Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 39. Bản tình ca cô đơn

/39/. Bản tình ca cô đơn.

Tin tức trao đổi du học vừa ra, chuyện thuê phòng liền không giải quyết được gì.

Bởi vì học kỳ ở Anh khác biệt với trong nước, cuối năm Vương Mân đã phải lên đường, kỳ thi cuối kỳ của học kỳ một năm hai cũng phải thi cho xong trước tiên.

Học kỳ này Vương Mân bận tối mày tối mặt, Tiếu Lang cũng không rảnh rỗi.

Năm thứ hai trong khoa dạy không ít bài chuyên ngành, Tiếu Lang bắt đầu tiếp xúc với chương trình học được xây dựng tổng thể cho ngành Hàng không vũ trụ, nhất thời học đến mất ăn mất ngủ.

Đáng tiếc môn chuyên ngành một tuần cũng chỉ có hai ba tiết, phần lớn thời gian đều là tự học.

Giảng viên dạy xong tiết đã không thấy tăm hơi, tương đối khó tìm. Nếu có vấn đề không hiểu, chỉ có thể cùng bạn học thảo luận giải quyết hoặc là chờ đến khi một lần nữa lên lớp hỏi lại.

Một lần nọ Tiếu Lang gặp phải một đề khó, hỏi người trong ký túc xá một vòng cũng chẳng ai biết, Triệu Bách còn oán giận cậu suy nghĩ quá nhiều, vấn đề cậu hỏi trong tài liệu học còn chưa đề cập đến nữa là!

Tiếu Lang đến thư viện xem rất nhiều sách, bỏ hẳn hai ngày để nghiên cứu chuyện này, ăn không ngon ngủ không yên, buồn bực vô cùng. Trong cơn rối rắm bỗng nhiên nghĩ tới thầy Trầm, nhưng lại không tìm thấy số điện thoại.

Tiếu Lang chấp nhất muốn biết đáp án, lên mạng trường tới lui hỏi bốn năm người, mới biết được phương thức liên lạc của thầy Trầm.

Thầy Trầm nhận được điện thoại của cậu cũng rất bất ngờ, cao hứng cùng cậu trò chuyện nửa tiếng đồng hồ, đối với trạng thái hiện tại của Tiếu Lang tương đối vui mừng vừa lòng.

Tiếu Lang nói ra nghi vấn khiến mình phức tạp mấy ngày nay, không ngờ câu đầu tiên của thầy Trầm đã đi đúng trọng tâm vấn đề, không được một lúc đã giải đáp ra rồi.

Tiếu Lang kích động ngao ngao kêu lên, ở trong điện thoại ngàn tạ vạn tạ, còn hứa hẹn đến kỳ nghỉ đông trở về C thị nhất định sẽ đến thăm thầy Trầm.

Thầy Trầm cười nói, về sau có vấn đề gì chỉ cần gọi điện thoại đến hỏi, thầy không biết, thầy Viên của em sẽ biết.

Thu đi Đông tới, visa của Vương Mân cũng đã có, vé máy bay cũng đã đặt luôn rồi.

Ngày 4 tháng 1 năm sau xuất phát, học kỳ kết thúc vào ngày 10 tháng sáu, gần trọn nửa năm.

Đảo mắt đã đến tháng 12, cách ngày Vương Mân rời đi càng lúc càng gần, Tiếu Lang vừa vui vẻ thay cậu, vừa tự mình yên lặng phiền muộn: Hai người bọn họ cho tới bây giờ còn chưa từng tách ra thời gian dài như vậy!

Qua lễ Giáng sinh, không ít người tổ chức tiệc tiễn đưa Vương Mân và Dụ Niên, đầu tiên chính là bạn học cùng khoa, tiếp theo là bạn bè trong hội sinh viên của Dụ Niên và bạn trong đội bóng rổ của Vương Mân, tiếp nữa là thành viên ký túc xá 218.

Ký túc xá bốn người, lập tức đi hết một nửa, Mục Đào lại thường xuyên không có ở phòng, học kỳ sau Tề Huy Thành liền hoàn toàn trở thành một mình một phòng.

Nhiều tiệc liên hoan như vậy, duy nhất không có Tiếu Lang góp mặt giúp vui. Cố tình cả hai đương sự cậu đều biết, chỉ có thể gọi cả hai người bọn họ đi ra ăn một bữa, lấy danh nghĩa 'bạn bè'.

Nhưng Vương Mân lo lắng cứ như vậy Dụ Niên sẽ có vẻ giống bóng đèn, dù sao lúc cậu và Tiếu Lang ở cùng một chỗ chung quy sẽ bất tri bất giác mà trở nên thân mật.

Tiếu Lang buồn rầu nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, nếu không em gọi học trưởng đi cùng nhé?"

Vương Mân: "Học trưởng nào, người họ Dương kia sao?"

Tiếu Lang: "Ừm, anh ấy và Du Niên bình thường giao tình cũng không tệ, chẳng qua chưa gặp anh thôi, lần trước còn nói gọi anh cùng nhau chơi đánh bida nữa đó, đáng tiếc anh bận quá."

Vương Mân: "Cũng được, đi ra làm quen một chút."

Tiếu Lang liền gọi điện thoại của Dương Gia Dược, nghe thanh âm ồn ào đầu bên kia của đối phương, tiếng nhạc vang vọng, trong điện thoại nghe có chút chói tai.

Dương Gia Dược lớn tiếng hô một tiếng 'Chờ chút', qua hơn mười giây, mới an tĩnh lại, Tiếu Lang hỏi:

"Đang ở đâu, sao mà ồn dữ vậy!"

Dương Gia Dược cười khẽ: "KTV, có chuyện gì không?"

"Ây da, ngài còn biết ca hát nữa sao!" Tiếu Lang nói chuyện mình muốn làm tiệc tiễn đưa Vương Mân và Dụ Niên cho anh biết, hỏi anh có thể đến tham dự hay không.

"Ngày 4 tháng 1 phải đi rồi? Đầu bên kia điện thoại Dương Gia Dược buồn bực nghĩ, tên nhóc Dụ Niên này sao còn không tự nói cho mình biết!

Tiếu Lang: "Đến được không? Thuận tiện giới thiệu anh của tui cho anh làm quen."

"Được, đã sớm muốn gặp 'anh trai' bảo bối kia của cậu rồi!" Dương Gia Dược đặc biệt nhấn mạnh ngữ điệu của chữ 'anh trai', ngữ khí mang theo ý cười trêu chọc.

Buổi tối ngày 2 tháng 1, bốn người gặp mặt.

Vương Mân và Dương Gia Dược đều mặc chính trang, hai người kia còn cực kỳ trang trọng mà bắt tay nhau, y như là mấy người lãnh đạo còn cúi người chào hỏi rồi nói mấy câu kinh ngữ 'Kính ngưỡng đã lâu' vân vân...

Dụ Niên mặc thường phục kỳ quái nhìn hai người bọn họ, Tiếu Lang hai tay đút trong túi quần, cũng cảm thấy có chút buồn bực.

Vương Mân như vậy còn có thể hiểu được, sao Dương Gia Dược cũng nghiêm túc như vậy chứ?

Bốn người ăn lẩu uyên ương, Dụ Niên và Dương Gia Dược hai người thích ăn cay ngồi cùng một bên, Tiếu Lang và Vương Mân ngồi ở đối diện.

Gọi bia, Dụ Niên nói cậu không uống rượu, Dương Gia Dược giả vờ không nghe rót cho cậu đầy một ly, nói: "Đến, trước uống một ly, cầu chúc hai người thuận buồm xuôi gió."

Tiếu Lang: "Phi cơ ngược gió tương đối an toàn hơn, thuận gió sẽ rơi xuống."

Mọi người: "..."

Dương Gia Dược: "... Lên đường bình an!"

Cụng ly, Dương Gia Dược một hơi uống cạn, Dụ Niên cau mày uống một nửa, Dương Gia Dược nghiêng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm quơ quơ cái ly không của mình, ánh mắt ý bảo cậu 'thiệt không thú vị'.

Dụ Niên kiên trì uống hết toàn bộ, cổ cũng bắt đầu ửng hồng.

Nồi nước lẩu màu đỏ tươi đã bắt đầu sôi lên ùng ục, Dương Gia Dược thả các loại rau xanh vào nấu, Tiếu Lang cũng khẩn cấp bưng một đĩa thịt cừu đông lạnh lên, từng đợt từng đợt thả hết vào.

(*) Giải thích một chút, loại nồi lẩu này sẽ chia thành nhiều ngăn, tùy theo người ăn có thích cay hay không sẽ bỏ vào ngăn của mình. Mấy bạn nào đi ăn lẩu bên Ba Con Cừu hẳn cũng biết hen ^^ Ở đây Dương Gia Dược thả rau vào phần lẩu cay cho anh ý và Dụ Niên, còn Tiếu Lang cùng Vương Mân thì ăn phần không cay, và thế là Tiếu tham ăn thả hết thịt vào nồi.

"A." Vương Mân muốn ngăn cản cũng không kịp, "Sao lại thả nhiều như vậy, nước lẩu không cay này phải nấu từ từ."

Tiếu Lang: "..."

Dụ Niên uống xong một ly rượu liền có chút choáng váng, tư duy so với bình thường đã chậm hơn nửa nhịp.

Rau xanh của Dương Gia Dược gặp nước nóng vài giây liền chính, anh không tự mình ăn, mà lại tiếp tục rót rượu cho Dụ Niên, "Rượu cũng đã uống rồi, uống nhiều thêm mấy lần cũng sẽ không sợ." Dụ Niên: "Tôi không có..."

"Ầy, không sợ vì sao lại không chịu uống." Dương Gia Dược cắt ngang cậu, "Đừng có đùn đùn đẩy đẩy nữa, có phải nữ sinh đâu chứ, con trai không biết uống rượu sẽ bị người ta cười đó!" Nói xong, lại gắp hai miếng thịt ba chỉ, nhúng vào nồi lẩu vài giây liền thả vào trong chén Dụ Niên: "Ăn một chút lót dạ sẽ khó bị say hơn."

Vương Mân bất động thanh sắc quan sát hai người bọn họ, cậu thấy ánh mắt Dương Gia Dược nhìn Dụ Niên, rõ ràng không chỉ là bạn bè bình thường...

Hơn nữa hai người kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy, bộ dạng có chút giống nha!

Tiếu Lang đôi mắt trông mong nhìn nồi nước lẩu cục diện đáng buồn trước mặt: Vì cái quái gì thịt của mềnh còn chưa chín a a a!

"Hành lý thu thập xong hết chưa?" Dương Gia Dược nhìn Dụ Niên.

Dụ Niên gật đầu: "Gần xong hết rồi."

Dương Gia Dược nói: "May mắn có hai người các cậu cùng đi, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau, đến bên kia nhớ báo tin cho tôi."

Dụ Niên: "Cũng có phải là trẻ con đâu, đừng lo lắng."

Dương Gia Dược nói: "Ở trước mặt tôi không cần thiết giả làm người lớn." Nói xong bật cười, "Thật không biết cậu có phải là nghé mới sinh nên không sợ cọp hay không, năm đó lúc tôi đến nước Mỹ trao đổi du học, đúng là sợ muốn chết!"

Dụ Niên: "Anh cũng đã từng đi du học à? Khi nào vậy"

Dương Gia Dược: "Nghỉ hè năm nhất, cậu khi đó còn chưa tới Bắc Kinh đâu."

Dụ Niên: "Nước Mỹ được không?"

Dương Gia Dược: "Tôi cảm thấy tốt hơn so với ở đây, còn nghĩ đến đó học thạc sĩ nữa đó."

Vương Mân: "Anh trao đổi du học ở trường nào?"

Dương Gia Dược báo cái tên, ngữ khí Vương Mân bình thản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một chút khâm phục: "Lợi hại, tôi nghe nói trường kia rất nổi danh về chuyên ngành báo chí và quảng cáo."

"Cậu cũng biết à..." Dương Gia Dược nói, người bình thường khi trao đổi với người khác về chuyện đến Mỹ du học, đại đa số chỉ chú ý đến Harvard, Yale, Princeton. Trường đại học tổng hợp kia mà anh đến trao đổi du học không nổi tiếng được như vậy, nhưng trong ngành lĩnh vực báo chí lại là đứng đầu.

Vương Mân cùng anh tán gẫu về chuyen ngành của mình, nói không nhiều lắm, lại chỉ vài câu đã đánh trúng trọng tâm, Dương Gia Dược bắt đầu cảm thấy Vương Mân lợi hại, anh biết đối phương là thật sự hiểu được, hoàn toàn khác biệt với những người chỉ biết mấy điểm da lông đã tự kiêu thổi phồng lên.

Dụ Niên ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe hai người nói chuyện, vì mình 'không biết' cảm thấy có chút buồn bực.

Nếu cậu cũng có thể giống như Vương Mân cùng Dương Gia Dược nói mấy chuyện này thì tốt rồi, bộ dáng Dương Gia Dược nghiêm túc thật sự rất mê người.

Nồi nước lẩu không cay của Tiếu Lang rốt cục bắt đầu sôi trào, cậu vui vẻ gắp thịt dê ra, hết sức chuyên chú mà chấm tương ăn.

Vương Mân và Dương Gia Dược tựa hồ là hận vì gặp nhau quá muộn, nói rất nhiều chuyện, cũng uống nhiều rượu.

Mãi đến khi Vương Mân đến giới hạn rồi, cậu mới thực lý trì mà thoái thác không thể uống thêm nữa, sẽ say. Ngữ khí cự tuyệt không cho người ta từ chối.

Dương Gia Dược lại càng thêm tán thưởng Vương Mân, sinh viên ở tuổi này, rất ít người có được tự chủ như vậy.

Anh cũng không miễn cưỡng, thực khách khí nói: "Là tôi quá cao hứng, rượu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, lần sau lại cùng nhau đi uống nhé." (*) Gặp tri kỷ thì uống ngàn chén vẫn thấy thiếu.

Vương Mân cười đồng ý.

"Các cậu mấy giờ bay?" Dương Gia Dược hỏi.

Vương Mân nói: "Rạng sáng, cho nên tối ngày mai liền phải đến sân bay."

Dương Gia Dược: "Vậy lần này thật đúng là tiễn biệt luôn rồi, may quá, hôm nay để tôi mời đi."

Tiếu Lang vội la lên: "Tui mời, tui mời! Đã nói để tui mời mà!"

Dương Gia Dược nhướng mày, muốn lấy thân phận học trưởng ra đè cậu, chỉ thấy Vương Mân ôn hòa nhìn Tiếu Lang nói: "Được, anh cho em cơ hội biểu hiện một lần." Tiếu Lang khẽ hừ một tiếng, ánh mắt cong cong mỉm cười.

Tim Dương Gia Dược đột nhiên nhảy dựng lên, khi nhìn lại, loại cảm giác ái muội này đã không còn.

...

Dụ Niên ngồi bên cạnh uống rượu giải sầu, từng ngụm từng ngụm, bất tri bất giác mà uống nhiều quá.

Cậu cảm thấy bản thân có chút gì đó không ổn, nhưng cũng không quá say, cậu cứ như vậy an tĩnh ngồi đó, muốn dùng lực ý chí chống đỡ từng đợt choáng váng trước mắt, sau đó nghe thanh âm Dương Gia Dược trầm bổng vang ở bên tai, hoặc cao hoặc thấp.

Bọn họ đang nói đến Wall Street gì đó, quảng cáo tuyên truyền, hiệu quả và lợi ích kinh tế, quy hoạch sự nghiệp, hợp tác...

Một câu trước còn nghe được rành mạch, giây tiếp theo đã quên mất bọn họ đang nói cái gì.

Ăn lẩu xong, bốn người bước ra khỏi cửa hàng.

Gió đêm rét lạnh thổi vào người, Dụ Niên rùng mình một cái.

Cậu nghe Dương Gia Dược nói đi KTV hát, Tiếu Lang cảm thấy đề nghị này rất hay, những ngày như thế này nên đi hát hò một chút, phát tiết cảm xúc không nỡ của mình.

Tiếu Lang muốn đi, Vương Mân dĩ nhiên đi cùng, Dương Gia Dược hỏi ý của Dụ Niên, Dụ Niên nhìn ánh mắt từ khi nhận thức đến giờ chưa bao giờ ngừng phóng điện của đối phương, bỗng nhiên cười nói:

"Được."

Trả lời dứt khoát như vậy thực không phù hợp với tác phong của Dụ Niên, nhưng Dương Gia Dược bị tươi cười đột nhiên tràn ra của Dụ Niên hấp dẫn đến tinh thần lung lay... Nhóc con này, thật sự là trưởng thành rồi, mặt mày phân minh, rất giống 'người kia'.

Trong phòng KTV nho nhỏ chỉ có hai ngọn đèn, xoay tròn trên đỉnh đầu, hoa cả mắt, trên màn ảnh hiển thị tuần hoàn tin tức khởi động máy, gợi ý một vài ca khúc, đều là mấy bài lưu hành gần đây.

Tiếu Lang tựa vào màn hình lựa chọn tìm bài <Hi bá bá> của ban nhạc Hoa Nhi, Vương Mân ngồi phía sau cậu, nghiêng đầu cùng cậu tìm.

Hai người dựa vào rất gần, nhưng bởi vì trong phòng ngọn đèn khá u ám, tư thế như vậy lại có vẻ hết sức tự nhiên.

Bóng tối là một thức rất tốt, Dụ Niên chằm chằm nhìn bóng dáng của Vương Mân và Tiếu Lang mà nghĩ.

Đột nhiên có một cánh tay thoáng qua trước mắt mình, sau đó Dươg Gia Dược ngồi xuống.

Đùi hai người dán vào nhau, khoảng cách gần đến mức trái tim Dụ Niên cơ hồ muốn nhảy ra.

"Làm sao vậy, say rồi?" Tháy Dụ Niên chậm rãi quay đầu lại, Dương Gia Dược thu tay về.

Dụ Niên vẫn còn chút lý trí, cậu đáp: "Tàm tạm, có chút chóng mặt, uống nhiều vài lần thì tốt rồi." Cậu đang nói dối, cậu hiện tại rất choáng, rất muốn ngủ, nhưng cậu không muốn làm mọi người mất hứng.

Nếu cậu đi rồi, Dương Gia Dược sẽ trở thành bóng đèn của Vương Mân và Tiếu Lang.

Cậu cũng không muốn đi, bởi vì cậu thích ở nơi có Dương Gia Dược.

Nhạc dạo quen thuộc của 'Hi bá bá' vang lên, Tiếu Lang cầm lấy micro bắt đầu rống lên 'hey hey', hát xong một đoạn động kinh đó, Vương Mân lập tức hát tiếp, hát đoạn ca từ bình thường kia, hai người phối hợp đến hoàn mỹ vô khuyết.

Dương Gia Dược nghe xong cảm thấy buồn cười, thật sự không thể tưởng tượng một Vương Mân đứng đắn sẽ cùng Tiếu Lang hát ca khúc hoan thoát như vậy.

Anh chọn mấy ca khúc mình quen thuộc, ngồi xuống hỏi Dụ Niên muốn hát bài gì, anh giúp cho cậu chọn.

Dụ Niên nói: "Tôi không biết hát, tôi nghe mọi người hát là được rồi."

Dương Gia Dược nói: "Cái gì cũng không biết? < của Châu Hoa Kiện hẳn phải biết chứ."

Dụ Niên nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lại lắc đầu. Bài hát đó cậu biết, giai điệu cực kỳ quen thuộc, mỗi một lần tốt nghiệp, sẽ luôn có người mở máy phát bài này, chẳng qua cậu không muốn hát.

Dương Gia Dược: "Được rồi, chút nữa tôi sẽ hát cùng cậu."

Tiếu Lang cái tên 'thích đoạt mic' lại ca hát không tốt này mượn mấy phần say rượu, một hơi rống đến 5 bài, có một nữa lại quên lời, toàn ư ử cho qua, cuối cùng bị Vương Mân đoạt lại micro đưa cho Dương Gia Dược.

Dương Gia Dược hát < của Trần Dịch Tấn, câu đầu tiên khiến cho Tiếu Lang đang nóng nảy lập tức an tĩnh lại.

Không thể không thừa nhận, thanh âm của anh có một loại ma lực khiến người ta say mê --

"Nếu hai chữ kia không run rẩy, anh sẽ không phát hiện, anh khó chịu..."

Khống chế âm điệu chính xác, tình cảm chân thành tha thiết, gần như hoàn mỹ.

Hát đến điệp khúc, Tiếu Lang lắc lắc sa chùy (*) ngao ngao khen ngợi, xem ra Dương Gia Dược thật đúng là toàn tài, phát thanh dẫn chương trình diễn thiết ca hát mọi thứ đều lành nghề!

Từng bài từng bài thay phiên nhau hát, ngay cả Dụ Niên cũng bị Tiếu Lang giật dây hát theo vài câu, nhưng mỗi lần Tiếu Lang vừa mở miệng, thanh âm của Dụ Niên đã hoàn toàn bị át mất.

Bài tiếp theo là < của Lâm Chí Huyền, Dương Gia Dược một phen ôm lấy bả vai Dụ Niên, nói: "Anh trai hát với nhóc!"

Dụ Niên vô lực dựa vào người Dương Gia Dược, nghĩ thầm rằng, nếu anh ấy thật sự là anh của mình thì tốt rồi, mình cũng có thể gọi giống như Tiếu Lang gọi Vương Mân vậy, không kiêng nể gì mà gọi anh ấy bằng 'anh'...

"Tôi là người không nắm giữ được ái tình, chỉ mãi trơ mắt nhìn nó lặng lẽ rời xa..." Dương Gia Dược ôm Dụ Niên, vừa hát vừa dùng ánh mắt cổ vũ cậu mở miệng.

Dụ Niên thật cẩn thận nhìn màn hình: "Thế giới này có bao người hạnh phúc, vì sao lại không có tôi..."

Nếu như không có âm nhạc làm nền, nếu như không có Dương Gia Dược ở bên cạnh nhẹ nhàng hòa âm, Dụ Niên thật sự chỉ là đang đọc ca từ mà thôi.

"... Xin đừng yêu đương, để rồi sai lầm luyến tiếc, rồi lại như tôi lặng lẽ hát bài tình ca cho riêng mình..."

"... Một khúc tình ca cô đơn chân tâm, si tâm, thương tâm này, ai đến hát cùng tôi..."

Hết bài, Tiếu Lang và Vương Mân đều vỗ tay khen ngợi, Tiếu Lang lại đi chọn bài, không biết nhìn thấy gì, "A a" kêu to lên, Vương Mân hỏi cậu nhìn thấy cái gì, Tiếu Lang kích động hô: "Anh! Anh! Mau đến xem!"

Vương Mân chạy qua, thấy Tiếu Lang chỉ vào trên màn hình một bài hát mới của Dung Tổ Nhi, tên của bài hát, cư nhiên gọi là <. (Vốn định edit thành Nho Nhỏ, nhưng vì muốn để trung nickname bí mật của Tiếu Lang nên để nguyên)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei