[NTPN] 34. Phải biết quý trọng
/34/. Phải biết quý trọng.
Suy nghĩ suốt một buổi chiều vẫn chưa thông, buổi tối Tiếu Lang gọi điện thoại cho Vương Mân, muốn kể hết cho cậu nghe, nhưng vừa nghe được thanh âm của Vương Mân, Tiếu Lang lại sững lại --
Vương Mân đã đủ mệt rồi, mình không thể giống như đứa trẻ vậy, cứ hay lấy mấy loại chuyện không đáng này làm phiền anh ấy.
Hai người thông qua điện thoại ngọt ngọt ngào ngào mà tâm tình một lúc, vẫn là buổi tối ăn cái gì, làm chuyện gì, anh/em nhớ em/anh không, anh/em cũng nhớ em/anh, vân vân và mây mây...
Tuy rằng tách ra còn chưa đến một tuần, lại giống như một ngày không gặp cách ba thu, ở trong điện thoại cũng phải dính lại với nhau mới chịu.
Vương Mân bảo Tiếu Lang có nhàm chán thì đi tìm Dụ Niên và Mục Đào chơi, hai người bọn họ đều đang ở Bắc Kinh.
Nhưng Tiếu Lang và bọn họ bình thường cũng không quá thường xuyên qua lại, liền không để đề nghị này ở trong lòng.
Qua thêm mấy này, lớp học thêm khai giảng, Tiếu Lang đón tàu điền ngầm đi khu Đông đến lớp học, lại không ngờ ở đó đụng phải Dụ Niên.
Trước kỳ nghỉ Tiếu Lang có gặp mặt Dụ Niên trong ký túc xá của Vương Mân, lúc ấy bọn họ vừa mới hoàn thành kỳ tập huấn quân sự, mỗi người đều y chang như công nhân quặng mỏ, bị phơi nắng đến vô cùng thê thảm.
Dụ Niên khi đó phơi nắng đến lột da, cả khuôn mặt một mảng hồng một mảng trắng, Tiếu Lang còn cảm thán một anh đẹp trai hoàn hảo lại bị tập huấn quân sự gây sức em đến mức hủy dung.
Mà lúc này gặp lại, cậu thật không thể tin vào hai mắt của mình!
Đây là Dụ Niên sao? Tên kia là sinh trưởng ngược à! Anh công nhân mỏ than bị lột da đâu? Khi nào thì biến lại thành tiểu bạch kiểm rồi! Nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng bộ dáng mô-đen của cậu, Tiếu Lang một trận cảm khái ông trời thiên vị trai đẹp! Nhìn bộ dạng trong trắng lộ hồng kìa, cảm giác làn da so với trước kia còn tốt hơn nhiều!
"Tiếu Lang?" Dụ Niên nhìn thấy cậu cũng thực kinh ngạc, "Ông không về nhà à?"
Tiếu Lang: "Aizzz, ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền đến sớm hơn một chút! Ông thì sao, sao ông ở đây!"
Dụ Niên ngại ngùng nói: "Khẩu ngữ tiếng Anh của tui không được tốt, muốn nhân dịp ngày nghỉ đến luyện tập thêm một chút."
Tiếu Lang nghĩ đến hạng mục trao du học của bọn Vương Mân, nghĩ thầm rằng Dụ Niên thành tích tốt như vậy, khẳng định là muốn cạnh tranh đi, không khỏi một trận hâm mộ.
Dụ Niên lại hỏi: "Vương Mân có trở về cùng không?"
Tiếu Lang: "Ảnh còn ở C thị á, chờ khai giảng mới trở lại."
Nói chuyện một lúc rồi đều phải lên lớp, hai người còn nói chưa hết chuyện, liền hẹn sau khi tan học tìm một chỗ cùng ăn cơm, mới tạm thời chia tay trước.
Sau khi tan học liền đi đến McDonald, không có Vương Mân ở đây, Tiếu Lang ăn cái gì cũng rất tùy tiện.
Hai người đều gọi một phần hamburger và khoai tây chiên, lúc chọn thức uống không hẹn mà cùng gọi Cola.
Tiếu Lang nói: "Trong mấy món đồ uống tui thích nhất là Cola."
Dụ Niên nói: "Tui cũng vậy, tui thích mùi của Cola hơn, không thích Pepsi."
Chỉ một câu nói kia, hảo cảm của Tiếu Lang đối với Dụ Niên càng sâu, có một loại cảm giác gặp được tri kỷ!
Tiếu Lang: "Ha ha, ông cũng có thể nếm ra được sự khác biệt giữa Cola và Pepsi sao?"
Dụ Niên: "Ừ, Pepsi tương đối ngọt hơn!"
Tiếu Lang cắn một ngụm hamburger, nói: "Kỳ thật tui tương đối thích KFC, không thích McDonald."
Dụ Niên nói: "A, tui cảm thấy cái nào cũng ngon, khi còn bé mấy thứ này đối với tui mà nói đều là xa xỉ phẩm, không có cơ hội được ăn. Ở quê tui không có cửa hàng KFC, phải đến trung tâm chợ mới có mà ăn."
Tiếu Lang nhớ tới những ngày nghèo khó khi còn bé cùng với Tiếu Mông, không khỏi đối với Dụ Niên sinh ra một loại cảm giác đồng cảm.
Cậu hưng trí bừng bừng mà nói về sự khác nhau của hai loại thực phẩm này, khoai chiên của tiệm nào giòn hơn, đùi gà của bên nào thơm hơn, nói một thôi một hồi, đề tài lại bất tri bất giác nói đến chuyện hương vị đồ ăn trong nhà ăn của Kinh Đại và Khoa Đại. Sau đó, hai người lại bắt đầu tán gẫu về sinh hoạt ở hai trường.
Dương Gia Dược ở Khoa Đại, cho nên Dụ Niên đối với sinh hoạt của Khoa Đại cảm thấy rất hứng thú; mà đối với Tiếu Lang mà nói, ngày thường cùng Vương Mân tán gẫu tương đối nhiều, lại chưa bao giờ biết Vương Mân trong mắt người khác là bộ dạng gì.
"Vương Mân rất lợi hại." Dụ Niên nói, "Cậu ấy là người tui thấy sống nhẹ nhàng nhất luôn á."
"..." Cái gì? Thoải mái sao? Được rồi, trước kia Tiếu Lang cũng cảm thấy Vương Mân sống thực nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật không phải a! Vương Mân cũng có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng qua ông không cảm giác được mà thôi...
Dụ Niên: "Bình thường chả bao giờ thấy cậu ta đọc sách, nhưng đến khi thi đều có thể làm rất tốt, hơn nữa còn thật thông minh, phản ứng cực nhanh. Tư duy linh hoạt, phân tích vấn đề cẩn thận nữa."
Được rồi, câu cuối cùng kia Tiếu Lang không phủ nhận. Bình thường Vương Mân vẫn có xem sách, chẳng qua cậu đọc sách tương đối nhanh mà thôi, có lẽ là từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen. Có một lần Tiếu Lang và Vương Mân đến tư viện của Kinh Đại, Tiếu Lang liền tận mắt chứng kiến trong vòng nửa giờ Vương Mân đã lật xong một bộ sách chuyên ngành dày cộm.
Vương Mân đọc sách không thể dùng từ 'xem', mà phải dùng từ 'lật', những thứ hữu dụng thì giữ lại, vô dụng sẽ bỏ qua, đây là một trong những 'năng lực biến thái' của cậu... Cho nên trong bất tri bất giác liền xem xong đám sách đó rồi!
Dụ Niên nghiêng đầu nói: "Có lúc tui cảm thấy cậu ấy thật không phải là người phàm, tất cả mọi người trong khoa của bọn này đều cảm thấy Vương Mân thâm tàng bất lậu, chỉ cần cậu ấy hơi nghiêm túc một chút, sẽ không có ai là đối thủ của cậu ấy."
"..."
Tuy rằng Tiếu Lang cũng thừa nhận Vương Mân không phải là một phàm nhân, nhưngVương Mân lại không giống với loại người bất cần đời còn thích thi hạng nhất này.
Triệu Bách cũng rất lợi hại, chẳng qua Tiếu Lang lại chưa từng sùng bái Triệu Bách, có đôi khi còn cảm thấy cậu ta thực đáng giận.
Loại tâm tình này thật giống như một người không hề cố gắng thi lại được một trăm điểm, mà người rõ ràng so với cậu ta trả giá càng nhiều thời gian và tinh lại, lại chỉ thi được một nửa điểm của cậu ta, sẽ rất muốn rống vào mặt cậu ta mà mắng: "Phắc diu, ông thiệt con mẹ nó khốn kiếp!"
Vương Mân không phải loại người như vậy, có lẽ sẽ có người không quen thuộc với Vương Mân cảm thấy cậu cũng y chang như Triệu Bách vậy, nhưng Tiếu Lang biết là không phải.
Vương Mân so với người khác trả giá cũng không ít, cậu cho người khác cảm giác thần bí như vậy là bởi vì một nguyên nhân.
Khi cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp nhất quyết phân thắng bại, mấu chốt là ở chỗ nào? Đúng vậy, chính là tốc độ.
Vương Mân là một người mê tiểu thuyết võ hiệp, trong đầu của cậu, quan niệm 'tốc độ quyết định thắng bại' đã ăn sâu bén rễ.
Cậu từ nhỏ đã tập luyện bản thân suy nghĩ thật nhanh, tư duy nhanh, hành động nhanh, cứ thế mà luyện mười mấy năm, ai có thể so với cậu chứ?
Cho nên Vương Mân một chút cũng không thần bí, cậu cũng sẽ ở trước mặt Tiếu Lang oán giận người khác lợi hại, ví dụ như những người có thể làm chỉ một việc mà chuyên chú hơn mười tiếng, trả giá toàn thân toàn tâm không thèm nghỉ ngơi.
Đương nhiên trong lòng Tiếu Lang nghĩ như vậy, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Cậu chỉ là một bên 'đau trứng' (hâm mộ) một bên ngầm vui vẻ (kiêu ngạo) mà chấp nhận khen ngợi của Dụ Niên đối với Vương Mân. Có gì làm cho người ta cao hứng bằng việc khen ngợi người yêu của mình chứ?
"A, Dụ Niên." Trong lòng Tiếu Lang nóng lên, đột nhiên hỏi, "Ông tìm được anh trai của mình chưa?" "??" Dụ Niên không hiểu.
"..." A, quên mất chuyện Dụ Niên muốn tìm anh trai là Vương Mân nói cho mình biết! 囧!
Xong rồi xong rồi, lúc này ấn tượng của Vương Mân trong lòng Dụ Niên nhất định là tuột dốc không phanh rồi, ai cũng không ngờ một Vương Mân 'thần bí' như vậy lại là một tên miệng rộng... A a a, anh em thật có lỗi với anh!!
Dụ Niên kịp phản ứng, buồn bã nói: "Cậu ấy nói cho ông biết à..."
Tiếu Lang cho rằng cậu giận, khẩn trương không chịu được vội vã giải thích: "Thực xin lỗi, ảnh chỉ nói cho một mình tui biết hà, ảnh không phải là loại người tùy tiện nói lung tung, ông, ông đừng tức giận mà!"
"Cũng không phải chuyện lớn gì." Dụ Niên điều chỉnh tốt tâm tình, bình tĩnh nói: "Tui đã nhìn ra được. Có thể gặp được, tự nhiên sẽ gặp thôi. Nếu không gặp được, cũng phải tự mà sống tốt cuộc sống của mình."
"Đúng vậy đúng vậy! Ông nói rất đúng! Đừng biến anh của ông trở thành áp lực cho bản thân, cái đó, kỳ thật chúng ta đều là bạn bè, chỉ cần ông xem tui là anh em, có gì cần giúp, cứ nói một tiếng, anh em cho dù có vượt lửa qua sông cũng giúp ông!" Tiếu Lang bắt chước khẩu khí của Vu Trí Chí, vỗ ngực rất chi là hào khí mà nói.
Dụ Niên: "Tui chỉ là có chút buồn bực, mấy chuyện như vậy, vẫn là ít người biết càng tốt thôi."
"..." A a ~ Ông quả nhiên vẫn tức giận Vương Mân tiết lộ chuyện này cho tui nghe phải không? TAT
Tiếu Lang vốn dĩ còn muốn đem chuyện mình từng bảo Dương Gia Dược giả mạo làm anh trai cậu viết thư nói cho Dụ Niên biết, nhưng nghe xong những lời này của Dụ Niên, liền cường ngạnh nuốt chân tướng này vào bụng, thầm nghĩ nhất định phải mang theo bí mật này xuống mộ phần luôn, lần tới gặp Dương Gia Dược cũng phải căn dặn trước mới được!
Tiếu Lang: "Ông hiện tại đang ở đâu? Ký túc xá sao?"
Dụ Niên: "Ừ."
Tiếu Lang: "Tui cũng ở ký túc xá, ông muốn tới trường của tui chơi không?"
Dụ Niên: "Được đó."
Tiếu Lang: "Trong ký túc xá của tui có điều hòa, ông có thể lại đây ngủ, bọn họ đều không ở đây!" Thành công nói sang chuyện khác rồi ~ Ya!
Dụ Niên: "Ở thì không cần đâu, tui sợ ở chỗ ông ngủ lại một đêm, trở về ký túc xá không có điều hòa lại không quen."
Tiếu Lang: "Vậy tui lại chỗ ông ở nhé? Tui ngủ trên giường anh tui, buổi tối cùng tâm sự một chút cũng được."
Dụ Niên bật cười: "Tui xem là ông đang nhớ anh trai mình đi."
Tiếu Lang: "..."
Mùa hè Bắc Kinh thật nóng.
Vạn vật dưới ánh nắng gắt gao mà héo rũ, gốc liễu thật to ở trong góc sân trường cũng buông mình ủ rũ, lá cây bị phơi nắng đến mức úa vàng, hơi nước bốc lên không trung trong nháy mắt đã bị thiêu đốt sạch sẽ.
Tiếu lang không muốn nhìn thấy Tầm Lâm (sợ bản thân sẽ xông lên bảo cậu ta trả tiền lại), liền đến chỗ Dụ Niên ngủ, nhưng ở trong ký túc xá của cậu mới được nửa tiếng đã cả người đầy mồ hôi, không khỏi chửi bản thân tự chuốc lấy cực khổ, không có điều hòa quả thực không thể sống mà!
"Tui cở áo, ông không để ý chứ?" Tiếu Lang hỏi.
Dụ Niên: "Không sao, lúc Mục Đào ở đây cũng thường xuyên ở trần mà."
Tiếu Lang cởi áo ra, phơi cánh tay ở trong ký túc xá lúc ẩn lúc hiện, hận không thể lột luôn cả quần lót ra. Quay đầu nhìn Dụ Niên, thấy cậu vẫn đang mặc T-shirt, "Ông không nóng à?"
Dụ Niên: "Quen rồi."
Tiếu Lang chồm qua chọt chọt vào cánh tay của cậu, không dính, còn có chút lạnh lẽo: "Phắc, ông là động vật máu lạnh à! Trời nóng muốn chết mà cánh tay vẫn lạnh!"
Dụ Niên cười cậu: "Là bản thân ông quen với việc có điều hòa thôi."
Tiếu Lang chịu không nổi, lại chạy đi tắm nước lạnh, còn cầm một cái bình phun sương, rót đầy nước, cách năm phút lại xịt một vòng lên người, như vậy quạt điện thổi tới trên người mình mới có cảm giác lạnh.
Buổi tối chưa đến chín giờ, Dụ Niên liền muốn đi ngủ.
"Ngủ sớm như vậy à?"
Dụ Niên nói: "Ngày mai có thể rời giường sớm một chút, thời tiết tương đối mát mẻ."
Bản thân Tiếu Lang chỉ mang theo một bộ đề ôn thi tiếng Anh cấp sáu, trong hoàn cảnh này căn bản làm không vô! Lại không có máy tính để chơi, chỉ có thể ngủ theo Dụ Niên.
Tiếu Lang nói: "Sáng mai ông dậy thì gọi tui một tiếng."
Dụ Niên: "Được." Tiếu Lang cảm thấy rất kỳ quái, cũng thực mới lạ, người như Dụ Niên trong đám sinh viên tuyệt đối là chủng loại hi hữu!
Trước khi ngủ lại nằm trên giường hàn huyên trong chốc lát, bởi vì người hai người cùng nhận thức là Vương Mân, cho nên đề tài cứ không tự chủ được mà rơi vào người cậu.
Tiếu Lang nhanh mồm nhanh miệng chỉ chốc lát sau đã bại lộ toàn bộ khuyết điểm của Vương Mân, ví dụ như Vương Mân bị bệnh sạch sẽ, Vương Mân thỉnh thoảng cũng lên cơn, Vương Mân làm nũng, vân vẫn và mây mây.
Tuy rằng cậu nói đều là 'nói xấu', nhưng Dụ Niên vẫn rất hâm mộ, hai người này tình cảm thật tốt, có thể có một nam sinh trong mắt người khác vừa thật thà lại cứng đầu làm nũng với một nam sinh khác sao?
Người có thể nhìn thấy những đặc điểm này trên người Vương Mân, nói vậy hẳn cũng là người khiến cậu cực kỳ tín nhiệm...
Dụ Niên không thường biểu đạt ý tưởng nội tâm của mình, nhưng không có nghĩa là cậu không có ý tưởng.
Tiếu Lang vốn cho rằng Dụ Niên là một người ít lời thiếu ngữ, bình thường nói chuyện phiếm cũng phải nhìn tâm tình của cậu, tâm tình tốt thì nhiều thêm vài câu, tâm tình không tốt chính là cái hũ nút, lại không ngờ rằng bản thân đã hoàn toàn lý giải sai mất rồi!
Dụ Niên đã muốn tán gẫu, sẽ có thể nói rất nhiều, hơn nữa còn thực lý tính, việc nói ra cũng rất có đạo lý.
Chỉ là ở loại trường học như Khoa Đại hay Kinh Đại này, nhân tài vô số, có rất ít người sẽ nghiêm túc nghe một người nào đó nói, cơ hồi mỗi người đều sẽ biến việc nói chuyện phiếm thành một hồi tranh luận, dùng tài ăn nói để thể hiện bản thân, người thắng thì làm vua.
Tiếu Lang lại không giống, ngay từ đầu cậu đã đem bản thân ở trình độ dưới cả sinh viên Khoa Đại lẫn Kinh Đại, cảm thấy bạn học so với mình đều trâu bò hơn nhiều, cho nên người khác mà nói, cậu sẽ rất khiêm tốn lắng nghe, vẻ mặt nghiêm túc, hoặc là đầy sùng bái.
Cứ như vậy, cậu có thể rất dễ dàng phát hiện ưu điểm trên người kẻ khác, cũng xem nhẹ khuyết điểm của họ.
Dụ Niên không phải là loại mọt sách 'không để ý đến chuyện bên ngoài, không nhìn sắc mặt người khác' như Nhạc Bách Kiêu, cậu rất tinh tế, hơn nữa còn mẫn cảm hơn người bình thường.
Dụ Niên thẳng thắn nói cho Tiếu Lang biết hết những lần Vương Mân trợ giúp mình.
Ví dụ như vừa vào học kỳ, có cơ hội cùng nhau ăn cơm, Vương Mân sẽ thường lặng lẽ mà giúp cậu trả tiền. Muốn mua sách gì, cũng sẽ giúp cậu mua một bộ, lại không bao giờ mở miệng đòi tiền sách, mỗi lần đều là Dụ Niên chủ động trả lại, còn được thối lại tiền lẻ.
Lý do và ý tốt của Vương Mân Dụ Niên đều biết, không phải cậu không biết báo đáp, mà là có những thứ không thể đặt lên bàn cân mà cân đo đong đếm.
Vương Mân tôn trọng cậu, cho nên cậu cũng hợp lý mà đáp lại tôn trọng của Vương Mân.
...
Dụ Niên nói, Tiếu Lang, ông phải biết quý trọng tình cảm của Vương Mân đối với mình.
Cậu không nói tương lai sẽ báo đáp Vương Mân như thế nào, cũng không nói cho dù đổi góc độ khác, cậu cũng sẽ làm như vậy. (Ý là 'nếu Dụ Niên là Tiếu Lang thì cũng sẽ quý trọng Vương Mân ý mờ).
Cậu chỉ là thực khách quan mà đứng ở góc độ của một người ngoài, kể lại một mặt của Vương Mân, sau đó nói cho người mà Vương Mân quan tâm, phải biết quý trọng người anh trai này. Đây chính là hồi báo tốt nhất cậu dành cho Vương Mân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com