Chương 8
Triệu Ngọc Chân đứng dưới tàng cây hoa đào, trên tay cầm lấy đồng tiền kia quan sát, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng sâu. Một lúc lâu sau, hắn mới vô cùng cẩn thận đem nó bỏ vào trong ngực áo.
Hoa đào trong sân quanh năm không tàn, hôm nay lại càng nở rộ cực kỳ lộng lẫy, bày ra một loại xinh đẹp đến mê hoặc lòng người. Triệu Ngọc Chân nóng lòng muốn đi tìm nàng, vừa định đi liền cảm nhận được khí tức của nàng. Nàng tựa hồ cố ý đi vòng qua chỗ hắn ở, da mặt tiểu tiên nữ mỏng như vậy, chỉ sợ giờ phút này nếu nàng nhìn thấy mình ngược lại sẽ cảm thấy không được tự nhiên, chi bằng hắn suy nghĩ kỹ càng làm thế nào tổ chức một hôn lễ long trọng vậy.
Triệu Ngọc Chân cứ như vậy cười ngây ngô, trong đầu đã suy nghĩ về cuộc sống từ hôn lễ đến cuộc sống sau khi kết hôn. Hắn nghĩ, 'Giơ án tề mi, tương kính như tân' những từ này không khỏi quá thô tục và xa lạ. Chỉ là hai người sớm chiều đã ở chung mấy năm nay, kỳ thực cũng trở nên vô cùng thân thiết. Mỗi ngày hắn cùng nàng luyện kiếm, chơi cờ, lúc rảnh rỗi sẽ đánh đàn cho nàng nghe, phần lớn thời gian nàng đều yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nàng sẽ thổi tiêu phối âm với hắn . Tay nghề nấu ăn của Triệu Ngọc Chân rất tốt, các bữa ăn uống ngày thường của bọn họ đều do hắn phụ trách. Lý Hàn Y từng muốn giúp hắn chuẩn bị bữa ăn nhưng lại biến mặt mình thành màu xám vì khói lửa trong bếp, sau đó nàng bị Triệu Ngọc Chân lịch sự mời ra khỏi phòng bếp. Mỗi ngày của bọn họ đều trôi qua yên bình mà ấm áp, ngoại trừ lễ nghĩa kia ra, kỳ thật bọn họ đã không khác gì phu thê rồi.
Hắn nhớ tới quyển sách đã từng đọc từ lâu, bên trong có một đoạn hát:
"Cây đào phía đông, hàng liễu hướng tây hôm nay cùng về một nơi
Phải kết hôn với Lâm muội muội trong cuộc đời này, tâm như hoa đèn cũng nở rộ
Ngày xưa bệnh sầu một bút, sau này này chuyện vui vô hạn mỹ
Từ sau này cùng ngươi
Ngày xuân dậy sớm hái hoa, mang đêm lạnh khêu đèn đem mê đoán
Thắp hương đứng ngắm thư họa, đạp rêu theo bóng trăng."
Từ này thật sự không thể hát đúng hơn, chỉ là muốn đổi một câu thành "Kiếp này phải cưới tiểu tiên nữ", bọn họ sẽ cùng nhau xem thư họa, đạp rêu, hắn sẽ hái hoa rồi cài lên cho nàng, cùng nàng say giấc nồng.
Một trận gió thổi qua, hoa đào thi nhau rơi xuống như mưa, trong lòng Triệu Ngọc Chân không hiểu sao có chút bất an, đang nhớ tới quẻ tính, lại đột nhiên cảm giác được trận pháp mình bày ra đang bị phá hủy, trận pháp này vốn là để che dấu sự hiện diện của Côn Luân. Hôm nay, nó tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào. Nụ cười trên mặt Triệu Ngọc Chân biến mất, thậm chí còn lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt lạnh lùng. Hắn đưa tay gọi thanh Đào Hoa kiếm tới, cầm nó trong tay rồi đi thẳng xuống chân núi.
Bách Lý Đông Quân đang hướng về phía Vô Lũy Sơn xuất ra một kiếm, nhưng những ngọn núi tuyết liên miên này vẫn không thay đổi chút nào. Đang lúc hắn tụ thế chuẩn bị xuất ra một kiếm thì một đạo thần quang xuất hiện, nam tử mặc thanh sam đạo bào đạp thần quang đi tới trước mặt hắn.
"Chẳng lẽ ở trên Côn Luân này đúng thật là có thần tiên hay sao?" Bách Lý Đông Quân mỉm cười, sau khi thấy rõ bộ dạng của nam tử kia, hắn liền kinh ngạc: "Triệu Ngọc Chân?"
Bách Lý Đông Quân lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không, ngươi không phải Triệu Ngọc Chân." Tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng khí chất trên người hai người thật sự là rất khác nhau.
Giọng nói của nam tử mang theo ý cười: "Ta là Triệu Ngọc Chân, cũng là chủ của Côn Luân này. Không biết Bách Lý thành chủ lần này đến đây có việc gì?"
Bách Lý Đông Quân cười nói: "Nếu đã biết tên của ta, xem ra đích thật là một vị cao nhân. Nói thẳng vậy, sư muội ta sáu năm trước từng lên Côn Luân cầu kiếm, đến nay vẫn chưa về. Ta đã đến đây một lần vào ba năm trước, nhưng vẫn không tìm được muội ấy. Hôm nay đến Côn Luân lần nữa, đương nhiên muốn mang sư muội về nhà."
Triệu Ngọc Chân trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Hàn Y đã đồng ý gả cho ta, Côn Luân chính là nhà của nàng. Nếu sư huynh bằng lòng, có thể ở lại uống một chén rượu mừng. Nàng nhất định sẽ rất vui khi gặp được ngươi."
Bách Lý Đông Quân vốn không tin hắn tự xưng là Triệu Ngọc Chân, nghe vậy càng giận dữ nói: "Ngươi là Triệu Ngọc Chân? Chỉ sợ là lão tổ tông của hắn, còn không biết có phải là lão yêu quái mấy trăm năm, còn muốn bứt hôn sư muội như hoa như ngọc của ta, ta nhổ."
Triệu Ngọc Chân nghe vậy, trong mắt hiện lên lửa giận, nhưng cũng không phải bởi vì bị gọi là lão yêu quái: "Ta cùng tiểu tiên nữ chính là lưỡng tình tương duyệt, tuyệt đối không phải là cưỡng ép nàng kết hôn."
Bách Lý Đông Quân cười lạnh, nói: "Lưỡng tình tương duyệt? Nếu thật sự là như thế, vì sao không dám cho ta gặp Hàn Y, mà đem nàng nhốt ở Côn Luân này suốt sáu năm? Khi Tuyết Nguyệt thành chúng ta tuyển con rể , nếu ngươi tự mình mang theo Hàn Y đến Tuyết Nguyệt thành, ta đương nhiên nhận ngươi làm muội phu. Nếu không, ta chỉ có thể giết ngươi, sau đó mang Hàn Y đi."
Triệu Ngọc Chân lắc đầu thở dài: "Bách Lý thành chủ, ta đối với tiểu tiên nữ là thật lòng. Nàng cũng đã đồng ý gả cho ta, ngươi thật sự muốn đem nhân duyên của hai chúng ta chia rẽ như vậy sao?"
"Vậy thì sao?" Bách Lý Đông Quân không kiên nhẫn trả lời: "Đó là Hàn Y bị ngươi lừa gạt, huống chi trước kia ta đã đi cướp hôn hai lần, tuy một việc không thể làm quá ba lần, nhưng vì sư muội, ta lại cướp một lần nữa thì sao?"
Hắn giơ một đao một kiếm chỉ vào Triệu Ngọc Chân: "Rút kiếm!"
Giọng nói của Triệu Ngọc Chân cũng lạnh đi: "Sư huynh, đắc tội rồi!"
.
Giải nghĩa:
- Giơ án tề mi, tương kính như tân: mang ý nghĩa 'Vợ chồng nên kính trọng như khách mới sống cả đời với nhau được.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com