Chương 9
Mắt tôi trở nên trong veo.
Thính giác trở nên nhạy bén.
Chân tay bỗng nhiên sung sức.
Tôi ngước lên nhìn Trần Quân Nghi, người không biết đã quay trở lại trường từ lúc nào kia.
Các bạn ôi, đây đúng thật sự làn sóng bổ sung dữ dội nhất sau những ngày tháng trống rỗng của tôi.
Có tác dụng phụ!
Nhưng các bạn thử đoán xem, lần này sẽ là gì?
Tôi thật sự không ngờ rằng, ông trời lại đối xử với tôi tốt như vậy.
Tôi thực sự đã gào tên của Trần Quân Nghi!
Nước mắt tôi rơi xuống không thể kiểm soát được, nó y như lỗ hổng bị dò gỉ vậy.
Trần Quân Nghi choáng váng.
Ban đầu hắn chất vấn tôi bằng một giọng nói tức giận.
Nhưng bây giờ, hắn liền cảm thấy hoảng loạn!
Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Trần Quân Nghi, hu hu hu sướng thế nhở!!
"Cậu, cậu, cậu sao thế? Sao cậu lại khóc? Tôi không có mắng cậu đâu, đừng khóc!"
Tôi càng khóc to hơn.
Hắn lúng túng: "Trương Vãn, này, đừng khóc nữa được không, ahhhh! Cậu sao thế? Tôi cho cậu đánh tôi nhé?"
"Tôi, tôi..."
Tôi khóc nhiều tới mức nói không nên lời.
Ngược lại, trông còn thê thảm hơn trước nữa.
Trần Quân Nghi suy sụp tới mức vò đầu bứt tóc.
"Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, ban nãy tôi không nên chọc giận cậu, trước kia cũng không nên chọc giận cậu, tôi xin lỗi cậu có được không, cậu đừng khóc nữa nhé? Phòng học hôm nay cũng nhường cậu, cậu..."
Thành viên hai bên đều kinh ngạc.
Tôi nghĩ là Trần Quân Nghi đã làm điều gì đó có lỗi với tôi.
Tôi không dừng lại cho tới khi cơ thể đã hấp thụ đủ "chất dinh dưỡng".
Đôi mắt sưng to như quả óc chó.
Khi chúng tôi trở về KTX, Trần Quân Nghi đi theo sát đằng sau tôi với Chiêu Chiêu.
"Trương Vãn."
Hắn lo lắng nhìn tôi."
"Cậu muốn đánh tôi lúc nào cũng được, lúc nào cậu gọi tôi cũng sẽ tới, tôi sẽ không đánh trả, chỉ cần cậu đừng giận nữa là được."
Tôi lắc đầu: "Không cần."
Thực sự là không cần thiết.
Tại sao tôi phải đánh hắn chứ? Tôi có khóc vì bị bắt nạt đâu, thực tế là tôi bắt nạt anh ta còn nhiều hơn ấy chứ.
Nhưng có vẻ như tôi từ chối càng khiến Trần Quân Nghi buồn hơn thì phải.
Hắn trở nên ủ rũ hẳn.
Lúc toi đi lên lầu, tôi thấy hắn vẫn đứng như tượng gỗ ở bên dưới.
Đèn đường kéo dài ra bóng dáng của hắn.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi đã ngừng chiến tranh lạnh.
Lý do là Trần Quân Nghi đã đơn phương ngừng gây rối với tôi.
Mỗi buổi học tự chọn, hắn đều ngồi trước mặt rồi nói chuyện với tôi rất cẩn thận.
Còn tôi, tôi sẽ tận dụng cơ hội đó để bổ sung "dinh dưỡng".
Sự cân bằng mong manh này kéo dài trong nửa kỳ.
Một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Liên tiếp xảy ra những vụ ném quần áo trong sân thể dục của trường.
Để tìm ra kẻ tình nghi, hội sinh viên đã điều tra camera giám sát.
Và do đó.
Hình ảnh tôi cầm quần áo của Trần Quân Nghi đã được lan truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com