Chap 74 : Mùa Đông Ấm Áp
Mọi người đau lòng nhìn Ân Tĩnh,chẳng ai có thể an ủi được nàng.Trái tim Ân Tĩnh đã phủ đầy sương mù,linh hồn nàng đã bị chính nàng giam cầm trong ngục tối.Ân Tĩnh chỉ còn biết đến Trí Nghiên,không còn thứ gì khác có thể đi vào trong tiềm thức của nàng.
Trí Nghiên vẫn hôn mê,hơi thở mỏng manh yếu ớt.Trí Hiền ngày đêm nghiên cứu các phương thuốc để cứu chữa cho Trí Nghiên nhưng vẫn không có hiệu quả.
Vì Trí Nghiên hôn mê nên mọi người phải thuê một xe ngựa lớn chở Trí Nghiên về núi.Ân Tĩnh vẫn ở cạnh Trí Nghiên không chịu dời nửa bước.Lúc nào cũng nắm chặt bàn tay của Trí Nghiên như sợ hãi nếu nàng buông ra Trí Nghiên sẽ lập tức bỏ nàng mà đi.
Trí Hiền bây giờ mới biết thì ra Ân Tĩnh yêu Trí Nghiên cũng sâu đậm như Trí Nghiên yêu Ân Tĩnh,nàng có chút hối hận vì bao năm qua luôn oán trách Ân Tĩnh khiến Trí Nghiên đau lòng.Thực ra Ân Tĩnh cũng khổ sở không kém.
Trí Hiền giúp Ân Tĩnh kê một số đơn thuốc bồi bổ cơ thể.Mộc Điền tận tình sắc thuốc.Ân Tĩnh cũng ngoan ngoãn chịu uống vì Trí Hiền nói nàng không uống Trí Nghiên sẽ không tỉnh dậy.
Một tháng ròng rã mới về đến chân núi.Mọi người thấy đạo cô và đại sư huynh trở về thì vội ra đón.Nhưng nụ cười ai cũng tắt lịm khi nhìn thấy Mộc Điền ôm Trí Nghiên xanh xao mong manh từ xe ngựa bước ra.Ân Tĩnh theo sau,khuôn mặt hốc hác xanh tái.Ánh mắt u buồn đầy lo âu.Trí Hiền đi sau cùng,khuôn mặt cũng mệt mỏi gầy yếu.Mọi người cũng không để tâm Trí Hiền là người lạ,Lan nhi vội chạy lại đỡ lấy Ân Tĩnh,thân hình gầy yếu của nàng như liêu xiu trong gió,chỉ sợ sẽ đổ gục bất cứ khi nào.Ân Tĩnh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trí Nghiên đang được Mộc Điền bồng,Lan Nhi khẽ gọi.
- Nhị sư tỷ,tỷkhông sao chứ.
Ân Tĩnh không nhìn Lan nhi chỉ khẽ đáp.
- Ta không sao.Lan nhi,mau giúp ta trãi giường,Nghiên nhi còn muốn ngủ.
Lan nhi nhìn sang đạo cô, đạo cô khẽ gật đầu.Lan nhi cũng không dám nói gì thêm liền đi trãi giường theo ý Ân Tĩnh.
Lục phu nhân cũng nhanh chóng có mặt.Khi vừa bước vào căn phòng của Ân Tĩnh và Trí Nghiên bà cũng bị dọa đến sợ hãi.Chỉ hơn một tháng mà Ân Tĩnh đã gầy đến mức bà không còn nhận ra,hai mắt nàng trũng sâu u buồn ,khuôn mặt tái ngắt yếu ớt.Thế nhưng khi nhìn thấy người nằm trên giường Lục phu nhân lại càng sợ hãi.Trí Nghiên yên lặng nằm đó,như một đứa trẻ ngủ say,thế nhưng sắc mặt trắng bệch như một xác chết.Lồng ngực chỉ thoi thóp nhưng nhịp đập mong manh.Lục phu nhân đã hiểu vì sao Ân Tĩnh lại ra nông nỗi đó..
Lục phu nhân bước lại cạnh Ân Tĩnh,bà đau lòng ôm lấy Ân Tĩnh khẽ nói.
- Tĩnh nhi,con đã về.
Ân Tĩnh nhận ra là mẫu thân mình thì khẽ cười đáp lại.
- Mẫu thân,Tĩnh nhi đã về.Tĩnh nhi mang cả Nghiên nhi cùng trở về.Mẫu thân,người sẽ yêu thương Nghiên nhi như người đã nói chứ.
Lục phu nhân nghẹn ngào đáp.
- Ta tất nhiên sẽ yêu thương Nghiên nhi rồi.Chỉ cần con và Nghiên nhi vui vẻ hạnh phúc là được.
Ân Tĩnh cười đáp.
- Con biết mẫu thân tốt nhất.
Nàng buông mẫu thân ra rồi lại cầm tay Trí Nghiên khẽ nói.
- Nghiên nhi.Muội nghe rồi phải không.Mẫu thân nói sẽ cũng yêu thương muội như ta vậy Người đã cho phép chúng ta ở bên nhau rồi.Vậy nên muội phải nhanh tỉnh dậy nhé.Nếu muội bắt mẫu thân chờ lâu người sẽ giận muội.
Mọi người trong am trừ đạo cô,Mộc Điền,Lục phu nhân,Bá Dũng,Lan nhi và Trí Hiền thì không ai biết về tình yêu của Trí Nghiên và Ân Tĩnh.Vậy nên khi nghe Ân Tĩnh nói vậy ai cũng mờ mịt nhìn nhau.
Đạo cô thở dài một câu rồi nói.
- Mọi người trở về lo việc của mình đi.Nghiên nhi cứ để Tĩnh nhi chăm sóc.
Đạo cô lại nói với một nữ đồ đệ.
- Lam nhi,con sắp xếp cho Trí Hiền một phòng.Cô nương ấy sẽ ở lại đây cùng chúng ta.
Bảo Lam nghe lời liền dắt Trí Hiền đi tới một căn phòng khác.Lục phu nhân cũng nói với Ân Tĩnh.
- Tĩnh nhi,con đi xa còn mệt mỏi.Hãy nghỉ ngơi trước đã.Ta trở về phòng mình đây.
Ân Tĩnh gật gật đầu.Lục phu nhân đau xót vuốt nhẹ má nàng rồi dời đi.
Căn phòng chỉ còn lại hai người.Ân Tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Trí Nghiên sau đó cần tay muội ấy mà nói.
- Nghiên nhi,chúng ta về nhà rồi.Muội cũng biết rồi phải không.Mọi người đều rất nhớ muội,họ vừa đến thăm muội.Hãy nhanh tỉnh dậy được không.
Đi đường xa dài ngày Ân Tĩnh cũng cảm thấy mệt mỏi.Nàng cởi giầy trèo lên giường rồi ôm lấy Trí Nghiên sau đó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.Lâu lắm rồi Ân Tĩnh mới có giấc ngủ bình an như vậy.Nàng không còn mơ thấy ác mộng,không còn mơ thấy Trí Nghiên muốn chạy trốn nàng,không còn mơ thấy một khung cảnh đầy máu tanh chết chóc.Hôm nay nàng mơ về ngày xưa ,ngày nàng và Nghiên nhi còn nhỏ.Trãi qua cuộc sống bình yên vui vẻ.
Ân Tĩnh thức giấc cũng là khi đêm xuống.Nàng nhìn sang Trí Nghiên vẫn ngủ sâu thì khẽ thở dài.Khẽ vuốt nhẹ lên má Trí Nghiên,cảm nhận cơ thể Trí Nghiên lành lạnh,nhịp thở nhè nhẹ mỏng manh.Ân Tĩnh nhẹ nhàng hôn lên trán Trí Nghiên sau đó khẽ nói.
- Nghiên nhi,đến khi nào muội mới chịu tỉnh dậy.
.............
Thời gian nhẹ nhàng trôi đi,thu qua,đông tới.Cái lạnh miền bắc luôn khắc nghiệt,ở trên núi nhiệt độ càng xuống thấp.Mọi người vẫn tất bật với công việc của mình,Lan Nhi,Bá Dũng,Tiểu Phàm đã xuống núi mua đồ ăn dự trữ cho mùa đông.Mộc Điền ,Bảo Lam và Trí Hiền cùng lên núi hái thuốc.Những người còn lại thì tất bật làm việc nhà.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh có một dáng người cao gầy vẫn kiên trì ngồi bên giường bệnh,nàng vẫn luôn chờ đợi,chờ đợi người mà nàng yêu thương sẽ tỉnh dậy.
Bàn tay Trí Nghiên vẫn lành lạnh như cũ,Ân Tĩnh sợ muội ấy bị lạnh nên đã đốt than ở cạnh giường nằm,sau đó cầm tay muội ấy ủ ấm trong tay mình.Nàng sẽ lặp lại hành động ấy nhiều lần cho đến khi bàn tay Trí Nghiên ấm áp lại mới an tâm.Nàng mỗi ngày sẽ trò chuyện với Trí Nghiên,những câu chuyện không bao giờ lặp lại bởi nàng biết tính tình Trí Nghiên hoạt bát sôi nổi, nếu mỗi ngày đều nói một câu chuyện muội ấy sẽ nhàm chán.Hôm nay nàng kể cho Trí Nghiên nghe về chuyện mọi người chuẩn bị đón tết.
- Nghiên nhi,tết sắp đến rồi,ngày nhỏ muội vẫn rất thích tết.Muội nói ngày tết có nhiều đồ ăn ngon,ngày tết sẽ được sư phụ mua áo mới.Tết sẽ được đốt pháo,tết sẽ không phải dậy sớm học chữ.Nghiên nhi,mọi người năm nay đón tết rất lớn.Sẽ có nhiều thức ăn ngon,hôm nay Lan Nhi,Tiểu Phàm và Bá Dũng đã đi mua đồ rồi.Nếu muội không nhanh tỉnh dậy thì sẽ không được ăn đâu.
Lục phu nhân bước vào phòng,Ân Tĩnh quay lại nhìn bà và mỉm cười.Lục phu nhân cũng cười khẽ,bà ngồi xuống ghế rồi nói.
- Con lại đang nói chuyện với Nghiên nhi sao.Hôm nay lại kể cho Nghiên nhi chuyện gì.
Ân Tĩnh đáp.
- Con kể cho Nghiên nhi biết mọi ngươi đang chuẩn bị đón tết.Nói cho muội ấy biết có rất nhiều đồ ăn ngon.Nghiên nhi rất ham ăn,muội ấy biết được có lẽ sẽ tỉnh dậy.
Lục phu nhân mỉm cười hiền lành.Bà nói.
- Con lại nói Nghiên nhi ham ăn.Nếu con bé nghe được sẽ tức giận.
Ân Tĩnh cười đáp.
- Muội ấy không thể tức giận được bởi vì muội ấy thực sự rất ham ăn.Ngày nhỏ luôn giành đồ ăn với Tiểu Phàm và Bảo Lam,sau khi Hiếu Mẫn xuất hiện thì toàn ăn hiếp Hiếu Mẫn.Nếu là bánh bao do con làm thì muội ấy sẽ giành hết,không cho ai cái nào.Chỉ khi con và sư phụ nghiêm khắc trách phạt mới chịu chia ra cho mọi người.Nhưng lần sau lại sẽ lặp lại.
Lục phu nhân cười khẽ,bà đang định lên tiếng cùng Ân Tĩnh trò chuyện tiếp thì bất ngờ có một giọng nói cắt ngang.
- Ai nói muội ham ăn.Muội không có ham ăn.
Ân Tĩnh và Lục phu nhân cùng sững sờ nhìn nhau,sau đó lập tức nhìn về phía Trí Nghiên.Tim Ân Tĩnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,nàng thực muốn đánh thật mạnh vào người mình để xem có phải nàng đang mơ hay không.Nghiên nhi,Nghiên nhi đã tỉnh dậy,muội ấy thực sự đã tỉnh dậy.
Ân Tĩnh vội cầm lấy tay Trí Nghiên siết chặt,nước mắt rơi nhanh trên má.Nàng run run nói.
- Nghiên nhi,muội đã tỉnh lại.Muội cuối cùng đã tỉnh lại.
Lục phu nhân cũng cười trong nước mắt.Bà nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để Ân Tĩnh và Trí Nghiên được yên tĩnh với nhau.Bà ngước lên bầu trời cao rộng rồi khẽ nói.
- Cuối cùng Tĩnh nhi lại có thể sống hạnh phúc rồi.Lão gia,Tĩnh nhi rốt cuộc đã có thể hạnh phúc rồi.
Tuyết rơi đầy sân,từng bông tuyết mong manh bay nhẹ trong gió.Ân Tĩnh ôm lấy Trí Nghiên khóc rồi lại cười.Trí Nghiên đau lòng ôm chặt Ân Tĩnh,nàng nói khẽ.
- Tỷ tỷ,muội xin lỗi.Để tỷ tỷ chờ muội thật lâu.
Ân Tĩnh lắc đầu nói.
- Không,chỉ cần muội trở về ta chờ bao nhiêu cũng được.Nghiên nhi,muội biết không.Từ khi muội bỏ đi ta vẫn luôn chờ muội.
Trí Nghiên đau lòng ôm chặt Ân Tĩnh hơn.Nàng nói.
- Tỷ tỷ,là muội sai.Muội hiểu lầm tỷ,lẽ ra muội phải tin tưởng tỷ.
Ân Tĩnh lại lắc đầu nói.
- Nghiên nhi,chuyện đã qua không còn quan trọng nữa.Chỉ cần hiện tại và tương lai hai chúng ta luôn ở bên nhau là được.Nghiên nhi,hứa với ta.Mãi mãi không được dời bỏ ta được không.
Trí Nghiên cười đáp.
- Tỷ tỷ,muội hứa.Cho dù tỷ đuổi muội đi muội cũng sẽ không đi.Cả đời muội sẽ chỉ bám lấy tỷ,cả ngày quấy rầy tỷ.
Ân Tĩnh cũng cười khẽ nói.
- Cả đời ta cũng sẽ hạnh phúc khi bị muội quấy rầy.
Ân Tĩnh kéo Trí Nghiên lại gần sau đó hôn lên khoé môi Trí Nghiên.Nụ hôn càng dài,càng sâu,càng triền miên không dứt.Chỉ đến khi cả hai nàng đều không thể hô hấp mới chịu dời nhau ra.Khuôn mặt Trí Nghiên ửng hồng thẹn thùng.Càng khiến cho Ân Tĩnh thêm nhộn nhạo.Ân Tĩnh cười nhẹ,nàng vuốt ve gò má ửng hồng của Trí Nghiên rồi nói.
- Tạm tha cho muội,đợi khi muội hồi phục sức khoẻ ta sẽ "phạt" muội sau.
Trí Nghiên cười nói.
- Lúc đó chưa biết ai "phạt" ai.Tỷ tỷ,tỷ đã quên ai mới là nương tử rồi sao.
Ân Tĩnh đáp.
- Ta đột nhiên thấy chủ động thật tốt.Chắc muội chưa biết,khi đi tìm muội ta đã mặc nam trang muội mua.Rất nhiều cô nương đều thích ta,khen ta thật đẹp trai.
Trí Nghiên tức giận kêu lên.
- Tỷ..thì ra tỷ đi tìm muội còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ân Tĩnh cười đáp.
- Ta không có,bởi vì trong lòng ta không hoa nguyệt nào đẹp hơn Nghiên nhi.
Trí Nghiên cảm động muốn khóc.Vì quá cảm động mà nàng không nhận ra Ân Tĩnh đã thay đổi rất nhiều.Ân Tĩnh ngày xưa có đánh chết cũng sẽ không nói ra mấy lời lẽ đường mật như vậy.Ân Tĩnh ngày xưa luôn bị nàng trêu ghẹo đến ngượng ngùng.Cũng là vì không nhận ra nên Trí Nghiên không ngờ được con đường làm thụ của nàng đang trãi rộng.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của tương lai.Bởi vì với Ân Tĩnh và Trí Nghiên thì hiện tại cả hai nàng đang tràn đầy hạnh phúc.Mùa đông năm nay tuyết rơi rất nhiều,nhưng đối với cả hai thì mùa đông này vẫn rất ấm áp.
...........
Cuối cùng cũng vượt qua mọi thử thách rồi...Chỉ còn một chap nữa là end..hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com