Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 21. Anh thiệt nổi tiếng

/21/. Anh thiệt nổi tiếng.

Tuyết rơi cả một đêm, ngày kế tiếp, bên ngoài cửa sổ ánh sáng chói lọi, trên trời dưới đất bao bọc bằng một mảng trắng tinh.

Tiếu Lang là người dậy sớm nhất trong ký túc xá, tối hôm qua chợt nghe mọi người nói có tuyết rơi, khi đó đang nằm trên giường nấu cháo điện thoại với Vương Mân, trong ổ chăn ấm áp tuyệt không muốn cử động, Vương Mân còn nói muốn đắp người tuyết gọi là Vương Tiểu Tiểu, Tiếu Lang thật muốn vo một viên cầu tuyết nhét vào trong cổ áo của cậu mà...

Mặc quần áo xong, Tiếu Lang kéo cửa sổ ra, hét lớn một tiếng về phía tuyết trắng bao phủ khắp trời đất bên ngoài, "A ~~~~~~~~~~~!"

Đám bạn cùng phòng còn đang mặc quần áo ngao ngao mắng, "Phắc ~ Đóng cửa sổ lại! Đông lạnh chết lão tử rồi!"

Xa xa bên ngoài cửa sổ có thanh âm đáp lại, "A ~~~~!"

"... Tuyết rơi kìa!!" "A a a...!"

"... Tao yêu mày!!"

Tiếng hoan hô gào rú vang lên liên tiếp, Tiếu Lang ngó xuống lầu liền thấy, đã có một đám người ở dưới sân 'giày xéo' mặt tuyết.

Không chờ bọn họ nữa! Tiếu Lang đeo bao tay đội mũ vào, khẩn cấp đẩy cửa ra... Thấy trong phòng khách chung có một người đang đứng, đúng là La Tinh Độn phòng bên cạnh!

"Tiểu Đồn cậu đang làm gì vậy? Đi xuống chơi không?" Tiếu Lang hỏi cậu ta.

La Tinh Độn nghẹn họng nhìn trân trối cảnh sắc một mảnh trắng xóa bên ngoài khung cửa sổ, kinh ngạc hỏi, "What's that?" (Cái gì vậy?)

"Ha ha ha!" Tiếu Lang cười như điên, "Tên ngốc nhà cậu! Đó là tuyết á!"

"Ooooooh! Amazing!" (Thật tuyệt vời) La Tinh Độn kích động đến mức cả người run rẩy. Cậu chàng tới từ Quảng Châu, phỏng chừng từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng nhìn thấy tuyết nhiều như thế này! Cậu đi theo phía sau Tiếu Lang lao xuống lầu, một chân dẫm lên mặt tuyết, hai mắt sáng rực, "Oh my snow! You are so soft!" (Ôi tuyết của tao! Bọn mày thiệt mềm!)

Tiếu Lang: "..."

Sáng sớm có tuyết là phải đạp!

Tiếu Lang liều mạng giày xéo mặt tuyết bằng phẳng dưới chân, bên trên lưu lại dấu chân của chính mình...

Phàm là ai có thể chạm tay vào, đều sẽ hất một cái, quét một vòng, hoặc là cầm một nắm tuyết vò thành viên, hung hăng ném xuống đất!

Tất cả mọi người phòng ký túc xá 313 đều xuống, mỗi người đều như muốn san bằng mặt tuyết đọng, đám tuyết mềm nhũn trắng mịn khiến người ta có dục vọng vuốt ve chà đạp mà!

Không bao lâu, mặt tuyết vốn dĩ bao phủ khắp nơi đã bị gôm lại đông một đống, tây một đống, cũng bởi vì vậy mà xuất hiện một con đường rẽ đi bốn phía.

Hai bên đường xếp một hàng người tuyết lớn nhỏ đủ kích cỡ, đều là thành quả chơi đùa mười mấy phút đồng hồ của đám sinh viên.

Đám người kết thành nhóm đi lên lớp, lúc vào tiết học lại rơi xuống một đợt tuyết nhỏ. Mặt đất vốn dĩ bị 'làm bẩn' lại phủ lên một lớp mới, tựa như lòng bao dung của thiên nhiên đối với nhóm trẻ con bướng bỉnh này...

Tuyết liên tục rơi xuống từng đợt, cũ còn chưa tan đi, mới đã phủ thêm một tầng.

Có nhiều nơi, tuyết tích dần biến thành băng, nếu không mang giầy chống trợt mà dám bước lên, nếu không cẩn thận ngã một cái là ngậm đầy một miệng bùn!

Trước mỗi khoa cũng sẽ treo một tấm bảng màu đỏ đề 'Cẩn thận trợt ngã', Tiếu Lang lúc này đã hoàn toàn lĩnh ngộ một phen lạc thú cùng phiền não của nó!

Tiệc tối Nguyên Đán của Kinh Đại, sáng sớm Vương Mân đã gọi điện thoại đến kêu Tiếu Lang qua xem.

Tiếu Lang lại vừa ngay trong buổi sáng hôm đó, trước cửa viện hung hăng ngã một cái. Nửa người của cậu tê rần, thầm nghĩ rằng, mẹ ơi, ngã thành tàn phế rồi!

Ngồi trên mặt tuyết trong chốc lát, mông lại bắt đầu càng đau kịch liệt hơn, Tiếu Lang vỗ vỗ ngực, lệ rơi đầy mặt: May quá còn có cảm giác đau!

Chống đỡ thân mình đứng lên, lòng bàn tay có chút trầy da, cậu khập khiễng đi thử hai bước, cảm thấy có chút chật vật, chẳng qua may mắn là bên cạnh không có người quen...

Buổi tối cảm thấy đỡ hơn, Tiếu Lang vẫn như thường lệ đến Kinh Đại tìm Vương Mân.

Lễ đường của Kinh Đại nổi danh toàn quốc, rất nhiều danh nhân đã từng diễn thuyết ở nơi này, có địa vị cực cao trong cảm nhận của đám sinh viên. Tiếu Lang cũng ngưỡng mộ đã lâu, bất quá đây là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại tiến vào.

Tiệc tối ngày hôm đó là hoạt động quy mô toàn trường, số lượng vé vào cửa lại có hạn, chia đến tay mỗi lớp liền chẳng được đến mười vé. Chỉ là bởi vì Dụ Niên làm người dẫn chương trình, người trong ký túc xá của cậu muốn lấy vé cũng thuận tiện hơn một chút.

Người dẫn cùng với Dụ Niên là tân sinh của học viện nghệ thuật, bộ dạng cực kỳ giống Trương Bá Chi, so với nữ thần Liêu Tư Tinh trong cảm nhận của Tiếu Lang cũng chẳng kém hơn chút nào. Tề Huy Thành đứng bên dưới chậc chậc khen ngợi, đối với 'vận may' của Dụ Niên không khỏi có chút hâm mộ.

Xem vài tiết mục, Tề Huy Thành nói, "Cảm giác Dụ Niên trên sân khấu so với trong hiện thực càng thêm xuất sắc, tựa như biến thành người khác á."

"Đúng vậy!" Dưới sân khấu cậu trầm mặc ít lời, trên sân khấu lại hài hước hóm hỉnh, thật sự là không phải cùng 'một người'!

"Những lời kịch đó đều là học trước hết sao?" Tiếu Lang hỏi.

Vương Mân: "Chuẩn bị khẳng định sẽ có, nhưng có một vài tình huống hẳn là phải tùy cơ ứng biến."

"Thật không dễ ha!" Tiếu Lang cảm thán, không khỏi nhớ tới Dương Gia Dược, anh cũng là người dẫn chương trình, bất quá nếu so sánh với Dụ Niên, phong thái của anh càng thành thục hơn, khí tràng cũng cường đại hơn nhiều.

Chẳng qua, hai người này lại cho Tiếu Lang một loại cảm giác thực tương tự, ánh mắt? Ngữ điệu? Tư thái? Cũng không hẳn...

Tiếu Lang cảm thấy mông của mình có chút đau... Có thể là buổi sáng ngã lăn ra đã bị bầm luôn rồi!

Cũng may tiệc tối cũng gần kết thúc, Tiếu Lang điều chỉnh tư thế ngồi một chút, quyết định nhẫn nại thêm một lúc nữa.

"Vừa rồi nhận được không ít yêu cầu của các bạn." Người dẫn chương trình trên sân khấu đang đọc một đoạn yêu cầu của khán giả, "Nói muốn biết tư liệu tỉ mỉ kỹ càng về người dẫn chương trình của chúng ta, bao gồm chiều cao cân nặng số đo ba vòng, cùng với đã có đối tượng rồi hay chưa..." Khán giả dưới đài hoan hô rầm trời.

"Đây rồi, bạn học Khả Đình, nhân dịp ngày lành tháng tốt, bạn ở đây giới thiệu một chút về bản thân cho mọi người nghe đi, xem như hoàn thành tâm nguyện cho quảng đại quần chúng nam sinh FA dưới sân khấu!" Cô bạn 'Khả Đình' này đúng là người hợp tác với Dụ Niên, là người lớn lên giống Trương Bá Chi!

Không ít nam sinh bắt đầu huýt sáo, hét to tên nữ sinh kia: "Khả Đình! Khả Đình ~~!"

Nữ sinh kia ngược lại rất tự nhiên hào phóng, vẻ mặt tươi cười, tựa như một diễn viên đạt giải thưởng lớn, cúi người thật sâu chào mọi người, "Cám ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích mình, mình là Lạc Khả Đình, tân sinh khoa 0X của học viện Nghệ thuật, rất vinh dự có thể đứng đây dẫn chương trình tiệc tối mừng tân niên cho mọi người, Kinh Đại nhân tài đông đúc, nói như vậy có thể thấy có rất nhiều người ưu tú hơn mình nhiều, hy vọng càng có nhiều người tài hoa có thể đứng ra góp một phần sức lực của bản thân phục vụ cho mọi người..."

Còn chưa nói xong, nam sinh phía dưới liền bắt đầu trở nên ồn ào, "Chiều cao chiều cao! Cân nặng cân nặng!"

Không khí trong hội trường bắt đầu sôi trào, ngay cả Tiếu Lang cũng kích động theo mọi người kêu lên,

"Số đo ba vòng số đo ba vòng!"

Vương Mân: "..."

Lạc Khả Đình bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ đành phải cười nói, "Mình hiện nay vẫn còn độc thân, chẳng qua hy vọng trong khoảng thời gian học đại học có thể gặp được người hữu duyên với mình, về phần số đo ba vòng..." Cô cười cười, khẽ chớp mắt nói, "Tự nhiên chỉ có người có duyên với mình mới có thể biết."

Nam sinh dẫn chương trình đã gợi lên đề tài bước lên một bước, tiếp lời, "Bạn học Khả Đình của chúng ta còn là quán quân giải dẫn chương trình dành cho sinh viên lần này, muốn theo đuổi bạn ấy cũng không dễ đâu nha! Bất quá, tôi muốn hỏi Khả Đình một chút là bạn đã có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng hay chưa? Nếu không có, có thể xem xét tôi một chút có được không vậy?"

Đậu xanh ra má... Tên dẫn chương trình này hắn là muốn gần quan được ban lộc!

Nam sinh dưới sân khấu bắt đầu kháng nghị trong im lặng, lại không ngờ Lạc Đình lại nói thẳng ra, "Có chứ, đối tượng trong lòng mình chính là người đã từng đoạt cúp vô địch giải dẫn chương trình lần trước."

Nam sinh dẫn chương trình làm ra biểu tình thực thất bại, "Đáng tiếc quá, không phải là tôi rồi!"

Khán giả dưới sân khấu châu đầu ghé tai bàn tán, "Quán quân đoạt giải vô địch lần trước là ai?"

Bỗng nhiên, tại một hàng ghế nào đó trong thính phòng đột nhiên phát ra một trận kêu rống! Sau đó, một nam sinh mặc thường phục màu trắng bị đẩy ra!

"Là anh ta sao?" "Không thể nào? Trùng hợp như vậy hả?"

Nam sinh dẫn chương trình hiển nhiên cũng phát hiện tình huống này, cậu chàng cầm micro, nhiệt tình mời 'tình địch' lên sân khấu, "Đến nào đến này, xin mời anh bạn hữu duyên này lên sân khấu, nói xem, tiệc tối tân niên của chúng ta có phải nên đổi tên hay không, gọi là 'Ước hẹn tương lai' chẳng hạn?"

(Ước hẹn tương lai là một tiết mục làm quen trên truyền hình) Khán giả dưới sân khấu cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.

Mà nam sinh mặc đồ trắng kia trực tiếp từ dưới sân khấu nhảy lên, toàn khán phòng tuôn ra một trận hoan hô, không chỉ bởi vì phương thức lên sân khấu này thật mới lạ, mà còn vì anh chàng vừa bước lên này -- Thiệt con mẹ nó đẹp trai éo chịu nổi!

Nam sinh dẫn chương trình tiếp nhận micro nhân viên hỗ trợ đưa tới, đưa cho nam sinh mặc đồ trắng, "Chào bạn!"

Nam sinh mặc đồ trắng vẫy vẫy tay, "Chào các bạn Kinh Đại, chào mọi người!"

"A a a -- Đẹp trai quá!"

"A a a -- Giọng hay quá trời quá đất!"

"A a a -- Thiệt có mị lực!"

Tiếu Lang: "A a a a -- Dương Gia Dược!!!"

Vương Mân: "..."

Tiếu Lang cũng quên luôn mông mình còn đang rất đau, Dương Gia Dược lên sân khấu thật sự là nằm ngoài dự kiến của mọi người cũng nổi bật quá trời luôn! Không hổ là người nổi tiếng của Khoa Đại bọn họ! Tùy tiện đi chỗ nào cũng là tiêu điểm chú mục của mọi người!

Nam sinh dẫn chương trình hỏi: "Bạn học này, phải xưng hô thế nào?"

Dương Gia Dược: "Tôi họ Dương."

Nam sinh dẫn chương trình lại hỏi: "Bạn học Dương vừa rồi chào hỏi 'các bạn Kinh Đại', vậy cậu không phải là người của Kinh Đại?"

Dương Gia Dược thừa nhận: "Không phải."

Nam sinh dẫn chương trình: "Cậu không phải Kinh Đại? Vậy cậu vào bằng cách nào?"

Dương Gia Dược bình tĩnh nói: "Kinh Đại là Kinh Đại của nhân dân toàn quốc."

Mọi người: "Nói rất hay!!"

Nam sinh dẫn chương trình nói: "A, vậy sao cậu lại bị mọi người đẩy lên? Là muốn bày tỏ tình yêu với bạn học Khả Đình của chúng ta sao?"

Dương Gia Dược giả vờ bất đắc dĩ cười khổ đáp, "Là bạn học Khả Đình nhắc tới tôi trước."

"Ây dô ~~" Hai mắt nam sinh dẫn chương trình sáng lên, hỏi tiếp: "Hay là cậu chính là quán quân đoạt giải người dẫn chương trình lần trước?"

Một đám người dưới sân khấu thay anh trả lời: "Phải --!!!"

Dương Gia Dược khiêm tốn nói, "Chỉ là giải thưởng nhỏ, không đáng nhắc đến." Khán giả dưới sân khấu lại hoan hô!

Nam sinh dẫn chương trình: "Ha ha, tài ăn nói của anh đẹp trai này không tệ, hẳn là có chuẩn bị trước phải không!"

Dương Gia Dược: "Tôi chỉ là vô tình đi ngang qua, lại bị mọi người thịnh tình mời lên sân khâu, có thể thấy được các bạn ở Kinh Đại nhiệt tình hiếu khách thế nào, cám ơn mọi người!"

Mọi người: "Ha ha ha ha..."

Nam sinh dẫn chương trình: "Khả Đình, đến nghiệm chứng một chút, xem anh bạn này có phải là người hữu duyên với bạn hay không?"

Dương Gia Dược quay sang nhìn Lạc Khả Đình, dùng một tư thế tay đặc biệt cầm micro, chỉ chỉ về phía cô.

Lạc Khả Đình lúc này mặt đã đỏ ửng, nhỏ giọng nói, "Phải."

Mọi người thấy hành động ái muội giữa hai người bọn họ, cũng bắt đầu hô lên, "Cùng một chỗ đi! Cùng một chỗ đi! Cùng một chỗ đi! ~"

Nam sinh dẫn chương trình dùng ngữ khí chua loét hỏi Dương Gia Dược, "Bạn học Dương thấy thế nào?"

"Bạn ấy rất xinh đẹp." Dương Gia Dược dừng một chút, "Nhưng mà..." Mọi người toàn bộ nín thở, nghe anh nói tiếp câu sau.

Dương Gia Dược nhoẻn miệng cười, nói, "Tôi lại có hứng thú khá lớn, với người hợp tác vừa rồi với cô ấy hơn."

Mọi người: "Ha ha ha..." Người này thật hài hước.

Dụ Niên bị nhóm nhân viên công tác trong hậu trường đẩy ra, cậu sắp khẩn trương muốn chết rồi, trong kịch bản dẫn chương trình không có đoạn vui đùa này!

Khi cậu phát hiện, người trên sân khấu chính là A Tư, tâm tình khẩn trương này liền biến thành tiếng tim đập thùng thùng!

Sao có thể là anh ta? Anh ta sao lại ở đây?...

Nam sinh dẫn chương trình ý định trêu chọc rốt cục ôm lấy bả vai Dụ Niên, thân mật nói, "Bạn học Dụ

Niên, có một nam sinh cảm thấy thực hứng thú với mình, cậu có muốn bày tỏ gì không?" Trêu chọc như thế, toàn bộ khán giả đều cười như điên.

Ngược lại với vừa rồi khi dẫn chương trình mở miệng là xuất khẩu thành thơ ngữ điệu lưu loát, giờ phút này nửa câu Dụ Niên cũng không nói nên lời, vẻ mặt câu vô cùng xấu hổ đứng đơ ra trên sân khấu, tựa như một học sinh tiểu học chờ đợi người nào đó phê bình!

"Bạn học Dụ Niên đỏ mặt, chẳng lẽ là thẹn thùng sao?" Nam sinh dẫn chương trình còn không quên thêm mắm dặm muối.

Dụ Niên vội nói: "Tôi không có hứng thú với anh ta!"

"Ha ha ha...!"

Ôm tâm tình rốt cục hòa nhau rồi, nam sinh dẫn chương trình tâm tình vô cùng tốt mà trêu chọc Dương Gia Dược, "Bạn học Dương, cậu bạn mới đáng yêu này của chúng ta cũng không xem trọng cậu rồi ~!" Dương Gia Dược chẳng chút để ý, anh tới gần Dụ Niên, nhìn chằm chằm vào cậu... Nếu Dụ Niên biết sẽ gặp phải chuyện này, cho dù là đi dạy kèm bốn năm cũng không tới làm người dẫn chương trình! Cậu tự cho là bất động thanh sắc mà lui về phía sau một bước nhỏ, lại quên mất ánh mắt của mấy ngàn người dưới sân khấu -- Ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết mà!

"Đừng trốn tránh chứ --!"

"-- Cùng một chỗ đi!"

"Ha ha ha ha ha..."

Dương Gia Dược bỗng nhiên quay mặt sang nhìn khán giả nói: "Các bạn, tôi muốn nói với cậu bạn này một câu."

"-- Nói đi!!!"

"Anh yêu em!!!"

"Ha ha..."

Dương Gia Dược buông micro, đột nhiên tiến đến bên tai Dụ Niên nói, "Hóa ra, tên thật của cậu là Dụ

Niên."

Không có khuếch đại âm thanh, nên không ai biết Dương Gia Dược nói cái gì, mọi người chỉ thấy Dụ Niên bỗng nhiên biến thành quả cà chua!

Cảnh tượng ái muội đến cực điểm này cơ hồ trở thành kíp nổ cho toàn khán phòng, cũng không biết là thiêu đốt tâm hồn của bao nhiêu hủ nữ...

Dương Gia Dược mỉm cười cầm lấy micro: "Cám ơn các bạn Kinh Đại nhiệt tình, tôi chỉ là một khách tới thăm, vẫn không nên giọng khách át giọng chủ, về phần lời tôi nói với cậu ấy vừa rồi, mọi người cứ hỏi cậu ấy nhé."

Dương Gia Dược nói xong, liền nhảy xuống sân khấu, biến mất trong một đám người đang kích thích...

"..." Dụ Niên liền trở thành mục tiêu của mọi người.

Nam sinh dẫn chương trình là người đầu tiên ép hỏi, "Có phải cậu ta nói số điện thoại của mình cho cậu biết hay không?"

"Không phải!" Dụ Niên liều mạng lắc đầu.

Rất nhiều khán giả đang ngồi ở đây đều thích phản ứng ngốc vụng cùng ngữ khí nghiêm túc của cậu, cậu nhóc này đơn thuần đến cỡ nào mới có thể thẹn thùng thành như vậy chứ!

Nam sinh dẫn chương trình cũng biết, tính cách Dụ Niên tuyệt đối không thích hợp nói giỡn, liền chủ động giảng hòa, quyết định kết thúc tại đây. Tiệc tối chấm dứt trong một mảnh tiếng cười đùa, khán giả còn chưa thấy thỏa mãn mà rời khỏi khán phòng, dọc theo đường đi còn tiếp tục thảo luận về hai nam sinh đầy ái muội kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei