[NTPN] 59. Vô pháp giải thích
/59/. Vô pháp giải thích.
Trên đời này, chuyện cẩu huyết nhất chính là tạm biệt đám bạn học cùng ký túc xá dọn ra ngoài, lại trong tình trạng chẳng chút chuẩn bị phát hiện người đó hóa ra là hàng xóm phòng bên cạnh.
Vương Mân cùng Tiếu Lang vừa mới thu dọn hành lý xong, đang định xuống dưới lầu đi dạo một vòng, vừa mở cửa đã thấy có hai người quen thiệt quen đi ra --
Vương Mân: "Dụ Niên?"
Tiếu Lang: "Dương học trưởng!!!"
Dương Gia Dược: "Hả, sao lại là hai người các cậu?"
Dụ Niên: "..."
Bốn người đều ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng thì biểu tình mỗi người mỗi khác, trạng thái tâm lý cũng khác tuốt.
Vương Mân lập tức nhớ lại chủ cho thuê nhà đã từng đề cập 'Một người trẻ tuổi rất đẹp trai là sinh viên Kinh Đại', người đó chính là Dụ Niên?
Cũng không hẳn là vậy, trước kỳ nghỉ Dụ Niên còn cùng mình ở Luân Đôn, chủ cho thuê nhà lại không phải mới ở đây vào kỳ nghỉ hè này, nói vậy người trẻ tuổi mà anh ta gọi là 'hàng xóm' kia không phải là Dụ Niên, mà là Dương Gia Dược!
Khoa Đại cách nơi này cũng không xa, nói như vậy cũng không sai, Dương Gia Dược đích thật là một người trẻ tuổi đẹp trai, nhưng anh không phải là Kinh Đại mà là Khoa Đại.
Cho nên Dương Gia Dược là hàng xóm của chủ cho thuê nhà, mà chỗ ở bên ngoài của Dụ Niên là ở nhà Dương Gia Dược...?
Tình huống tựa hồ có chút phức tạp, dựa theo bố cục của phòng ở nơi này, đối diện cũng là nhà một phòng ngủ? Vậy hai người bọn họ tựa hồ ở cùng một phòng... Wait!
Vương Mân theo bản năng mà năng cản suy nghĩ lệch khỏi phạm vi quỹ đạo bình thường của mình, dù sao trên thế giới cũng không có nhiều người giống mình như vậy...
Đồng tính luyến ái là số ít, Vương Mân cũng chưa từng tin tưởng vững chắc bản thân là một người thuần đồng tính luyến ái.
(Ý Mân Mân là 'Tôi không phải là đồng tính luyến ái, chẳng qua tôi yêu Tiếu Lang, và Tiếu Lang tình cờ lại là nam' chứ gì? Hiểu quá mờ :v)
Ngắn ngủi vài giây, trong đầu Vương Mân đã suy nghĩ mấy lượt, cuối cùng cho ra phản ứng thích hợp, không chút gợn sóng sợ hãi nói: "Hai người ở đây?" Ngữ khí của cậu thực bình thản, tựa như đang hỏi 'Hai người lại đây chơi bóng à' vậy.
So sánh với Vương Mân tâm tư tinh tế, Dương Gia Dược lại có vẻ mất tự nhiên hơn nhiều, anh là thẳng thắn thành thật 'hàng thật giá thật' mà đáp: "Đúng vậy, hai người cũng ở nơi này?"
Mang theo biểu tình có thể miêu tả là 'vui sướng', Dương Gia Dược tựa như đang cảm khái thế giới thật nhỏ, à không, phải là cái vòng xung quanh trường đại học này thật nhỏ, không lưu ý một chút liền thành hàng xóm!
"Nhưng tôi nhớ rõ đối diện là một đôi vợ chồng vừa tân hôn ở mà, sao lại là hai người thuê?" Dương Gia Dược tiếp tục nghi hoặc một cách 'tự nhiên', khiến trong lòng người có quỷ tự biết mà xấu hổ.
Tiếu Lang có tật giật mình vừa nghe như thế, lập tức liền lúng túng.
Nhắc tới chuyện này, cơ hồ không ai có thể ngăn cản năng lực bổ não cùng các thể loại hoạt động tư tưởng chẳng chút đáng tin của cậu.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là 'Xong rồi ~ Bị bắt tại trận rồi', tình huống cùng cấp với 'Xong rồi ~ Bị bắt gian tại cửa phòng tân hôn của người khác rồi'!
Nhưng loại cảm giác xấu hổ kỳ quái này chỉ duy trì trong vòng ba giây đồng hồ, đã bị 'tân đại lục' trước mắt đánh bay -- Mặc dù mình và Vương Mân hai tên nam sinh khí huyết phương cương chạy đi thuê phòng tân hôn của người khác rất kỳ quái, nhưng hai người đối diện lại là xảy ra chuyện gì? Đừng nói cho cậu biết bọn họ là thuần khiết nhé, còn lâu mới tin!
Giác quan thứ bảy của đàn ông đang yêu nói cho Tiếu Lang biết, bọn họ có gian - tình; giác quan thứ tám của người giới tính thứ ba có thời gian dài (gần năm năm) tương thân tương ái với người đồng tính nói cho Tiếu Lang biết, bọn họ có mờ ám!
Tiếu Lang lập tức tiêu tan lo lắng, đồng thời còn có chút vui sướng khi người gặp họa: Cái gì chứ! Hóa ra các người cũng là 'người trong giới'! Giấu kỹ như vậy! Dương học trưởng anh thật giảo hoạt ~ Mệt tui còn muốn giới thiệu nữ thần làm bạn gái cho anh! Cao Niên tui biết ngay ông chấp nhất tìm anh trai như vậy khẳng định không phải người bình thường! (Thể loại logic gì đây?)...
Biểu tình của Tiếu Lang thực phong phú, cuối cùng dừng lại bằng nụ cười ý vị sâu xa, nói: "Thật không ngờ ha!"
Nếu không phải có Vương Mân ở phía trước nghiêm trang chững chạc ngăn lại, Tiếu Lang phỏng chừng sẽ ngay lập tức nhào qua 'nhận người thân'.
Người cảm thấy thất kinh nhất, rối rắm vạn phần nhất tại đây phỏng chừng chỉ có mỗi Dụ Niên.
Quan hệ giữa Vương Mân và Tiếu Lang cậu đã biết, cho nên đối với việc đối phương dọn ra ngoài tìm phòng thuê, vả lại còn thuê phòng tân hôn của người ta, Dụ Niên hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng mà...
Tôi và Dương Gia Dược không giống như hai người! Tình huống không phải như hai người nhìn thấy đâu! Bọn tôi ngoại trừ việc ở cùng một chỗ, cái gì cũng không có phát sinh mà!
...
Nội tâm Dụ Niên vô lực gào thét cùng biện bạch, bởi vì Vương Mân trước mặt hoàn toàn không biểu hiện vẻ hoài nghi ra ngoài mặt, mà Tiếu Lang cũng không cho ra kết luận gì khiến cho mình khó có thể biện luận.
Nhưng mà...
Như vậy càng làm cho Dụ Niên phát điên, cái gì đối phương cũng không nói, ai biết có phải bọn họ đã chấp nhận quan hệ của mình và Dương Gia Dược rồi hay không, cứ như vậy, trong sạch của mình sẽ bị hủy hoại trong sự 'hiểu lầm trầm mặc' mà không hề có cơ hội cải chính này!
Nhưng cậu cũng không thể tự mình ra mặt giải thích, bởi vì loại hành vie này chỉ càng chứng tỏ cho cái gọi là 'giải thích chính là che giấu'! Mọt khi vạch trần quan hệ của Vương Mân và Tiếu Lang, quan hệ của mình và Dương Gia Dược cũng sẽ trở thành không cần nói cũng hiểu (Phắc ~ Rõ ràng cái gì cũng không có)!
Dụ Niên đành phải học tập theo Vương Mân che giấu tâm tình sóng gió mãnh liệt của bản thân, ánh mắt trốn tránh mà trả lời một câu: "Thật là trùng hợp."
Dương Gia Dược: "Đúng vậy, về sau có thể cùng nhau chơi bài rồi."
Tiếu Lang hưng phấn nói: "Đánh bài?! A ~ Chúng ta qua bên đây đánh đi, nhà của bọn tui có một cái bàn tựa như phòng uống trà của bên Nhật vậy á! Đánh bài tốt nhất!"
Vương Mân: "..." Mới vào ở còn chưa được một ngày, người nào đó liền cho nơi ân ái tốt nhất hấp thụ ánh sáng rồi.
Dương Gia Dược cười nói: "Vậy chút nữa trở về tham quan thử, hai người các cậu ăn cơm chưa?"
"Ừm, đi xuống xem vòng vòng đây có quán ăn nào không." Thấy hai người kia cũng là tay không ra ngoài, Vương Mân hỏi: "Hai người cũng vậy?"
Dương Gia Dược nói: "Ha ha, vốn định cùng Dụ Niên đi mua chút đồ ăn, tự mình xuống bếp nấu, nhưng khó được lúc gặp gỡ chuyện tốt như hôm nay, cùng ăn đi, tôi mời." Từ mấu chốt: Mua thức ăn, xuống bếp.
Dụ Niên: "..." Càng bôi càng đen, thật bi kịch.
Tiếu Lang: "Oa, hai người còn tự nấu cơm à!"
Dương Gia Dược: "Ừ, có cơ hội có muốn đến cọ cơm không?"
Tiếu Lang vẻ mặt chờ mong: "Khẳng định rồi!"
Dương Gia Dược đối với khu vực lân cận này rất quen thuộc, dẫn cả đám đi đến một tiệm ăn nhỏ ở ngoài cổng tiểu khu.
"Quán ăn này không tệ, giá cả vừa phải, hương vị cũng tốt, còn cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi."
Gọi vài món ăn, mọi người vừa ăn vừa nói chyện, hai bên có thể hiểu biết một phen tình huống đại thể của mình hiện tại.
Hóa ra căn phòng đối diện là Dương Gia Dược mua rồi, lại hóa ra ký túc xá Kinh Đại nghỉ hè vừa rồi tu sửa, Dụ Niên đến chỗ của Dương Gia Dược ở, vừa ở liền biến thành ở lâu dài; hóa ra đôi vợ chồng son chủ cho thuê của căn phòng tân hôn kia cùng nhau đi Mỹ, cho nên Vương Mân trăm hồi bách chuyển mà cùng Tiếu Lang dọn đến nơi này.
Quá trình có chút khúc chiết, thoạt nghe là những chuyện có tỷ lệ xảy ra rất nhỏ, lại phát sinh trên bốn người bọn họ, có thể thấy được duyên phận sâu thế nào.
Có lẽ, thật sự là tác dụng từ trường của 'vật họp theo loài'.
Sau khi ăn xong cùng nhau trở về, Dương Gia Dược hào phóng mời hai người bọn họ đến nhà mình thăm thú.
Sau khi xác nhận trong phòng ngủ chỉ có một cái giường ngủ lớn, vẻ mặt Vương Mân hiện lên vẻ trầm mặc như đã hiểu rõ.
Tiếu Lang thì lặng lẽ làm một trận đá mắt nhếch mày với Dụ Niên: Chậc chậc... Dụ Niên: "..." Trứng thiệt đau, có miệng mà không thể giải thích.
Sau đó Vương Mân và Tiếu Lang liền có qua có lại mà mời hai người bọn họ sang phòng mình ngồi chơi, Dụ Niên mang theo tâm lý rối rắm vừa mâu thuẫn lại tò mò (hoàn cảnh ở chung nam nam), bước vào cửa phòng đối diện.
Đối mặt với căn phòng bài trí ấm áp, giường lớn treo màn màu hồng, một gối một chăn, ly tình nhân, ảnh chụp của hai người... Dụ Niên không thể ngăn cản bản thân miên man bất định, thật xấu hổ mà thấy ghen tị.
Nếu bản thân và Dương Gia Dược cũng có thể tâm ý tương thông mà thích nhau, cũng có thể ở trên giường đắp cùng chăn ngủ cùng gối, cũng có thể thuận theo tâm tính tự nhiên mà phô bày hết thảy...
Dụ Niên hung hăng lắc đầu, giả thiết là hư cấu của hiện thực, không phải là hạnh phúc chân thật tồn tại.
"Thật lãng mạn ha..." Dương Gia Dược phát ra tán thưởng từ nội tâm, rồi sau đó quay đầu cười hỏi Dụ
Niên: "Nếu không chúng ta cũng làm cái màn treo đi?" Anh chỉ là nói đùa, vẫn luôn luôn như vậy.
Dụ Niên trợn mắt, nói: "Vui đùa cái gì vậy, chúng ta cũng không phải tình nhân."
Trong nháy mắt nói ra những lời này, Dụ Niên cảm thấy tâm tình bị đè nén sảng khoái hơn rất nhiều, rốt cục giải thích được rồi!
Nhưng ngay lập tức là mất mát cùng hư không nghiêng trời lệch đất ập đến: Đúng vậy, chúng ta không phải người yêu, tình cảm này đã định trước là một mình tôi đơn phương tương tư, trốn tránh không khỏi buồn khổ và tuyệt vọng.
Dương Gia Dược hai tay cắm vào túi quần, nói với Vương Mân và Tiếu Lang: "Đi thôi, không quấy rầy hai người nữa, có cơ hội lại qua chơi tiếp." Tiếu Lang: "Ha ha, lúc nào cũng được!"
Hai người kia vừa đi, Tiếu Lang liền khẩn cấp hỏi Vương Mân: "Anh nói bọn họ có phải cũng giống như chúng ta hay không?"
Vương Mân: "Cũng không dễ kết luận được."
Tiếu Lang: "Em cảm thấy bọn họ nhất định là vậy!"
Vương Mân: "Như thế nào?"
"Ánh mắt Dụ Niên nhìn Dương Gia Dược!" Tiếu Lang giơ hai ngón tay trỏ lên chỉ vào hai con mắt của mình: "Tình cảm của cậu ấy đối với Dương Gia Dược tuyệt đối không bình thường."
Tiếu Lang biết, bởi vì bản thân Tiếu Lang cũng thường xuyên mê luyến mà nhìn Vương Mân như vậy.
Vương Mân cong khóe môi mỉm cười: "Thật không? Anh cũng cảm thấy Dương Gia Dược thích Dụ
Niên nè."
Tiếu Lang: "A? Chỗ nào nhìn ra?"
Vương Mân: "Trực giác thôi."
Tiếu Lang vui vẻ mà bắt đầu quay cuồng trên tấm thảm tại bàn học, hưng phấn nói: "Ya ~~ Tìm được đồng loại rồi ~~~"
Vương Mân: "..."
***
Dương Gia Dược tắm xong, dùng khăn tắm quấn quanh hạ thân, lõa thân trên đi ra ngoài, mở tủ lạnh thuận tay lấy một lon trà lạnh, lập tức đi vào phòng ngủ.
Dụ Niên co người trên ghế, vẫn không nhúc nhích mà hí hoáy trước màn hình laptop trên bàn học.
Dương Gia Dược ở trần, đi đường lại yên lặng không chút tiếng động. Anh không định dọa Dụ Niên, lại trầm mặc không nói gì mà đứng sau lưng đối phương, muốn nhìn đối phương rốt cục đang nhìn cái gì, mà chuyên chú như thế.
An tĩnh nhìn trong chốc lát, lại thấy nội dung duy nhất trên màn hình vẫn duy trì nguyên dạng, Dương Gia Dược mới phát hiện Dụ Niên chẳng qua đang ngẩn người trước màn hình, khó trách bản thân đứng phía sau cậu uống hết cả lon trà mà còn chưa phát giác.
Tiếng uống nước phía sau kéo lại thần trí đang bay bổng của Dụ Niên, cậu cuống quít di động chuột máy tính, ý đồ muốn tắt đi trang web.
Cũng đúng lúc này, trên đỉnh đầu chợt tối, không biết vật gì chặn hơn phân nửa ánh sáng phát ra từ ánh đèn treo trên trần...
Trong phút chốc, một trận khí tức thuộc riêng về đàn ông cùng với mùi thơm ngát của da thịt sau khi tắm rửa xong, nghiêng trời lệch đất bao phủ lấy cậu...
Dương Gia Dược đổi tay cầm lon trà lạnh kia, bàn tay phải rảnh rỗi vươn qua, mang theo nhiệt độ của lon nước còn chưa biến mất, lòng bàn tay lạnh lẽo, chụp lên bàn tay đang nắm chuột máy tính của Dụ Niên.
Thanh âm ấm áp vang lên quanh quẩn bên tai: "Xem gì vậy?"
Ngăn chặn ngón tay của người nào đó lại, Dương Gia Dược kéo chuột lên đến đầu trang: "University of Pennysylvania?"
Toàn bộ thần kinh đại não của Dụ Niên, đều trong một khắc Dương Gia Dược cúi người xuống kia, toàn bộ đứt phựt.
Dương Gia Dược: "Muốn nộp đơn?"
"...Ừm." Không biết bản thân làm thế nào để phát ra âm thanh từ trong yết hầu, dưới tư thế gần như đang 'khiêu khích' kia của Dương Gia Dược, tâm lý phòng ngự của Dụ Niên lần thứ hai quân lính tan rã.
"Hiện tại chú ý thứ này còn sớm một chút." Dương Gia Dược hơi lui lại, ngồi trên mép giường, bắt chéo chân tiếp tục uống trà.
Hai người không nói gì, trong khoảnh khắc đối với Dương Gia Dược chỉ là uống nửa lon trà lạnh, với Dụ Niên lại cảm thấy tựa như trôi qua mấy giờ.
Cậu tìm về thanh âm của mình, nói: "Dương Gia Dược."
"Sao?" Tiếng nói lười biếng, mang theo một tia chẳng chút để ý.
Một câu 'Tôi vẫn nên dọn ra ngoài ở đi' của Dụ Niên đã tới bên khóe miệng, lại bị nghẹn ở yết hầu.
Dương Gia Dược tựa vào gối dựa trên giường, hỏi: "Thế nào?"
Dụ Niên thay đổi đề tài, hỏi: "Anh đối với Tiếu Lang và Vương Mân... Thấy thế nào?"
Dương Gia Dược: "Cái gì thế nào? Cậu là đang nói nhân phẩm sao? Đều rất tốt, đáng giá kết bạn." Dụ Niên: "Còn gì không?"
"Tôi và Tiếu Lang hơi quen thuộc một chút, người này rất thẳng thắn, rất thú vị." Dương Gia Dược cười cười, tựa hồ nghĩ tới điều gì, bổ sung nói: "Cậu ấy đối với Vương Mân thật sự là ỷ lại, phỏng chừng có chứng brother complex."
Dụ Niên: "Bọn họ không phải là anh em ruột."
"Tôi biết, kết nghĩa phải không, bất quá có đôi khi anh em kết nghĩa so với anh em ruột còn thân hơn.
Còn Vương Mân, rất thông minh, nhưng khiến người ta không thể nào nhìn thấu... Cậu thấy thế nào?" Dương Gia Dược ném vấn đề lại cho cậu.
Dụ Niên ăn ngay nói thật: "Thấy bọn họ tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, rất thoải mái."
Dương Gia Dược: "Ha ha, đồng cảm."
Dụ Niên: "Cũng rất hâm hộ."
Dương Gia Dược dừng lại một chút, nói: "Hâm mộ cái gì, chúng ta không phải cũng rất tốt sao."
Trong lòng Dụ Niên buồn bực, thầm nghĩ chúng ta tốt cái gì mà tốt, hai người bọn họ là quan hệ tình nhân, chúng ta có vậy sao? Chúng ta căn bản không cùng một thế giới với bọn họ!
Chợt nghe Dương Gia Dược tiếp tục nói: "Tôi muốn nhận cậu làm em trai cậu lại không chịu, cần gì hâm mộ người khác? Kỳ thật cậu cũng có thể gọi tôi là anh, bất quá tôi không làm được giống như Vương Mân, chiếu cố em trai như bảo mẫu vậy. Tiếu Lang và Vương Mân cũng tốt, nhưng trên thế giới này chỉ có một Tiếu Lang và Vương Mân, tình cảm này bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được.
Không cần hâm mộ bọn họ, Dụ Niên, cậu cũng rất tốt rất ưu tú, nếu cậu là em trai của tôi, tôi sẽ cảm thấy thực hạnh phúc."
Đúng vậy, anh vô pháp trở thành một phụ huynh ý thức trách nhiệm mười phần, bởi vì anh từ nhỏ đã mất đi tình thường của cha.
Anh vô pháp cho em sự che chở, bởi vì không ai biết nội tâm của anh yếu đuối và tự ti như thế nào, em nếu ỷ lại vào anh, đến khi anh hỏng mất, sẽ không còn ai có thể bảo hộ em được nữa.
Anh không làm được việc thời khắc lo lắng đề phòng cho an nguy của em, bởi vì anh không thể cam đoan tinh thần của mình đủ cường đại, cường đại đến mức lần thứ hai chống đỡ được chứng bệnh tâm thần kia...
Thực xin lỗi, em trai của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com