Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Đã hơn một năm qua đi, y vẫn thế vẫn chưa nguôi ngoai được cái chết của gã.

Y vẫn để trống ngón áp út nhưng không phải cho người khác mà là y vẫn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó gã sẽ tự tay đeo chiếc nhẫn đó cho y.

Ngày nào cũng thế, trong suốt hơn một năm qua y chưa từng có ngày nào vui vẻ, nỗi ám ảnh về cái ngày hôm đó chưa một phút nào ra khỏi tâm trí của y. Y chuyển sang Min gia ở, phòng ngủ, đồ đạc của gã vẫn được y lau chùi cẩn thận mỗi ngày. Bức thư tay cuối cùng và chiếc nhẫn cầu hôn mãi không thể đeo vào tay y, vẫn luôn được y lấy ra ngắm nghía mỗi ngày.

"Giá như anh còn bên cạnh em thì tốt biết mấy..."

Như bao ngày khác, y sau khi ngắm nghía xong những món kỉ vật của gã rồi gác lại bộ mặt đau thương tới tổ chức. Hôm nay Taehyung gọi y nói rằng có một buổi họp rất quan trọng.

Jungkook bị bắt cóc...

Cả đời này y ám ảnh nhất là hai chữ bắt cóc vì đó là lý do mà người y yêu nhất phải ra đi.

Y khoác áo nhanh chóng đi tới căn cứ, mọi người đều đã có mặt đầy đủ, ai nấy cũng đều căng thẳng và lo lắng. Đặc biệt là Taehyung, hắn sắp phát điên rồi.

Y ngồi vào chỗ của mình, sau khi đã đông đủ thì cuộc họp bắt đầu

"Bây giờ chúng ta bắt đầu" Namjoon đứng lên chủ trì cuộc họp

"Juney, cô liên lạc với bên tình báo cập nhật tình hình của Jungkook liên tục, chỉ cần bên kia có một chút hành động, lập tức báo cáo"

"RÕ"

"Jisong và Hayon, hai cậu bố trí người bao vây điểm giao dịch, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Jeon Jungkook"

"RÕ"

"Những người còn lại theo tôi đánh trực diện"

"RÕ"

________________________

Đúng giờ tất cả mọi người đều có mặt tại điểm giao dịch. Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, mọi kí ức đau đớn về ngày hôm đó như đang ùa về hành hạ tâm trí của y.

Jungkook bị trói ngay giữa ghế, xung quanh là những tên sừng sỏ đang chĩa súng về phía họ.

"Tôi đem tiền tới rồi, mau thả người" Jimin đối mặt với bọn chúng, giọng nói cứng như thép, y tuyệt đối sẽ không để chuyện năm xưa lặp lại, tuyệt đối sẽ không để bất cứ một bi kịch nào diễn ra nữa.

Một tên xăm trổ tiến lại giật vali tiền từ y rồi đưa cho tên cầm đầu kiểm tra. Lão mở vali ra rồi hài lòng nhếch mép

"Đủ rồi, tốt lắm"

"Vậy mau thả người"

"Ngây thơ thật, mày nghĩ tao sẽ dễ dàng thả như vậy à"

Chưa kịp để bất kì ai phản ứng, lão chĩa súng về phía Jungkook rồi

ĐOÀNG

Y quỳ thụp xuống, nhắm chặt mắt như thể muốn trốn tránh một thứ gì đó. Kí ức đó lại ùa về một lần nữa, nó khiến y muốn cầm súng tự bắn chết bản thân, nó dày vò y mỗi ngày, mỗi đêm khiến y mất ngủ, thật sự rất khủng khiếp.

Không cần mở mắt y cũng biết khung cảnh ngoài kia như thế nào, chắc là Jungkook em ấy đã...

Tiếng Taehyung mất bình tĩnh gào lên, hệt như y hai năm trước

ĐOÀNG

"JEON JUNGKOOK!!"

Kết thúc rồi...

...

"Happy birthday to you, happy birthday to you" Tiếng bài hát sinh nhật vang lên, y khó hiểu từ từ hé mắt

Mọi người đang đứng xung quanh y vui vẻ, vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật. Trước mặt y là Jungkook, em đang cầm bánh kem đứng trước mặt y.

"Chuyện này là sao?" Y ngơ ngác nhìn mọi người

"Thật ra chỉ là một vở kịch thôi, mọi người muốn tạo một bất ngờ cho mày, mày bận tới mức quên luôn hôm nay là sinh nhật của mình à" Taehyung vừa nói vừa cười

Lần đầu tiên y mỉm cười sau hơn một năm kể từ ngày đó, y cười nhưng rồi lại bật khóc. Một lần nữa y nhớ gã, nhớ ngày sinh nhật còn có gã bên cạnh.

Mọi người xung quanh cũng hiểu tâm trạng của y lúc này, họ đỡ y đứng dậy rồi trấn an

"Nín đi, hôm nay sinh nhật phải vui lên chứ"

"Đúng đó, anh Jimin cười lên như Jungkook nèe"

Namjoon đi tới đặt một cái máy chiếu trên ghế

"Xin mời mọi người hãy hướng mắt lên đây cùng xem món quà đặc biệt tới từ một người đặc biệt dành tặng cho Jimin của chúng ta"

Mọi người quay về phía màn hình chiếu, vừa vỗ tay vừa cười nói rất vui vẻ

Mở đầu đoạn video là những thước phim nhỏ được ghép lại ngày mà Jimin và Yoongi còn bên nhau

Những kỉ niệm đó khiến y bật khóc một lần nữa

Y thật sự rất nhớ gã...

Đoạn phim trôi qua, trước màn hình là hình ảnh của Min Yoongi. Gã mặc chiếc áo sơ mi mà y tặng vào ngày kỉ niệm của cả hai, gương mặt vui vẻ vừa vỗ tay vừa hát bài Happy Birthday

"Chào em Park Jimin của anh, hôm nay em lại quên mất ngày sinh nhật của mình đúng không? Anh biết ngay mà, em toàn bỏ bê bản thân mình thôi

Thật sự rất đáng tiếc vì anh không thể cùng đón sinh nhật với em, nhưng mà em cũng đừng vì thế mà buồn. Em nhìn đi, dù anh không thể đồng hành cùng em nhưng năm nay ngày sinh nhật của em anh vẫn chúc mừng sinh nhật em nè.

Do không có nhiều thời gian nên anh không thể quay mỗi đoạn clip cho mỗi năm được nên coi như đoạn clip này là lời chúc sinh nhật cho em năm nay và cả những năm sau nữa.

Chúc tình yêu của anh tuổi mới ngày càng trưởng thành, chững chạc. Chúc em dù có chuyện gì vẫn giữ được nụ cười trên môi như ngày trước, em cười xinh lắm đó! Và... luôn nhớ rằng mỗi lúc không có ai dựa vào thì hãy nhớ tới anh nhé, anh vẫn ở đây, vẫn dõi theo em mỗi ngày, chỉ là em không còn thấy được anh nữa thôi...

Thôi ngày vui hong có buồn, anh biết là em đang khóc đó nhaaa! Anh không cho phép em khócc!!! Vui lên, anh vẫn ở đây, vẫn yêu em và mong em bình an mà.

Chúc em sinh nhật vui vẻ, yêu Jimin của anh"

Từ đầu đến cuối Jimin vẫn khóc không ngừng, tại sao gã không về với y chứ...

"Anh Jimin đừng khóc nữa, anh thổi nến rồi ước đi"

Y cố gắng kìm nén lại cảm xúc rồi thành tâm ước nguyện trước bánh kem

"Ước gì anh ấy xuất hiện bên cạnh mình"

Y ước xong thì thổi tắt nến trong tiếng vỗ tay của mọi người

"Giờ chúng ta qua nhà Jimin tụ tập ăn uống rồi tặng quà nhé" Taehyung khởi xướng

"Nhất trí!"

___________________________________

Dứt lời tất cả mọi người kéo về nhà của y, mà thật ra là nhà của Min Yoongi. Nói tất cả mọi người cũng không đúng vì chỉ có Namjoon, SeokJin, Taehyung, Jungkook, y và một số đàn em thân cận khác tới ăn sinh nhật.

Vì chuyện này diễn ra đột xuất nên y vẫn chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ đặt đồ ăn bên ngoài rồi cùng mọi người ngồi trên ghế sofa trò chuyện trong lúc đợi.

"Mọi người" Jimin đột nhiên nghiêm túc

"Hả" Namjoon trả lời

"Em muốn xin rời tổ chức"

"CÁI GÌ?" Mọi người đồng thanh

"Có gì mà mọi người bất ngờ vậy"

"Tại sao em lại muốn rời?" Namjoon nhíu mày

"Em cảm thấy ở trong tổ chức hơi ngột ngạt, em muốn xin ngừng hoạt động một khoảng thời gian... có lẽ là vài năm để bản thân em thật sự ổn"

"Hmmm... Thôi được rồi, dù gì mày cũng ở trong tổ chức lâu rồi, đây cũng là quyết định của mày nên anh tôn trọng"

"Vậy anh sẽ cạch mặt tụi em sao?" Kangjun – trợ lý Kim Taehyung lên tiếng

"Không có, chỉ là anh sẽ không hoạt động trong tổ chức nữa thôi"

DING DONG DING DONG

"ĐỒ ĂN TỚI ĐÂYYYY" Anh shipper vừa khệ nệ xách hai túi đồ ăn to vừa tiến vào nhà

Mọi người bày biện đồ ăn rồi cùng ngồi nói chuyện với nhau rôm rả

"Trong khoảng thời gian mày không hoạt động thì mày tính làm gì" Taehyung huých vai Jimin

"Tao đang có một số vốn, dự định sẽ mở một chuỗi nhà hàng"

"Anh Taehyung!, Jungkook cũng muốn" em vừa nhai miếng thịt vừa phồng má quay sang chọt chọt tay hắn nũng nịu

Hắn nhìn người nhỏ cười bất lực, quay sang hỏi Jimin

"Mày nhận đệ tử không?"

"Tất nhiên là không, nhưng Jungkook thì được"

"YEAHHHHHHHHH" Jungkook mừng rỡ, hét toáng lên như một đứa trẻ

Hắn mỉm cười ôn nhu nhìn em, tay xoa xoa đầu nhỏ

"Mày tìm được mặt bằng chưa"

"Vẫn chưa"

"Tao mới mua được vài mảnh ở trung tâm Seoul, Busan với Daegu, coi như là quà khai trương tao tặng mày"

"Nay tốt vậy, sáng mới té đập đầu vô cầu thang à"

"Mẹ nó, mày khinh quà của bổn thiếu gia à"

"Không, cho thì nhận"

"Mai tao nhượng lại cho mày, có gì nhớ giúp đỡ em bé của tao"

"Ừm"

_____________

Say sưa tới 12 giờ đêm thì ai nấy đều quay cuồng. Namjoon ôm SeokJin nằm trên dưới sàn, Taehyung ôm Jungkook nằm trên ghế. Còn đàn em của bọn họ, mỗi người một chỗ nằm dài ra tới cửa. Jimin chắc là người tỉnh táo nhất trong này, hôm nay không hiểu sao y uống rất nhiều nhưng lại không say tới mức ngất xỉu như mấy lần trước. Y loạng choạng đi lên phòng của Yoongi, rồi cứ thế ôm lấy tấm ảnh kỉ niệm của cả hai mà bật khóc nức nở

Y nhớ gã, thật sự nhớ gã

Lý do y muốn rời khỏi tổ chức vì không muốn mỗi lần tổ chức thực hiện nhiệm vụ lại khiến y gợi nhớ về kí ức kinh khủng vào ngày hôm đó.

Y khóc tới độ hai mắt sưng húp không còn thấy rõ, rồi từ từ y cũng vì mệt mà mê man chìm vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com