Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 24. Được đứa nhỏ ngốc

/24/. Được đứa nhỏ ngốc.

Dụ Niên gọi điện thoại cho Dương Gia Dược, hỏi anh cuối tuần có rảnh không, muốn hẹn anh ra ngoài ăn một bữa cơm.

Dương Gia Dược trả lời cuối tuần có việc, Dụ Niên biết anh phải lấy thân phận A Tư đi 'tiếp khách'.

"Thứ hai đến thứ sáu, tùy tiện ngày nào cũng được." Dương Gia Dược nói.

Dụ Niên: "Anh không cần lên lớp sao?"

Dương Gia Dược: "Cúp học thôi."

Dụ Niên: "..."

Dương Gia Dược: "Ha ha, chỉ đùa chút thôi. Cậu khi nào thì có thời gian, tôi xem lại kế hoạch đã."

Dụ Niên: "Buổi chiều thứ năm anh có rảnh không?" Buổi chiều ngày hôm đó cậu không có tiết học.

"Có một môn tự chọn, bất quá rất muộn mới học." Dương Gia Dược nói.

Dụ Niên: "Vậy giữa trưa tôi tới tìm anh?"

Dương Gia Dược: "Được, vậy cậu tới Khoa Đại đi, mười hai giờ tôi tan học, đến lúc đó gọi điện cho tôi."

Thứ năm. Hai người gặp mặt.

Dương Gia Dược ăn mặt rất có khí chất sinh viên, trung quy trung củ, không giống như 'A Tư', từ trong ra ngoài đều tản mát một cỗ 'yêu khí'.

Anh cao thấp đánh giá Dụ Niên, nói: "Năm mới ăn không ngon sao? Sao không thấy cập mập lên chút nào."

Dụ Niên cười nói: "Sao có thể vừa qua năm mới liền mập hơn được."

Nguyên kỳ nghỉ hai người thường xuyên gởi tin nhắn cho nhau, vốn dĩ từ 'người xa lạ' lúng túng lại trở thành 'anh em tốt' quen thuộc, chẳng qua vẫn là trong giới hạn tin nhắn, giờ thực sự gặp mặt, Dụ Niên vẫn có chút mất tự nhiên, có thể là ngay từ đầu A Tư 'bảnh chọe' để lại cho cậu ấn tượng quá mức sâu sắc.

Dương Gia Dược hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Dụ Niên: "Chưa ăn, chính là tới tìm anh, mời anh ăn cơm."

Dương Gia Dược cười nói: "Có chuyện gì vui sao?"

"Tôi được học bổng." Trong giọng nói của Dụ Niên lộ ra một tia hớn hở, như là trẻ nhỏ báo tin mình nhận được phần thưởng cho phụ huynh biết.

Dương Gia Dược rất phối hợp mà lộ ra biểu tình tán thưởng, nói: "Không tệ, được bao nhiêu?" Dụ Niên cười không đáp.

Dương Gia Dược cười 'phụt' một tiếng, hỏi: "Thi hạng mấy?"

Dụ Niên có chút ngại ngùng: "Hạng nhất."

"Ở học viện của cậu thi được hạng nhất có thể nhận được một vạn hai có phải không?" Dương Gia Dược hỏi.

"..." Đoán thật chính xác!

"Vậy tôi cần phải ăn của cậu một trận thật ngon mới được ~" Dương Gia Dược tự nhiên mà ôm lấy vai Dụ Niên, "Ăn cái gì ngon đây, Buffet King K? Hay là cơm Tây Bảo Lệ Mỹ?"

Dương Gia Dược báo tên hai nhà hàng kia đều là giá ba bốn trăm tệ một món, bất quá Dụ Niên một cái cũng chưa từng nghe, cậu còn ngây ngốc mà nghĩ, hai người ăn một bữa cơm có thể tốn bao nhiêu tiền chứ, phỏng chừng nhiều nhất chỉ 300 tệ mà thôi.

Dụ Niên nói: "Tùy anh thôi, anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."

Nếu như là người khác, cậu có thể còn thấy tiếc tiền, nhưng mà mời Dương Gia Dược ăn, cậu sẽ không tiếc.

Trong lòng cậu, Dương Gia Dược chung quy vẫn có chút khác biệt, cho dù cậu chỉ mới gặp mặt có ba lần.

Nếu muốn hỏi có chỗ nào khác biệt, Dụ Niên cũng không nhất định có thể nói rõ ràng... Bởi vì nửa đêm anh chạy xe máy chở mình về trường học? Bởi vì biểu hiện hấp dẫn ánh mắt mọi người của anh trong tiếc tối chào tân sinh? Hay là bởi vì anh cường thế đổi điện thoại di động của mình, sử dụng giọng điệu gần như là cưng chìu nói, 'Gọi cho tôi đi'...

Dụ Niên cảm thấy bản thân có chút tự kỷ.

Dương Gia Dược nhẹ giọng nói: "Vậy tôi quyết định ha..." Nhóc con chỉ dám mua cái di động 500 tệ bình thường hẳn là rất túng quẫn, lại vì mình mà nói ra lời 'Anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó' như thế, có phải hẳn là nên thực cảm động hay không?

Dương Gia Dược dẫn Dụ Niên đi một đoạn đường, Dụ Niên yên lặng đi cùng anh, đi đến trước một tòa nhà. Thấy Dương Gia Dược quen thuộc bước vào, tại một gian bên trái của lầu 1, dưới tấm thảm trước cửa lấy ra cái chìa khóa...

Nơi này không phải là khu chung cư hay sao? Thân thể Dụ Niên cứng đờ, trong lòng phỏng đoán chẳng lẽ đây là nhà của anh ấy?

Dương Gia Dược đẩy cửa vào, gọi to, "Cô Đặng có nhà không ạ?"

Dụ Niên thoáng nhẹ nhàng thở ra, đánh giá bốn phía, trước mắt là một phòng khách thật rộng, bên trong bày ba cái bàn vuông, một nửa mặt tường hướng Bắc được thiết kế thành giá sách, bên trên có các loại sách giáo khoa và lớn lớn nhỏ nhỏ các lại sách tham khảo khác.

Một người phụ nữ dáng người có chút mập mạp từ bên trong đi ra, thấy Dương Gia Dược, vui vẻ nói: "Tiểu Dương sao! Đã lâu không tới nha!"

"Dạ!" Dương Gia Dược bày ra khuôn mặt tươi cười nam nữ thông sát của 'A Tư', nói: "Gần đây bận sắp chết cô ạ!"

Cô Đặng: "Dẫn bạn học tới đây sao?"

Dương Gia Dược liếc mắt nhìn Dụ Niên một cái: "Em trai."

Dụ Niên: "..."

Cô Đặng cười đến mặt mày cong cong: "Chưa bao giờ nghe nói em có em trai ah!"

Dương Gia Dược: "Đây không phải là tại vì em vừa mới nhận sao!"

Cô Đặng: "Em thật dẻo miệng!"

Dương Gia Dược: "Cô, bọn em lại đây ăn chực cơm, đói sắp chết rồi!"

Cô Đặng vội la lên: "Trời ơi, sắp chiều luôn rồi mà còn chưa ăn cơm? Muốn ăn cái gì? Cô đi làm cho mấy đứa!"

Dương Gia Dược: "Em ăn canh bánh mật! Để thêm dầu ớt!"

Cô Đặng: "Được rồi! Hai đứa trước uống chút trà cho ấm dạ dày đã, trà cô mới nấu đó! Cô đi vào nấu cơm!"

"Vâng, cô cứ đi làm đi!" Dương Gia Dược tựa như rất quen thuộc nơi này, lập tức bước đến chỗ bàn trà nhấc ấm trà lên, rót cho Dụ Niên và mình mỗi người một ly.

"Ngồi đi, đừng câu nệ." Dương Gia Dược chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói với Dụ Niên.

Dụ Niên nói: "Ai là em trai anh."

Dương Gia Dược trêu chọc nói: "Cậu nhỏ hơn tôi, bảo cậu là em trai tôi thì có gì sai?" Dụ Niên: "Tôi..."

Dương Gia Dược: "Nào, kêu một tiếng anh nghe thử xem."

Dụ Niên: "..."

Dương Gia Dược cười như không cười nói: "Chỉ đùa với cậu một chút thôi, uống trà đi."

Dụ Niên cúi đầu uống một ngụm trà: "Đây là trà gì? Uống thật ngon."

Nước trà xanh vào miệng, hương vị nồng đậm, rõ ràng nhấm nháp không có vị gì, nhưng trên đầu lưỡi lại có hương vị thơm ngọt.

Dương Gia Dược nói: "Trà kiều mạch." (còn được gọi là Tam Giác Mạch, ở Việt Nam hoa này được trồng nhiều ở các tỉnh Tây và Đông Bắc, đặc biệt là Hà Giang)

Dụ Niên uống một lúc, nói: "Trước kia lúc đọc sách thấy có nói tới 'kiều mạch', nói cổ nhân xem nó như tiên đan diệu dược, người Đức còn gọi nó là 'thần thảo phương Đông', hóa ra kiều mạch còn có thể pha trà uống, lần đầu tiên tôi được nếm đó."

Dương Gia Dược: "Ừ, bên ngoài cũng có bán trà kiều mạch, nhưng không được hương vị chính tông như cô Đặng nấu, quê chồng của cô là nơi sản sinh của kiều mạch. Trước kia cũng hay nói giỡn với đám bạn học, cha vợ của thầy hàng năm về quê thăm ông bà đều phải sẽ mang lên một bao kiều mạch thật to, đặc biệt khiến bọn tôi thòm thèm... À, cô Đặng và chồng của cô đều là giáo viên trường trung học trực thuộc Khoa Đại.

Dụ Niên: "Hả, sao anh biết?"

Dương Gia Dược: "Tôi là học sinh của bọn họ, ngốc!"

Dụ Niên: "..."

Dương Gia Dược: "Bọn họ đã về hưu rồi, cô thầy không có con cái, cho nên đều xem đám học sinh như con ruột của mình. Trước kia tôi ở đây học thêm, vừa đến cuối tuần ngay cả chỗ ngồi cũng không còn... Cô Đặng còn có một tay nấu ăn ngon, thường xuyên giữ bọn tôi lại ăn cơm, hiện tại tôi cũng thường đến chực ăn chực uống, còn xem ơi này như nhà mình, ha ha, hôm nay dẫn cậu đến đây nếm thử một chút." Dụ Niên: "Ừm..."

Vừa nói xong, cô Đặng đã bưng hai chén tràn đầy canh bánh mật gạo ra.

"Hai đứa ăn trước đi, cô đi làm cho hai đứa vài cái bánh chẻo!" Cô buông chén xuống lại đi vào phòng bếp.

Dương Gia Dược nói một câu 'Vất vả' với cô, xoay đầu lại nói với Dụ Niên: "Bánh mật này là bột được trộn với trứng gà đem chiên lên, lại nấu đến khi nào bánh thật chín thật mềm, lại để thêm chút ít thịt gà và gia vị, sau khi nhấc nồi xuống lại cho thêm chút hỗn hợp dầu và bột ớt, hương vị nhất đẳng đó!"

Dụ Niên gắp một khối lên nếm thử, miếng bánh ngoài giòn trong mềm, nước dùng ngon miệng, quả thật đặc biệt.

Dương Gia Dược: "Không tệ phải không."

Dụ Niên gật đầu, chuyên tâm ăn chén bánh mật cho đầy thịt gà cùng với dầu ớt kia, lại nghĩ thầm rằng, may mắn người này còn không biết biệt danh của mình là 'Cao Niên' (bánh mật), nếu không không phải là đang ăn mình hay sao? ... Nội tâm của cậu còn vì bản thân khó được lúc hài hước một lần mà vui mừng.

"Nói chuyện gì vậy?" Cô Đặng lại bưng món ăn mới ra, ngồi vào bên cạnh hai cậu trai, lại lấy một cái chén nhỏ giúp bọn họ rót nước chấm ra.

"Cô ăn chưa?" Dương Gia Dược hỏi.

"À, cô dĩ nhiên đã ăn rồi." Cô Đặng nhìn về phía Dụ Niên hỏi: "Đứa bé này cô chưa từng gặp nha, ở đâu vậy?"

Dương Gia Dược: "Không phải đã nói là em trai em sao!"

Dụ Niên tà tà liếc anh một cái, lại nói với cô Đặng: "Em tên Dụ Niên, Kinh Đại, là... bạn của anh Dương Gia Dược."

"Ây da, Kinh Đại sao, đứa nhỏ này giỏi thật!" Giọng điệu cô Đặng nói chuyện lộ ra một cỗ quan tâm yêu thương của người mẹ, loại ngữ điệu này khiến cho bất cứ đứa trẻ nào cũng thích.

"Dạ đâu có..." Dụ Niên có chút ngại ngùng.

Cô Đặng cười tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon không?"

"Dạ." Dụ Niên nói, "Chưa từng ăn món canh bánh mật nào ngon như vậy."

"Ha ha, vậy ăn nhiều một chút, không đủ cô lại đi làm thêm..." Cô Đặng cười đến hiền lành, "Tiểu Dương nó thích nhất là ăn bánh mật, chiên, xào, nấu canh, hầm, cô làm cái nào nó cũng thích ăn, nó còn nói, mỗi lần ăn bánh mật, trong lòng cũng giống như món bánh này vậy, mềm mại..." Mặt Dụ Niên nóng lên, cũng không biết có phải là do tác dụng của dầu ớt hay không.

Cô Đặng lại cùng Dương Gia Dược nói mấy việc lặt vặt trong nhà, cũng hỏi anh một ít tình hình gần đây.

Dương Gia Dược cũng hỏi thân thể cô thầy như thế nào, học sinh nhiều hay không, có thường xuyên tới đây hay không vân vân...

Cơm xong, ba người lại ngồi uống trà một lúc, cô Đặng hỏi Dương Gia Dược có muốn mang một ít đi hay không, anh đáp, "Em có biết pha trà đâu, quân tử rời xa nhà bếp mà, chờ sau này em cưới vợ lại đến xin của cô một ít."

Cô Đặng nghe xong cười không ngừng.

Trước khi rời đi, Dụ Niên thấy Dương Gia Dược nhét tiền vào trong tay cô Đặng, nhất thời kịp phản ứng là bản thân muốn mời anh ăn, liền vội vàng lấy ví tiền của mình ra.

Cô Đặng cười mắng: "Đừng có bày đặt đưa gì cả, mấy đứa đến thăm cô nhiều một chút, cô đã vui rồi,

thu lại đi, thu lại đi!"

Dương Gia Dược cứng rắng nhét vào trong túi áo của cô Đặng, cợt nhả nói: "Em thay vợ tương lai của em trả tiền trà cho cô trước, cô nếu không nhận, em sẽ không dẫn vợ đến cho cô gặp đâu!"

Cô Đặng vừa tức vừa buồn cười, mắng mấy câu 'nhóc con', nhưng cũng đành phải nhận.

Sau khi rời đi, Dương Gia Dược bất đắc dĩ nói: "Mỗi lần đưa tiền cho cô giống y như đánh nhau vậy, còn phải nói một đống thứ để dụ cô."

Dụ Niên cầm tiền muốn đưa Dương Gia Dược: "Đưa bao nhiêu? Tôi trả lại cho anh!"

Dương Gia Dược: "Cậu cũng muốn đánh nhau với tôi phải không?"

Dụ Niên: "Đã nói trước là tôi mời anh ăn."

Dương Gia Dược nở nụ cười: "Muốn làm vợ của tôi cũng không cần tích cực như vậy chứ?" Dụ Niên: "..."

Dương Gia Dược thấy cậu bởi vì một câu như vậy lại đỏ mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười, thật sự là suy nghĩ của trẻ con, người khác nói cái gì cậu cũng cho là thật sao chứ...

"Buổi chiều có kế hoạch gì không?" Dương Gia Dược hỏi.

Dụ Niên: "Đến trung tâm bán đồ công nghệ mua máy tính."

Dương Gia Dược: "Desktop hay là laptop?"

Dụ Niên: "Tôi cũng không biết."

Dương Gia Dược: "Cái gì cũng chưa nghĩ đã đi mua? Cậu không phải lại giống như đi mua điện thoại chứ, định mua cái nào rẻ nhất hay sao?"

Dụ Niên: "Tôi không có!" Tôi cũng là so sánh giá của mấy cửa hàng rồi mới mua chứ bộ...

Dương Gia Dược: "Đi thôi, tôi đi với cậu."

Dụ Niên: "Anh không đi học?"

Dương Gia Dược: "Còn chưa tới thời gian."

Bản thân Dương Gia Dược đối với việc chọn máy tính cũng không quá lành nghề, anh liền gọi điện cho một người bạn học chuyên về máy tính, cố vấn một chút về các nhãn hiệu máy tính và giá tiền trên thị trường lúc này. Đối phương gởi đến một ít số liệu, lại đề cử mấy dòng laptop giá khá mềm hiện tại.

Dưới sự trợ giúp của Dương Gia Dược, Dụ Niên rất nhanh đã chọn được một dòng máy, lúc này laptop vẫn rất đắt, tốt một chút đã tốn hơn một vạn, Dụ Niên mua destktop và CPU cùng với các loại linh kiện chi phí mới hơn sáu nghìn tệ, tuy rằng với cậu mà nói vẫn rất đắt, nhưng cậu thực vui vẻ.

Trước kia chưa có ai cùng cậu đi mua đồ, cũng không có người thương lượng trao đổi, lúc này có Dương Gia Dược vẫn luôn ở bên cạnh cậu, kiên nhẫn giúp cậu cố vấn, đi hết tiệm này đến tiệm khác giúp cậu cùng nhau chọn kiểu dáng, kì kèo giá cả với chủ tiệm...

Có người đi cùng, trong lòng Dụ Niên có chỗ dựa, cũng không sợ bị lừa.

Mua xong máy tính, ông chủ giúp cậu cài đặt, lại set up một vài phần mềm thường dùng, Dương Gia Dược hỏi cậu có số QQ hay không, Dụ Niên đáp chưa từng dùng cái này.

Ông chủ nghe xong cười nói, "Đã là sinh viên còn chưa từng dùng QQ sao?"

Dương Gia Dược chỉ vào biểu tượng chim cánh cụt nho nhỏ mới vừa xuất hiện trên màn ảnh nói: "Nhìn đi, chính là cái này."

Dụ Niên lúc lên mạng ở trong trường đã từng nhìn thấy, khi rảnh rỗi cũng thấy bọn Vương Mân hay dùng, nhưng bản thân cậu cho tới bây giờ còn chưa chơi thử lần nào.

Dương Gia Dược nói: "Được rồi, đứa nhỏ ngốc, trở về tôi giúp cậu tạo một tài khoản." Đứa nhỏ ngốc...

Rõ ràng đứa ngốc là một từ nghĩa xấu, ở giữa thêm vào chữ 'nhỏ' lại đột nhiên sinh ra ít nhiều hương vị cưng chìu.

Lời này cố tính lại xuất phát từ miệng của Dương Gia Dược, giọng nói kia, ngữ điệu kia...

Trong nháy mắt, Dụ Niên đã muốn gọi anh một tiếng 'Anh trai'...

Aizzz.

Sau đó, Dương Gia Dược lái xe máy đưa Dụ Niên trở về Kinh Đại, trước khi rời đi còn dặn dò: "Hạn bảo hành của máy tính là một năm, trong vòng bảy ngày có thể đổi hàng, mấy ngày này mặc kệ bận rộn thế nào, cũng phải dùng trước thử xem, có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho tôi."

Dụ Niên gật đầu, muốn nói cám ơn, chẳng qua ngày hôm nay đã nói rất nhiều lần câu cám ơn rồi, lần đây tiên cậu ghét bỏ bản thân miệng ngốc nghếch lưỡi vụng về.

Dương Gia Dược nói: "Vậy tôi đi đây."

Dụ Niên: "Anh... Chờ chút."

Dương Gia Dược: "Hả? Làm sao vậy?"

Dụ Niên ngập ngừng nửa ngày, hỏi: "Vì sao anh lại đối với tôi tốt như vậy." Dương Gia Dược ngơ ngẩn, anh không nghĩ tới Dụ Niên sẽ hỏi câu này.

Dụ Niên nhìn chằm chằm cổ áo Dương Gia DƯợc, tầm mắt không dám dời lên trên. Không phải cậu tự mình đa tình, cậu thật sự cảm thấy Dương Gia Dược đối với mình rất tốt...

"Cậu đó." Dương Gia Dược nhìn cậu, một lúc lâu mới nói, "Một mình, rất vất vả phải không?"

Những lời này, như đâm thẳng vào trái tim Dụ Niên, trong nháy mắt, vành mắt của cậu liền có chút chua xót.

Dương Gia Dược lại nói: "Ở đại học, có thể kết giao bạn bè thì kết giao nhiều một chút, hiện tại vẫn còn rất tốt, chờ khi cậu ra ngoài xã hội tiếp xúc càng nhiều người, sẽ biết, làm người kỳ thật mệt chết đi được. Bây giờ còn có thể cùng với nhiều bạn bè trong trường quen biết như vậy, cũng không cần một mình cậu sống đến mệt mỏi như vậy."

Dụ Niên: "..." Hóa ra Dương Gia Dược là ghét bỏ mình ít bạn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei