Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 48. Em dâu đó nha!

/48/. Em dâu đó nha!

Dương Gia Dược không phải minh tinh, nhưng ở Khoa Đại anh là một người cực kỳ nổi tiếng mà ai cũng biết.

Chủ tịch hội sinh viên học viện Báo chí của Khoa Đại, trưởng ban phát thanh của Khoa Đại, người dẫn chương trình kim bài của Khoa Đại, Hotboy được công nhận tại Khoa Đại.

Vô số hào quang, biến Dương Gia Dược thành một người hoàn toàn nổi tiếng, vô luận anh đi đến đâu, đều có người đến gần, những người này sẽ chào hỏi anh bằng đủ loại danh xưng --

"Hey, Dương Gia Dược!", "Này, Tiểu Dương!", "Chào, Gia Dược!"...

Dương Gia Dược ngoài mặt phong độ nhẹ nhàng mà trò chuyện với bọn họ, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nhớ nổi những người đó tên gọi là gì.

Những người đó được Dương Gia Dược đáp lại, luôn sẽ thực kiêu ngạo khoe khoang với người khác: "Dương Gia Dược là bạn của tui, cậu ấy là như vậy như vậy đó..."

Nhưng mà cho dù Dương Gia Dược biểu hiện khéo đưa đẩy ra sao, mọi người đều biết anh rất bận rộn, bạn không thể lãng phí quá nhiều thời gian của anh, anh chỉ có thể nói với bạn một câu thì đó đã là vinh hạnh của bạn rồi.

Ngày hôm đó, Dương Gia Dược xách ba lô, chậm rãi bước dưới ánh mặt trời xế chiều, ngẫu nhiên không thể tránh khỏi những người muốn đến gần.

Anh mặc một thân áo sơmi đơn giản cùng quần bò màu xám, khí chất mê người, thân hình tiêu sái.

Một buổi chiều như thế, anh thực hy vọng có một người bạn chân chính, ngồi xuống tâm sự, anh đã phiền chết với những người ngoài mặt khách sáo rồi.

Đi tới một lúc, Dương Gia Dược nhìn thấy cách mình chừng 50m phía trước có một đôi tình nhân đang bước tới.

Cô gái eo nhỏ chân dài, dáng người vô cùng tốt, chàng trai mặc đồ màu xanh, mái tóc mềm mại dương quang.

Ở Khoa Đại, rất ít khi nhìn thấy một đôi tình nhân cảnh đẹp ý vui như vậy, vì thế, Dương Gia Dược không khỏi nhìn nhiều thêm một lúc.

Nhìn mãi, anh cảm thấy chàng trai kia có chút giống Tiếu Lang, đang hoài nghi, chợt nghe nam sinh kia bỗng nhiên rống lớn một câu: "A a a, tui cần gì muốn hẹn hò với nữ sinh chứ!"

"..." Dương Gia Dược lập tức có thể kết luận người kia là Tiếu Lang, anh nhận ra được thanh âm của cậu.

Anh rất kinh ngạc Tiếu Lang cư nhiên có bạn gái, tiểu tử có bệnh brother complex (còn gọi là luyến huynh cuồng :v) kia cư nhiên quen bạn gái?

Hai người không biết nói thêm những gì nữa, sau đó đồng thời tay trong tay đi tới căng-tin.

Dương Gia Dược trước giờ cơ hồ chưa từng đến căng-tin, không phải anh ghét bỏ đồ ăn của căng-tin không thể ăn, mà vì thân là một người nổi tiếng, anh sẽ tận lực tránh xuất hiện những nơi có quá nhiều người.

Nhưng bây giờ là buổi chiều, không phải giờ dùng cơm, Dương Gia Dược do dự 2 giây, sau đó yên lặng đi theo.

Không ai nói người nổi tiếng không thể nhiều chuyện...

Lúc Tiếu Lang và nữ sinh kia bước lên bậc thang của căng-tin, Dương Gia Dược sợ hãi than: Là một nữ sinh rất xinh đẹp nha! Cô bé đang theo đuổi Tiếu Lang sao?

Dương Gia Dược bấm di động của Tiếu Lang, nói: "Này, tôi đang ở phía sau cậu nè."

Tiếu Lang quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Dương học trưởng!"

Dương Gia Dược hai ba bước đuổi theo, đánh giá người bạn gái đi bên cạnh cậu một phen, nói: "Giới thiệu một chút đi?"

Ách, vị này chính là... Bạn hồi trung học? Chị họ của Vương Mân? Hay là bạn, bạn gái?

Tiếu Lang đang rối rắm nên giới thiệu như thế nào, Liêu Tư Tinh đã bỏ tay cậu ra, tao nhã mỉm cười nói: "Chào anh, em là bạn đồng hương của Tiếu Lang, tên Liêu Tư Tinh, học chuyên ngành Phát thanh viên tại Trung Truyền, xin hỏi anh là...?"

Tiếu Lang: "..." Giả quá mèn ơi! Mới vừa rồi còn đang bát quái với mình chuyện xấu ở Khoa Đại nữa kìa... Đúng là phụ nữ!

Dương Gia Dược vươn tay, cũng báo tên mình ra.

"À, em có nghe nói tới anh, anh là quán quân giải Mirco vàng năm 0X, ngưỡng mộ đã lâu." Trong giọng nói của Liêu Tư Tinh biểu đạt sự kính ngưỡng rất vừa vặn, tuy rằng cho người khác cảm giác Dương Gia Dược tương đối lợi hại, nhưng cô không chút nào có cảm giác thua kém về khí thế, Tiếu Lang không thể không bội phục sự giáo dục tốt của cô trước mặt 'người ngoài'.

Dương Gia Dược: "Nữ sinh tại 'Trung Truyền' các em mới lợi hại, ai mà không biết trong giới dẫn chương trình của Trung ương, nữ sinh Trung Truyền chiếm nửa bầu trời."

Liêu Tư Tinh: "Ha ha, đâu có, chúng ta tìm chỗ nào tán gẫu nhé?"

Ba người đứng ở cửa căng-tin thật sự rất gây chú ý, Liêu Tư Tinh đã nhận ra tầm mắt của cả đám người đang không ngừng tập trung về phía bọn họ.

Quay đầu đi về hướng bên ngoài trường, Dương Gia Dược dẫn bọn họ đến quán cà phê bên cạnh Khoa

Đại.

Ngắn ngủi nửa giờ, Tiếu Lang cảm thấy bản thân và Liêu Tư Tinh 'diễn giả' đã hoàn toàn trở thành Dương Gia Dược và Liêu Tư Tinh 'làm thật'... Hai người kia tán gẫu đến hăng say, Tiếu Lang trở thành bóng đèn đến thản nhiên tự đắc!

Lúc nữ thần không động kinh vẫn rất có mị lực, nhìn biểu tình tư thái khi cô nói chuyện phiếm, nghe tiếng nói dễ nghe khi cô nói chuyện, thật sự là một loại hưởng thụ...

Hai người cứ ngồi tán gẫu lâu một chút đi, cho đến hết ngày hôm nay hãy chấm dứt, như vậy khổ ải của tui cũng tới hồi kết thúc!

Trong lòng Tiếu Lang âm thầm tính toán, một bên nói bóng nói gió hỏi Dương Gia Dược: "Học trưởng buổi tối anh có bận gì không, nếu không có việc gì thì cùng nhau đi ăn cơm đi, tui mời!"

Dương Gia Dược khó xử nói: "A, thật ngại quá, buổi tối tôi có hẹn rồi."

Tiếu Lang vò đầu: "Tui quên mất anh là người bận rộn, vậy thì không còn biện pháp rồi."

Dương Gia Dược: "Hôm nay nhìn thấy nhóc mi cùng một nữ sinh xinh đẹp như vậy đi cùng nhau, mới tò mò đuổi theo nhìn thử, còn tưởng rằng bạn gái của nhóc nữa chứ..."

"Làm gì có làm gì có!" Tiếu Lang liên tục xua tay: "Không phải không phải đâu!"

Liêu Tư Tinh: "..."

Dương Gia Dược: "Đều nói J tỉnh các cậu toàn mỹ nữ, quả nhiên danh bất hư truyền, ha ha, lần sau có cơ hội tôi mời hai người ăn cơm."

Tiếu Lang chỉ vào Liêu Tư Tinh cười nói, "Mời bạn ấy là được rồi, không cần mời tui đâu."

Liêu Tư Tinh: "..."

Dương Gia Dược: "Đúng rồi, khi nào Vương Mân về nước?"

Tiếu Lang cười tít mắt: "Tháng Sáu này."

Dương Gia Dược hỏi: "Dụ Niên về cùng cậu ta à?"

Tiếu Lang: "Cái này tui cũng không biết, nếu không để tui hỏi lại anh tui một chút?"

Dương Gia Dược khẽ nhíu mi, nói: "Không cần, tôi sẽ tự mình hỏi cậu ấy."

Dương Gia Dược đi rồi, Liêu Tư Tinh ôm mặt bắt đầu mê trai: "Dương Gia Dược thiệt đẹp trai a a, so với ảnh trên mạng còn đẹp hơn gấp trăm lần, y chang kiểu của Kỳ ca! A a a... Chịu không nổi mà!"

"Này..." Tiếu Lang đầu đầy hắc tuyến, vừa rồi ở trước mặt Dương Gia Dược còn là mộ bộ tao nhã thục nữ, sao mà đảo mắt liền biến thành như vậy rồi!

Liêu Tư Tinh kính động đến sáng bừng mắt, Tiếu Lang chọt chọt tay cô: "Đại tỷ, chú ý hình tượng." Liêu Tư Tinh trừng mắt đẹp, Tiếu Lang lập tức rút tay về.

"Dương Gia Dược... Thân cao thể trọng số đo ba vòng chòm sao nhóm máu sở thích." Liêu Tư Tinh rút quyển sổ tay tùy thân đập cái bẹp lên bàn, một tay cầm bút, nghiêm túc nói, "Biết được cái gì toàn bộ khai ra cho tôi!"

Khóe miệng Tiếu Lang run rẩy: "Anh ấy so với Vương Mân cao hơn một chút, có lẽ hơn 185cm, thể trọng tui không biết, nếu không cho bạn số điện thoại của anh ấy, tự bạn gọi cho ảnh nghen?"

"Cậu bị ngốc hả, sao có thể trực tiếp hỏi ảnh chứ!" Liêu Tư Tinh nguýt cậu một cái, nói: "Nếu phụ nữ đều ngốc giống như cậu thì đừng mong tìm được bạn trai!"

Tiếu Lang thực bị đả kích: "Không biết thì hỏi có cái gì không đúng chứ... Ách, hả? Bạn vừa nói cái gì? 'Phụ, phụ nữ' cũng ngốc giống như tui sao?! Tui tui tui là nam mà!!!"

"Ừ." Liêu Tư Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai mình, không chút để ý nói, "Nhưng từ sau khi biết cậu với em trai tôi là một đôi, tôi đã không còn xem cậu là nam sinh nữa." Tiếu Lang: "...!" (=皿=) Sĩ khả sát bất khả nhục!!

"À!" Liêu Tư Tinh bỗng nhiên kề sát vào Tiếu Lang, bày ra một vẻ mặt cười tươi roi rói tuyệt thế vô địch, đôi mắt ngập nước tựa như có điện giật đùng đùng, hàng lông mi thật dài chớp rồi lại chớp.

Tiếu Lang siết chặt nắm tay của mình, tự an ủi: Cô ấy là nữ sinh, bình tĩnh bình tĩnh, là đàn ông thì không nên chấp nhặt với nữ sinh, phải nhịn cô ấy, hô... Hít sâu... Bình tĩnh...

Liêu Tư Tinh cười nói: "Tôi nói cậu á, nam sinh bình thường nhìn tôi ở khoảng cách gần như vậy, nếu không phải ngại ngùng đến mặt đỏ bừng, thì cũng là mê đắm chẳng chút hảo ý, mà cậu đối với mỹ mạo của bổn tiểu thư lại xem như không thấy, còn tự nhiên tức giận, chậc chậc, cậu nói cậu có điểm nào giống với nam sinh bình thường?"

Tiếu Lang: "..." Liêu, Tư, Tinh... Cô đi tìm chết đi!

"Đừng kích động." Liêu Tư Tinh vươn tay che trước mặt mình, sau đó, cô lấy một cái gương dùng để trang điểm to bằng bàn tay ở trong túi mình ra, giơ lên trước mặt Tiếu Lang, nói: "Nhìn gương."

"Làm chi?" Tiếu Lang khó chịu nhìn vào trong gương.

"Cậu nhìn cậu xem." Liêu Tư Tinh nói, "Ngoại trừ hình dáng gương mặt góc cạnh rõ ràng hơn nữ sinh một chút, cằm có chút vết râu hơi xanh, ngũ quan của cậu xem chỗ nào cũng là mỹ nhân, cậu nhìn gương mỗi ngày riết thành quen, đối với vẻ ngoài của nữ sinh cũng không còn cảm giác nữa." Tiếu Lang nhìn chính mình trong gương, lại nhìn Liêu Tư Tinh, rồi lại nhìn mình trương gương... Được rồi, hình như đúng là như vậy, rất dễ nhìn!

Tiếu Lang tự kỷ trong chốc lát, chờ đến khi Liêu Tư Tinh thu hồi gương lại, lửa giận trong lòng cậu lại lần nữa tro tàn cháy lại --

Cái này với việc cô xem tui là nữ sinh có cái mẹ quan hệ gì chứ! Cũng không thể bởi vì bộ dạng tui xinh đẹp cô liền xem tui là phụ nữ chứ?! Cái gì gọi là 'sau khi biết cậu với em trai tôi là một đôi, tôi đã không còn xem cậu là nam sinh nữa'? Lúc tui cùng một chỗ với em cô cũng đã từng 'đè' anh ấy rồi có được hay không hả! Chẳng qua phía sau của em trai cô quá chật tui không thể vào được a, tui phắc ~! Ngao! Ngao!

Nhìn cậu ủy khuất kìa (rõ ràng là tức giận), hốc mắt đều đỏ cả lên...

Liêu Tư Tinh trấn an nói: "Được rồi được rồi ~ Về sau chị đây sẽ xem cậu như là con trai, là nam sinh thì đừng có để ý chuyện vặt như vậy chứ!"

Tiếu Lang: "Ai là chị, đừng có xưng bậy!"

Liêu Tư Tinh buồn cười nói: "Vương Mân là em trai tôi, cậu là em trai Vương Mân, tôi không phải chị

của cậu thì là cái gì, Tiểu, Tiểu?"

"Không được gọi tui là Tiểu Tiểu!" Lông toàn thân của Tiếu Lang đều xù hết cả lên.

Liêu Tư Tinh cười tủm tỉm nói: "Ừa, tôi biết rồi, 'Tiểu Tiểu' chỉ có một mình Vương Mân có thể kêu thôi ~ Đúng không!"

Tiếu Lang rầm rì một tiếng.

"Vậy chúng ta trở lại vấn đề chính, Tiếu Lang." Liêu Tư Tinh híp mắt, tinh quang nơi khóe mắt chợt lóe lên, "Từ năm lớp 11 cậu đoạt em trai tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đó ~!"

Tiếu Lang run lên: "... Bạn với Vương Mân không phải là giả làm người yêu sao?"

Liêu Tư Tinh liếc mắt: "Cho dù là giả, ít nhất nó cũng làm tấm mộc cho tôi, lại nói tiếp, cậu như vậy xem như là bên thứ ba rồi đó!"

Hả? Cái gì? Như vậy liền là bên thứ ba? 囧!

Tiếu Lang khẩn trương bóp bóp ngón tay, hỏi: "Vậy bạn muốn tui phải làm thế nào?"

Liêu Tư Tinh hất hất mái tóc dài, ngữ khí ôn nhu: "Tôi và anh chàng đẹp trai vừa rồi, có thể thành hay không, còn phải dựa vào cậu đó."

Tiếu Lang: "..." Phụ nữ mà trở nên nghiêm túc thì thật sự rất đáng sợ, Dương học trưởng, tui thực xin lỗi anh!

Hai tuần sau, Tiếu Lang biết được Dương Gia Dược cũng sẽ đi đón người, gọi điện thoại cho Liêu Tư

Tinh nói: "Ngày mai Vương Mân về tới rồi, tui với Dương Gia Dược sẽ đi ra sân bay đón, bạn muốn đi cùng không?"

Liêu Tư Tinh nghi hoặc nói: "Dương Gia Dược đi đón ai? Anh ấy với Vương Mân cũng rất quen thuộc sao?"

Tiếu Lang: "Xem như là bạn bè đi, bất quá giao tình giữa ảnh với Dụ Niên cũng không tệ, Dụ Niên là bạn học của Vương Mân, Dương Gia Dược hẳn là đi đón cậu ấy."

Liêu Tư Tinh: "Thì ra là thế, được, ngày mai tôi không có việc, cùng đi đi."

Tiếu Lang: "Tui là đang tính giúp bạn tìm cơ hội đó, cho nên sau đó tách ra hoạt động riêng, đừng có quấy rầy bọn tui!"

Liêu Tư Tinh cười nói: "Biết rồi, cậu nếu thật lòng muốn cùng một chỗ với Vương Mân thì phải biết ngoan ngoãn nịnh nọt tôi, nếu không ông ngoại mà biết liền gây sức ép chết cậu."

Tiếu Lang: "..."

Cúp điện thoại, Liêu Tư Tinh cong khóe miệng cười tà ác: Aizzz, em dâu mình đó nha!

Ngày hôm sau, Tiếu Lang cùng Dương Gia Dược xuất phát từ Khoa Đại, sau đó hội hợp với Liêu Tư Tinh ở ga tàu điện ngầm thông đến sân bay, cùng nhau đi đón người.

Dọc theo đường đi, Liêu Tư Tinh cùng Dương Gia Dược chẳng xem ai ra gì mà rôm rả trò chuyện.

"Nói như vậy, Vương Mân xem như là em trai của em?"

"Dạ, bất quá tuy nói là em trai, tình cảm giữa em với nó còn không tốt bằng nó với Tiếu Lang đâu." Liêu Tư Tinh thần sắc ái muội liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, tiếp tục nói: "Học chung trung học, hai người bọn họ chẳng những ngồi cùng bàn mà còn cùng một phòng ký túc xá, giường cũng là xài chung!"

"Ha ha..." Dương Gia Dược bật cười, tà tà liếc mắt Tiếu Lang nói: "Khó trách tình cảm tốt như vậy, anh trai dài anh trai ngắn, ba câu không rời anh trai cậu ta."

Liêu Tư Tinh: "Ha ha ha..."

Khóe mắt Tiếu Lang run rẩy: Này, hai người có thể đừng nói tới tui hoài như vậy hay không hả!

Dương Gia Dược: "Anh nhớ năm đó lúc tổ chức party đón tân sinh, trong trường có một hoạt động bốc thăm trúng thưởng, Tiếu Lang..."

Liêu Tư Tinh cười nói: "Ha ha, thật đáng yêu!"

Tiếu Lang: "..." Này này này, hai người các người, lấy tui ra làm trò đùa cũng đừng có ngang nhiên nói trước mặt tui vậy chớ!

Rốt cục cũng chịu đựng được lúc đến sân bay, Tiếu Lang bỏ hai người lại chạy nhanh về phía trước, khẩn cấp đi tìm kiếm tin tức máy bay đáp xuống.

...

Trên chuyến bay mã hiệu BA0031 từ Luân Đôn bay về Bắc Kinh --

[Quý vị hành khách kính mến, còn nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến phi trường quốc tế tại thủ đô Bắc Kinh, giờ địa phương tại Bắc Kinh hiện tại đang là buổi sáng 10h30, thời tiết đẹp, nhiệt độ không khí là 88 độ

F...]

"Đến rồi?"

"Còn 30 phút nữa."

Dụ Niên bọc chăn co rụt trên ghế, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng nói: "88 độ F..."

"Tương đương 30 độ C..."

"Nóng quá..."

[Xin mọi người điều chỉnh ghế ngồi, thắt dây an toàn, trước khi máy bay hoàn toàn đáp xuống vui lòng không rời khỏi chỗ ngồi...]

"Cậu không ngủ à?" Dụ Niên ngáp một cái, ngồi thẳng thân thể, sửa lại dây an toàn.

"Ngủ không được." Vương Mân nhìn màn ảnh bản đồ nho nhỏ trước chỗ ngồi, hai giờ trước mũi tên trên đó đã gần chạm đến Bắc Kinh, nhưng chút khoảng cách đó lại dường như vô tận.

Lập tức có thể gặp được Tiếu Lang, nỗi nhớ nhà của Vương Mân trào lên, sao có thể ngủ được chứ!

(Uây, Mân ca, thế rốt cục là anh nhớ nhà hay nhớ Tiểu Tiểu =v=)

Dụ Niên nhìn đồng hồ: "Luân Đôn hiện tại mới rạng sáng 3h30, lại sắp bị lệch múi giờ."

[Ladies and gentlemen, we'll arrive in Beijing... Please return your seat...]

...

Đại sảnh tại cổng chờ.

Dương Gia Dược: "BA0031... Có trên màn ảnh kìa, mười phút sau đáp xuống!"

Tiếu Lang: "Hô, may mắn không bị delay ~! Hắc hắc!"

Liêu Tư Tinh: "Hai người uống cà phê không? Bên kia có tiệm Costa kìa."

Tiếu Lang: "Tui không uống đâu, một lúc nữa Vương Mân liền đi ra rồi, hai người đi đi."

Liêu Tư Tinh: "... Vương Mân ca ca của cậu còn phải đợi máy bay đáp xuống, xếp hàng xuống máy bay, đăng ký nhập cảnh, lấy hành lý xong mới có thể đi ra đó..."

Tiếu Lang sờ sờ mũi: "Vẫn là thôi đi, hai người cứ đi, tui ở chỗ này chờ."

Dương Gia Dược cười, nói với Liêu Tư Tinh: "Đi, chúng ta đi thôi."

Nửa giờ sau, cổng kiểm tra an ninh nhập cảnh --

"Nhìn màn ảnh, Ok, đây là hộ chiếu của cậu, vui lòng giữa lại, hoan nghênh trở về Bắc Kinh." "Cảm ơn."

Đại sảnh tại cổng chờ.

Liêu Tư Tinh: "Tôi đã nói không nhanh như vậy đâu mà..."

Tiếu Lang: "Anh ấy sao còn chưa chịu mở di động ra, có phải ngủ quên trên máy bay luôn rồi! Hỗn đản!"

Dương Gia Dược nhún vai: "Điện thoại Dụ Niên cũng tắt máy." Lại nửa giờ sau.

Tiếu Lang: "Có người đi ra rồi! Thiệt nhiều a! Anh nói bọn họ có thể tìm thấy chúng ta hay không?

Aizzz, có cần giơ tấm bảng viết tên Vương Mân hay không vậy?"

Liêu Tư Tinh: "Như vậy nhìn ngu lắm, không có chuyện nó không tìm thấy cậu đâu, yên tâm đi!"

Tiếu Lang: "... Vương Mân hỗn đản, sao còn chưa khởi động máy nữa!"

Liêu Tư Tinh: "Anh nhìn thấy nhãn dán trên hành lý của những người trước đó là gì, là của British

Airways sao? Hành khách đi chuyến bay của Air France cũng đã đến luôn rồi."

Dương Gia Dược: "Em có vẻ quen thuộc với những thứ này ha, thường xuất ngoại à?"

Liêu Tư Tinh: "Ha ha, trong nhà có không ít thân nhân ở nước ngoài."

Tiếu Lang đu trên rào chắn, chuyên chú nhìn chằm chằm mỗi một người đang kéo theo hành lý đi ra, nhìn những người đó nhận được người thân đang chờ đợi, kích động ôm chầm nhau, rồi rời đi, trong lòng Tiếu Lang lo lắng hô -- Anh, nhanh đi ra cho em!

Tại toilet bên trong sân bay.

Vương Mân: "Cậu còn đứng lên được chứ?"

Dụ Niên: "Còn... còn được."

Vương Mân: "Ngồi trên máy bay hơn mười mấy tiếng, áo sơmi nhăn hết rồi, có muốn đổi cái khác hay không?"

Dụ Niên: "Khụ, so với áo sơmi, cậu có muốn rửa mặt hay không, cạo râu mép một chút, còn có, mắt của cậu thâm quầng kìa."

Vương Mân: "..."

Vừa nhắc nhở Vương Mân, Dụ Niên cũng nhìn vào gương chỉnh chỉnh lại tóc mình, cảm giác hình như có chút lôi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei