Chương 11
Edit: Min
Hỗn loạn phía sau hai người kéo dài gần hai canh giờ mới bình ổn, Phong Hề Hành vẫn tránh ở trên cây không nhúc nhích.
Ngay từ đầu, Lâm Sơ Vân còn tưởng rằng hắn đánh không lại thứ tồn tại không rõ kia, cho nên mới không có ý cứu người. Nhưng rất nhanh, Lâm Sơ Vân liền nghĩ đến chuyện Tân Trường Phong không nhìn thấy Phong Hề Hành.
Cho nên...... Mấy việc này đều là ảo giác?
Giống như đoán được cục bông này nghĩ cái gì, Phong Hề Hành ngoéo cái đuôi nhỏ đang lộn xộn, thấp giọng nói: "Có thể nói là ảo giác, cũng có thể nói là không."
Chờ đến khi ánh mặt trời chợt phá, tất cả đều trở lại bình thường, vết máu trên mặt đất phảng phất như bị cái gì đó lau qua, từng chút một biến mất ở trước mắt hai người. Ngay cả thi thể của thôn dân vốn nằm la liệt trên đó, cùng với quái vật vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, cũng đều không thấy đâu.
Phong Hề Hành từ trên cây nhảy xuống, đứng ở cửa thôn khẽ nheo mắt lại.
"Meo........?" Lâm Sơ Vân vẫn không hiểu câu nói kia của tiểu đồ đệ có ý gì.
Phong Hề Hành đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của y, vừa định mở miệng, liền nghe được phía sau hai người truyền đến động tĩnh rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân có người đi tới. Phong Hề Hành thuận tay đem mèo nhỏ đẩy vào trong ngực giấu đi.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tân Trường Phong tối hôm qua đã chết đứng ở phía sau, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Cũng may Lâm Sơ Vân không có nhìn thấy —— Phản ứng đầu tiên của Phong Hề Hành cư nhiên là cái này. Nếu không, con mèo nhỏ nhát gan này, e rằng sẽ cho là gặp quỷ, rồi sợ tới mức lông tơ cũng nổ tung.
Hai mắt Tân Trường Phong đánh giá Phong Hề Hành từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: "Vị tiểu ca này, ngươi tìm ai?"
Trong lòng Phong Hề Hành sớm đã có dự đoán, nửa điểm cũng không hoảng hốt, chỉ cười nói mình lạc đường, muốn hỏi đường. Tân Trường Phong vẫn chỉ đường đến thị trấn cho Phong Hề Hành. Lần này, Phong Hề Hành không nói muốn ở lại, mà nói một tiếng cảm ơn, rồi đi theo hướng Tân Trường Phong chỉ.
Chờ đến khi cách thôn phía sau đủ xa, Lâm Sơ Vân mới chui ra, bởi vì quá mức gấp gáp, còn trượt chân trên vạt áo Phong Hề Hành một chút: "Meo meo meo?"
—Tân Trường Phong sao không nhận ra ngươi?
Phong Hề Hành để y nằm trong tay, vuốt lông cho y, "Bởi vì hắn đã không nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua."
"...... Meo?" Mèo nhỏ nghiêng nghiêng đầu.
Phong Hề Hành không giải thích, một tay ôm đại gia, tay còn lại thay ngài chắn ánh mặt trời. Con ngươi xanh biếc của mèo nhỏ dần tròn xoe, thấy tiểu đồ đệ không mở miệng, liền ngáp một cái thật lớn, ôm chóp đuôi của mình nằm sấp trong lòng bàn tay.
Mèo nhỏ một ngày cần ngủ rất nhiều. Đêm hôm qua lo lắng sợ hãi cũng không thể ngủ ngon. Hiện tại được ánh nắng ấm áp chiếu xuống, liền có chút không chịu nổi.
Cũng không biết khi nào có thể biến trở về... Ý niệm cuối cùng trong đầu xẹt qua, Lâm Sơ Vân liền lập tức ngủ say.
Đợi đến khi tỉnh lại, tiểu đồ đệ cũng không đem y bỏ vào trong quần áo nữa, mà cứ như vậy ôm đi. Mèo đại gia lười biếng duỗi thắt lưng —— sau đó thì phát hiện, thân hình của mình duỗi dài còn chưa hết bàn tay lớn của Phong Hề Hành.
Động tĩnh trên bàn tay khiến Phong Hề Hành chú ý. Hắn cúi đầu nhìn qua, liền thấy một cái đuôi nhỏ nghịch ngợm từ bên trong chui ra, vẫy trái vẫy phải để tuyên bố sự tồn tại của mình.
"Meo......."
Nhìn mèo nhỏ từ lòng bàn tay chui ra, Phong Hề Hành híp mắt, đè xuống ý nghĩ muốn nhốt y lại một lần nữa, đạm cười nói: "Sư tôn, người tỉnh."
Lâm Sơ Vân tùy ý đáp một tiếng, nửa điểm không chú ý tới tiếng kêu của mình có bao nhiêu tiếng sữa. Y đứng lên duỗi thắt lưng, mới đánh giá trái phải xung quanh.
Phong Hề Hành trở lại sườn núi lúc trước, trên mặt đất còn có thi thể một con yêu thú vừa mới chết.
"Meo?" Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Hề Hành.
—Sao ngươi lại quay lại?
Phong Hề Hành khom lưng, đem thi thể yêu thú thu vào túi trữ vật: "Đồ nhi sắp Kết Đan rồi."
Lâm Sơ Vân ngẩn ra, chợt bừng tỉnh gật gật đầu.
Kết Đan thì phải tìm một nơi an toàn. Yêu thú trên ngọn núi này cũng không nhiều, phần lớn đều là dã thú bình thường còn chưa khai ngộ. Con bị Phong Hề Hành giết, đã là con yêu thú lợi hại nhất ở đây.
Giải quyết xong tai họa ngầm, Phong Hề Hành nhanh chóng tìm sơn động để bế quan......... Chỉ là, nên an bài Lâm Sơ Vân như thế nào mới là vấn đề khó khăn.
Nói thật, Phong Hề Hành cũng không biết vì sao mình lại dám để Lâm Sơ Vân biết mình sắp Kết Đan.
Kết Đan không giống Trúc Cơ. Nếu Trúc Cơ thất bại, cũng lắm là tích tụ linh lực rồi bắt đầu lại. Nhưng nếu trong quá trình Kết Đan, tu sĩ bị quấy rầy hoặc là công kích, thì sẽ tạo thành tổn thương thật lớn đối với khí hải.
Vậy nên, thời điểm tu sĩ muốn Kết Đan, đều sẽ một mình đi tìm nơi an toàn. Sau đó, thiết lập kết giới thật tốt, rồi mới có thể yên tâm Kết Đan.
Nhưng mà, suy nghĩ của hắn bây giờ là, muốn đem Lâm Sơ Vân cùng hắn ngốc ở trong sơn động.
Phong Hề Hành nghĩ chắc mình điên rồi.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn ai kia đang đi dạo một vòng trong sơn động. Trong lòng rối loạn, nhưng vẫn còn nhớ rõ dùng linh lực bảo vệ móng vuốt cho y, không để cho cặp móng vuốt trắng xinh dính bụi bặm.
Nếu tất cả những gì Lâm Sơ Vân đã làm đều là lừa gạt hắn.......
"Meo meo meo!" Nơi này không tồi!
Lâm Sơ Vân hài lòng quay đầu lại, hướng Phong Hề Hành kêu vài tiếng.
Y kỳ thật cũng không hiểu, nhưng y dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, dò xét sơn động này một phen. Sơn động này bất luận là để ẩn nấp hay phòng thủ đều tốt.
Nhưng mà, tiểu đồ đệ lại không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người y. Thật giống như là đang cân nhắc... Miếng thịt nào trên người y ăn ngon.
Phong Hề Hành không phải tích cốc sao!!!
Lâm Sơ Vân có chút xù lông, theo bản năng muốn trốn vào góc, nhưng y lại cảm thấy Phong Hề Hành sẽ không thương tổn mình. Do dự vài giây, Lâm Sơ Vân miễn cưỡng đè xuống bản năng, kêu một tiếng với Phong Hề Hành: "Meo...."
—Đồ đệ đồ đệ, ngươi làm sao vậy?
Phong Hề Hành lấy lại tinh thần, lãnh đạm trên mặt dần dần tan đi, ý cười thân cận hiện ra: "Không có việc gì. Hề Hành chỉ là đang lo lắng, nếu Hề Hành bế quan thì sư tôn làm sao bây giờ?"
Khí tức nguy hiểm trên người tiểu đồ đệ dần tan đi, lại trở về bộ dáng thiếu niên nhu thuận hiểu chuyện kia. Lâm Sơ Vân hồ nghi nhìn hắn hai lần, mới phản ứng lại lời Phong Hề Hành nói.
Tu sĩ Kết Đan bình thường sẽ mất ba ngày, lâu hơn nữa cũng chỉ bảy ngày. Mà y, quá hai ngày không ăn băng tinh thì sẽ thấy đói khát. Quá ba ngày...... Có lẽ sẽ ngất xỉu vì đói.
"Meo......" Hình như là...
Trong lòng Lâm Sơ Vân bắt đầu phát sầu, còn ẩn ẩn có chút bực bội. Sư tôn như y thật đúng là vô dụng. Chẳng những không bảo vệ được Phong Hề Hành, còn khiến cho đồ đệ luôn lo lắng cho mình.
"Nếu không....." Phong Hề Hành khom lưng ôm con mèo nhỏ đang ủ rũ, cẩn thận nhìn đệm thịt của y, thấy không dính bụi bặm, mới tiếp tục nói, "Sư tôn cùng đồ nhi bế quan?"
"Meo meo meo meo meo......" Không không không không không......
Lâm Sơ Vân lắc đầu nguầy nguậy, như vậy quá nguy hiểm. Dù cho y sẽ không thương tổn tiểu đồ đệ, nhưng chỉ cần y hơi mất khống chế, thả ra một chút linh lực, cũng có thể quấy nhiễu tiểu đồ đệ Kết Đan.
Thấy thế, Phong Hề Hành híp mắt lại.
Kết quả thương lượng cuối cùng của hai người là: Phong Hề Hành đem băng tinh biến thành một linh cầu nho nhỏ, treo ở trên cổ y, chỉ cần Lâm Sơ Vân vừa cúi đầu là có thể liếm được.
Linh cầu không có trọng lượng, linh lực bên trong cho Lâm Sơ Vân đủ dùng bảy ngày. Phong Hề Hành vốn định tích trữ thêm một chút, nhưng Lâm Sơ Vân ngăn cản hắn không chút do dự.
Môi tiểu đồ đệ đã trắng bệch. Nếu phóng thêm chút linh lực, vậy việc Kết Đan khẳng định sẽ thất bại.
Cúi đầu bảo Phong Hề Hành đeo linh cầu lên cổ, Lâm Sơ Vân thử cúi xuống liếm một chút, xác định không có vấn đề gì, mới ngẩng đầu kêu một tiếng với Phong Hề Hành.
—Đồ đệ đi thôi, vi sư giúp ngươi thủ. Đảm bảo sẽ không để ai quấy rầy đến ngươi.
Phong Hề Hành nửa quỳ người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mặt cục bột đen. Lâm Sơ Vân cho rằng tiểu đồ đệ sợ Kết Đan sẽ thất bại, còn chủ động cọ lên ngón tay hắn, "Meo meo meo."
—Không sao đâu. Ngươi chính là người sẽ trở thành Ma chủ.
Phong Hề Hành đại khái đoán được Lâm Sơ Vân đang muốn an ủi mình. Hắn cũng không có giải thích, mà là có chút chờ mong nhìn Lâm Sơ Vân, hỏi: "Sư tôn, đồ nhi.......Có thể ôm người một chút không?"
Lâm Sơ Vân cúi đầu nhìn mình, lại nhìn Phong Hề Hành trước mặt.
Sắc mặt Phong Hề Hành không phải còn tốt sao? Sao tự nhiên lại muốn ôm y?
Nhưng mà Lâm Sơ Vân còn chưa nói gì, Phong Hề Hành đã mặc định y đồng ý. Hắn khom lưng đem y ôm tới một bên mặt, nhẹ nhàng cọ cọ lông tơ trên bụng cục bông.
Phải biết, từ sau lần đầu tiên cọ qua chỗ đó, hắn đã nhớ thương rất lâu.
Lâm Sơ Vân bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể dùng móng vuốt lôi kéo lỗ tai Phong Hề Hành, không dám duỗi móng vuốt, lực độ không khác gì làm nũng. Hơn nữa, Phong Hề Hành một bên ôm một bên vuốt lông, Lâm Sơ Vân thật sự không khắc chế được bản năng, cuối cùng vẫn phát ra tiếng khò khè.
Hình tượng sư tôn đã biến mất!!!
Phong Hề Hành có thể cảm giác được, nhiệt độ hơi phập phồng bên má, còn có tiếng tim đập không thể xem nhẹ.
Hắn đột nhiên ý thức được, mình đã không muốn giết Lâm Sơ Vân nữa. Nhưng đồng thời, hắn cũng không nỡ để Lâm Sơ Vân rời khỏi mình. Phong Hề Hành híp híp mắt, có một loại xúc động muốn chặn cửa động lại, đem mèo nhỏ cùng mình nhốt chung một chỗ.
Nhưng hắn biết, nếu mình làm như vậy, nhất định sẽ chọc giận vị đại gia này.
Một khắc trước khi Lâm Sơ Vân tạc mao, Phong Hề Hành buông y ra. Lâm Sơ Vân nhanh chóng từ trong ngực hắn chạy ra ngoài. Y nhảy đến tảng đá bên cạnh, trên bụng ngứa ngáy, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đồ đệ, Lâm Sơ Vân không làm ra hành động cúi đầu liếm lông cho mình.
"Meo meo meo!"
—Được rồi được rồi! Ôm cũng đã ôm xong, ngươi mau vào đi!
Phong Hề Hành gật đầu, cuối cùng nhìn mèo nhỏ một cái thật sâu, mới một quyền đánh vào cửa động. Những khối đá vụn nhanh chóng rơi xuống, sau khi bịt kín cửa động xong thì ngừng lại.
Không có tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân đột nhiên cảm thấy xung quanh hình như quá mức an tĩnh. Gió trong rừng thổi lên người y, còn mang theo một trận ớn lạnh khó hiểu.
Mèo nhỏ ngồi xổm trên tảng đá một hồi, chậm rãi nằm xuống, đôi mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm hòn đá ở cửa động, cái đuôi phía sau mất mát rũ xuống.
"Meo."
...............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com