Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NGỜ VỰC - TẠI MÌNH LÀ NGƯỜI VIỆT - Tác giả: Phạm Việt Long

TẠI MÌNH LÀ NGƯỜI VIỆT

Chưa bao giờ các cô nguôi nỗi tự hào mình là người Việt. Là nghệ sĩ ca múa, các cô đi đủ các phương trời bắc nam đông tây, ở đâu cũng thấy dân tộc mình dược hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là vào thời còn cả phe xã hội chủ nghĩa, đi đâu cũng chỉ thấy khẩu hiệu, hoa và những lời hữu nghị.

Đến thời kinh tế thị trường, đất nước mở cửa, văn công cũng phải đổi phương thức hoạt động. Rất hiếm các chuyến lưu diễn hữu nghị theo Hiệp định, mà phần lớn đã chuyển sang chế độ hợp đồng, hạch toán. Vào một ngày đẹp trời, đoàn ca múa nhạc nhẹ lên đường sang đất nước Phù Tang biểu diễn theo hợp đồng với công ty đa quốc gia TAXATA. Đây là chuyến thứ hai sau chuyến thứ nhất thành công mỹ mãn, nên trưởng đoàn quyết định ghép hai đội thuộc hai thế hệ già - trẻ thành một, kết hợp giữa làm ăn và thực hiện chế độ đối với những chị em lớn tuổi.

Mọi chuyện không được thuận buồm xuôi gió. Việc biểu diễn ở khách sạn lớn giữa thủ đô nước bạn không thực hiện được, phải chuyển về tỉnh lẻ. Cả đoàn phải ở chung trong một căn phòng rộng, thiếu tiện nghi. Phải nấu nướng lấy mà ăn. Động cái gì cần, hỏi đến phía bạn, cũng được trả lời "Không có trong hợp đồng!":

- Cho chúng tôi dao, thớt!

- Không có trong hợp đồng!

- Cho chúng tôi mượn bộ đồ nhà bếp!

- Không có trong hợp đồng!

- Cho chúng tôi mượn máy giặt!

- Không có trong hợp đồng!

- Lo giúp chúng tôi máy phóng thanh cho đàn bầu, vì máy chúng tôi đem đi bị hỏng!

- Không có trong hợp đồng!

Các cô diễn viên trẻ cố gắng xoay xở, vào siêu thị mua dao thớt. Riêng cái máy phóng thanh thửa riêng cho đàn bầu thì khó quá, vì nước bạn không có loại này! Lúc ấy, nhạc sĩ đàn bầu Mạo Thăng mới ân hận vì định mang cái máy cũ đi, sang bên này tiện thể nhờ bạn thay cho máy mới, ai dè "không có trong hợp đồng!", đành xếp xó, tạm nghỉ biểu diễn.

Riêng các chị diễn viên múa lớn tuổi thì không thể nào chịu nổi. Bọn Tư bản này quá đáng thật, chẳng biết tương thân tương ái là gì, động một cái là "hợp đồng", nghe mà điên cả ruột. Đã vậy không thèm biểu diễn nữa. Thế là hợp đồng phải hủy, cả đoàn kéo nhau về nước.

Trong buổi họp báo công bố kết quả chuyến đi, sau giờ họp chính thức đến phần liên hoan nhẹ. Lúc này cánh nhà báo mới có dịp phỏng vấn sâu các nghệ sĩ. Chị A Sa, diễn viên múa tuổi sồn sồn, buột miệng than thở: "Thật cực hết chỗ nói, vừa phải biểu diễn lại vừa phải tiếp khách, cái mụ Tú Bà này làm cho mình khổ quá!" Anh bạn phóng viên báo Đông Lạo dỏng tai nghe, ghi vội lấy chi tiết "vàng" ấy. Về tòa soạn, chắp ghép các chi tiết, nhà báo đại tài có bút danh Hư Như Thực này viết ngay một bài in trên trang nhất: "Bộ Lễ đưa văn công đi làm nghề bất chính ở nước ngoài!" Nghe mà rùng mình! Bài báo dựng nên cảnh các nghệ sĩ ta phải lê lết hết khách sạn này đến khách sạn khác để vừa trình diễn nghệ thuật, vừa "tiếp khách"! Các chi tiết về "tiếp khách" không được đào sâu, để ai hiểu thế nào thì hiểu.

Từ bài báo của nhà báo Hư Như Thực, dư luận rộ lên làn sóng phản đối bộ Lễ. Quốc Hội chất vấn. Bộ phải giải trình. Thì có gì đâu, chỉ là biểu diễn không thành công, nghệ sĩ vất vả, phải về. Làm gì có chuyện tổ chức biểu diễn kiêm kinh doanh xác thịt chị em. Quốc Hội tỏ vẻ thông cảm với nỗi oan Thị Kính của bộ Lễ. Nhưng các nữ nghệ sĩ trẻ thì không còn biết chui xuống đất hay bay lên giời cho thoát nỗi nhục. Cái từ "tiếp khách" cứ lơ lững giữa không trung, gây nghi ngờ cho những người thân của họ. Có cô còn bị người yêu cắt đứt quan hệ. Các cô kéo nhau đến tòa soạn, vật nài xin báo "nói lại cho rõ", nhưng chẳng báo nào lên tiếng.

Chuyện bay sang đất Phù tang. Bà chủ công ty TAXATA thấy mình bị xúc phạm nghiêm trọng. Bà tập hợp toàn bộ hồ sơ thành một chồng dầy tới nửa thước, cử người ôm sang Việt Nam, chứng minh cho tính đàng hoàng của Công ty TAXATA. Đại diện của Bà gặp đại diện báo để phản đối bài báo của ông Hư Như Thực. Quen thói cửa quyền (người ta vẫn nói rằng báo chí là quyền lực thứ tư), ông chủ báo từ chối phắt việc cải chính (hình như ở nước ta, hai từ "cải chính" là điều kiêng kỵ, các báo chỉ chỉ viết "nói lại cho rõ"). Đại điện công ty TAXATA lẳng lặng ra về. Sau một ngày, báo Đông Lạo giật thót mình khi nghe đài BBC đưa tin "Công ty TAXATA chuẩn bị phát động chiến dịch quốc tế chống báo Đông Lạo của Việt Nam vì đã phao tin đồn nhảm. Đại diện công ty tuyên bố nếu báo Đông Lạo không đăng tin cải chính vào thứ bẩy này, thì chiến dịch sẽ bắt đầu vào ngày chủ nhật!". Tin này đến tai mấy cô nghệ sĩ trẻ. Các cô hồ hởi: "Phen này nhờ Phù Tang mà mình được rửa nhục, thật may quá!" Các cô hong hóng chờ số thứ bẩy của báo Đông Lạo. Sớm thứ bẩy, các cô văn công rủ nhau ra bưu điện mua hết 100 bản báo Đông Lạo bầy trên quầy. Các cô vội vã về nhà, vội vã giở báo ra đọc. Trên trang nhất có đăng một bài ngắn với dòng tít:"Báo Đông Lạo xin lỗi công ty TAXATA". Các cô diễn viên xúm lại, cắm cúi đọc. Đọc đi đọc lại cũng chỉ thấy quanh quẩn chuyện báo xin lỗi công ty TAXATA, khẳng định công ty này là công ty lớn xuyên quốc gia của Phù Tang, làm ăn có uy tín! Đọc đến rách báo cũng không thấy một dòng nào đả động đến việc thanh minh cho mấy cô diễn viên tội nghiệp - họ "tiếp khách" nghĩa là ngồi cùng khách trong các bữa ăn để nói chuyện về Việt Nam! Thanh minh hộ cũng không, chứ nói gì đến cải chính với cải tà.

Đọc chán rồi, cô Lê Vin than thở:

- Sao báo Đông Lạo không xin lỗi mình nhỉ, họ xúc phạm mình nhiều hơn xúc phạm công ty TAXATA cơ mà!

Anh cán bộ tuyên truyền của Đoàn ca nhạc ngồi cạnh đấy phân tích:

- Có gì đâu, tại vì mình là người Việt mà. Dân ta nhiều người có thói sùng ngoại, khinh nội, báo chí cũng có anh như vậy, cho nên chỉ xin lỗi ngoại nhân, không xin lỗi người trong nước, có gì là lạ!

JUST BECAUSE I'M VIETNAMESE

They never ceased to be proud of being Vietnamese. As singers and dancers, they traveled all over the world, north, south, east, west, everywhere they found their nation warmly welcomed, especially in the days when the socialist faction was still there. Everywhere they went, they saw the slogan. , flowers and words of friendship.

By the time of the market economy, the country opened up, the official also had to change the mode of operation. There are very few friendship tours under the Agreement, which have largely switched to contract and accounting mode. On a beautiful day, the music and dance troupe set out for the country of Phu Tang to perform under a contract with the multinational company TAXATA. This is the second trip after the successful first trip, so the team leader decided to combine two teams of two generations old and young into one, combining business and implementing regimes for older women.

Things did not go smoothly. Performing at a big hotel in the middle of your country's capital cannot be done, you have to move to a small province. The whole group had to share a large room, lacking amenities. Must cook to eat. Whatever you need, ask your side, and you will also be answered "Not in the contract!":

- Give us knives and cutting boards!

- Not in the contract!

- Lend us a kitchen set!

- Not in the contract!

- Lend us a washing machine!

- Not in the contract!

- Lo help us with the loudspeaker for the lute, because the one we brought was broken!

- Not in the contract!

The young actresses tried to manage, going to the supermarket to buy cutting boards. It's very difficult to have a separate radio for the gourd, because your country doesn't have this type! At that time, new musician Mao Thang regretted that he was going to take the old machine away, and went to this side to ask a friend to replace the new one, who was "not in the contract!", had to put it aside, take a break from the show. to act.

Particularly, the older dancer sisters can't stand it. These capitalists are too real, they don't know what mutual love is, one move is a "contract", it's crazy to hear. After that, I don't want to perform anymore. So the contract had to be canceled, the whole group pulled together to return to the country.

During the press conference to announce the trip results, after the official meeting came the light party. At this time, the journalists had the opportunity to do in-depth interviews with the artists. Ms. A Sa, a very old dancer, blurted out: "It's too much to say, I have to perform and receive guests at the same time, this Tu Ba woman makes me so miserable!" The reporter of Dong Lao newspaper fidgeted with his earphones and quickly recorded the "golden" details. Going to the editorial office, piecing together the details, this great journalist with the pseudonym Hu Nhu Thuc wrote an article on the front page: "Ministry of Ceremonies sends official workers to do illegal jobs abroad!" Shocked to hear! The article sets up the scene where artists have to drag from hotel to hotel to both perform art and "receive guests"! The details of "reception" are not deepened, so that anyone who understands how will understand.

From the article of journalist Hu Nhu Thuc, public opinion erupted in protest against the ceremony. Parliament questioned. The ministry must explain. Then it's nothing, just the performance was not successful, the artist worked hard, had to return. There is no such thing as organizing a show and doing business in the flesh of sisters. The National Assembly expressed sympathy with the injustice of Thi Kinh of the Ministry of Ceremonies. But young female artists no longer know how to get on the ground or fly to the sky to escape the shame. The word "reception" hovered in the air, causing suspicion for their loved ones. She even had her lover cut off the relationship. The girls dragged each other to the newsroom, begging the newspaper to "speak again", but none of them spoke up.

The story of flying to the land of Phu tang. The owner of TAXATA company found herself seriously offended. She gathered all the documents into a stack of up to half a meter thick, sent someone to hug her to Vietnam, proving the decency of TAXATA Company. Her representative met with a newspaper representative to protest Mr. Hu Nhu Thuc's article. The habit of authoritarianism (it is still said that the press is the fourth power), the newspaper owner refuses to correct it (apparently in our country, the two words "rectification" are taboo, the newspapers only write "speak again"). The representative of TAXATA company quietly left. After one day, Dong Lao newspaper was startled to hear the BBC report that "TAXATA Company is about to launch an international campaign against Vietnam's Dong Lao newspaper for spreading rumors. If Dong Lao doesn't post corrections this Saturday, the campaign will start on Sunday!". This news reached the ears of young artists. The girls were exhilarated: "This time thanks to Phu Tang, I was mortified, so lucky!" The girls were looking forward to the seventh issue of Dong Lao newspaper. Early on Saturday, the civil servants invited each other to the post office to buy all 100 copies of Dong Lao newspaper on the counter. The girls rushed home, hurriedly opened the newspaper to read. On the front page, there was a short article with the title: "Dong Lao newspaper apologizes to TAXATA company". The actors huddled together, bent down to read. Reading and re-reading, I only see a story about apologizing to TAXATA company, confirming that this company is a large transnational company of Phu Tang, doing reputable business! Even reading the newspaper did not see a single question o mentions justifying the poor actresses - they "receive" means sit with guests at meals to talk about Vietnam! Neither does Thanh Minh ho, let alone rectify and reform evil.

Tired of reading, Ms. Le Vin lamented:

- Why didn't Dong Lao newspaper apologize to me, they offended me more than TAXATA company!

The propaganda officer of the Band sitting next to him analyzed:

- It's okay, because I'm Vietnamese. Many people in our country have the habit of worshiping foreigners, disdain for their own, and the press also has such a brother, so they only apologize to foreigners, do not ask for domestic people, what is strange!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com