[NTPN] 60. Bạn trai
/60/. Bạn trai.
Khai giảng học kỳ mới, không thiếu được hoạt động đón tân sinh thường lệ, công việc của hội học sinh và các câu lạc bộ đều bắt đầu trở nên lu bù.
Ngô Lên Đồng chờ một đám nam sinh lớn tuổi của năm trước tốt nghiệp, đưa cán bộ mới lên, Chương Táp làm chủ tịch hội học sinh, muốn đề cử Dụ Niên làm bộ trưởng bộ văn nghệ, Dụ Niên lại từ chối bằng mọi cách, nói mình không biết cách quản lý, liền từ bỏ.
Vốn dĩ trong hội sinh viên cũng có người không vừa mắt Dụ Niên, chỉ thấy thực lực của Dụ Niên cũng không phải quá tốt, bất quá là bộ dạng xuất chúng một chút, mọi chuyện mới đến phiên cậu. Ngoại trừ hoạt động trong trường, bình thường hội sinh viên cũng có những buổi tụ hội nho nhỏ, cậu đều rất ít tham dự, cho nên có không ít lời đồn đãi cậu tính tình cao ngạo. Sau đó cậu lại cự tuyệt làm cán bộ, ngược lại được nhận được thanh danh tốt 'thanh tâm quả dục'.
Hiện tại Dụ Niên đã lên năm ba, Chương Táp lên hội trưởng nên lui ẩn không làm dẫn chương trình nữa, phóng mắt nhìn toàn bộ hội học sinh của cả học viện, kinh nghiệm sâu nhất chỉ có mỗi Dụ Niên.
Đáng tiếc đám sinh viên năm hai hiện tại lại không quá quen thuộc với Dụ Niên, bởi vì học kỳ một năm trước Dụ Niên phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi hỗ trợ cho hội sinh viên trường, học kỳ sau lại đi trao đổi du học ở nước ngoài, cho nên không ít học đệ học muội ở hội sinh viên mới nhập học chỉ nghe tiếng mà không thấy người, hiểu biết với cậu rất ít.
Nhưng mà, ngôn luận có liên quan đến Dụ Niên lại rất nhiều, nhất là khi khai giảng, sau khi tin tức cậu rời khỏi hội sinh viên lan ra, sinh viên học viện quản lý liền sôi trào!
Năm hai lên năm ba, đúng là thời điểm mấu chốt cho việc phát triển không ngừng việc học lẫn sự nghiệp, không ít cán sự thăng lên thành cán bộ, lại không ít cán bộ lên chức chủ tịch, Dụ Niên lại tùy tay vứt bỏ cái bánh nhân thịt được đưa tới trước mắt!
Lúc này, trong phòng hoạt động của hội học sinh học viện quản lí, đang trình diễn một hồi nghị luận kịch liệt --
Nữ A: "Cậu ấy lui khỏi hội sinh viên trường, hẳn là sẽ về hội của học viện nhỉ?"
Nam B: "Không nói trước được, hành vi của loại người như cậu ấy không phải người thường chúng ta có thể tưởng tượng được đâu."
Nữ C: "Mấy người đang nói chính là anh đẹp trai được dán hình trong tủ kính ở đại sảnh giảng đường trăm năm kia ấy hả? Phắc! Cậu ấy là của học viện chúng ta à!"
Nữ A: "... Phản xạ hình cung của bà có phải hơi dài quá không vậy?"
"Ừ, cậu ấy chính là của học viện chúng ta, tui với cậu ấy cùng khóa." Nữ D cảm khái nói, "Nghe nói trước giờ cậu ấy chưa từng làm người dẫn chương trình, năm đó lúc mới vào năm nhất, cậu ấy lâm thời cầm kịch bản liền lên sân khấu, sau đó khiến cả trường kinh diễm! Bộ trưởng còn nói cậu ấy trời sinh là để đứng trên sân khấu, tui chính là vì cậu ấy mới vào hội học sinh a a a! Đáng tiếc khi tui tới cậu ấy đã bị hội sinh viên trường kéo đi... Aizzz!"
Nữ A bổ sung: "Nghe nói cậu ấy học tập cũng giỏi lắm?"
Nữ D: "Tuyệt đối không phải nói ngoa, năm nhất đạt học bổng quốc gia, năm trước cầm thêm học bổng XXX, ba vạn đó! Học kỳ trước còn lấy thành tích hạng nhất toàn học viện được chọn đi Anh trao đổi du học đó..."
Mọi người: "Nhân tài..."
Nam B: "Ha ha, loại người trâu bò thế này, không phải phàm nhân như chúng ta có thể so đâu, ngay cả hội sinh viên trường cậu ấy còn chướng mắt, còn hiếm lạ gì hội của học viện chúng ta!"
Nữ A: "Nếu cậu ấy là sinh viên của học viện chúng ta, nếu chúng ta nhờ cậu ấy, cậu ấy sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Nếu cậu ấy vì ý muốn bản thân mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vậy người này chẳng có chút ý thức trách nhiệm, cho dù thành tích cậu ta có tốt cỡ nào cũng vô dụng..."
Nam C ngồi một bên yên lặng bỗng nhiên chua ngoa phản bác: "Nếu nói đến việc công việc tư, cô hôm nay ngồi ở đây, chẳng lẽ là vì phục vụ người khác sao? Đừng nói giỡn, người vào hội học sinh còn không phải đều vì tiền đồ của mình sao? Vứt cái lí do đường hoàng đó đi!"
...
Lúc Dụ Niên nhận được điện thoại của Chương Táp vừa đúng lúc kết thúc buổi học, định cùng Vương Mân trở về nơi ở, hai người hiện tại đã thành hàng xóm, có buổi học nào cũng thường xuyên đồng hành.
Chương Táp nói qua điện thoại, năm nay muốn như hồi nhập học năm ấy, nhờ Dụ Niên lần thứ hai xuất hiện giải quyết cục diện khó xử thiếu hụt nhân tài. Sinh viên cũ lui ẩn, sinh viên mới kinh nghiệm ít, các loại hoạt động không có ai chủ trì, Chương Táp hy vọng Dụ Niên có thể hỗ trợ.
Chương Táp thỉnh cầu Dụ Niên không có biện pháp cự tuyệt, bởi vì năm đó vị học trưởng này hỗ trợ cho cậu không ít, vô luận là hoạt động của hội sinh viên hay là việc học.
Khác biệt với La Hằng, Chương Táp trợ giúp thì tuần túy hơn rất nhiều, cho dù đối phương có mang chút lợi dụng lẫn nhau ngay từ ban đầu, nhưng ít ra không khiến cho Dụ Niên cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Qua điện thoại đáp ứng anh ta xong, Dụ Niên liền tạm biệt Vương Mân, rẽ về hướng văn phòng hoạt động của hội sinh viên học viện.
Chương Táp đang đứng tại cửa chờ cậu, sau khi hai người gặp mặt liền hàn huyên một phen, liền nói vào chính đề.
Chương Táp: "Lần này trong đám tân sinh ngược lại có hai người không tệ, nhưng còn phải hướng dẫn một thời gian mới có thể lên sân khấ được..."
Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong, vừa đến cửa phòng hoạt động, chợt nghe một thanh âm vang lên từ bên trong: "Người tham gia hội sinh viên còn không phải đều vì tiền đồ của mình? Vứt cái lí do đường hoàng đó đi!"
Dụ Niên dừng bước lại, cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.
Chương Táp nhíu mày, đẩy cửa ra: "Ây da, đều ở đây à."
Mọi người bên trong xoay đầu lại, chỉ thấy người đứng trước cửa là bộ trưởng bộ văn thể mỹ cùng... Choáng a, người nọ không phải là Dụ Niên thì là ai!
Không ngờ nhân vật chính vừa rồi bị nghị luận lại xuất hiện trước mắt, mọi người đều sửng sốt.
Hướng Tư Triết mới vừa rồi còn lòng tràn ngập căm phẫn, chỉ cảm thấy ánh mắt thanh lãnh của người nọ đảo qua đảo lại trên người mình, tựa như cả người từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu!
"Đến đây, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là nhân vật truyền kỳ của học viện chúng ta, Dụ Niên!" Chương Táp nói xong, lại hướng về phía một nữ sinh ngồi giữa nói: "Bạn này chính là Khương Húc, là bộ trưởng bộ văn thể mỹ năm nay."
Nữ sinh được điểm danh đứng lên, lễ phép nói: "Chào học trưởng." "Năm hai?" Dụ Niên hỏi.
Chương Táp: "Ừ, năm trước cậu từ chối làm bộ trưởng, nên bảo em ấy lên thay."
Khương Húc có chút ngại ngùng cười cười, Dụ Niên gật gật đầu chào cô, tỏ vẻ không cần để ý.
"Tình huống cụ thể để Khương Húc giới thiệu cho cậu một chút, tôi sẽ không chen chân vào đâu." Chương Táp đáng thương, đã năm tư còn phải bị gọi tới để tuyển nhân lực, chủ trì đại cục.
Khương Húc đơn giản giới thiệu vài khuôn mặt xa lạ đang ngồi đây, có vài tân sinh không vào hội sinh viên, bởi vì hồi trung học là nồng cốt văn nghệ, sau khi hội sinh viên nhận được tư liệu liền trực tiếp lôi kéo bọn họ đến đây.
"Tình huống khẩn cấp, chẳng qua phải nhanh chóng huấn luyện vài người có thể làm được, chỉ cần tân sinh có thể tiếp tục thì không còn vấn đề gì." Khương Húc nói với Dụ Niên.
Dụ Niên lật lật tài liệu trong tay, hỏi: "Có chọn được người chưa?"
Khương Húc đề cử vài người, trong đó có một người Dụ Niên quen biết, đúng là Hướng Tư Triết cậu đã từng đụng mặt hồi báo danh tân sinh cách đó không lâu.
"Hồi trung học Hướng Tư Triết là thành viên Đoàn ủy toàn trường, tài ăn nói không tồi, cũng đã từng dẫn chương trình mấy lần, chỉ dẫn thêm một chút hẳn là có thể đảm nhiệm được, nếu học trưởng có thể hướng dẫn cậu ta thì tốt nhất rồi."
Dụ Niên: "..."
Cũng được, một người có duyên gặp mặt một lần, chung quy so với một người hoàn toàn xa lạ chưa từng tiếp xúc vẫn tốt hơn.
Hướng Tư Triết ngây ngốc nhìn thân ảnh người nọ --
Dụ Niên là người đầu tiên mình quen biết ở Kinh Đại, vốn tưởng rằng chàng trai đẹp đến tinh xảo kia cũng là tân sinh giống như mình, lại không dự đoán được đối phương lại là học trưởng lớn hơn mình tận hai lớp!
Rồi sau đó tên của cậu lại không ngừng được nhắc tới bên tai mình, diện mạo đẹp, thành tích tốt... Mỗi người đều bàn luận cậu là người hoàn mỹ như thế nào.
Lại sau đó, biết được người kia làm trong hội sinh viên, là thành viên nòng cốt của hội sinh viên trường, mới năm nhất đã đảm nhiệm người dẫn chương trình cho hoạt động tân niên quy mô toàn trường, sau đó gia nhập hội sinh viên trường, thành tích công tác tốt, đạt được học bổng quốc gia, năm hai trở thành phó bộ trưởng bộ văn nghệ của trường, cuối năm hai đi Anh quốc trao đổi du học, sau khi trở về liền rút lui khỏi hội sinh viên trường.
Hướng Tư Triết vốn tưởng rằng năng lực khiến người ta ngưỡng mộ khâm phục, đối với người kia mà nói cũng là thứ đồ vật có dễ như trở bàn tay hơn nữa còn tùy ý vứt bỏ cùng được...
Nếu chưa từng gặp cậu, có thể Hướng Tư Triết sẽ cho rằng cậu và mình là cùng một loại người: Biết ăn nói, am hiểu giao tiếp, đối với mọi thứ đều thực tự tin. Nhưng cố tình người kia lại không phải, cậu là một người trầm mặc ít lời lại thanh lãnh cao ngạo, đôi mắt sáng ngời kia của cậu chưa từng nghiêm túc mà liếc mắt nhìn mình một cái, cũng không cho người khác một tia chú ý dư thừa nào, ít nhất là 'người kia' trong tin đồn, Hương Tư Triết không hề cảm thấy.
Không ai biết cậu thích cái gì, không thích cái gì, cậu ở cùng ai, trở mặt với ai.
Nếu có người nói với mình người này không có dục vọng, mặc kệ là danh lợi hay là tình cảm, Hướng Tư Triết tuyệt đối tin tưởng!
Lại sau đó, nghe được sinh nhật người nọ, phát hiện đối phương so với mình còn nhỏ hơn mấy tháng!
Thiên chi kiêu tử mười mấy hai mươi tuổi, kiêng kị nhất người khác nhỏ tuổi hơn cả mình lại làm lớn hơn mình. Nếu có một người ưu tứ lớn tuổi hơn so với mình, trong lòng cậu ta có lẽ còn có một chút an ủi: Tôi nhỏ hơn anh, chờ mình lớn lên bằng anh đi tôi khẳng định lợi hại hơn anh!
Nhưng hiện thực không chìu lòng người, Hướng Tư Triết từ nhỏ luôn được cưng chìu luôn gặp nhiều may mắn, vừa đến Kinh Đại liền đụng phải 'bức tường' lớn nhất trong cuộc đời mình.
Cho nên vừa rồi trong lúc mọi người nghị luận, cậu vô cùng tức giận bất bình nói: "Đừng nói giỡn, người tiến vào hội sinh viên không phải đều vì tiền đồ của mình? Vứt cái lý do hoang đường này đi!" Cho dù trong lòng cậu biết, người kia đối với những thứ này, có thể thật sự khinh thường để ý tới.
Cậu ta tức giận phẫn nộ, lại nói không ra lời bản thân tức giận cái gì, cậu ta hâm mộ ghen tị, nhưng cậu ta không nguyện ý thừa nhận.
Khi Dụ Niên lần thứ hai đứng trước mặt cậu ta, Hướng Tư Triết ngây dại, một khắc đó, cậu ta chỉ hy vọng đối phương đừng nghe được những lời tức giận mình nói vừa rồi, chỉ hy vọng đối phương đừng chán ghét mình.
"Hướng Tư Triết!" Người nào đó thất thần bị bộ trưởng trực tiếp điểm danh.
Hướng Tư Triết lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Có mặt."
Khương Húc nói: "Học trưởng nói để anh ấy hướng dẫn cậu, cậu làm tốt tinh thần chuẩn bị hai tuần sau lên sân khấu dẫn chương trình, có gì không rõ trực tiếp hỏi anh ấy."
Hướng Tư Triết: "Vâng, không thành vấn đề."
Dụ Niên nhìn cậu ta một cái, lại nhìn nhìn điện thoại di động của mình: "Hôm nay hơi trễ rồi, tôi sẽ nói đại khái cho mọi người về kế hoạch an bài, vấn đề cụ thể thì ngày khác sẽ nói tỉ mỉ hơn, được không."
Hướng Tư Triết vốn định nói với cậu trước một câu 'Chào cậu, lại gặp mặt rồi', nhưng không ngờ Dụ Niên lại đi thẳng vào vấn đề như thế, hiệp đầu tiên bàn về việc ăn nói, cậu bị đè nén đến gần như nội thương.
"Cũng được..." Từ 'người quen cũ' không nói ra lời, Hướng Tư Triết uể oải nghĩ, Dụ Niên đã quên mình rồi.
Nhưng rất nhanh, Hướng Tư Triết liền chìm đắm trong tiếng nói tựa như hạt châu rơi trên mâm ngọc của Dụ Niên.
... Rốt cục là vì cái gì, cậu lại lớn lên một người chung linh dục tú (*) như vậy!
(*) Đất thiêng nảy sinh hiền tài (chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.) "Cậu cùng lên sân khấu với tôi sao?" Hướng Tư Triết hỏi.
Dụ Niên lắc đầu: "Khương Húc nói còn có một bạn nam dẫn chương trình đã được quyết định rồi, học năm ba."
Trong một cái chớp mắt này, Hướng Tư Triết không khỏi nhớ tới một câu thơ: Quân sinh ta chưa sinh... A phi, vốn là sinh cùng năm! Lại hận không thể cùng chung vai chung sức!
Trong lòng cậu ta yên lặng mà oán giận cha mẹ vì sao không cho mình đến trường sớm hai năm!
"Vậy tôi có thể không lên, dù sao sang năm còn có cơ hội." Hướng Tư Triết không bỏ cuộc mà nói.
Dụ Niên nở nụ cười, đáp lại: "Hai năm trước tôi đã từng lên sân khấu, tôi luôn dẫn chương trình cũng không tốt, năm nay nên nhường cơ hội cho người mới các cậu đi."
Hướng Tư Triết: "Anh không muốn tiếp tục làm, vì sao năm đó lại muốn gia nhập hội sinh viên? Sự tình phiền phức như vậy không phải có thể trực tiếp từ chối sao?"
Dụ Niên ngẩn ra, thầm nghĩ: Nếu tôi nói, tôi lên sân khấu dẫn chương trình, chỉ vì tìm một người, vì khiến người kia ở bên dưới sân khấu nhìn thấy tôi, cậu tin không?
... Nhưng mà cậu tin hay không tin đều không liên quan đến tôi, bởi vì cậu nói, bất luận người nào tiến vào hội sinh viên đều vì mục đích cá nhân của mình, đúng vậy, tôi cũng thế.
Chẳng qua loại việc ngu ngốc này, về sau tôi sẽ không bao giờ làm nữa.
Mười phút, Dụ Niên đặt một bản tổng kết kế hoạch an bài đã chuẩn bị tốt ra trước mặt Hướng Tư Triết: "Tất cả mọi việc cùng các hạng mục công việc cần chú ý đều ở đây, cậu đã từng dẫn chương trình rồi, hẳn là không khó, cậu xem trước một chút đi."
Hướng Tư Triết liếc mắt nhìn nội dung trên giấy một cái, nét chữ cũng sạch sẽ xinh đẹp như người, nội dung trật tự rõ ràng không chút rườm rà.
Dụ Niên: "Nếu không còn vấn đề gì, tôi đi về trước, cậu có số điện thoại của tôi, có gì cứ liên hệ, nếu không có gì, ngày mai cũng vào lúc này gặp mặt ở đây, tôi sẽ copy một phần tư liệu năm đó Chương Táp cho tôi đưa cho cậu, cậu có thể tham khảo một chút."
"..." Cậu không quên, cậu còn biết chúng ta đã trao đổi só điện thoại, nhưng CMN cậu vì cái gì còn biểu hiện đến lạnh lùng như thế! "Cậu ở lầu 36 phải không, tôi cũng vậy, nếu không cùng nhau trở về đi!" Hướng Tư Triết nói.
Lần trước Dụ Niên gặp Hướng Tư Triết, chính là lúc muốn trở về ký túc xá lấy chút quần áo, thuận miệng nói luôn số lầu ký túc xá. Bất quá sinh viên học viện Quản lý phần lớn ở cùng tòa nhà, đối phương biết cũng không kỳ quái.
Dụ Niên nói: "Không, bắt đầu từ học kỳ này tôi dọn ra ngoài ở."
Hướng Tư Triết: "...A? Thuê nhà ở bên ngoài sao?"
Dụ Niên: "Ừ."
Hướng Tư Triết: "Một mình cậu?"
Dụ Niên: "Ở cùng với bạn."
Hướng Tư Triết: "..."
Ở cùng bạn, cùng bạn, bạn, bạn, bạn... Cậu cũng có bạn!
Hướng Tư Triết cái gì không giỏi, chứ đeo dính như keo lại là bản lĩnh giắt lưng, cậu ta lập tức mặt dày mày dạn tiếp tục truy vấn: "Bạn gì, bạn học sao? Phòng ở bên ngoài hình như cũng không rẻ nhỉ? Tôi cũng muốn ra ngoài ở, nhưng năm nhất hơi khó, không tiện dọn ra ngoài cho lắm! À cậu thuê phòng ở bao nhiêu tiền một tháng, điều kiện thế nào?"
Dụ Niên: "..."
Hướng Tư Triết: "Nếu không có cơ hội tôi đến chỗ anh xem được không?"
Dụ Niên: "Phòng kia là của bạn tôi, tôi chỉ trả chút tiền nhà cho có thôi, nhưng thật xin lỗi, tới nhà có thể không quá thuận tiện."
Hướng Tư Triết ăn canh bế môn (ý là nghẹn họng á) một lần lại không nhụt chí nói: "Vậy chờ đến lúc thuận tiện tôi lại đến được không? Tôi chỉ nhìn xem phòng ở thế nào thôi, không có ý gì khác, học trưởng ~~~~"
Dụ Niên: "... Để xem lại đã."
Sự thật chứng minh, bất luận dưới tình huống nào, vô sỉ đều là giấy thông hành cho người vô sỉ, mặt mũi cùng lòng tự trong trong mắt bọn họ không đáng một đồng.
Đúng lúc này, di động của Dụ Niên vang lên.
Hướng Tư Triết chỉ thấy sau khi đối phương nhìn vào màn hình cuộc gọi hiển thị trên di động, ánh mắt thoáng chốc sáng bừng lên...
Tóc gáy toàn thân cậu ta dựng đứng lên, cảnh giác mà quan sát nhất cử nhất động của Dụ Niên.
Dụ Niên nhận điện thoại, không biết đối phương nói cái gì, khiến ánh mắt của cậu hiện lên ý cười, "Trường học bên này có một số việc, lập tức trở về."
Hướng Tư Triết phỏng đoán người điện đến là nam sinh, nếu như là nữ sinh, tiếng nói âm cao tuyệt đối sẽ tràn ra từ trong điện thoại... Tiếp đó, Dụ Niên nhẹ nhàng 'Ừm' một tiếng, cúp điện thoại, sau đó đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người.
Hướng Tư Triết nhanh chóng hỏi: "Bạn ở cùng sao?"
Dụ Niên: "Ừ."
Hướng Tư Triết (giả vờ) đùa giỡn hỏi: "Bạn gái?"
Dụ Niên nghiêm mặt: "Không phải, là bạn trai."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com