theo sao ?
nhìn anh mệt mỏi và gầy đi trông thấy, Jihoon cảm tưởng thương nhớ trong mình sắp nổ tung khỏi lồng ngực.
giờ đây, khi đối diện với anh lần nữa, Jihoon bớt đi chút nóng giận của ngày cậu rời đi, và điềm tĩnh hơn rất nhiều.
- không đuổi.
anh lắc đầu, mệt mỏi day nhẹ hai bên thái dương.
- Jihoon, có muốn uống chút rượu không ?
✧
không khí có chút hỗn loạn, ngay khi bước vào quán bar, Jihoon biết nơi đây rất quen thuộc với anh.
cách mà anh tự tin sải bước, cách mà nhân viên và bartender vừa gặp anh đã cười chào, mọi thứ đều nói cho cậu biết, anh vô cùng quen thuộc với nơi đây.
Hyukkyu say, không rõ là say rượu hay say tình.
anh ngã người lên ghế, đôi mắt mờ mịt, hết ly này đến ly kia.
– Hyukkyu hyung, đừng uống nữa.
Jihoon nhìn không nỗi nữa, cậu chau mày, mạnh mẽ đoạt lấy ly rượu từ tay anh.
– trả cho anh, anh muốn uống.
giọng Hyukkyu nghẹn ngào.
– anh..
– em có biết không ? anh gặp cô ấy khi anh chập chững lớn, yêu cô ấy khi anh ở tuổi đôi mươi, em có biết không ? anh đã sẵn sàng để cầu hôn cô ấy, thế nhưng hết chuyến bay này đến chuyến bay nọ, rồi cuối cùng chỉ còn anh và vỡ tan mà thôi.
Hyukkyu ngẩng mặt lên trời, dường như sợ sẽ không nhịn được mà khóc lớn.
– thế nhưng giờ đây khi gặp lại cô ấy, anh bối rối lắm, giống như anh vẫn rất yêu cô ấy, nhưng cũng giống như không phải.
– cô ấy cao thượng lắm, tốt đẹp lắm, cứu hàng trăm hàng nghìn người đói khổ và nghèo nàn, nhưng cô ấy lại không thể cứu lấy tình yêu của bọn anh.
rồi anh không nhịn được nữa, chôn mặt vào lòng bàn tay, nơi anh đã trông thấy bản thân mình vụn vỡ ra sao vào ngày mà cô không trở về.
– Hyeokgyu.
Jihoon gọi anh, và khi anh chạm mắt với cậu, trái tim anh rung lên từng hồi.
tựa như một kẻ ngoan đạo tìm được tiếng chuông vang.
– anh ở đây, Jihoon.
cậu ôm anh vào lòng, để anh áp tai lên ngực trái.
– anh nhắm mắt lại đi Hyeokgyu.
giữa âm thành ồn ào náo nhiệt của bar, Hyukkyu lắng tai, cảm nhận nhịp đập từ trái tim Jihoon bằng cả thính giác lẫn tâm hồn.
– tim em đập nhanh quá Jihoonie.
anh đưa tay, chạm lên nơi trái tim vội vã.
và anh cảm giác tim mình cũng thế, như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
– anh có cảm nhận được không, Hyeokgyu ?
cậu hỏi, thì thầm thật nhỏ.
– cảm nhận gì cơ ?
Hyukkyu ngơ ngác, khuôn mặt tỏ rõ vẻ khó hiểu.
Jihoon không vội đáp, cậu nhìn vào mắt anh, rồi cười thật tươi.
– tình yêu của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com