Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 71. Lẩu bánh mật

/71/. Lẩu bánh mật (*).

(*) Biệt danh của Tiểu Niên là Niên Cao, cũng có nghĩa là bánh mật á :3 Lễ giáng sinh, La Hằng trở về Bắc Kinh.

Một ngày sau khi về nước, anh ta gọi điện thoại cho Dụ Niên, hẹn cậu đi ăn cơm.

Dụ Niên đang trong tình yêu nồng nhiệt, cùng Dương Gia Dược tình nồng ý mật, hận không thể mỗi ngày dính cùng một chỗ với người mình thích hưởng thụ thân cận da thịt. Nếu là người khác hẹn cậu ra, cậu khẳng định không nguyện ý đi, nhưng La Hằng... Trước đó giúp đỡ mình nhiều thứ như vậy, lúc ở Anh quốc đối với mình cũng là chiếu cố có thừa, tuy rằng lúc đó có chút không thoải mái, nhưng đã nói vẫn sẽ là bạn bè.

Hiện tại khó được lúc đối phương về nước, gặp mặt là tất yếu.

Dụ Niên đáp ứng lời mời, còn cao hứng phấn chấn mà mời Dương Gia Dược cùng đi (khoe hạnh phúc):

"Em có một học trưởng từ Anh quốc trở về, cuối tuần mời em đi ăn cơm, anh đi cùng với em không?"

Dương Gia Dược: "Học trưởng nào?"

Dụ Niên: "Tên La Hằng, trước kia ở hội sinh viên của Kinh Đại, đang học thạc sĩ ở Luân Đôn, học kỳ trước khi em sang bên đó trao đổi du học, anh ấy rất chiếu cố em."

Dương Gia Dược theo trực giác không quá thích Dụ Niên nhắc tới người này, hỏi tiếp: "Mời mình em đi sao?"

Dụ Niên: "Ừm, bất quá anh ấy hẳn không để ý em dẫn theo bạn."

Dương Gia Dược vừa rồi hỏi ngụ ý là 'có mời Vương Mân hay không', Vương Mân và Dụ Niên cùng đi du học, nếu đều là cùng trường, đối phương không lý nào chỉ mời một mình Dụ Niên ăn cơm.

Nghe được Dụ Niên trả lời, cảm giác bất an của Dương Gia Dược càng thêm mãnh liệt.

"Lúc ở bên Anh khi em uống say, có phải cũng ở cùng anh ta hay không?" Dương Gia Dược nhíu mày.

Dụ Niên: "Làm sao anh biết?"

"..." Hừ hừ, làm sao anh biết? Đêm hôm đó không biết là ai say rượu làm càn với mình cả một đêm, phỏng chừng tên ngu ngốc này đều quên hết rồi!

Dụ Niên: "Có đi hay không? Ở ngay tại nhà hàng bên cạnh hải cảng."

Dương Gia Dược: "Nhà hàng Harbour trên đường vịnh Cảng Xanh?" Nhà hàng này được xem là nơi tiêu phí cao nhất của đám sinh viên trong phạm vi lân cận trường học.

Dụ Niên: "Đúng vậy."

Dương Gia Dược thực dứt khoát nói: "Không đi."

"..." Dụ Niên có chút uể oải, nhưng một mình đi đến chỗ hẹn với La Hằng cũng không có gì chột dạ, cậu đã thẳng thắn nói với Dương Gia Dược về đối tượng, thời gian và địa điểm hẹn rồi, sẽ không khiến anh hiểu lầm cái gì. (Tuy rằng tên kia biểu hiện căn bản là không thèm quan tâm, khiến Dụ Niên có chút bực mình)

Ở Anh quốc, nhà hàng món Trung được mở nhiều nhất là kiểu nhà hàng Hongkong. Nhom lưu học sinh ngẫu nhiên sẽ đến đây ăn điểm tâm sáng, thường đều là những món điểm tâm Hongkong như bánh bao nhân tôm, xíu mại linh tinh, khong hiểu vì cái gì La Hằng trở về vẫn muốn ăn cái này. So với món ăn Hongkong tinh xảo, Dụ Niên càng thích ăn lẩu cay Tứ Xuyên.

La Hằng hẹn vào buổi tối, Dụ Niên bảo buổi tối có việc, nên đổi lại thành trưa.

Mười hai giờ đến nơi hẹn, La Hằng đã chờ ở cửa vào, chỉ có hai người, ăn lẩu đích xác không thích hợp. La Hằng mặc chính trang, vô cùng thân sĩ.

Anh ta đưa thực đơn cho Dụ Niên xem gọi món, Dụ Niên gọi một phần bánh củ cải và cải xanh luộc ướp lạnh, La Hằng cười đề nghị: "Món cua rang tỏi ở đây cũng không tệ."

Quê Dụ Niên nằm sâu trong đất liền, rất ít khi ăn hải sản, ăn mấy lần vẫn không quen được, không chỉ là cách ăn, sau khi ăn xong dạ dày cũng không thoải mái.

Cậu cảm thấy bản thân không phải là mệnh phú quí gì, liền nói không thích ăn món đó, La Hằng làm chủ gọi thêm thịt heo quay, bánh ướt... Mãi đến khi Dụ Niên xin miễn: "Đủ rồi, hai người ăn không hết nhiều như vậy đâu."

La Hằng nói: "Ăn không hết thì nếm thử chút hương vị cũng được, mà đồ ăn Hongkong vốn dĩ ít lắm."

Đồ ăn được dọn lên đầy một bàn, La Hằng gọi thêm một chai rượu đỏ trăm năm, Dụ Niên cũng đang có hứng, nghĩ uống một ly cũng không sao.

"Gần đây thế nào?" La Hằng rót một ly rượu cho Dụ Niên, hỏi: "Nhìn tâm tình cậu không tệ ha."

"Ha ha..." Sau khi cùng Dương Gia Dược tâm ý tương thông, thần kinh biểu cảm tựa hồ đã được kích hoạt rồi, có đôi khi hết một ngày, ngay cả bản thân Dụ Niên cũng cảm thấy mặt mình cười đến mỏi luôn, "Tôi rất tốt, anh thế nào?"

"Tôi sao." La Hằng thở dài, "Tôi vẫn chưa quên được cậu."

Dụ Niên: "..."

La Hằng cười nhẹ nói: "Đừng để ý, hôm nay chúng ta chỉ đơn giản ăn một bữa cơm thôi, không nhắc những cái đó nữa."

Dụ Niên cảm kích La Hằng săn sóc, nhưng đối với sự đau khổ của anh ta lại lực bất tòng tâm.

La Hằng cùng Dụ Niên dùng bữa, thỉnh thoảng chạm ly, dẫn dắt Dụ Niên nói nhiều hơn về chuyện của mình.

Dụ Niên cũng bởi vì tâm tình thật sự không tệ, so với ngày thường cũng sinh động hơn không ít.

Chàng trai trước mắt biểu tình mặt mày hớn hở khiến người ta mờ mắt, La Hằng căn bản không cần đoán cũng biết cậu đang yêu, không ngờ cậu khi rơi vào ái tình lại so với khi u buồn cô độc còn chói mắt hơn...

Nghe Dụ Niên nói đang ở bên ngoài trường học với bạn, La Hằng không khỏi hỏi: "Vậy bây giờ cậu đang ở cùng một chỗ với người cậu thích?" Anh ta chỉ muốn xác nhận, người khiến Dụ Niên thay đổi, có phải là người mà lần trước cậu đã nói, người cậu thích.

Dụ Niên rũ mắt thừa nhận: "Ừm..."

La Hằng làm như thoải mái hỏi: "Có thể nói cậu ta là người như thế nào không?"

Dương Gia Dược là người như thế nào sao? Bất kể là ai, lần đầu tiên nhìn thấy mặt anh đều sẽ bị bề ngoài của anh mê hoặc, cao lớn anh tuấn có khí chất này nọ đã bị nói đến nhàm rồi, vẫn không đủ hình dung anh, nếu muốn nói 'các phương diện đều thực ưu tú', như vậy cũng có thể áp dụng với La Hằng, cho nên thực khó mà dùng ngôn từ để miêu tả.

Trên người Dương Gia Dược có một loại tính chất đặc biệt không giống người thường. Dụ Niên nghĩ nghĩ, chỉ là lời vừa tới miệng đột nhiên nghẹn lại, đổi lại thành: "Cảm giác anh ấy là một người tương đối ích kỷ."

La Hằng: "..."

"Tự như một loài động vật họ mèo vậy, hết thảy lấy bản thân làm trung tâm, yêu bản thân còn hơn yêu người khác, một người rất giả dối (phúc hắc)..." Đúng vậy, rõ ràng biết mình thích anh ấy, còn ở một bên xem cuộc vui mà gạt mình lâu như vậy, thật sự là rất quá đáng!

Khóe miệng La Hằng run rẩy, người như vậy cậu còn thích, cậu đây không phải là tự ngược sao?

"Cho dù biết anh ấy quá đáng, nhưng vẫn thích, cứ không tự chủ được mà suy xét vì anh ấy, vì anh ấy tìm lý do giải thích, tựa như phải như vậy mới có thể tiếp tục thích được nữa, còn có, chỉ cần anh ấy đối tốt với tôi dù chỉ một chút, tôi liền cảm động vô cùng." Dụ Niên cong khóe miệng, cười đến vô cùng hạnh phúc.

"Ý của cậu là đàn ông không xấu... đàn ông không yêu sao?" La Hằng nhướng mày, ngoài miệng mỉm cười, nhưng trong lòng lại là chua xót ghen tị nói không nên lời.

Dụ Niên nói: "Không phải nói trong thế giới ái tình, người nào yêu trước liền thua hay sao? Bởi vì thích anh ấy, cho nên anh ấy có thể dựa vào điểm này mà khi dễ tôi, tôi cũng không có biện pháp."

"Khi nào cậu cảm thấy thất vọng với cậu ta..." La Hằng uống một ngụm rượu, nghiêm túc nói: "Có thể xem xét chọn tôi một lần hay không?"

Dụ Niên: "..."

Vấn đề này hỏi có chút đột ngột, khi người ta còn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt lại đục khoét nền tảng tựa hồ là hành động thật ngu xuẩn, nhưng La Hằng chính là không tự giác mà thốt ra.

Dụ Niên xấu hổ cúi đầu dùng bữa, không biết nên nói cái gì, La Hằng cũng không muốn nói thêm, trong lòng của anh khát cầu một đáp án, cho dù là nói dối cũng tốt, chỉ cần đối phương nói, bản thân liền còn một tia hy vọng...

Một trận tiếng động âm đột nhiên xảy ra đánh vỡ không khí cứng ngắc, Dụ Niên tựa như được cứu nhìn về phía điện thoại di động của mình, khẩn cấp đề vào phím nghe: "Dương Gia Dược!"

Dương Gia Dược: "Ừm, ăn xong rồi sao."

Ngữ khí không chút để ý đầu bên kia hình như có mang theo một tia không kiên nhẫn mà thúc giục, lúc này Dụ Niên hy vọng, đây không phải ảo giác của mình.

"Ừm, ăn hơn phân nửa rồi, làm sao vậy?"

Dương Gia Dược: "Anh đang ở nhà hàng Harbour..."

Dụ Niên: "Hả? Anh ở đang ở đây sao!"

Dương Gia Dược: "... Dưới lầu."

Dụ Niên: "Làm gì?"

Dụ Niên: "..."

...

Cúp điện thoại, Dụ Niên áy náy nhìn về phía La Hằng: "Thật có lỗi..." Mặc dù là ngữ khí giải thích, nhưng nét nhảy nhót trên mặt lại không cách nào che giấu, biểu tình như vậy chỉ có người đang lâm vào yêu đương mới có.

La Hằng: "Là cậu ta?"

Dụ Niên: "... Ừm, trước khi đến đây tôi có bảo anh ấy đi cùng, vốn định giới thiệu cho hai người nhận thức nhau, nhưng anh ấy không chịu, ha ha (cười gượng)."

La Hằng: "Cậu ta ở dưới lầu?"

"Ừm..." Dụ Niên nói: "Không sao, chúng ta ăn xong rồi xuống cũng được." Trong lòng La Hằng cười khổ: Cậu còn ăn được sao?

Dụ Niên dùng đũa chọc chọc bánh củ cải, ngại ngùng bưng ly rượu lên: "La học trưởng, tôi kính anh."

La Hằng khách khí mà nhận, nhìn Dụ Niên chậm rãi uống hết chất lỏng màu đỏ trong ly, cau mày mãi đến khi ly rượu thấy đáy, anh mới thu hồi nụ cười khổ, uống một hơi cạn sạch ly của mình.

"Lần sau anh tới, tôi mời anh ăn cơm." Một hơi uống cạn hơn nửa ly rượu đỏ, sắc mặt Dụ Niên đỏ bừng, đôi mắt ướt át, ngữ khí khi nói chuyện cũng có chút thẳng thắn hơn.

La Hằng trả tiền, cùng Dụ Niên đi xuống lầu, nhìn xem bộ dạng của tên khốn đã bắt được trái tim kim cương của Dụ Niên là như thế nào...

Bởi vì trong đại sảnh khách sạn cấm hút thuốc, Dương Gia Dược đứng ở ngoài cửa khách sạn chờ Dụ

Niên, dưới sự hỗ trợ của ánh đèn rực rỡ ngoài cửa lớn khách sạn, tàn thuốc trên tay anh có vẻ thực mỏng manh.

Nhưng khiến người ta chú ý không phải là điếu thuốc trên tay Dương Gia Dược, mà là tư thế tiêu sái không kềm chế được của người này.

Nhìn anh hút thuốc, nam sinh tự nhận là có chút tư sắc đều có dục vọng học theo anh ra ngoài cửa khách sạn đứng, vẻ mặt trầm tư mà phun mây nhả khói, miễn bàn có bao nhiêu phong cách!

Dương Gia Dược không có thói quen hút thuốc, nhưng thỉnh thoảng khi lấy thân phận A Tư làm việc, cũng cần đến thuốc để tô điểm cho bản thân.

Cũng có vài người phụ nữ đưa cho anh thuốc nhãn hiệu vô cùng tốt, nhưng anh chưa từng hút qua.

Thuốc đối với đàn ông trẻ tuổi, chỉ là đạo cụ để giả trang lãnh khốc mà thôi...

Xoay người, bản thân liền thấy Dụ Niên sắc mặt hồng nhuận mà đi ra cùng một người đàn ông xa lạ, người kia hẳn là La Hằng.

Dương Gia Dược thuận tay dụi tắt điếu Marlboro còn hơn một nửa, vẻ mặt đầy lệ khí đi về phía bọn họ.

"Anh...!" Thấy Dương Gia Dược, ngay trong giây phút đó ngoại trừ anh ra, tầm mắt Dụ Niên không còn chứa bất cứ người nào hoặc việc gì khác nữa.

Dương Gia Dược cau mày hỏi: "Ăn xong rồi?"

Dụ Niên ngây ngốc gật đầu, tựa như khoa khoang mà nói với La Hằng: "Đây là... Dương Gia Dược." Dương Gia Dược gật đầu với La Hằng một cái, xem như đã 'nể' mặt mũi lắm rồi.

La Hằng: "Được rồi, tôi còn chút việc, chúng ta hôm khác lại gặp."

Dụ Niên: "Vâng!"

Vừa ra khỏi khách sạn, Dương Gia Dược liền nắm lấy cổ tay Dụ Niên, một câu cũng không nói mà kéo cậu đi.

Trong lòng Dụ Niên cao hứng vô cùng, Dương Gia Dược cư nhiên tới đón mình... "Đồ ăn thế nào?" Dược Gia Dược hỏi.

"Không tệ." Dụ Niên hào hứng giới thiệu lại một phen.

Dương Gia Dược lại hỏi: "Món nào ăn ngon."

"Cải luộc ướp lạnh, ăn không ít món này, hiện tại dạ dày còn lạnh nè." Hình như ăn hết mấy đĩa đặt ở gần mình thì phải...

"Em là thỏ sao?" Dương Gia Dược ngữ khí không tốt nói: "Anh ta gọi nhiều món như vậy, em làm gì chỉ ăn cải luộc, đang ngày đông lạnh, cũng không biết ăn cái gì nóng nóng?"

Dụ Niên: "..." Cậu không phải ảo giác chứ, mình và nam sinh khác cùng ăn cơm, anh ấy đang ghen có phải không?

Hai người yên lặng không nói tiếng nào mà trở về nhà, Dương Gia Dược hung dữ hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

Dụ Niên: "... Lẩu."

Buổi trưa có chút say, Dụ Niên vào phòng nằm ngủ một buổi chiều.

Dương Gia Dược thấy cậu đang ngủ, len lén đứng bên giường nhìn cậu trong chốc lát, cúi người hôn lên môi cậu, mới rón ra rón rén đóng cửa lại, đi siêu thị mua đồ.

Thịt bò, thịt cừu cuộn đông lạnh, thịt ba chỉ, tảo bẹ, mề gà... Em ấy gầy như vậy, mua nhiều thịt một chút cho em ấy bồi bổ. Bản thân Dương Gia Dược vốn thích ăn chay, không thể thiếu cải trắng củ cải khoai sọ nấm này nọ linh tinh.

Mua thêm ba phần nước lẩu hương vị khác biệt, đang định đi ra tính tiền, ở chỗ ngoặc lại nhìn thấy có loại lẩu tên là 'Lẩu bánh mật'...

Dương Gia Dược ngây ra đứng ở phía đối diện nhìn một hồi lâu, khi phục hồi tinh thần lại sờ sờ mũi, bỗng nhiên cười ngây ngô một trận.

Chạng vạng Dụ Niên thức dậy, nhận được tin nhắn của La Hằng: "Cậu ấy rất tốt, hy vọng hai người có thể quý trọng lẫn nhau, vẫn luôn cùng nhau."

Đáy lòng Dụ Niên thầm nghĩ: La Hằng, cám ơn anh, khiến tôi nhẫn rõ tình cảm của mình, cám ơn anh, khiến tôi biết tôi không thích sai người, cám ơn anh, để chúng ta còn có thể trở thành bạn bè...

Bên ngoài phòng là thanh âm Dương Gia Dược bận rộn nấu bữa tối, anh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, tính toán trong chốc lát sang phòng đối diện gọi Vương Mân và Tiếu Lang đến đây cùng nhau ăn, ăn lẩu dĩ nhiên phải càng nhiều người, càng náo nhiệt mới tốt.

Dụ Niên nhắm mắt lại, chăn trên người có hương vị của Dương Gia Dược, trên mặt tựa hồ còn có nhiệt độ anh ấy lén hôn mình lưu lại, chỉ hy vọng, thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei