Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Dưới mặt nạ lộ ra khuôn mặt thanh tuấn của Triệu Ngọc Chân, nhưng biểu cảm giật mình của Lý Hàn Y chỉ lộ ra trong nháy mắt liền trở nên hờ hững.

Tên đạo sĩ ngốc kia lúc này hẳn là đang ở trên núi Thanh Thành của hắn, cho dù hắn đột nhiên xuống núi, làm sao có thể đến Côn Luân trước mình, còn ở chỗ này giả thần giả quỷ lừa gạt người khác. Huống hồ người này tu vi cao hay thấp nàng hoàn toàn nhìn không thấu, chỉ cảm thấy khí tức trên người hắn cùng sư phụ có chút tương tự. Triệu Ngọc Chân coi như là thiên tài tuyệt thế, cũng không có khả năng trong vòng vài tháng ngắn ngủi luyện thành cao thủ như vậy.

"Trêu chọc ta như vậy rất thú vị sao?" Ánh mắt lạnh thấu xương của nàng đảo qua mặt hắn.

"Sao lại xem như trêu chọc được, đây chính là bộ dáng vốn có của ta mà." Nam tử chớp chớp mắt, tiếp tục nói: "Huống chi, các ngươi chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi sao? Nếu ta muốn trêu chọc ngươi, không phải là nên giả trang thành một người mà ngươi rất quen thuộc chứ, ví dụ như, sư phụ cùng sư huynh của ngươi chẳng hạn?”

Ai biết được, Lý Hàn Y oán thầm, người võ công cao lại sống lâu bình thường đều rất nhàm chán, đây là chân lý nàng học được từ sư phụ mình, và người đàn ông xa lạ này lại một lần nữa xác nhận hoàn hảo điểm này.

"Xem ra ngươi đối với chuyện của ta biết không ít." Lý Hàn Y lạnh lùng nói, nàng có thể cảm giác người này đối với mình cũng không có ác ý, nhưng cũng không muốn phí nhiều lời với hắn. Dù sao mình lấy được Thiết Mã Băng Hà sẽ rời khỏi Côn Luân, bất luận hắn có mục đích gì nàng cũng không quan tâm.

Thấy nàng không tiếp nhận đề tài của mình, người đàn ông có vẻ hơi thất vọng. Nhưng hắn liền cười nói: "Đúng vậy, ta còn biết nhiều điều hơn nữa, như việc ngươi lên Côn Luân để tìm thứ gì.”

"Thật sao? Vậy ngươi nói cho ta biết ta tìm cái gì đi?" Lý Hàn Y khoanh tay nhìn và đánh giá hắn.

"Bội kiếm ngày xưa của Côn Luân kiếm tiên - Thiết Mã Băng Hà." Người đàn ông mỉm cười đáp: "Tiểu tiên nữ, ta đoán đúng không?”

"Ngươi ——!."Người trước mặt đoán được mục đích chuyến đi của nàng cũng không có gì lạ, nhưng đối với xưng hô của hắn rất có ý kiến, quả thực tựa như một tên yêu râu xanh vậy.

"Tiểu tiên nữ đừng tức giận", nam tử tựa hồ rất hiểu nàng, hắn đưa tay hướng về phía trong nhà rồi gọi một tiếng "Kiếm tới", một thanh kiếm mang theo hàn ý vô tận từ xa như xé gió mà đến, rơi vào trên tay hắn.

“Đây chính là Thiết Mã Băng Hà?” Lý Hàn Y nhìn kiếm trên tay hắn, quả thật là một thanh kiếm tốt. Bất quá nếu nó đã cùng người này đạt tới trình độ người cùng kiếm tương thông, nói vậy mình muốn khống chế cũng không dễ dàng. Xem ra hôm nay nàng đã đi một chuyến vô ích rồi.

Đáy lòng nàng có chút nản lòng, nhưng trên mặt lại không gợn sóng. Chỉ nói: "Vì nó đã có chủ nhân, ta cũng không cần uổng phí sức lực nữa. Ta sẽ rời đi.”

"Tiểu tiên nữ đừng đi mà " Người trước mặt kéo ống tay áo của nàng, cười nói: "Ta không phải là chủ nhân của nó, ta chỉ là tạm thời canh giữ nó mà thôi. Hôm nay xem ra nó đã đợi được đến khi người định mệnh của nó đến rồi.”

“Buông tay ra!” Lý Hàn Y trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nam tử ngoan ngoãn buông ống tay áo nàng ra, dâng Thiết Mã Băng Hà lên rồi dùng một loại ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

Lý Hàn Y có chút do dự, nhưng thanh kiếm này đối với cô ấy có một sức hấp dẫn không thể giải thích được. Nàng vươn tay cầm lấy chuôi kiếm, cảm nhận được cỗ hàn ý cường đại kia, nhưng lại không có cảm giác lạnh lẽo, ngược lại là quen thuộc, giống như đã lâu không gặp lại cố nhân. Thanh kiếm khó tìm như vậy nàng lại có thể gặp được, nàng thầm hạ quyết tâm, bất luận phải trả giá gì nàng cũng đều phải mang thanh kiếm này đi.

Nhìn biểu hiện của nàng, nam tử cười nói: "Ta đã nói ngươi là người định mệnh của nó mà, thanh kiếm này thuộc về ngươi.”

Lý Hàn Y cũng từ chối, thoải mái nói: "Đa tạ. Chỉ là rất tự nhiên có được thanh kiếm này, nếu cứ như vậy đem kiếm này mang đi, chỉ khiến ta thấy không thoải mái. Điều kiện của ngươi là gì? Nếu có chuyện ta có thể giúp, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi.”

Nam tử áo xanh lắc đầu, cười nói: “Không vội.” Hắn dừng một chút, ngữ khí ôn hòa: “Đi đường xa như vậy, nhất định rất mệt mỏi.”

Lý Hàn Y lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, còn chưa kịp mở miệng, người nọ lại dùng ngón tay khẽ chạm lên trán nàng: "Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nàng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể kiệt quệ không còn sức chống đỡ mà mềm nhũn ngã xuống, lại bị nam tử kia kịp thời đỡ lấy. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, sâu kín nói: "Vẫn thích ngoan cường như vậy." Dứt lời liền ôm lấy nàng, đi về phía một gian phòng ngủ trong đó.

Triệu Ngọc Chân cẩn thận đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau khi xác định đối phương bị bao kín trong chăn ấm áp, hắn nhẹ nhàng cởi mặt nạ của nàng ra.

Dưới mặt nạ là một gương mặt luôn trong xuất hiện trong giấc mộng của hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng thật lâu, thật lâu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày và mắt nàng, cúi người muốn hôn nàng, nhưng động tác cuối cùng lại dừng ở nơi cách môi nàng rất gần, rồi chuyển sang áp lên trán nàng. Triệu Ngọc Chân cọ cọ mũi nàng, phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu tiên nữ, lần này đừng rời khỏi ta nữa.”

Sau khi hắn chải lại mái tóc bị rối của nàng, Triệu Ngọc Chân thu tay lại, đem bàn tay đã run rẩy của mình nắm chặt thành quyền. "Kiên nhẫn," Hắn nói với chính mình, "lần này chúng ta có nhiều thời gian."

Triệu Ngọc Chân miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, Lý Hàn Y trên giường có lẽ đã vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn ngủ một giấc yên bình và ngọt ngào như vậy.

"Không biết trong giấc mộng của nàng có ta hay không?" Triệu Ngọc Chân lộ ra một nụ cười nhạt, "Không có cũng không sao, chỉ cần nàng nguyện ý đi vào giấc mộng của ta, vậy là đủ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com