Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Edit: Min


Thôn trang yên tĩnh trong đêm tối, không có âm thanh sinh hoạt của thôn dân, mới phát hiện ra thôn trang này có điểm kỳ quái——

Quá yên tĩnh.

Thôn trang này không có bất kỳ sinh vật sống nào khác ngoại trừ con người.

Phong Hề Hành ngồi ở bên trong bóng tối, ánh mắt dừng ở cửa nhà Tân Trường Phong cách vách.

Nhưng mà, ngoài ý muốn lại bắt đầu từ ngoài thôn, một tiếng kêu thảm thiết thê lương đánh thức cả thôn, cũng dọa luôn mèo nhỏ vừa mới ngủ không lâu.

Lâm Sơ Vân kinh hoảng trốn trong ngực Phong Hề Hành, nhỏ giọng kêu không ngừng: "Meo meo meo meo meo?"

—Có có có có có chuyện gì thế?!

Phong Hề Hành bảo vệ mèo nhỏ, nghiêng người từ khung cửa sổ nhảy ra ngoài. Bên kia, các hộ trong thôn cũng bị tiếng thét đánh thức, ánh nến của các nhà nhất nhất sáng lên.

"Có chuyện gì vậy?!" Tân Trường Phong từ trong phòng vội vàng chạy ra, quần áo trên người rõ ràng là tùy tiện mặc lên, ngay cả ống tay áo cũng chưa mặc xong.

Phong Hề Hành bước nhanh về phía hắn, vẻ mặt kinh hoảng mở miệng: "Tân đại ca, vừa rồi..."

"Mau đi xem chuyện gì xảy ra?!" Ánh mắt Tân Trường Phong hoàn toàn không để ý tới Phong Hề Hành, trực tiếp lướt qua hắn, cùng thôn dân ngoài cửa đi ra đầu thôn xem một chút.

Biểu tình trên mặt Phong Hề Hành cứng lại, thăm dò nhìn Tân Trường Phong, không có ý đồ mở miệng nữa.

Ngoài cửa tụ tập đều là thanh niên trai tráng trong thôn, trong tay mỗi người cầm một cái nông cụ. Trên mặt ai cũng mang theo một tia kinh hoảng, ngươi một câu ta một câu ầm ĩ cả lên.

"Đừng cãi nhau nữa, theo ta đi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra." Tân Trường Phong lên tiếng cắt đứt suy đoán của mọi người, dẫn bọn họ đi về phía cửa thôn.

Toàn bộ quá trình đều không có nhắc tới Phong Hề Hành, giống như là hoàn toàn không nhớ rõ, tối hôm qua còn có một người ở lại đây.

"Meo...?" Lâm Sơ Vân dùng móng vuốt nhẹ nhàng kéo Phong Hề Hành hai cái, lại chỉ chỉ về phía Tân Trường Phong, trong mắt mèo toát lên đầy vẻ nghi hoặc.

Phong Hề Hành đem móng vuốt nhỏ màu trắng kia nắm ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng sờ, "Hắn nhìn không thấy ta."

Đối với cảnh tượng trước mắt, trong lòng Phong Hề Hành đã có chút suy đoán, nhưng hắn còn cần tiếp tục quan sát. Chỉ là nghĩ đến gian phòng bụi bặm kia, chỉ sợ hình ảnh kế tiếp sẽ không quá tốt đẹp.

Lâm Sơ Vân... Có sợ không?

Phong Hề Hành chần chờ một lát, duỗi tay xoa xoa vành tai mèo nhỏ: "Sư tôn, nếu không... Người ở chỗ này nghỉ ngơi một lát. Đồ nhi trước tiên đi theo xem xét tình hình?"

Lâm Meo Meo điên cuồng lắc đầu, cái đuôi gắt gao quấn chặt cổ tay Phong Hề Hành. Dùng hành động biểu thị mình tuyệt đối sẽ không ở một mình.

Đặc biệt là ở trong gian phòng có thể bị quỷ ám này!

Vẫn là ở bên tiểu đồ đệ có cảm giác an toàn tương đối mạnh. Lâm Sơ Vân đem mình khảm vào trong ngực Phong Hề Hành, mũi móng vuốt ôm lấy vạt áo Băng Không Y, với ý đồ là đem mình làm trang sức mang theo quần áo.

Phong Hề Hành thấy y kiên quyết như thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem mèo nhỏ nhét vào trong ngực, dặn dò: "Đi theo có thể, vô luận như thế nào thì người cũng không được lộ diện."

Lâm Sơ Vân cho rằng hắn lo lắng mình bị bại lộ, nên nhu thuận gật đầu. Đợi đến khi ánh mắt Phong Hề Hành dời đi, y mới phản ứng lại——

Không đúng! Y mới là sư tôn, vì sao phải nghe lời như vậy?!

Nhưng mà, nhìn biểu tình ngưng trọng cùng cẩn thận của Phong Hề Hành, Lâm Sơ Vân chớp mắt mấy cái, vẫn là đem tiếng meo sắp xuất khẩu nuốt trở về.

Quên đi, tiểu đồ đệ cũng là quan tâm mình.

Lâm Sơ Vân ở trong ngực Phong Hề Hành ngây ngốc khá an nhàn, nửa điểm cũng không cảm giác được rung chuyển. Qua một hồi, y liền cảm giác được Phong Hề Hành ngừng lại, cũng không biết là tránh ở nơi nào, xung quanh một mảnh yên tĩnh, không một tiếng động.

Lâm Sơ Vân dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng nửa ngày, cũng chỉ nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của Phong Hề Hành, cùng với... Tiếng tim đập ngay bên tai không thể bỏ qua.

Giống như là, có người điên cuồng đánh trống bên tai y.

Lúc trước, Lâm Sơ Vân đều là lui ở chỗ xương quai xanh Phong Hề Hành. Còn bây giờ, không hiểu sao Phong Hề Hành lại y ấn vào trong ngực, vừa vặn ở vị trí ngực.

Tai mèo vốn là thính giác mẫn cảm, Lâm Sơ Vân lại gần như dán vào. Giây phút bị ấn đến đầu váng mắt hoa, móng vuốt nhỏ hận không thể trực tiếp đè trái tim Phong Hề Hành lại.

"Meo meo meo......." Lâm Sơ Vân thật sự là nhịn không được, chỉ có thể nhỏ giọng kêu lên. Cái đầu nhỏ từ trong ngực Phong Hề Hành nỗ lực chui ra được một nửa, sau đó đột nhiên bất động.

Cảnh tượng trước mắt như là địa ngục nhân gian.

Vết máu rải rác khắp nơi, nhìn không thấy thứ gì đó đang kích động trong bóng tối. Thôn dân hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, lại vào một khắc sau kinh ngạc phát hiện, ngực mình xuất hiện một lỗ thủng.

Trái tim vốn nên đập ở đó cũng biến mất.

Lâm Sơ Vân chỉ nhìn thoáng qua, Phong Hề Hành liền nhanh chóng che mắt y lại. Nhưng mà hình ảnh trong nháy mắt kia, vẫn khắc sâu vào trong mắt Lâm Sơ Vân.

Mèo nhỏ trong ngực cứng đờ, giống như bị dọa choáng váng.

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên một tia ảo não. Hắn vốn tưởng rằng bịt kín âm thanh là Lâm Sơ Vân không biết chuyện xung quanh, lại không nghĩ tới, Lâm Sơ Vân đột nhiên thò đầu ra.

Phong Hề Hành không nhìn xung quanh nữa, xoay người lại, để mèo nhỏ trong ngực đưa lưng về phía thảm trạng đằng sau. Hắn sờ sờ đầu trấn an mèo nhỏ, thấp giọng dỗ dành: "Không có việc gì, sư tôn đừng sợ."

Đuôi mèo cứng đờ rơi xuống, miêu đồng máy móc chớp chớp hai cái, mới giống như là đột nhiên lấy lại tinh thần, bắt đầu không nhịn được run rẩy.

"......Meooo ô?"

Giống như là sợ bị phát hiện, tiếng kêu của cục bông rất nhỏ, không chăm chú nghe thì căn bản không nghe thấy.

Phong Hề Hành ý thức được Lâm Sơ Vân đang sợ cái gì, sờ sờ vành tai y: "Không có việc gì. Bọn họ không nghe được chúng ta nói chuyện."

Lúc này, Lâm Sơ Vân mới không kìm nén nữa, lập tức bổ nhào vào người Phong Hề Hành, nhìn đôi mắt nhạt màu của hắn, không ngừng meo meo. Nhưng kỳ thật, mấy tiếng kêu đó cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là Lâm Sơ Vân luôn cảm thấy mình muốn hỏi cái gì đó, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Cho đến khi giọng có hơi khàn khàn, mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Phong Hề Hành cau mày, một tay ngưng kết ra một khối băng tinh, thừa dịp Lâm Sơ Vân còn chưa kịp phản ứng, lập tức nhét vào miệng y.

Cảm giác lành lạnh xoa dịu cổ họng đau rát, Lâm Sơ Vân sửng sốt một lúc, sau đó tức giận nhìn Phong Hề Hành: "Meo........"

—Ngươi làm cái gì......

Ngón tay thon dài đặt ở ngoài miệng mèo nhỏ, Lâm Sơ Vân theo bản năng run run chòm râu, không hiểu sao an tĩnh lại.

"Một khối băng tinh mà thôi." Phong Hề Hành không thèm để ý cười cười, "Giọng nói của sư tôn càng quan trọng hơn."

Dù sao, tiếng kêu sữa mềm mại như vậy. Nếu không nghe được thì thật đáng tiếc.

Lâm Sơ Vân trợn tròn mắt, cảm thấy đồ đệ nhà mình có chút ngu ngốc.

Cho dù là y đau họng, cũng chỉ là mấy ngày không nói được mà thôi. Phong Hề Hành sắp Kết Đan, tầm hai ngày nữa. Lúc này, Phong Hề Hành nên chuẩn bị cho việc Kết Đan, chứ không phải đi hao phí linh lực vì muốn nhuận cổ họng cho một con mèo.

Đồ đệ ngu ngốc!


...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com