Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 36. Mọi thứ hỗn loạn

/36/. Mọi thứ hỗn loạn.

Dương Gia Dược đè trên thân thể Dụ Niên, nhỏ giọng kề sát vào lỗ tai cậu nói: "Sao cậu lại nhỏ như vậy..."

Dụ Niên gần như nằm trên bàn bida, cánh tay dùng một chút lực, 'bốp' một tiếng, sau đó quả bi đỏ lên tiếng trả lời lọt vào lỗ, Tiếu Lang kinh ngạc kêu lên thành tiếng: "Bắn trúng rồi!" Đây là quả bi đầu tiên Dụ Niên bắn trúng, hơn nữa còn lọt lỗ!

Dụ Niên đỏ hồng cả cổ hỏi Dương Gia Dược: "Chỗ nào nhỏ?"

Dương Gia Dược lui một bước, hỏi này đáp kia: "Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy."

Dụ Niên lại luyện tập một lúc, Tiếu Lang liền la hét muốn chơi thêm ván nữa, bảo Dụ Niên quen thuộc kỹ thuật ngay trong lúc chơi.

Một đối hai, Dương Gia Dược một cơ, Tiếu Lang và Dụ Niên đều đánh một cơ. Đánh hai ván, hai người Tiếu Lang vẫn là thất bại.

Vì thế Dương Gia Dược lại đề nghị bản thân sau khi phát bi sẽ không đánh nữa, Dụ Niên và Tiếu Lang phát bi xong lại có thể tiếp tục, như vậy đánh một ván, mới vất vả xem như có chút cân bằng.

Tiếu Lang uể oải nói: "Trạng thái của tui hôm nay không được tốt, anh tui có ở đây, tui mới có cảm xúc."

"À..." Dương Gia Dược híp mắt nhìn quả bi trên bàn, anh đánh giá góc độ, nhắm bắn, lưu loát đẩy cơ một cái, cuối cùng một quả bi liền lọt lỗ.

Anh đứng thẳng dậy nói: "Lần sau gọi anh trai nhóc cùng ra chơi." Tiếu Lang nói: "Được!"

...

Một mùa hè trôi qua, Tiếu Lang đã thật sự quen với việc không có điều hòa của Kinh Đại. Bất quá cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nguyên nhất lớn nhất khiến cậu có thể kiên trì tới cùng là 'giường của Vương Mân'.

Hạ tuần tháng Tám nhiệt độ không khí dần dần cao lên, có những ngày lên đến bốn mươi độ.

Tiếu Lang nóng đến không chịu nổi, lao xuống lầu đến quầy bán đồ ăn vặt mua kem que ăn, lúc ấy phổ biến một loại kem tên là 'Blue love', một tệ một cây.

Tiếu Lang mua một cây, dọc theo con đường nhỏ trở về, mới hai ba cái đã giải quyết xong, vì thế cậu lại đi ngược trở lại mua thêm hai cây, sau khi nhanh chóng giải quyết, Tiếu Lang liếm liếm cái que, hồi tưởng lại hương cùng cảm giác mát lạnh vừa rồi khi từng ngụm từng ngụm cắn xuống, quả thực là thấm vào ruột gan!

Ăn kem thật giống như bị nghiện vậy, dừng lại đã cảm thấy khó chịu, hận không thể một hơi ăn đến đã thèm!

Tiếu Lang vuốt vuốt mười tệ còn lại trong túi, đắn đo suy nghĩ một hồi, xuống lâu mua thêm mười que

kem Blue Love...

Cậu mời Dụ Niên cùng ăn, Dụ Niên vừa thấy đã hoa mắt chóng mặt: "Sao lại mua nhiều như vậy?"

Tiếu Lang cắn một ngụm lớn rồi đáp: "Hạ nhiệt."

Dụ Niên chỉ lấy một cây, còn lại tất cả đều là một mình Tiếu Lang giải quyết, cậu cũng không chê ngán, một cây tiếp một cây, bộ dạng kia được kêu là cực kỳ chuyên chú!

Dụ Niên rất lo lắng cậu ăn đến hỏng bụng, vẫn luôn hỏi cậu 'Không sao chứ', Tiếu Lang vẫy vẫy móng vuốt đáp: "Không có gì không có gì!"

Ăn mãi đến khi yết hầu lẫn bao tử tất cả đều là lạnh buốt, ngay cả đánh rắm cũng là mùi 'Blue Love', Tiếu Lang mới cảm thấy đã ghiền!

Buổi tối gọi điện thoại cho Vương Mân, Tiếu Lang lập tức khoe khoang chiến tích vinh quang một mình một hơi ăn mười hai cây kem!

Vương Mân lại có cùng phản ứng như Dụ Niên: "Đồ ngốc, sẽ không ăn đến hỏng bụng chứ?"

Tiếu Lang: "Không đâu, đừng lo lắng mà!"

"Anh đang ở nhà có điều hòa nè." Vương Mân cười cười, nói: "Còn có hồng trà lạnh nữa."

Tiếu Lang vừa nghe, cảm thấy Vương Mân phá lệ thiếu đánh, mắng vài câu, liền cúp điện thoại đi ngủ.

Chứa một bụng 'Blue Love' đi ngủ, đến nửa đêm thì bỗng nhiên mắc tiểu, Tiếu Lang đi vệ sinh xong, tiếp tục ngủ, còn chưa hoàn toàn ngủ lại, bụng đã bắt đầu phát ra tiếng vang ục ục.

Tiếu Lang mơ mơ màng màng nghĩ, chuyện gì đây, hông lẽ đói bụng?

Đang hồ nghi, chỉ cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, sau đó phía sau đột nhiên có thứ gì đó muốn

ra...

Tiếu Lang khó chịu xuống giường đến WC...

Toilet ở Kinh Đại là loại toilet công cộng, hai bên hành lang, nửa đêm khuya khoắt, lại là ngày nghỉ, toàn bộ lầu ký túc xá chưa được mấy người, Tiếu Lang lập tức thanh tỉnh bảy tám phần, liền có chút nghĩ mà thấy sợ.

Vừa ngồi xổm xuống, chợt nghe 'phẹt phẹt' một tiếng, thanh âm nước chảy ra... Đi xong rồi...

Tiếu Lang nhanh chóng vệ sinh xong rồi trở về ký túc xá, nằm được không quá năm phút, bụng lại kêu lên, Tiếu Lang kinh hãi, không phải là thật sự ăn hỏng bụng rồi chứ?

Nhịn đến cực hạn, Tiếu Lang kiên trì xuống giường, lúc này khi đi đến WC, trên hành lang còn vang lên tiếng bước đi 'cộp cộp cộp cộp', Tiếu Lang sợ đến mức run rẩy, ngồi xổm xuống đi xong rồi kéo quần lót lên chạy về ký túc xá, tổng cộng bất quả chỉ nửa phút.

Dụ Niên bị thanh âm ra ra vào vào của Tiếu Lang đánh thứ, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiếu Lang mang théo tiếng khóc nức nở đáp: "Tiêu chảy." Còn bị dọa sợ nữa...!

Dụ Niên: "..."

Sau đó Dụ Niên cũng đi cùng, Tiếu Lang lại trèo xuống giường, lần thứ 10 đi vào WC, đi đến mức cúc hoa cũng phát đau, so với lần trước Vương Mân 'tiến vào' đau hơn không biết bao nhiêu lần!

Tiếu Lang vẻ mặt đau khổ, ôm bụng, khó chịu vô cùng, hối hận chỉ vì nhất thời xúc động mà ăn nhiều kem như vậy.

Dụ Niên nói: "Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu không đến bệnh viện đi."

Tiếu Lang không muốn đi, bị bác sĩ biết cậu đường đường là sinh viên Khoa Đại là vì ăn 12 cây kem mà bị tiêu chảy, mặt mũi chắc chắn mất hết... A a a!

Dụ Niên: "Ông xem ông đổ mồ hôi lạnh quá trời kìa."

Toàn thân Tiếu Lang không tự giác được mà run rẩy, cảm thấy có chút lạnh.

Dụ Niên: "Ông mà tiếp tục như vậy sẽ bị mất nước, sau đó sẽ lên cơn sốc, sẽ chết đó."

Sẽ, chết!! Người nào đó kinh hãi...

Tiếu Lang: "Tui nhịn lại! Không đi nữa..."

Dụ Niên: "Ông nhịn không phải lại đau bụng nữa sao? Đến bệnh viên đi, tui đi cùng với ông."

Tiếu Lang: "A a, trước gọi điện thoại cho anh của tui hỏi một chút đi..."

Dụ Niên: "..."

Rạng sáng ba giờ nhận được điện thoại, Vương Mân còn nghĩ rằng Tiếu Lang đang đùa dai, nhưng trong điện thoại lại nghe được thanh âm của Dụ Niên.

"Vương Mân, cậu ở đây có thuốc trị tiêu chảy không, Tiếu Lang sắp chịu không được rồi!"

Vương Mân lập tức giật mình tỉnh táo, hỏi tình huống cụ thể: "Tiêu chảy hơn mười lần? Uống thuốc vô dụng thôi! Một lúc nữa nếu ngừng không được, hai người nhanh chóng đến bệnh viện ở phụ cận Kinh

Đại khám gấp đi."

Dụ Niên: "Ừ, tôi cũng cảm thấy nên làm như vậy."

Vương Mân: "Cậu bảo Tiếu Lang nghe điện thoại, em ấy tỉnh táo hẳn chưa?"

Dụ Niên nhét di động vào trong tay Tiếu Lang, Tiếu Lang hữu khí vô lực gọi một tiếng: "Anh..."

Vừa nghe đến giọng điệu có chút làm nũng của Tiếu Lang, Vương Mân liền lo lắng, hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh cậu.

"Anh đây, Tiểu Tiểu, bảo Dụ Niên cùng em đi khám ngay đi, anh sẽ đến ngay thôi, biết không?"

"Ừm..." Những khi yếu ớt, bỗng nhiên đặc biệt tưởng nhớ cậu, nhớ đên mức ngay cả đau đớn trên người cũng nhiều lên vài lần.

"Anh, anh nhanh trở về đi." Tiêu Lang ỉu xìu nói.

"... Được." Vương Mân dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhanh đến bệnh viện đi, ngoan."

"Anh đừng ngủ, lát nữa em lại điện thoại cho anh."

Vương Mân: "Ừ, không ngủ, anh ngủ không được."

Dụ Niên nghe Tiếu Lang nói, trong lòng vô cùng hâm mộ. Hâm mộ Tiếu Lang tùy hứng thẳng thắn, hâm mộ Tiếu Lang có thể không kiêng nể gì mà tức giận hoặc làm nũng với Vương Mân.

Bản thân vĩnh viễn cũng không thể giống được như Tiếu Lang, bởi vì qua nhiều năm như vậy, cậu sống một mình lâu đến mức đã quen với việc phải kiên cường...

Tiếu Lang cho rằng Vương Mân đáp ứng nhanh chóng trở về, ít nhất cũng phải chờ ba bốn ngày, không ngờ chỉ tới ngày hôm sau đã thấy đến rồi! Điều này làm cho Tiếu Lang và Dụ Niên đều thực khiếp sợ.

Lúc nhận được điện thoại, Tiếu Lang đang ở bệnh viện truyền nước lần thứ hai, Vương Mân đã trực tiếp từ sân bay chạy đến.

Ở phòng truyền dịch tìm được Tiếu Lang sắc mặt có chút trắng bệch, câu đầu tiên của Vương Mân là hỏi: "Không sao chứ?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Tiếu Lang cầm lấy tay Vương Mân, chăm chú nhìn cậu không chuyển mắt, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn. "Sao anh đến đây rồi?"

Mãi đến khi chạm được vào người này, Vương Mân mới bắt đầu yên tâm. Tuy rằng chỉ là tiêu chảy, căn bản không phải việc kinh khủng gì, chẳng qua bản thân lại vẫn lo lắng hoảng sợ mà gấp gáp trở về, "Không phải em bảo anh tới sao."

Tiếu Lang nhăn mặt nói: "Em chỉ là nói thế thôi..."

Vương Mân: "Vốn đã định ngày kia trở về, không nói cho em biết, cho em chút kinh hỉ, lại không ngờ trước đó hai ngày, đã bị 12 cây kem của em khẩn cấp gọi trở về!"

Tiếu Lang: "..."

Vương Mân nhìn Dụ Niên nói cảm ơn: "Tên này thực phiền toái phải không, ở với cậu mấy ngày nay, vất vả cậu rồi."

Dụ Niên nói: "Đều là bạn bè, chuyện nên làm thôi."

"Nhìn em xem." Vương Mân liếc sang Tiếu Lang, "So với người ta còn lớn hơn, lại y như một đứa nhóc!"

Dụ Niên lại nói: "Như vậy rốt tốt."

Tiếu Lang không phục mà trừng Vương Mân, nghĩ thầm rằng em ở trước mặt anh là một đứa nhóc, nhưng em ở trước mặt người khác lại là một người đàn ông đội trời đạp đất!

Giữa Vương Mân và Tiếu Lang chính là, anh nói xấu em một câu, em sẽ đáp lại anh mười câu.

Dụ Niên ở bên cạnh lắng nghe, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến tay Tiếu Lang và Vương Mân vẫn đang nắm chặt --

Hai nam sinh thong thường hẳn sẽ không nắm tay nhau đâu nhỉ? Kề vai sát cánh ngược lại rất bình thường, chẳng qua nếu nắm chặt như vậy, cảm giác hơi kỳ quái...

"Một lúc nữa cùng nhau ăn cơm đi?" Vương Mân nói với Dụ Niên: "Tôi mời."

Dụ Niên muốn nói, anh em hai người khó được lúc gặp mặt, tôi sẽ không vào giúp vui đâu.

Chẳng qua nếu như vậy liền có vẻ có chút khách khí, huống chi thời gian dài như vậy không gặp mặt, cho dù là bạn học bình thường, cùng nhau đi ăn cơm cũng rất bình thường.

Nhưng vì sao trong lòng cậu luôn luôn có loại ảo giác mình đang làm bóng đèn...?

Hơn nữa vừa mở miệng định cự tuyệt, Tiếu Lang đã la hét muốn phải cảm tạ Dụ Niên hai ngày qua vất vả cần cù làm bạn với mình, ngữ khí kia vẻ mặt kia, rất có khí thế cậu không thể không đi.

Dụ Niên chỉ đành phải đáp ứng.

Ba người cùng đi ăn, giữa bữa ăn Tiếu Lang rất nhiệt tình giới thiệu về đồ ăn ở quê mình cho Dụ Niên nghe, bởi vì C thị cách Thượng Hải rất gần, cho nên khẩu vị thức ăn cũng khá tương tự.

Dụ Niên cảm giác tâm tình của Tiếu Lang cùng với vẻ vui vẻ bình thường của cậu có chút không giống nhau, hôm nay tựa hồ cậu còn mang theo một loại cảm giác như đang ngâm mình trong mật ngọt, phát ra từ tận nội tâm, cuốn hút người khác.

Vương Mân cũng có chút khác biệt so với trong ấn tượng của Dụ Niên, cậu chưa bao giờ biết người luôn trầm mặc ít lời kia cũng có lúc nói chuyện nhiều như vậy, tựa như chỉ có Tiếu Lang mới biết làm như thế nào mới có thể mở ra máy hát của Vương Mân, khiến Vương Mân trổ hết khả năng ngôn ngữ hài hước của mình...

Sauk hi ăn xong Vương Mân đi trả tiền, Dụ Niên vào toilet, khi trở về, thấy Vương Mân đã thanh toán tiền xong rồi quay trở lại.

Tay cậu khoát trên vai Tiếu Lang, nghiêng đầu nhìn Tiếu Lang, tựa như đang ôm đối phương vào trong ngực. Tiếu Lang cười, không biết đang nói cái gì, Vương Mân cũng cười, sau đó... Tiếu Lang rất nhanh chồm qua, hôn lên gương mặt Vương Mân một cái.

...

Tim Dụ Niên kịch liệt nhảy lên, bước chân đứng sựng lại không biết là nên đi về phía trước hay là lui về phía sau.

... Cậu không nhìn lầm chứ, vừa rồi Tiếu Lang hôn Vương Mân?

Tại sao có thể như vậy?! Hai người bọn họ thân mật như vậy đều tập mãi thành thói quen sao?

Dụ Niên thấp thỏm bất an đi đến trước bàn, thấy hai người bọn họ đều đã ngồi thẳng dậy, tay Vương Mân cũng từ trên vai Tiếu Lang buông xuống, tựa như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác của bản thân cậu.

Cậu hồi tưởng lại những chuyện đã qua, nhớ tới lần đầu tiên khi mình gặp mặt Vương Mân, nghe Vương Mân dùng ngữ khí ôn nhu tiếp điện thoại, sau đó nói buổi tối mình không trở lại phòng. Lúc ấy bản thân còn đoán có phải Vương Mân có bạn gái hay không, chẳng qua sau đó dần dần hiểu biết, cậu biết Vương Mân chỉ có một cậu em trai tình cảm rất tốt mà thôi.

Trong ngày thường, mỗi lần Vương Mân đi ra ngoài cũng đều là đi cùng Tiếu Lang, kể cả đối tượng buổi tối Vương Mân thường xuyên gọi điện cũng chỉ có một.

Tình cảm an hem bình thường có thể tốt đến như vậy hay sao? Huống chi hai người bọn họ còn không có quan hệ huyết thống, chỉ là nhận nhau mà thôi.

...

Dụ Niên cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó có chút kỳ quái, hai ngày nay, cậu khó hiểu mà nghĩ đến một màn Tiếu Lang hôn Vương Mân kia.

Nếu Tiếu Lang là nữ, hoặc Vương Mân là nữ, hai người bọn họ làm như vậy là hoàn toàn bình thường, nhưng bọn họ đều là nam mà!

Lại nghĩ đến chuyện bình thường giữa nam sinh với nhau, có đi khi đùa giỡn cũng sẽ có tiếp xúc thân thể, nhưng loại động tác như hôn môi thế này đều sẽ cảm thấy có chút ghê tởm... Nhưng hai người bọn họ lại không phải là đùa giỡn, động tác của bọn họ cực kỳ tự nhiên, tựa như người nước ngoài khi chào hỏi nhau sẽ hôn lên gò má nhau một cái vậy.

Thế giới quan của Dụ Niên trong lúc vô tình nhìn thấy Tiếu Lang và Vương Mân hôn nhau mà tràn ngập nguy cơ.

Trong từ điển truyền thống đạo đức lại hướng nội của cậu còn chưa có từ ngữ vượt xa chừng mực 'nam nam thân cận' đến như vậy.

Lại không khỏi nghĩ đến trong cổ văn hoặc lịch sử nhắc tới 'tiểu quan', 'long dương chi phích', sau đó liên tưởng đến Mục Đào 'bisexual', hay là, hay là Tiếu Lang và Vương Mân là một đôi?!

Dụ Niên lắc đầu, loại suy đoán này thật sự là rất chấn kinh, cậu lập tức thanh tỉnh trở lại --

Một, Tiếu Lang và Vương Mân chưa bao giờ thẳng thắn với mình về quan hệ của hai người bọn họ, chỉ nói là anh em, nếu không có chứng cứ gì, bản thân không nên hoài nghi; hai là, cho dù như vậy, bọn họ không nói cũng đại biểu cho việc họ không muốn để cho người khác biết, nói ngược lại là bởi vì mình đoán bóng đoán gió, phá hủy trong sạch của bọn họ, thì chính là mình nông cạn.

Dụ Niên rối rắm mà nghĩ, nếu như là mình và 'anh trai' cũng thân mật như thế, sẽ là cảm giác gì?

Người kia khẳng định không phải là Dụ Duyệt, mình và anh họ tình cảm cho dù tốt, cũng sẽ không đến loại trình độ muốn hôn đối phương như thế này.

Nhưng không biết tại sao, trong đầu Dụ Niên lại hiện ra thân ảnh của một người khác --

Nghĩ đến lần ngồi xe của anh trở về Kinh Đại, bản thân cơ hồ ôm anh đến không còn chút khe hở; nghĩ đến trên sân khấu tiệc tối tân niên, anh ôm lấy vai mình mà nói 'Hóa ra cậu tên là Dụ Niên'; nghĩ đến anh và mình ngồi trên ngọn núi giả nói chuyện phiếm mà chảy nước mắt, nghĩ đến anh gọi mình là em trai; nghĩ đến anh dạy mình đánh bida, nhiệt độ thân thể bao phủ trên bên mình... Đúng vậy, anh chính là Dương Gia Dược.

Bên tai ầm vang tựa như có xe lửa chạy qua, Dụ Niên cảm thấy hết thảy đều hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei