Chương 16
Edit: Min
Lâm Sơ Vân buộc tóc xong, cảm giác đi đường cũng nhẹ hơn rất nhiều. Vừa mới bắt đầu là Phong Hề Hành dẫn đường ở phía trước, không bao lâu sau liền đổi thành Lâm Sơ Vân. Y còn quay đầu thúc giục tiểu đồ đệ nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi xuống núi, Lâm Sơ Vân men theo con đường đi hướng thôn trang, nhưng Phong Hề Hành lại không có ý định đó, ngược lại đi về hướng khác.
"Đi bên kia làm gì?" Lâm Sơ Vân khó hiểu.
Phong Hề Hành cong cong đôi mắt, thừa nước đục thả câu: "Thay sư tôn trút giận."
Trút giận? Trút giận chi?
Lâm Sơ Vân lòng đầy nghi hoặc mà đi theo sau Phong Hề Hành.
Không bao lâu sau, trước mắt liền xuất hiện một ngọn núi khác. Cây cối trên núi đã chết khô, chỉ còn lại thân cây khô héo, thỉnh thoảng có những con chim lớn màu đen từ trên trời xà xuống, xé rách thi thể dã thú đã thối rữa trên mặt đất.
Còn chưa đi tới, Lâm Sơ Vân đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Y quyết đoán dừng lại, đánh chết cũng không tới gần: "Đồ đệ, ngươi đến đây làm gì?"
Phong Hề Hành nói: "Đây là sào huyệt của con Yêu Chu kia. "
Lâm Sơ Vân nhận ra, quả nhiên, con Yêu Chu kia đến từ hướng này.
Nghĩ đến Yêu Chu khổng lồ tối hôm qua, Lâm Sơ Vân còn có chút sợ hãi. Nếu không phải Phong Hề Hành chạy tới đúng lúc, chỉ sợ mình cũng đã bị ăn sạch sẽ. Bất quá, Yêu Chu kia không phải đã bị tiểu đồ đệ giải quyết sao, còn đến núi hoang này trút giận cái gì?
Lâm Sơ Vân còn đang khó hiểu, Phong Hề Hành đã với tay vào trong túi trữ vật, một đạo linh quang lóe lên, thi thể Yêu Chu bị tùy ý ném xuống đất.
Yêu Chu chết rất thê thảm.
Lâm Sơ Vân liếc mắt một cái, liền thấy chân của nó thiếu hơn phân nửa, trên người còn tràn đầy các loại lỗ thủng. So sánh như vậy, vết thương của y so với nó thật sự không đủ nhìn.
Mà ngay lúc thi thể Yêu Chu xuất hiện, trên núi hoang đột nhiên truyền đến một trận than khóc thê lương. Thanh âm kia tựa như quỷ khóc sói tru, khó nghe muốn chết. Không chỉ như thế, theo thanh âm càng lúc bén nhọn, đá quanh hai người cũng lần lượt nổ tung.
Phong Hề Hành vụt đến trước người Lâm Sơ Vân, bày linh lực xung quanh, ngăn trở tảng đá bay tới. Lâm Sơ Vân nhìn đồ đệ ngoan như vậy, lần thứ n lần ở trong lòng mắng nguyên chủ —— Mắt mù!
Sau khi xung quanh an tĩnh lại, Lâm Sơ Vân ngước mắt nhìn về phía núi hoang.
Những thứ mà y bỏ qua trước đó lần lượt hiện ra, cây chết khô trên núi hoang cũng không phải bởi vì khô héo, mà là bị độc tố ăn mòn, thi thể trên mặt đất cũng là bị tơ nhện màu tím đen trói buộc
Những con chim lớn màu đen mà y nhìn thấy, kỳ thật là một đám Yêu Chu màu đen rơi xuống đất.
Đây rõ ràng là sào huyệt của Yêu Chu.
Mà trên đỉnh núi, một con Yêu Chu khổng lồ, so với hình thể những Yêu Chu khác lớn hơn gấp mấy lần, đang chậm rãi từ phía sau núi bò ra.
"Đây là Thư Chu." Phong Hề Hành thu linh lực, còn nhàn rỗi thay Lâm Sơ Vân giảng giải, "Loại Yêu Chu này tên là nhện quỷ mặt người, lông trên bụng có hoa văn giống như mặt người, độc tố cực mạnh, sống thành bầy đàn. Trong một đàn nhện chỉ có một con nhện cái (Thư Chu), còn lại là nhện đực. Đối với Thư Chu, nhện đực chỉ là công cụ sinh sản cùng đồ ăn mà thôi, sống chết không đáng để ý."
Lâm Sơ Vân nhìn con Thư Chu trước mắt, nhưng nhìn thế nào cũng không cảm thấy nó không thèm để ý đến sống chết của nhện đực.
"Đúng rồi." Phong Hề Hành giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại bổ sung, "Con nhện kia không phải con đực, mà là một con Thư Chu chưa thành niên."
"Cũng chính là...... Thủ lĩnh tiếp theo của đàn nhện này."
Lâm Sơ Vân yên lặng ở trong đầu đảo qua một lần lời mà Phong Hề Hành nói, sau đó mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Cho nên nói, ngươi đánh chết khuê nữ nhà người ta..."
Phong Hề Hành ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Sau đó, còn đặc biệt chạy đến sào huyệt của nhà người ta, ném thi thể khuê nữ nhà người ta xuống đất......" Lâm Sơ Vân tiếp tục mặt không chút thay đổi.
Phong Hề Hành vẻ mặt nhu thuận, hỏi: "Sư tôn có cảm thấy thoải mái hay không?"
Lâm Sơ Vân: "..."
Hùng hài tử này nhà ai, mau dẫn nó về đi!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, con Thư Chu kia đã tức giận từ trên núi vọt xuống, một đường khơi dậy bụi bặm đầy trời, xung quanh là mấy con nhện đực nhỏ, thoạt nhìn dị thường đồ sộ.
Lâm Sơ Vân nhìn Yêu Chu giăng đầy khắp núi, cũng không có thời gian giáo huấn lại đồ đệ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nắm cổ áo sau lưng Phong Hề Hành, đẩy hắn ra sau: "Còn nói nhảm cái gì, mau chạy đi."
Phong Hề bất ngờ không kịp đề phòng, bị y đẩy một cái lảo đảo, quay đầu nhìn lại, liền thấy Lâm Sơ Vân tiến lên hai bước, trong tay nắm chặt một thanh Linh kiếm màu xanh lục.
Hắn khẽ nheo mắt, nhận ra đó là linh kiếm bản mạng của Lâm Sơ Vân——Thanh Mộc Kiếm.
Lâm Sơ Vân là Mộc Hỏa song linh căn, mà thanh kiếm này chính là dùng mộc tâm của Thanh Mộc ngàn năm, cùng mộc linh thạch thượng phẩm mà luyện thành, cũng có thể coi như là pháp bảo Địa giai.
Chỉ là đáng tiếc, thiên phú của Lâm Sơ Vân quá kém, một nửa uy lực của Thanh Mộc Kiếm cũng không thể phát huy.
"Phù——" Lâm Sơ Vân thở phào một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đàn quỷ nhện chạy như điên xuống kia.
Y không dám quay đầu lại, sợ vừa nhìn đã bị quỷ nhện bên kia nhân cơ hội vọt tới. Y chỉ có thể thầm cầu nguyện Phong Hề Hành biết nghe lời y, chạy xa một chút.
Còn về phần y......
Dù sao, cho dù thật sự bị thương, cũng chỉ là bị trận pháp ném ra khỏi Lôi Minh động. Tệ nhất là biến thành mèo trước mặt Chúc Viêm. Y không tin Chúc Viêm còn có thể ăn thịt y.
Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân trong lòng hơi yên tâm một chút.
Thư Chu tựa hồ cũng cảm giác được nguy cơ điểm, tốc độ vọt về phía trước hơi chậm lại, nhưng con nhện đực vẫn điên cuồng lao về phía Lâm Sơ Vân dưới sự chỉ huy của nó.
Tối hôm qua Lâm Sơ Vân vẫn là một con mèo to bằng bàn tay, cho nên mới thấy con Yêu Chu kia to như con người. Nhưng lúc này y đã biến trở về hình người, Yêu Chu tối hôm qua thoạt nhìn vô cùng lớn—— Được rồi, hiện tại vẫn là vô cùng lớn, nhưng ít nhất không có chênh lệch lớn như vậy.
Hơn nữa, hình thể những con nhện đực này, so với con nhện cái kia vẫn nhỏ hơn một chút. Có so sánh như vậy, Lâm Sơ Vân lại càng yên tâm.
Đợi đến khi nhện đực tới gần, Lâm Sơ Vân cũng không chậm trễ, nhẹ người xẹt lên, giẫm lên trên lưng Yêu Chu. Linh kiếm trong tay đúng lúc lướt qua, trực tiếp chọc mù mắt Yêu Chu.
Yêu Chu bị đau nhức chọc giận, điên cuồng va chạm, ý đồ quăng người trên lưng xuống. Trận hình vốn coi như chỉnh tề, trong nháy mắt loạn làm loạn một đoàn. Những con Yêu Chu này vốn tràn ngập hung tính, chỉ là dưới sự áp chế của Thư Chu mới nghe theo mệnh lệnh. Hiện tại con Thư Chu cách bọn chúng quá xa, hiệu quả áp chế lập tức yếu đi rất nhiều.
Nhân lúc hỗn loạn, Lâm Sơ Vân lại chọc mù mắt thêm mấy con, ngay sau đó lập tức lòng bàn tay bóp quyết, linh quang Thanh Mộc Kiếm chợt lóe dưới chân y, đưa Lâm Sơ Vân lơ lửng giữa không trung.
Dưới chân, những con nhện đực hoàn toàn hỗn loạn, càng ngày càng nhiều nhện đực bắt đầu phớt lờ mệnh lệnh của con Thư Chu, tùy ý công kích xung quanh. Mấy con nhện đực lúc đầu bị vây bên trong đã ngã xuống, phỏng chừng sống không được bao lâu.
Thấy những con nhện đực kia đã không rảnh để ý đến mình nữa, Lâm Sơ Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay người lại, trước mắt chợt lóe lên một thứ.
"Lâm Sơ Vân!" Một đôi tay cường ngạnh túm lấy cổ tay Lâm Sơ Vân, kéo y về phía sau.
Theo quán tính, Lâm Sơ Vân lảo đảo hai bước, vừa quay đầu lại, liền tức giận không chịu nổi: "Ngươi sao vẫn còn ở đây?!"
Sắc mặt Phong Hề Hành âm trầm, lực nắm cổ tay Lâm Sơ Vân càng dùng sức. Lâm Sơ Vân bị hắn nắm có chút đau, nhịn không được nhíu nhíu mày, nói: "Buông tay!"
Đau chết mất!
Phong Hề Hành hít sâu một hơi, thả chậm lực đạo, nhưng vẫn không buông cổ tay Lâm Sơ Vân ra.
Lâm Sơ Vân cho rằng hắn biết mình gây họa, trong lòng hối hận, nên mới có một bộ biểu tình như vậy. Y liền không khỏi mềm vài phần: "Không có việc gì, đừng sợ, sư tôn có thể giải quyết."
Phong Hề hành rũ mắt xuống, xác định Lâm Sơ Vân không sao, mới chậm rãi buông tay ra.
Lâm Sơ Vân giơ tay lên nhìn, nơi trên cổ tay bị nắm, đã xuất hiện một vòng hồng ấn. Nếu để cho người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng y bị người ta cầm tù.
Mà vừa rồi là thứ gì?
Lâm Sơ Vân quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Thư Chu cách đó không xa. Mà chỗ y đứng vừa rồi, đã bị một tấm mạng nhện màu tím sẫm giăng chặt. Bên trong, vài con nhện đực bị dính độc trên lưới, thân thể bị ăn mòn, muốn giẫy giụa lại bị độc tố chặn lại.
Những con nhện đực còn lại đều nơm nớp lo sợ lui vào giữa mạng nhện, một chút cũng không dám đi ra ngoài.
Lâm Sơ Vân hít một hơi khí lạnh. Nếu như vừa rồi không phải Phong Hề Hành kéo y ra. Y không bị độc tố ăn mòn thành một đống xương trắng, thì cũng bị nhện đực ở giữa ăn sạch sẽ, ngay cả một mảnh xương cũng không còn.
"Đồ đệ......." Lâm Sơ Vân có chút sợ, cẩn thận túm lấy ống tay áo Phong Hề Hành, "Nếu không... Hay là chúng ta đi đi?"
Con Thư Chu này cũng quá độc, mấu chốt là vừa tâm ngoan vừa độc, nửa điểm cũng không thèm để ý đến sống chết của đám nhện đực này. Nếu bị bọn chúng quấn lấy, phỏng chừng phải đồng quy vu tận với nhau.
Phong Hề Hành cúi đầu nhìn hai ngón tay đang nắm ống tay áo mình, suy nghĩ một chút, vẫn là không đẩy Lâm Sơ Vân ra......... Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Thư Chu một lúc lâu, lại đột nhiên quay sang Lâm Sơ Vân cười nói: "Sư tôn, người có muốn trút giận không?"
Lâm Sơ Vân nhất thời mặt không biểu cảm: "Không muốn. Dừng tay lại. Ngươi an phận cho vi sư!"
Lại thêm một đám Yêu Chu đến, vi sư liền ném ngươi đi làm mồi cho bọn chúng!
Phong Hề Hành chỉ cười cười, tay còn lại lấy đồ từ trong túi trữ vật ra. Lâm Sơ Vân ló đầu từ đằng sau hắn nhìn thoáng qua, phát hiện đó là một quả trứng đen nhánh.
"Cái gì... ... đây?" Lâm Sơ Vân mờ mịt.
"Trứng của con nhện quỷ mặt người kia." Phong Hề Hành đem băng khí bảo vệ lòng bàn tay cùng vỏ trứng, quả trứng này cũng có độc.
Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, thuận theo bối phận một chút: "Cũng chính là... Cháu gái nhỏ của Thư Chu?"
Phong Hề Hành bị logic này của y làm cho sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ: "Hình như..... Cũng đúng?"
Bên kia, con Thư Chu khổng lồ sau khi nhìn thấy trứng càng thêm bạo động. Nhưng mà lúc này, nó không dám lại gần, thậm chí mấy con nhện đực xung quanh đều nghe lệnh lui lại.
"Nhện quỷ mặt người cả đời chỉ có thể sinh ra một con nhện cái." Phong Hề Hành thấy Lâm Sơ Vân khó hiểu, giải thích, "Chỉ khi Thư Chu sắp chết, hoặc sinh mệnh sắp hết, bọn chúng mới hạ sinh ra quả trứng này. Sau đó, thời điểm sắp chết thì chuyển giao lại vị trí thủ lĩnh cho con Thư Chu........."
"Nhưng mà lại bị ngươi giết." Lâm Sơ Vân thuận miệng nói tiếp.
Y ngược lại không cảm thấy Phong Hề Hành có bao nhiêu tàn nhẫn, dù sao Tu Tiên giới chính là như vậy. Nếu Phong Hề Hành không giết nó thì sẽ bị nó giết.
"Sau đó, trước khi con Thư Chu kia chết, đã sinh ra quả trứng này." Phong Hề Hành nhìn Thư Chu trước mặt không ngừng đi tới đi lui, rồi lại không dám động thủ.
Trứng của nhện quỷ mặt người tuy rằng có độc, nhưng cũng không rắn chắc. Chỉ cần Phong Hề Hành trượt tay là trứng vỡ ngay.
Lâm Sơ Vân hoàn toàn hiểu được.
Nói cách khác, quả trứng trong tay bọn họ là con duy nhất có thể kế thừa vị trí thủ lĩnh. Nếu quả trứng này cũng chết, thì không còn con nào có khả năng sinh thêm trứng Thư Chu. Chờ đến khi con trước mặt cũng chết, đàn nhện giống như rắn mất đầu.
Bọn họ đây có phải là....... Lấy trứng nhện uy hiếp Thư Chu?
"Muốn...... Cầu......" Một tiếng thanh âm giống như con người từ trong cơ thể Thư Chu phát ra, giọng nói kia mơ hồ. Nếu không phải ban ngày ban mặt, Lâm Sơ Vân còn tưởng rằng là gặp quỷ.
Phong Hề Hành không để ý tới nó, mà là ngoan ngoãn nhìn về phía Lâm Sơ Vân: "Sư tôn đã hết giận chưa?"
Lâm Sơ Vân: "......Ừm."
Hết rồi! Rất thoải mái......
Nghe Lâm Sơ Vân nói, mặt mày Phong Hề Hành mới nhu hòa xuống, nốt ruồi bên khóe mắt giật giật, màu sắc nhạt dần.
...............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com