Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 46. Cùng một loại người

/46/. Cùng một loại người.

Lúc này muốn che giấu kinh hoảng của bản thân đã không còn kịp rồi, động tác tắt máy chụp ảnh lúc này đều sẽ trở thành giấu đầu hở đuôi.

Phải nói không thèm để ý sao, không hề gì sao, làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?

Không có khả năng.

Dụ Niên cứng ngắc cả người, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

La Hằng đứng ở phía sau Dụ Niên yên lặng nhìn cậu, một chút cũng không có vẻ gì là khẩn trương.

Dụ Niên giật giật khóe môi, một lúc sao mới nói: "Sao anh lại chụp ảnh tôi."

"Chụp không đẹp sao?" La Hằng hỏi lại một câu, đi vòng qua sôpha, bước đến ngồi xuống bên cạnh Dụ Niên.

Dụ Niên theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút.

La Hằng chẳng chút để ý ngồi xuống, lấy máy chụp ảnh qua, giúp Dụ Niên đè xuống nút tắt.

Trong đầu Dụ Niên loạn thành một mảnh, đứng ngồi khó an, mỗi một tế bào toàn thân đều trở nên cảnh giác.

"Cậu đang suy nghĩ gì?" La Hằng đột nhiên hỏi.

Dụ Niên dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh ta trong chốc lát, do dụ hỏi lại: "Anh là đồng tính luyến ái sao?"

La Hằng bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi gà đáp vịt: "Có đôi khi, tôi thật không biết nên nói cậu là thông minh, hay là trì độn mới đúng."

Dụ Niên: "Có ý gì."

"Có ý gì ư?" La Hăng nhếch môi, bỗng nhiên kề sát vào cậu, "Là ý này." Ngay sau đó, anh ta ngậm lấy môi Dụ Niên.

Trong một giây khi hai đôi môi sắp dán vào nhau, lúc La Hằng có ý đồ càng ép sát đến gần, Dụ Niên sợ hãi giơ tay lên đẩy anh ta ra.

Dụ Niên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cậu dùng lực nâng mu bàn tay chà lau môi mình, cơ hồ mất tiếng mà trừng mắt nhìn La Hằng.

-- Cậu bị một nam sinh hôn, bị một nam sinh hôn...!

La Hằng nói: "Cậu cũng vậy phải không."

Không phải là nghi vấn, cũng không phải đang đề cập vấn đề với đối phương, La Hằng dùng chính là ngữ khí trần thuật.

"Cái, cái gì?" Dụ Niên vừa sợ vừa tức.

"Nếu cậu không phải, vì sao không chấp nhận Văn Hiểu Cầm theo đuổi?" La Hằng một lần nữa tiến tới gần Dụ Niên, "Nếu cậu không phải, vì sao so với việc hẹn hò với nữ sinh, càng thích ở chỗ này của tôi?" Bàn tay bắt lấy bả vai muốn trốn tránh, "Nếu cậu không phải, vì sao khi bị nam sinh tiếp xúc thân thể sẽ bắt đầu trốn tránh?" Tay kia thì giữ chặt cổ tay của cậu, "Nếu cậu không phải, vì sao sau khi phát hiện tôi chụp ảnh cậu, liền trực tiếp hỏi tôi có phải là đồng tính luyến ái hay không, cảnh giác đến như thế..."

Vừa tiến đến gần, thân thể cũng nghiêng về phía trước, không cho đối phương trốn tránh hay lùi bước, "Như vậy, cậu còn phủ nhận bản thân không phải sao?"

"Anh..." Bởi vì khí lực không bì kịp, lại vô pháp phản bác, Dụ Niên thẹn quá thành giận hô to: "Anh câm mồm...!"

Trong mắt La Hằng hiện lên một tia tàn nhẫn, trong chớp mắt này, khiến cho Dụ Niên phát hiện vị học trưởng trước nay luôn đóng vai người tốt này cũng không phải là người chân thật gì cho cam.

Tại thời điểm Dụ Niên tính toán dùng hết khí lực toàn thân để phản kháng, La Hằng lại buông cậu ra.

Lùi người lại, La Hằng chỉnh chỉnh áo của mình, cười như không cười nhìn Dụ Niên, nói: "Cậu sống quá mệt mỏi."

"Anh có ý gì?" Dụ Niên thở dốc, tầm mắt không hề rời khỏi mặt La Hằng, khẩn trương phòng bị mỗi một động tác bất ngờ của anh ta.

La Hằng nói: "Thả lỏng một chút, đến đây, ăn cơm."

Dụ Niên: "..."

Từ không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi lại đột ngột chuyển biến như vậy, Dụ Niên không biết La Hằng muốn làm gì, nhưng mà hiện tại cậu ăn cũng không được, mà không ăn cũng không xong.

Nói thật giờ phút này cậu đối với thức ăn hoàn toàn không chút đói bụng, nhưng không ăn lại có vẻ cố tình gây chuyện.

Có lẽ La Hằng chỉ là đùa giỡn một chút, mà bản thân lại dễ dàng nổi hỏa tức giận như thế?

Nếu còn muốn tiếp tục làm bạn bè, trước mắt vẫn phải ăn cơm thôi... Dụ Niên suy nghĩ một lúc, cầm đũa lên.

La Hằng bảo cậu ăn nhiều một chút, ngữ khí bình thường tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Dụ Niên trong lòng một cỗ khí không chỗ phát tiết, cơm canh cũng trở nên nhạt như nước ốc, trong lòng bất ổn mà suy nghĩ nên làm gì bây giờ.

La Hằng đột nhiên nói: "Hiện tại cậu nhất định là đang nghĩ cậu muốn làm thế nào phải không?" Dụ Niên: "..."

La Hằng: "Nếu tôi thật sự là đồng tính luyến ái, cậu sẽ cách tôi rất xa, tránh né tôi, tị hiềm tôi, chờ khi cậu về nước, sẽ cắt đứt toàn bộ liên hệ với tôi, từ nay về sau không còn lui tới; nếu tôi không phải là đồng tính luyến ái, cậu phỏng chừng sẽ cảm thấy thực xấu hổ, bởi vì vừa rồi tôi hôn cậu khiến cậu ám ảnh, cậu sẽ lại một lần nữa đánh giá nhân cách và nhân phẩm của tôi, sẽ bởi vì tôi chụp nhiều ảnh của cậu như vậy mà cảm thấy tôi biến thái, một khi hoài nghi, liền mất đi tín nhiệm, một khi không còn tín nhiệm, sẽ lặp tức xa lánh, cũng đồng dạng với không còn lui tới..." La Hằng nói một hơi dài, hỏi lại:

"Phải vậy không?"

Dụ Niên không lên tiếng đáp lời, nhưng La Hằng đều đã nói ra những gì cậu đang nghĩ.

"Cho nên, vô luận thế nào, tôi với cậu, đều không thể làm bạn bè nữa sao?" Khi La Hằng nói câu này, ngữ khí mới có chút mất tự nhiên, thậm chí mang theo vài phần tức giận.

"Không phải..." Dụ Niên theo thốt ra.

Kỳ thật nếu lấy góc độ bạn bè mà xem xét, La Hằng là một lựa chọn rất tốt.

Anh hài hước nhiệt tình, bác học đa tài, hiểu ý người, phong độ nhẹ nhàng, có chí hướng có mục tiêu, cũng có tinh thần cầu tiến... Một người như vậy, nếu có thể trở thành bạn bè của anh, tương đương với việc làm tăng giá trị con người của mình lên.

Huống chi, nếu như không xảy ra chuyện ảnh chụp hôm nay kéo theo một loạt chuyện, một người bạn như La Hằng thật không thể xoi mói được.

La Hằng nghe Dụ Niên trả lời, không giận mà còn cười nói: "Vậy cậu nói đi, 'không phải' là như thế nào."

Dụ Niên cau mày, một hồi lâu mới nói: "Anh có thể trả lời tôi trước một chuyện hay không?"

La Hằng khinh thường cười: "Cậu muốn hỏi tôi có phải đồng tính luyến ái hay không?"

Dụ Niên lắc đầu, hỏi: "Vì sao anh lại chụp ảnh tôi?"

La Hằng không trực tiếp trả lời, mà lại cầm máy ảnh ra mở lên, lật xem, chậm rãi nói: "Cậu chụp hình lên nhìn rất đẹp, nếu một mình cậu đứng đó, cho dù là ai giơ máy chụp ảnh lên, cũng sẽ nhắm vào cậu, đều sẽ không tự chủ mà muốn chụp cậu, cậu đứng ở chỗ nào nơi đó chính là phong cảnh, cậu không biết

sao..."

Dụ Niên: "..."

La Hằng gần như si mê nhìn vào thiếu niên trong ảnh chụp, "Cậu không biết, người như cậu sẽ có bao nhiêu người thích, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu liền thích cậu..."

La Hằng cười gượng hai tiếng, lại tiếp tục nói: "Tôi lúc tôi hai mươi tuổi, chưa bao giờ có rung động trước một người nữ sinh nào, người đầu tiên khiến tôi động tâm lại là một chàng trai, cậu nói xem tôi có phải là đồng tính luyến ai hay không?"

Dụ Niên: "..."

La Hằng: "Biết không, có một loại nam sinh, bọn họ vừa sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, bộ dáng tốt, thành tích tốt, thể dục cũng tốt, cái gì cũng là ưu tú nhất. Bởi vì từ nhỏ sinh hoạt trong cảnh đầy đủ vô lo, cho nên bọn họ đối với bản thân càng thêm đã tốt lại càng muốn tốt hơn, vẻ ngoài, trang phục, ngôn hành cử chỉ, tất cả mọi thú, bọn họ đều theo đuổi sự hoàn mỹ, ưu tú, tự tin..."

"Bọn họ không cam lòng với việc bị ái tình trói buộc tự do, mãi đến khi bên cạnh đã không còn người khác phái nào đủ ưu tú có thể xứng đôi với mình, nếu một người đã ưu tú đến cảnh giới này, sẽ đặt đại đa số sự chú ý ở trên người của đối thủ cạnh tranh hoặc là bạn bè, mà những người đó cũng không phải dạng hạng người hời hợt, dần dà, bọn họ sẽ dễ dàng bị những ưu điểm của đối phương hấp dẫn, sau đó sinh ra hảo cảm."

"Ở Kinh Đại, những người trâu bò như thế không ít, trong đó có đến tám chính người tính hướng có vấn đề, hoặc là nói, bọn họ không có tính hướng. Bọn họ đều rất tự kỷ, thậm chí là ích kỷ, haha..." La Hằng cười khổ, nhìn chằm chằm bức ảnh chụp hiển thị trong máy ảnh...

Đó là vẻ mặt nghiêng của Dụ Niên đang đứng trên cầu Waterloo, cánh tay cậu đặt trên lan can cầu, tư thế hơi hơi cúi người xuống.

Tầm mắt của cậu thỉnh thoảng nhìn về phương xa, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng thân ảnh đơn bạc cùng ánh mắt u buồn có thể hút lấy tâm người khác.

Cậu nhìn như yếu ớt, lại vô cùng cứng cỏi. Mâu thuẫn như thế, lại hài hòa như thế...

Cậu tựa như một cơn gió, ai cũng không bắt được, cậu cũng không dừng lại vì bất cứ kẻ nào. (Edit tới đây làm nhớ tới Okita Souji trong Kaze Hikaru ~ =v=)

"Cậu không biết, trong cái vòng lẩn quần này cậu nổi tiếng như thế nào, bọn họ đều nói, cậu và chúng tôi, là cùng một loại người." La Hằng nhẹ giọng nói.

Dụ Niên từ kinh hãi đã chuyển thành hoảng sợ, khiến cậu sợ hãi không phải là La Hằng, mà là những lời La Hằng nói.

Không phải, không phải!... Cậu muốn lớn tiếng phản bác, lại bi câu tiếp theo của La Hằng làm cho kinh hoảng đến chân tay luống cuống --

"Bao gồm cả Phùng Phong, Dung Quân Khiêm cậu nhìn thấy lần trước khi tụ hội, bọn họ đều là vậy, còn có người bạn học cùng cậu đến đây trao đổi, Vương gì đó, cậu ta cũng vậy."

Không, tôi và các người không giống, không, tôi là bình thường...

Linh hồn không ngừng kêu gào phản bác, yết hầu lại tự như bị bóp nghẹn, không thể phát ra một chút âm thanh nào.

La Hằng nhìn sắc mặt không quá dễ nhìn của Dụ Niên, nói: "Chúng ta không phải không bình thường, mà là chúng ta theo chủ nghĩa hoàn mỹ quá mức, chúng ta sẽ bị hấp dẫn bởi bất cứ người tốt đẹp, ưu tú nào, do đó không còn để mắt đến giới tính của đối phương nữa. Bởi vì tốt đẹp, chúng ta sẽ hướng tới, sẽ hâm mộ, sẽ cảm thấy những khuyết điểm nho nhỏ của đối phương cũng trở nên đáng yêu, cảm giác tựa như thích, thậm chí là yêu... Người thường cảm thấy không xứng cho nên sẽ lặng yên tôn sùng, nhìn lên cao mà ngưỡng vọng, chúng ta lại cho rằng bản thân có đầy đủ điều kiện để theo đuổi, cho dù không có, chúng ta cũng sẽ tự mình tạo ra để xứng đôi với người kia..."

Đầu óc Dụ Niên ầm ầm vang lên, hiện ra khuôn mặt của vài người.

"Cao thu chung quy vẫn là độc lai độc vãng!" Dụ Duyệt tám tuổi đứng ở trước mặt mình, không ai sánh bằng mà tuôn ra những lời này, muốn Dụ Niên đừng có mãi đi theo mình nữa.

"Anh sẽ tới thăm em, cũng sẽ viết thư cho em, bất quá nếu thi cuối kỳ em không đạt hạng nhất lớn, thì đừng mơ tới." Dụ Duyệt chín tuổi nói xong câu đó, cùng bác gái rời đi. Từ đó đến giờ đã là mười năm, Dụ Niên cho tới bây giờ chưa bao giờ xếp hạng nhì trong lớp.

...

"Ông rất lợi hại, anh của tui cũng rất lợi hại, tui muốn học tập hai người!" Thiếu niên cười rộ lên sẽ làm người ta vui vẻ theo kia, thiếu niên một hơi ăn mười hai cây kem, lúc ở trong bệnh viện gọi điện thoại cho Vương Mân làm nũng, cậu nói: "Không có Vương Mân, tui cũng không đậu được Khoa Đại."

...

"Em ấy là quan trọng nhất, so với ba mẹ còn quan trọng hơn." Vương Mân chưa bao giờ nói nhiều trước mặt người khác lại chân thành nói, "Em ấy chỉ thuộc về tui, tui cũng thuộc về em ấy, bọn này sẽ không tách ra."

...

Còn có A Tư xuất hiện trong quán bar Queen lóng lánh ánh đèn, bản thân đã từng cảm thấy, nếu anh không phải là một người đàn ông hoàn mỹ, vậy chính là một diễn viên hoàn mỹ.

Dương Gia Dượt dào dạt tự tin trên bục diễn thuyết, một người mặc một thân đồ trắng đi đến bên cạnh mình, ôm lấy bả vai mình, ở trước mắt bao người, khẽ kề sát vào tai mình nói: "Hóa ra, cậu tên thật là Dụ Niên."

...

Bản thân lầu đầu tiên đứng trên sân khấu của Kinh Đại, đã từng yên lặng phát thệ -- Nếu em không tìm thấy anh, như vậy em sẽ đứng ở chỗ cao thật cao, để anh tìm đến em.

Sau khi mơ thấy Dụ Duyệt, trên mặt toàn nước mắt giật mình tỉnh dậy, tự nói với bản thân: Trước khi gặp được anh, em sẽ khiến bản thân trở nên ưu tú, ưu tú đủ để đứng bên cạnh anh...

Nhiều đoạn hồi ức như vậy, tựa như một đoạn nhạc violon du dương, vang lên một lần lại một lần trong đầu.

Dụ Niên vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Giờ khắc này, Dụ Niên không phải không thừa nhận sự hướng tới của bản thân đối với tình cảm của Vương Mân và Tiếu Lang, cũng không phải không thừa nhận bản thân muốn tìm thấy Dụ Duyệt đến cỡ nào, không chỉ vì muốn nói chuyện trong nhà cho anh biết, mà bởi vì cứ hâm mộ mãi như thế đã trở thành thói quen -- Tìm được anh ấy, vì chứng minh bản thân rất tốt, bản thân thi đậu Kinh Đại, bản thân có tư cách làm em trai của anh ấy...

Cùng với, không phải không thừa nhận, tình cảm đối với Dương Gia Dược...

"Bày tỏ với đàn ông?" Lần thứ hai gặp mặt, ở trong quán rượu anh đã trêu chọc mình như vậy, "Như cậu ta tôi có thể suy nghĩ một chút."

"Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" Sau khi mình hỏi xong những lời này, Dương Gia Dược biến mất mấy tháng, lúc gần lúc xa như vậy, là bởi vì có mình cũng được, không có cũng không sao...

Mà lần đó ở trên núi giả tại ven hồ Kinh Đại, anh vừa mới khóc xong đã nói: "Không làm em trai tôi, vậy làm vợ tôi cũng được."

"Đàn ông mà không uống rượu sẽ bị người ta cười!" Anh buộc mình uống rượu xong, sau đó lại tán gẫu với Vương Mân đến hăng say, mình lại vừa choáng đầu vừa xót xa trong lòng, bởi vì tửu lượng và kiến thức không đủ mà âm thầm ảo não.

Trong KTV lại mất mặt vừa nôn vừa khóc, hóa ra, đều bởi vì cảm thấy bản thân không đủ ưu tú.

Nếu ưu tú, anh trai sẽ không thể không tìm thấy. Phải ưu tú, mới có tư cách yêu.

-- Cư như vậy mà cố chấp đem hết toàn bộ nguyên nhân đổ lỗi cho bản thân.

"Anh nói đúng..." Dụ Niên ủ rũ gật đầu, "Chúng ta, là cùng một loại người!" La Hằng nghe đến đây, trong lòng dâng lên vui sướng khó hiểu.

"Nghĩ thoáng thì tốt rồi." Anh vội hỏi, "Khi tôi phát hiện bản thân thích con trai cũng đã từng giãy dụa, cũng cảm thấy sống mệt chết đi được, nhưng nếu nghĩ thoáng hơn thì tốt rồi, cậu xem, hiện tại tôi có thể không kiêng nễ gì mà thưởng thức một người xinh đẹp, một người ưu tú nào đó, tôi cũng không cảm thấy tôi là biến thái, nếu tôi thích ai, tôi sẽ không trốn tránh, giấu diếm, tôi sẽ áp dụng thế tấn công, tôi sẽ làm hết thảy để đối tốt với người đó..."

Dụ Niên yên lặng lắng nghe, không có phản ứng gì lớn.

La Hằng không buông nhìn chằm chằm vào cậu, "Tôi mời cậu ăn cơm, uống nước, cùng cậu đọc sách xem film, là muốn ở chung với cậu nhiều hơn, muốn hiểu cậu nhiều hơn, cũng hy vọng cậu có thể thấu hiểu tôi hơn... Cậu xem, cậu và người bạn học họ Vương kia đều là niên đệ từ Kinh Đại tới đây, tôi lại chỉ đối với cậu như vậy, tối vốn nghĩ cậu sẽ chậm rãi nhận ra được, tôi luôn luôn chờ đợi, mãi đến khi cậu nhìn thấy ảnh tôi chụp cậu..."

"La Hằng." Dụ Niên bỗng nhiên cắt ngang lời anh, nói: "Tôi đều biết."

La Hằng sửng sốt, lại nghe Dụ Niên nói, "Trước đó, tôi chỉ là tự lừa gạt mình, anh đối với tôi đặc biệt tôi đều có thể cảm giác được, tôi cũng rất thưởng thức tính cách cùng tài hoa của anh, chẳng qua..." Nghe được hai chữ 'Chẳng qua' này, La Hằng đột nhiên trở nên khẩn trương.

Năm đó cố gắng học tiếng Anh thật tốt, nhớ rõ có một câu rất nhanh đã đoán được nội dung trong đó, khi bạn cần trong khoảng thời gian ngắn nhất nắm giữ ý tứ biểu đạt chủ yếu của đoạn văn đó, cần phải chú ý từ chuyển tiếp, kiểu như 'But', 'Although', 'Despite'... vân vân, thường thì những gì muốn biểu đạt sau những từ này mới là trọng điểm, mà những gì nói trước đó đều là vô nghĩa.

"Chẳng qua, tôi chỉ xem anh là bạn bè." Dụ Niên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei