Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 56. Tiếp tục thích em/anh

/56/. Tiếp tục thích em/anh.

Dọc theo đường đi Tiếu Lang lái xe đều có chút không yên lòng, cũng may trong nội thành tốc độ lái xe chậm, cũng không xảy ra chuyện gì.

"Chuyện khu dân cư cũ ở bên cạnh quảng trường trung tâm phải phá bỏ và dời đi nơi khác, em biết không?" Vương Mân đột nhiên hỏi.

Tiếu Lang nói: "Có phải cái khu gần cầu Tiểu Thanh hay không? Lúc em học cấp 2 mỗi ngày có đi ngang qua đó."

Vương Mân: "Ừm, khu dân cư nơi ấy vốn là nơi ở của phần lớn các cụ tại C thị, mà mấy năm gần đây xung quanh quảng trường trung tâm quy hoạch lại mấy lần, các cụ vốn dĩ đi ra hai ba bước ra ngoài chính là chợ, là công viên, hiện tại lại biến thành khách sạn kinh doanh, trung tâm thương mại xa xỉ phẩm vây quanh. Dựa theo tổng quy hoạch hóa của C thị, sẽ phá bỏ khu dân cư này để làm khu thương nghiệp, có lợi cho phát triển đô thị, mà các cụ sẽ được dời đến khu Đông tương đối yên tĩnh, nơi ấy có phương tiện công cộng phù hợp, hoàn cảnh tốt, giao thông cũng thuận tiện. Nhưng những người này lại không muốn dọn."

"Vậy sao, trước đó không lâu đi đến phụ cận khu đó lại hoàn toàn không biết." Trong lòng Tiếu Lang rất cao hứng, Vương Mân rất ít khi tán gẫu những đề tài này với cậu, gần như chưa bao giờ để Tiếu Lang lo buồn vì chuyện của mình. Lúc này nghe Vương Mân ngữ khí suy sụp, tựa hồ thật sự vì chuyện này mà buồn rầu, Tiếu Lang dĩ nhiên sẵn lòng giúp Vương Mân suy nghĩ giải quyết vấn đề, mà cho dù cái gì cũng không làm được, nhưng lắng nghe Vương Mân nói hết, hẳn cũng xem là một loại trợ giúp.

Vương Mân cười khổ nói: "Dưới tập đoàn của Vương Gia có một công ty bất động sản, hạng mục cải tạo nhà ở vừa rồi là do công ty nhà anh tiếp nhận. 'Phía trên' liền ném củ khoai lang bỏng tay này cho bọn anh, bảo bọn anh đi giải quyết vấn đề phá bỏ và di dời đi nơi khác .Bọn anh gặp đủ loại kháng nghị, còn có người nói muốn anh cho bọn họ năm trăm vạn mới chịu dọn, nếu không thì miễn bàn. Ha ha, mấy phòng ở ba mươi mấy thước vuông kia, chỗ nào đáng giá tiền như vậy. Đây vốn là ý của cấp trên, dân chúng kháng nghị cũng vô dụng, nhưng nhiều lần làm công tác tư tưởng cho bọn họ, cũng không có hiệu quả gì."

Tiếu Lang: "Ừm, người già đều muốn yên ổn một chỗ, ngại dời đi... Sau đó thì sao?"

Vương Mân: "Đúng vậy, có một số người trong bọn họ đã ở vùng lân cận khu quảng trường trung tâm này hơn nửa đời người. Nhưng bên trên có chỉ tiêu quy hoạch phải hoàn thành, cũng không bởi vì dân chúng không chịu thỏa hiệp mà thay đổi kế hoạch, kéo dài thời gian, 'phía trên' lo lắng, phê bình bọn anh một trận, sau đó bảo bọn anh xuống tay từ những hộ dễ nói chuyện trước, cho bọn họ nhiều phúc lợi tốt hơn người khác, chẳng những bồi thường tiền, còn có thể ưu tiên chọn phòng ở tại khu mới... Như vậy cũng giải quyết được một phần, còn lại đều những người ngoan cố, thấy chỗ tốt không có phần của mình, hóa ra hàng xóm đều đã dọn đi hết, lại càng không chịu nói đạo lý, vừa thấy người đến thuyết phục bọn họ dời nhà đi nơi khác, liền lấy gậy mà đánh, có vài người thậm chí còn mang theo cả dao, rất có khí thế 'giết không được mấy người tôi liền tự sát', cũng không biết vì cái gì bọn họ lại phẫn nộ như

vậy..."

Tiếu Lang: "Đứng ở góc độ dân chúng, nêu là em em sẽ nghĩ, thương nhân nào không muốn kiếm tiền, ai mà nghĩ đến nổi khổ của bọn họ."

Vương Mân: "Có một số việc không thể nào thuận theo ý muốn của tất cả mọi người, cũng đừng nghĩ rằng tất cả mọi người có thể hiểu được mình, trong lòng bọn họ đã nhận định việc phá bỏ tiểu khu và dời đi nơi khác là hại bọn họ, cảm thấy bọn anh chỉ là vì tiền mà thôi, tuyên truyền khắp nơi nói bọn anh lòng dạ hiểm độc, phỉ bang chửi rủa, lời đồn bay đầy trời. Những người đó không biết lấy đâu ra tên và ảnh chụp của anh cả anh, dán lên trung tâm chợ nguyền rủa mười tám đời tổ tông của ảnh..." Tiếu Lang: "..."

Vương Mân: "Nháo loạn đến mức phóng viên cũng kéo đến, nhưng truyền thông tuyệt sẽ không nói là 'phía trên' nói bậy, vì thế bọn anh liền thành bia đỡn đạn cho 'phía trên', gánh chịu toàn bộ tiếng xấu, bởi vì việc này, hiệu quả và lợi nhuận của tập đoàn mấy năm nay không lớn bằng trước đây."

Tiếu Lang thở dài: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, mọi việc không phải đã qua rồi sao."

Vương Mân buồn bã nói: "Có đôi khi nghĩ, tính cách của anh thật sự không thích hợp làm thương nhân."

Tiếu Lang: "Ha ha, thương nhân đều là cáo già mà."

Vương Mân: "Khi còn bé ông nội nói cho anh biết, người xấu so với người tốt còn khó làm, anh còn không tin, hiện tại tin rồi."

Tiếu Lang hiếu kỳ nói: "Ha... Em còn rất muốn nhìn bộ dạng anh làm người xấu sẽ như thế nào."

Vương Mân nhướng mày, nói: "Khoảng đất trống đó, hiện tại đã biến thành con đường kinh doanh khách sạn du lịch."

Tiếu Lang: "Sao?"

Vương Mân: "Không phải muốn thuê khách sạn sao? Đi chỗ đó đi." "..." Quanh co một vòng lớn, hóa ra trọng điểm lại là cái này?

(=皿=) Không ngờ ở tại quê nhà cư nhiên còn đi thuê khách sạn du lịch gì đó...

Kế tiếp là một ngã tư, Tiếu Lang quyết đoán chuyển tay lái, hướng về phía quảng trường trung tâm. (...)

"Thật sự có rất nhiều khách sạn nha!" Tiếu Lang mới lạ nói: "Lần đầu tiên tới đây á."

Vương Mân nói: "Đi phía trước năm trăm mét, đến đó đi."

Không qua vài giây liền chạy đến, Tiếu Lang 'A' lên một tiếng, bên phía tay trái cậu, cư nhiên có một khách sạn tên là 'Tiểu Long Khách Điếm'!

Tiếu Lang kinh ngạc quay đầu lại nhìn Vương Mân, Vương Mân đang cong khóe miệng, vẻ mặt mỉm cười vì kế hoạch thực hiện được.

Tiếu Lang lại nhìn kỹ bảng hiệu một lần nữa, qua một hồi lâu, mới không thể tin mà quay đầu lại, hỏi:

"Là của nhà anh?"

"Không phải." Vương Mân nhìn Tiếu Lang, nói: "Là anh."

Tiếu Lang: "..."

Vương Mân: "Là anh đầu tư, chỉ có một cái này thôi."

Tiếu Lang: "..." (Oa oa oa ~~~)

Mặc dù là 'khách điếm', nhưng chỉ có bên ngoài thoạt nhìn có chút phong cách kiến trúc cổ kính, trang hoàng bên trong đều tương đối hiện đại.

Không biết vì sao, Tiếu Lang cứ cảm thấy khách sạn này cho cậu một loại cảm giác thực quen thuộc, tựa như trước kia đã gặp ở đâu rồi.

Hai người đi đến quầy tiếp tân, Tiếu Lang nhỏ giọng hỏi: "Không phải của anh sao, sao còn phải đăng ký?"

Vương Mân nói: "Nhân viên tiếp tân không biết khách sạn này là do anh đầu tư, bất quá chúng ta trả

tiền, có 80% đều sẽ trở lại túi mình."

Tiếu Lang: "Còn 20% đi đâu?"

"Phát tiền lương cho bọn họ, đóng thuế cho chính phủ, bất quá..." Vương Mân nhận thẻ phòng, có chút đắc ý nho nhỏ cười với Tiếu Lang: "Anh phỏng chừng giám đốc nếu nhìn thấy tên anh đăng ký, sẽ trả lại toàn bộ tiền cho anh."

Tiếu Lang: "..."

Vương Mân thuê một gian phòng phổ thông, bởi vì bọn họ không ngủ qua đêm, phỏng chừng sau khi

'xong việc' sẽ lập tức trở về.

Vừa mới tiến vào phòng không bao lâu, đang định thân thiết, chuông cửa liền vang lên, Tiếu Lang kỳ quái đi ra mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông tây trang giày da đứng ngoài cửa, hỏi: "Là Vương tiểu thiếu gia phải không ạ?"

Vương... tiểu thiếu gia...

Trên đỉnh đầu Tiếu Lang sét đánh cái rầm: =口= Mợ nó lời kịch khiến người ta phun máu trong phim truyền hình cư nhiên xuất hiện rồi!!! (Oa oa oa oa ~~~~)

Vương Mân ý cười tràn đầy mà liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, tựa hồ muốn nói 'Em thấy chưa', sau đó thản nhiên nói với người đàn ông kia: "Giám đốc Lục, vào rồi nói."

Người đàn ông họ Lục cười rực rỡ, vui vẻ ân cần nói: "Mấy tháng trước khách sạn khai trương, nghe Vương phó đổng nói ngài còn đang du học ở Anh quốc, không ngờ hôm nay lại đến đây, sao không báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị đón tiếp?"

Vương Mân: "Tôi chỉ tới xem mà thôi, anh không cần để trong lòng." (Tiếu Lang: Anh, anh thiệt khốc!)

Giám đốc Lục liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, hẳn phải nên khảo sát một chút...Vị này chính là bạn của ngài sao?"

Vương Mân: "À, cậu ấy là em trai tôi."

Giám đốc Lục cười nói: "Lúc trang hoàng bên trong khách sạn, y theo yêu cầu trước đó của ngài mà thiết kế một gian phòng, phong cảnh cùng ánh sáng chỗ đó đều tốt hơn phòng phổ thông nhiều, nghỉ ngơi tiếp khách đều rất thoải mái..."

Vương Mân hỏi Tiếu Lang: "Muốn đi không?"

Tiếu Lang: "Muốn!!"

Vương Mân nói với giám đốc Lục: "Dẫn đường đi, làm phiền anh rồi."

Giám đốc Lục: "Đâu có đâu có! Ngài thật sự là... Nơi này vốn là của ngài mà!"

Tuy gọi là phòng, nhưng không chỉ có mỗi giường và phòng tắm, còn có phòng bếp phòng khách! Ở phòng bếp có tủ lạnh, máy pha cà phê, trong phòng khách có bàn cờ vua, máy chiếu... Giám đốc Lục giới thiệu các loại thiết bị trong phòng, trước khi rời đi còn để lại một cái thẻ phòng, nói: "Thẻ phòng ngài giữ lại, phòng này không cho thuê, lúc nào ngài cũng có thể đến."

(Tiếu Lang trợn mắt há hốc mồm: Mợ ơi còn có phòng chuyên thuộc, anh, anh thật quá khí phách!)

Kéo bức màn ra, trông về phía xa là quảng trường trung tâm, nhìn xuống là toàn cảnh đường phố mới, quả nhiên phong cảnh vô cùng tốt.

Ngay phía dưới là cửa lớn khách sạn, mái cong cổ kính khiến Tiếu Lang lần thứ hai cảm thấy quen thuộc.

"A!" Tiếu Lang đột nhiên nhớ tới, "Tiền sảnh khách sạn này giống cái ngân hàng tư nhân trong game Hiệp Minh kia!"

Năm đó hai người ở hai môn phái khác biệt, địa điểm có thể thường xuyên gặp nhau cũng chỉ có ngân hàng tư nhân này, hai người bọn họ nhận định một NPC để gởi đồ vật, gọi người ta là 'quản gia', rồi thường xuyên lén lút đứng ngốc cùng nhau ở nơi đó, chỉ cần nhìn hình ảnh đối phương thôi cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Cửa lớn Tiểu Long Khách Điếm này, không phải là bộ dáng cái cửa lớn của ngân hàng tư nhân kia trong Hiệp Minh hay sao!

"Ừa." Vương Mân đưa thẻ phòng cho Tiếu Lang, cười nói: "Giấu không được rồi, vốn muốn làm quà sinh nhật hai mươi tuổi cho em."

Tiếu Lang kích động, như bị hăng máu gà, ngao ngao kêu lên cảm động!

Cậu ôm lấy Vương Mân kịch liệt hôn một trận, cái gì cũng nói không nên lời, dùng đôi con ngươi sáng rực nhìn Vương Mân... Hết thảy đều không cần nói.

"Có lẽ có rất nhiều người nói Vương gia bọn anh không tốt, nhưng mặc kệ là cái gì, anh đều cố gắng hết mình để làm việc anh có thể làm. Tiểu Tiểu, anh chỉ muốn cho em biết, anh không phải là một thương nhân không từ thủ đoạn. Có đôi khi cách một thương nhân đạt được tài phú chính là như vậy, tràn ngập chông gai và hắc ám, khiến người ta khinh thường, bị người ta ghen ghét, lưng mang tiếng xấu, nhẫn nhục sống tạm bợ... Nhưng so với làm người xấu, anh càng muốn làm một người tốt hơn. Cho dù anh đã cách cái từ 'người lương thiện' thực xa xôi, nhưng anh vẫn rất cao hứng, có năng lực cho người mình thích, thõa mãn về vật chất..." Vương Mân hôn lên môi Tiếu Lang, ôm thắt lưng cậu nói: "Anh chỉ có những thứ này, anh không biết như vậy có thể khiến em tiếp tục thích anh hay không."

Tiếu Lang im lặng ủ rượu nửa ngày, mới tình thâm ý trọng mà nói ra hai chữ: "Em biết."

Vương Mân: "..."

=口=! Phản ứng theo bản năng... Em biết cái cọng lông! 'Thích' mới là câu trả lời chính xác chứ!!

Tiếu Lang lập tức dùng biểu tình nghiêm túc vả lại khẩn cấp cường điệu bổ sung: "Em, em sẽ tiếp tục thích anh!"

Vương Mân: "..."

Thấy biểu tình không cách nào hình dung của Vương Mân, Tiếu Lang rối rắm... Được rồi, cái gì cũng không cần nói, hành động mới là quan trọng nhất!

Hôn, hôn, hôn lại hôn! Trên tay cũng không chịu thua, sờ sờ, xoa bóp, vuốt vuốt, các loại trêu chọc.

A ha ~ Có phản ứng rồi!

Tiếp tục, cởi quần áo, gặm cắn, đè anh xuống, không cho anh động, một hơi ăn anh luôn, ngao ngao ~

...

Giữ chặt tay em làm chi! Chặt quá! Không có cách khống chế nào khác sao!

Ai ~~~ Đừng đừng!... Ai da! Bị phản công. (...)

A! Bị cắn! Thắt lưng bị nhéo, phía dưới cũng... bị tóm. (>..<)

"A..."

"Ha ha."

Tiếu Lang hồi tưởng, mình lúc đầu nhẹ nhàng mà đáp ứng làm bên thừa nhận như vậy, rốt cục là đúng hay sai.

Cho dù Vương Mân phục vụ thực đúng chỗ, mà bản thân chỉ cần nằm úp sấp hoặc là nằm hưởng thụ là được, ngẫu nhiên chơi cưỡi ngựa cũng thật kích thích; cho dù có đôi khi không thể tránh né việc bị đòi hỏi quá độ, nhưng cũng có khi rất thoải mái, mà nơi nào đó của Vương Mân luôn là thể lực sống, lực thắt lưng và tốc độ cũng là một loại khảo nghiệm... Được rồi ~ Có thì cứ tận hưởng đi, không cần rối rắm quá nhiều!

Cứ như vậy, người nào đó trong một lần tự mình an ủi bản thân, đã mất đi rất nhiều cơ hội.

Buổi tối Tiếu Lang về nhà, đưa số điện thoại di động của Phương Húc cho Tiếu Mông, "Đây là bạn hồi trung học của anh, sau này sẽ là học trưởng của em đó."

Tiếu Mông gởi tin nhắn cho Phương Húc: "Chào Phương học trưởng, em là em trai của Tiếu Lang."

Phương Húc: "Chào nhóc! Anh trai nhóc hôm nay có nói với anh về nhóc, về sau có chuyện cứ tìm anh!"

Tiếu Mông: "A, được, cám ơn anh."

Sau đó thì sao, sẽ không có sau đó, Tiếu Mông và Phương Húc rốt cục chưa từng liên hệ nữa.

Phần chi tiết - Tiểu Long Khách Điếm (Phúc lợi đặc biệt).

Tay Vương Mân từ thắt lưng Tiếu Lang trượt dần xuống, cho đến khi chạm đến bộ vị đã sớm ngẩng đầu giữa hai chân của người nào đó, chỗ kia hơi hơi rung động, phản ứng thực đáng yêu.

Theo ma xát trên tay, vỗ về chơi đùa, trong mắt Tiếu Lang hiện lên một tầng hơi nước, Vương Mân lập tức tiếp tục đè đầu gối cậu hướng ra hai bên.

Tiếu Lang biết cậu muốn đến từ chính diện, hai chân tự nhiên co lên, thuận tiện cho cậu hành động.

Vương Mân lấy gel bôi trơn từ tủ đầu giường ra, Tiếu Lang bỗng nhiên toát ra một câu khiến lần thứ hai khóe miệng cậu run rẩy: "Em còn chưa rửa mông, lúc anh duỗi ngón tay vào có thể sẽ dính phân đó." Vương Mân: "..." (Bảo bối, lúc làm tình có thể đừng nói mấy đề tài làm mất không khí như vậy hay không?)

Cỏ: Ngàn chấm với em luôn Tiểu Tiểu ơi *che mặt* Cũng phải phục Mân ca sát đất, vậy mà còn chịu được =))))))

...

Bởi vì nguyên nhân kỳ dị 'trong cơ thể có thể sẽ có phân', Tiếu Lang mãnh liệt yêu cầu Vương Mân phải đeo bao vào ngón tay rồi mới tiến vào.

Bôi trơn rất thuận lợi, người trước mắt này với Vương Mân mà nói, từ đầu đến cuối đều là sạch sẽ.

Tiếu Lang tri kỷ mà vuốt ve chim nhỏ của Vương Mân đến càng lúc càng cứng, Vương Mân nâng cao thắt lưng của cậu lên, mở rộng cặp mông đầy đặn của cậu, chậm rãi động thân đem dương vật thẳng tắp của mình sáp nhập vào.

Mấy lần kinh nghiệp, Tiếu Lang đã quen với việc bị tiến vào. Cậu cố gắng thả lỏng thân thể, không ngừng hít sâu để tiếp nhận đối phương.

Động tác bị tiến vào cực kỳ tính dục, Tiếu Lang mất thể diện không dám nhìn Vương Mân, nhưng trừ cái này ra còn có một loại khoái cảm khó có thể nói hết thành lời.

Trực tràng nóng bỏng cùng chặt chẽ khiến Vương Mân thoải mái đến thở dài, cậu khống chế lý trí, chậm rãi đưa đẩy. Đợi đến khi hậu huyệt của Tiếu Lang từ từ mềm mại, cậu mới đẩy nhanh tốc độ và gia tăng lực đạo.

Hô hấp của Tiếu Lang càng ngày càng nặng nề, Vương Mân hỏi: "Không sao chứ?"

Tiếu Lang rầm rì một tiếng, không biểu đạt rõ ràng, nhưng biểu tình đã biểu lộ rõ ràng cậu rất hưởng thụ.

Mười lăm phút sau, khoái cảm của Tiếu Lang đã tích lũy được bảy tám phần, cũng có chút khẩn cấp, nhưng đối với Vương Mân mà nói, lúc này mới chỉ là làm nóng người.

Tiếu Lang quấn hai chân quanh eo Vương Mân, chim nhỏ cương cứng cọ xát trên bụng Vương Mân, biểu đạt bản thân hấp tấp nóng nảy.

Vương Mân nửa cọ xát nửa xâm nhập, ngẫu nhiên đâm sâu vào một cái, khiến Tiếu Lang thất thanh kêu thành tiếng, cậu thích bộ dáng không khống chế được đến mức hét lên của đối phương khi bị chính mình tiến vào thật sâu, vừa thống khổ lại dụ hoặc, tràn đầy bất lực lại tín nhiệm, mâu thuẫn lại đầy mỹ cảm.

"Thoải mái không?" Vương Mân hỏi.

"Ưm..." Khóe mắt Tiếu Lang ẩm ướt, duỗi cổ muốn hôn Vương Mân.

Vương Mân cúi xuống ngậm lấy lưỡi cậu, dùng sức hút mút, hạ thân không quên khi nhẹ khi nặng đâm vào rút ra. Kêu rên của Tiếu Lang toàn bộ đều bị Vương Mân ngăn ở trong miệng, tế bào toàn thân đều vì hưng phấn mà run rẩy.

Lần đầu tiên của Tiếu Lang là bị Vương Mân vừa đâm vào vừa dùng tay ma xát đến khi đạt cao trao, trong đầu cậu trống rỗng, khoảng 10 giây kế tiếp sau đó Vương Mân điên cuồng ra vào trong cơ thể mình, sau đó cũng bắn.

Khoái cảm cao trao và bị đâm chọc cực nhanh khiến Tiếu Lang không thể hồi phục tinh thần, chờ thần trí và thể lực khôi phục lại, cậu không biết đủ mà bò lên, muốn càng nhiều thêm.

Vương Mân rút bao cũ ra, đeo bao mới lên, để Tiếu Lang nằm sấp xuống, từ phía sau lưng đi vào. Tư thế thú giao này khiến Tiếu Lang đạt được song trọng kích thích từ tâm lý đến sinh lý, từ đầu đến cuối liên tục hừ hừ rên rỉ.

Lực độ và tốc độ của Vương Mân nắm giữ rất vừa vặn, khiến Tiếu Lang tựa như bị nghiện mà vặn vẹo thân thể, hy vọng cậu nhanh hơn một chút, nhiều hơn chút nữa.

Lần thứ hai làm chừng nửa giờ, Tiếu Lang lại bắn, khi đạt cực khoái thân thể co rút làm hậu huyệt cũng co rút theo khiến Vương Mân gần như vô pháp cầm giữ.

Cậu hít sâu vài hơi, ôm thắt lưng Tiếu Lang, ngừng khoảng nửa phút, chịu đựng cho đến khi nó trôi qua, mới tựa như một cỗ máy đóng cọc mà điên cuồng ra vào, đâm sâu đến mức Tiếu Lang gần như biến thành hình chữ đại dang rộng tay chân nằm lả ra trên giường.

Trong quá trình duy trì ma xát liên tục này Tiếu Lang rất nhanh lại trở nên hưng phấn lần nữa, nhưng bởi vì đã bắn hai lần, 'năng lượng' phục hồi cũng không nhiều lắm.

Lại làm thêm nửa giờ, Tiếu Lang có chút chịu không nổi: "Anh ~~~ Đã được chưa?"

Vương Mân: "Còn chưa đâu."

Tiếu Lang: "...Nhanh một chút, em sắp chịu hết nổi rồi."

Vương Mân đẩy nhanh tốc độ, lại làm trong chốc lát, Tiếu Lang: "Ư, chậm một chút, chịu không nổi." "... (Thật là khó hầu hạ mà!)"

Tiếu Lang mất kiên nhẫn mà giãy dụa, vội la lên nói: "Để cho em làm đi!"

Vương Mân dung túng cậu tùy hứng, để Tiếu Lang khóa ngồi trên người mình, tự mình cử động, nhưng mới di động không được vài cái Tiếu Lang đã không còn thể lực... (Phế sài đã bắn hai lần tổn thương không chịu nổi TAT)

Vương Mân bất đắc dĩ mà cười nói: "Vẫn là để anh làm đi."

Vẫn giữ nguyên tư thế, Vương Mân từ bên dưới hung hăng đâm lên, Tiếu Lang 'A' một tiếng thất thanh, một cái đâm vừa rồi thật sâu đánh thẳng vào tuyến tiền liệt của cậu. Cậu vội vàng ôm cổ Vương Mân, Vương Mân tiếp tục giữ chặt thắt lưng cậu, đỉnh động cực nhanh, Tiếu Lang cảm giác toàn bộ thân mình đều sắp bị làm hỏng rồi...

"Không được, ư... em không được... Anh.... A..."

Cậu tựa như phát điên mà muốn lớn tiếng hét lên, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại ư a nức nở không biết nói cái gì. Nhưng loại thanh âm này lọt vào tai Vương Mân lại không thể nghi ngờ là thuốc kích dục, có thể càng thêm kích thích dục vọng sinh lý của mình...

Kỳ thật, trong tiềm thức của Vương Mân cảm thấy Tiếu Lang rất thích như vậy.

Bị xâm phạm, nhiều lần cầu xin tha thứ, khóc lóc, đâm chọ tựa như phát tiết -- Ái tình kịch liệt lại hoàn mỹ như thế.

Có một cái chớp mắt như vậy, Vương Mân có một loại dục vọng muốn làm người trong ngực mình cho đến chết.

Lại nửa giờ sau, Tiếu Lang đã trải qua cực khoái kéo dài đến mấy phút đồng hồ, trước người cậu đã không bắn ra được gì, lại gắng gượng thật lâu mới chịu mềm xuống, toàn thân vô lực, hậu huyệt chết lặng, đại não trống rỗng.

Ánh mắt cậu ướt sũng, nhìn Vương Mân, muốn nói cũng không nói ra được gì.

Vương Mân cũng không nói lời nào, chỉ là ôn nhu hôn cậu, Tiếu Lang cảm động đến muốn khóc, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác hỗn loạn giữa ủy khuất và hạnh phúc.

Chỗ tốt của làm tình chính là, không cần nói quá nhiều, chỉ cần có thể khiến cho đối phương chân thật cảm nhận được bạn yêu người đó.

Bên lề:

Tâm lý của Phương Húc: Em trai của ông? Con trai thì liên quan quái gì tới tui, cũng không phải là em gái ông.

Tâm lý của Tiếu Mông: Nghe anh trai tui nói anh là nhờ một khối socola đen mà thi đậu Tỉnh Đại? Xí.

Hai năm trước, Vương Mân đưa thanh socola đen thui mà Trần Dư Lâm tặng cho Tiếu Lang chuyển giao cho Phương Húc, học kỳ 2 năm lớp 12 Phương Húc trở thành ngựa ô (*) của cả lớp, thành tích đuổi sát Vương Mân, Nhạc Bách Kiêu và Tiếu Lang, cuối cùng thi tốt nghiệp xong đậu thẳng vào Tỉnh Đại.

(*) Sự bức phá đột biến của một người.

Sau khi thi tốt nghiệp kết thúc, Vương Mân nói chuyện này cho Tiếu Lang nghe, Tiếu Lang nói: "Tuyệt đối là năng lượng của socola đen!"

Vương Mân: "Sâu sắc đồng ý."

(Hai tên này mà dính vào nhau, nếu không đồng thời biến thành tiểu bạch, thì chính là đồng thời phúc hắc...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei