Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 80. Lựa chọn tương lai

/80/. Lựa chọn tương lai.

Nhà ga là một nơi tập trung của rất nhiều câu chuyện.

Cổ nhân nói 'cuộc đời thăng trầm', có chia lý tái hợp mới có đau buồn vui vẻ, chia tay và gặp mặt là thứ có thể kích phát tình cảm con người nhất.

Bạn nhìn thử đi, hai thanh niên kia mới vừa tách ra không lâu, giờ lại ôm cùng một chỗ rồi, lãng phí tiền vé xe không nói đi, còn kích động tựa như trúng số, ây da, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là khiến người ta nghĩ không ra mà!... Nhân viên công tác ở nhà ga bưng ly nước, rung đùi đắc ý mà đi vào văn phòng.

Nhân viên bán vé xuyên qua cửa sổ nho nhỏ bằng thủy tinh, tò mò mà nhìn hai tên nhóc đang ôm chầm lấy nhau: Đây là chuyện gì đây? Hai thằng con trai ôm nhau? Aizz ~ Ủa! Đây không phải là hai anh đẹp trai hai ngày trước đến mua vé xe lửa sao? Hai người lớn lên giống nhau, hẳn là an hem, xem ra sinh con vẫn nên sinh hai đứa, tình cảm tốt như vậy, người ta nhìn cũng thấy vui vẻ...

Ánh mắt Dụ Niên đỏ hồng, bởi vì Dương Gia Dược xuất hiện, trên mặt lần thứ hai xuất hiện tươi cười sáng rọi.

"Anh nói anh đi đi về về thế này, muốn gây sức ép mấy lần đây!" Ngoài miệng cậu than thở, nhưng trên mặt lại che dấu không được cao hứng, "Vẫn là ngay từ đầu không đi có tốt hơn không, còn tiết kiệm được cả trăm tệ tiền vé xe nữa! À, lần trước anh mua là vé loại gì?"

Dương Gia Dược: "Ghế mềm."

"Vậy cũng phải tốn trăm bảy trăm tám tệ rồi!" Cho dù Dương Gia Dược đã trở lại, nhưng Dụ Niên tựa như vẫn còn lo lắng anh sẽ chạy trốn, chặt chẽ nắm lấy tay anh.

Dương Gia Dược thản nhiên cười, mặc người bên cạnh nói luyên thuyên, có thể nói gần 20 năm nay Dụ Niên chưa bao giờ dong dài như vậy.

Hai người ngồi trên xe bus, Dụ Niên nói: "Chút nữa mẹ em cũng thấy lạ cho xem, em đoán bà sẽ nghĩ là em không cho anh đi!"

"Nếu dì ghét bỏ anh thì làm sao bây giờ?" Dương Gia Dược hỏi.

"Đoán mò cái gì vậy chứ, mẹ của em cao hứng còn không kịp, em cảm thấy bà ấy nhìn anh còn thích hơn nhìn thấy em." Dụ Niên khẽ cười một tiếng.

"Ghen tị hả?" Dương Gia Dược nhịn không được bật cười.

Dụ Niên: "Em ghen cái gì chứ! Bà nếu thích anh, vậy chứng tỏ ánh mắt của em tốt."

Dương Gia Dược nắm chặt tay Dụ Niên, cười nói: "Cũng phải, mẹ vợ nhìn con rễ, càng nhìn càng thích."

Dụ Niên: "..."

Sau khi về nhà Dụ mẹ quả nhiên chấn động, đợi biết rõ chân tướng rồi, cũng không nói thêm gì nữa, vui vẻ rạo rực mà bận rộn làm việc.

Người phụ nữ đã gần 50 tuổi, tóc vấn cao, khe khẽ hát một bài đồng dao, bởi vì có cố nhân từ phương xa trở về, mà vui vẻ tựa như trẻ lại tuổi hai mươi.

Đêm giao thừa, Dụ Niên và Dương Gia Dược một trái một phải ngồi bên cạnh Dụ mẹ xem tiếc mục mừng xuân.

Bà thích xem mấy tiết mục ca hát khiêu vũ, đến khi phát một tiết mục tiểu phẩm, liền ngồi không được nữa, lại chạy vào phòng bếp, lấy cho hai đứa trẻ chút hoa quả, rót chút trà nóng... Dụ Niên ôm lấy cái bụng phình lên oán giận nói: "Mẹ đừng làm nữa, con ăn đến dạ dày sắp vỡ rồi nè!"

Dụ mẹ cười ngồi xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Con không ăn, Duyệt Duyệt ăn, uống chén trà Phổ Nhĩ hỗ trợ tiêu hóa ~"

Dương Gia Dược: "..."

Năm nay tiết mục mừng xuân là một người trẻ tuổi dẫn chương trình, Dụ mẹ đùa giỡn nói: "Nên đổi người mới đi, mỗi năm đều là Lý Vịnh, Chu Quân, đều nhìn đến chán rồi, huống chi Lý Vịnh cũng không xinh đẹp ~"

Dụ Niên nói: "Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi còn mê trai, người ta là người dẫn chương trình nổi tiếng, dựa vào tài ăn nói mà kiếm cơ, không phải dựa vào diện mạo đâu ~!"

Dụ mẹ cười nói: "Bọn họ còn không đẹp trai bằng cháu trai của mẹ, mẹ mê bọn họ làm cái gì?" Ngược lại nhìn về phía Dương Gia Dược, cười hỏi: "Duyệt Duyệt con nói có đúng không?" Dương Gia Dược: "..."

Dụ Niên thở dài, aizzz, mẹ cậu nhìn thấy con trai của tình nhân cũ, càng nhìn càng vừa mắt!

Dụ mẹ vỗ tay Dương Gia Dược, nói: "Thím thấy, con mà lên dẫn chương trình chưa chắc đã thua gì mấy người này, phỏng chừng còn làm tốt hơn."

Dụ Niên kỳ quái Dụ mẹ sao lại nhắc đến chuyện này, bản thân hình như chưa từng đề cập về ưu thế của Dương Gia Dược trong phương diện dẫn chương trình trước mặt mẹ mình mà.

Dụ mẹ quay đầu lại, cười hỏi Dụ Niên: "Có nhớ khi còn bé hay không, con và Duyệt Duyệt cùng lên sân khấu dẫn chương trình tiệc tối mừng tân niên ấy?"

A...!

Là hồi lớp hai tiểu học, duy nhất một lần cùng Dương Gia Dược lên sân khấu dẫn chương trình, năm đó bởi vì thiếu nữ sinh hợp tác cùng với Dụ Duyệt, giáo viên trong trường mới kéo Dụ Niên phấn nộn giả làm nữ sinh để cho đủ số.

Dụ mẹ hồi tưởng lại năm đó, ý cười đầy mặt: "Bộ dạng Duyệt Duyệt đứng trên sân khấu, khiến những người đều đã làm mẹ như chúng ta đều muốn động tâm, đám chị em của mẹ đều nói, sau khi Duyệt Duyệt lớn lên nhất định là một công tử văn nhã, hoa đào không ngừng... Còn có con, mẹ không ngờ con mặc váy cư nhiên lại đáng yêu như vậy, lúc ấy còn nói giỡn với ba con, nếu con là con gái thì cũng tốt." Dụ Niên: "..."

Dương Gia Dược nhịn không được ở bên cạnh cười trộm, Dụ Niên trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Duyệt ca có hoa đào hay không cũng khó nói, nhưng dẫn chương trình ngược lại rất giỏi, anh ấy vừa đứng trên sân khấu, phía dưới đã có một đám nữ sinh 'A a' thét lên."

Dụ mẹ: "Phải không?"

Dụ Niên tựa khoe khoang mà bắt đầu kể ra những chuyện anh họ của mình ở trong trường được theo đuổi như thế nào, Dụ me nghe đến gật đầu liên tục, cười tủm tỉm tổng kết lại: "Đã nói con trai của Văn Quân (tên bác trai của Dụ Niên) sẽ không tệ mà."

".." Dương Gia Dược được hai mẹ con kẻ xướng người họa nâng lên tận trời, sắp xấu hổ đến mức ngồi không nổi nữa.

Buổi tối 10h, Dụ mẹ hết chịu nổi đi ngủ trước, Dụ Niên và Dương Gia Dược đổi kênh xem thứ khác.

Không lâu sau, di động vang lên, lục tục có người gởi tin nhắn đến chúc mừng tân niên.

Dương Gia Dược nghĩ nghĩ, nói: "Anh đi gọi điện thoại cho mẹ."

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược đi vào phòng Dụ Niên gọi điện thoại, bất quá không mấy phút đã đi ra, vẻ mặt cô đơn.

Dụ Niên lo lắng hỏi: "Thế nào?"

Dương Gia Dược ngồi trở lại bên cạnh cậu, nói: "Đừng để trong lòng, không phải chuyện lớn gì, kỳ thật anh có trở về hay không, bà cũng không quá để ý."

Dụ Niên: "... Vì sao?"

Dương Gia Dược nói: "Hiện tại bà đã có gia đình mới, một nhà ba người bọn họ sống thực hạnh phúc. Anh vốn nghĩ rằng, bởi vì bà, nơi đó ít nhất còn là nơi mình trở về, cho dù chỉ là đêm giao thừa trở về ăn bữa cơm ngủ lại một năm, cũng xem như là về nhà mừng năm mới... Ha ha, kỳ thật anh biết, đây hết thảy đều là anh tự an ủi mình, vừa rồi anh gọi điện cho bà, một hồi lâu bà mới nhận ra thanh âm của anh, sự tồn tại của anh luôn nhắc nhở bà về một đoạn quá khứ không tốt đã qua, cho nên bà cũng không thích anh, theo bản năng muốn quên anh đi... Có một năm, là năm đầu anh học trung học cơ sở ở Bắc Kinh, mẹ anh tái hôn, anh ở cùng bà, đến nhà em gái của bà ngoại anh ăn cơm tất niên, lúc ấy bà lấy thức ăn riêng cho anh, để anh một mình ăn ở trong phòng, bởi vì anh là người ngoài... Đối với anh mà nói, anh là một sự trói buộc, anh là dư thừa."

"Anh không phải!" Dụ Niên vươn tay gắt gao ôm lấy Dương Gia Dược, vì những gì anh đã trải qua mà cảm thấy đau lòng. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được những năm đó Dương Gia Dược sống như thế nào, tựa như một kẻ không nhà lang thang bên ngoài, không có ba, mẹ cũng không thương anh... Khó trách sau đó anh ấy ở lại trong nhà của giáo viên trung học của mình, khó trách anh đối đãi với nữ giáo viên ấy như đối đãi với mẹ ruột, khó trách anh luôn biết chu toàn giữa rất nhiều người phụ nữ khác biệt, thích chơi trò chơi mập mờ -- Bởi vì anh tịch mịch, cô độc, anh không có cảm giác an toàn, anh thiếu sự yêu thương!

Dương Gia Dược thản nhiên nói: "Cũng may hiện tại anh đã nhìn thấu rồi, những thứ này là bởi vì bản thân anh, là tự anh gây áp lực cho mình, tự gông xiềng chính mình, ha ha... Nếu bà ấy có thể từ bỏ, quên đi những chuyện đã qua, vì cái gì anh không thể chứ? Tiểu Niên, cảm ơn em đã đưa anh trở về..."

"Nếu anh nguyện ý, em chính là người nhà cả đời của anh, chúng ta có thể trở về mừng năm mới, mẹ cũng rất thích anh!" Dụ Niên vội vã nói.

Dương Gia Dược hôn lên trán Dụ Niên: "Anh biết."

Đang ôn nhu, di động lại vang lên, Dương Gia Dược cầm lên xem, cười nói: "Tiếu Lang nhắn tới, chúc

chúng ta năm mới vui vẻ..." Anh đưa cho Dụ Niên xem di động của mình --

"Dương học trưởng! Năm mới vui vẻ! Đại cát đại lợi! Năm mới nhớ ăn bánh mật nhá [Cười xấu xa] ~"

Khóe miệng Dụ Niên run rẩy, điện thoại di động của mình cũng vang lên ngay sau đó, cùng lúc nhận được hai tin nhắn.

Vương Mân: "Dụ Niên, chúc cậu năm mới vui vẻ, cùng người yêu bạch đầu giai lão. -- Vương Mân"

Tiếu Lang: "Niên Cao ~ Năm mới vui vẻ, chúc ông và Dương học trưởng hạnh phúc mỹ mãn cả đời [le lưỡi] ~"

Dương Gia Dược đợi trong chốc lát, kỳ quái nói: "Sao Vương Mân không gởi tin cho anh?"

Dụ Niên cười ha ha một tiếng: "Nói không chừng vẫn còn canh cánh trong lòng tấm ảnh PS của anh và Tiếu Lang đó."

Dương Gia Dược: "..."

Mùng một đầu năm, Dụ mẹ cho hai đứa con mỗi đứa một phong bao lì xì.

Dương Gia Dược không dám nhận, cường điệu nhấn mạnh rằng mình đã không còn là trẻ con, không thể nhận tiền lì xì, Dụ mẹ kiên trì: "Mặc kệ con kiếm được bao nhiêu tiền, ở trong mắt thím đều là trẻ con, ở nhà thím mừng năm mới, thím muốn cho con tiền lì xì, con nhất định phải nhận."

Dụ Niên ở bên cạnh ngắt lời: "Lúc mẹ bỏ tiền vào bao lì xì mới cảm thấy bản thân có chút cảm giác tồn tại, về sau còn không phải em đổi cái bao khác đưa lại cho mẹ sao, cấp bậc lễ nghĩa mà thôi."

Dụ mẹ cười mắng: "Thằng nhóc con!"

Dương Gia Dược đành phải nhận lấy, chốc lát sau, Dụ mẹ lại từ trong phòng lấy ra một cái phong thư thật to đi ra, đưa cho anh nói: "Đây là lì xì hàng năm ba con đưa cho con, mãi đến khi anh ấy qua đời, một cái cũng không thiếu, đây, đều cầm đi."

Dương Gia Dược ngón tay run rẩy tiếp nhận, nháy mắt hốc mắt đã đỏ lên. Ngoại trừ lần đó nghe Dụ Niên đề cập đến chuyện ba mình mất đi, lâu đến như vậy, đây là lần đầu tiên anh rơi lệ.

Dụ mẹ tay chân luống cuống mà nắm chặt cánh tay cậu: "Vốn dĩ con phải trở về, thím đã nghĩ, à hay là bảo Niên Niên đưa cho con, tiền lì xì nhất định phải đưa vào ngày đầu năm, đại biểu cho một năm mới may mắn, khỏe mạnh, mọi sự như ý. Mấy năm nay, thím vẫn luôn giữ lại, chính là muốn chờ con trở về, hiện tại con đã về rồi, thím cũng thoải mái, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của ba con..." Dương Gia Dược như thế nào cũng nhịn không được, ôm Dụ mẹ khóc như một đứa trẻ.

Dụ mẹ an ủi anh, ôn nhu nói: "Đừng khóc, ngoan, vừa rồi ai nói mình là người lớn chứ? Còn khóc nữa là muốn thím chê cười sao..."

Người thím từng bị mẹ gọi là người phụ nữ 'chẳng tốt lành gì', thoạt nhìn nhu nhược như vậy, nhỏ xinh như vậy. Nhưng ôm ấp của bà lại ấm áp như vậy, lòng bàn tay lại hữu lực như vậy...

Dương Gia Dược tựa hồ có thể hiểu được, vì sao phụ thân thà rằng hy sinh hết thảy của mình để yêu người phụ nữ này.

-- Thượng thiện nhược thủy, nhu năng khắc cương, đại ái chí phác, bất tranh trí thắng (*).

(*) Trích trong Đạo Đức Kinh, và xin lỗi trình bạn Cỏ dịch chưa được =))) ***

Tháng ba mùa xuân, trăm hoa đua nở.

Đám sinh viên mặc thời trang mùa xuân đi xuyên qua dưới tang cây xanh mướt, trên con đường uốn khúc.

Cây cối mỗi năm mỗi thêm khô cằn, chỉ có tinh thần thanh xuân là phấn chấn không thay đổi.

Hầu hết đám trẻ sống sung sướng ở thủ đô còn lấy sách làm gối đầu, thản nhiên tự tại, nói chuyện quốc sự, tha hồ tưởng tượng về ước mơ của mình. Có lẽ chỉ có đám sinh viên sắp phải tốt nghiệp mới chân chính lo lắng cho tương lai.

Xuất ngoại, ở lại trường học nghiên cứu, đi làm... Có rất nhiều lựa chọn. Nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đám sinh viên này đối với tương lai đều vô lo vô nghĩ, theo số lượng sinh viên tốt nghiệp mỗi năm một tăng, cho dù là bằng cấp ở trường đứng nhất nhì toàn quốc, ở một thị trường nhân tài cao cấp đầy rẫy như ở thủ đô thì cũng càng ngày càng trở nên giá rẻ.

Dương Gia Dược sắp lấy tình tích ưu dị mà tốt nghiệp từ Khoa Đại, cũng không vân đạm phong khinh như người khác thoạt nhìn bên ngoài.

Trên bàn làm việc có đặt một bản hợp đồng nghiên cứu, nếu như ký tên vào, chẳng khác nào ký xuống khế ước bán mình ba năm trong tương lai. Mà nước Mỹ bên kia cũng có không ít trường ùn ùn gởi thư thông báo trúng tuyển đến. Chuyên ngành của Dương Gia Dược rất khó xin được học bổng toàn phần, nhưng đã có vài trường học không tệ hứa cho anh rất nhiều điều kiện hậu đãi, khiến người ta tâm động không thôi.

Từ góc độ lâu dài mà nói, xuất ngoại đối với tương lai phát triển sau này của anh và Dụ Niên tương đối có lợi. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc anh phải để lại Dụ Niên mà đi.

"Đi nước Mỹ đi." Dụ Niên thay anh hạ quyết định, "Sang năm em tới tìm anh."

Dương Gia Dược: "Em nỡ để anh đi sao?"

Dụ Niên: "Biết rõ còn cố hỏi."

Dương Gia Dược hít dài một hơi: "Để anh suy nghĩ thêm một chút."

Hai người vừa mới bắt đầu vượt qua ngăn cách mà yêu thương lẫn nhau, quyết định này không khác gì khổ hình...

"Suy nghĩ cái gì?" Dụ Niên hỏi lại.

Kết quả đã thực rõ ràng. Dụ Niên đã từng đi du học cũng biết, học thạc sĩ ở những trường nổi tiếng nước ngoài tốt hơn rất nhiều so với học vị nghiên cứu sinh ở trong nước.

Khoa Đại và Kinh Đại đích thật là trường số 1 số 2 cả nước, nhưng vẫn là 'trong nước', hơn nữa chỉ giới hạn trong 'giáo dục chính quy'. Mấy năm gần đây mở rộng chiêu sinh nghiên cứu sinh, còn không phải để giảm bớt áp lực nghề nghiệp, mà những thạc sĩ tốt nghiệp ra trường thật sự chuyên sâu lại rất ít.

So sánh ra mà nói, xuất ngoại chẳng những có thể tiếp thu giáo dục cao cấp, còn có thể lĩnh hội được các nền văn hóa bất đồng quốc gia, dân tộc, mở rộng tầm nhìn. Vô luận là đối với phát triển nghề nghiệp hay kinh nghiệm cuộc sống của Dương Gia Dược, đều sẽ có ảnh hưởng vô cùng tốt.

Thứ duy nhất cần lo lắng có lẽ là chi tiêu nơi đất khách, kinh tế có thể gánh vác hay không, cùng với việc không có cảm giác thân thuộc và nỗi nhớ nhà.

"Cũng không phải chưa từng tách ra, mười năm còn qua được, thêm một năm thì có sao?" Cho dù Dụ Niên cũng luyến tiếc Dương Gia Dược, nhưng dù sao cậu vẫn rất lý trí.

Hai người bọn họ là những chàng trai có chủ kiến lại có trí tuệ, không giống như những đôi tình nhân bình thường tham luyến thời gian tốt đẹp ngắn ngủi trước mắt. Có một số việc phải quyết định mà làm; có những chia lìa phải chấp nhật dày vò; có những tình cảm phải chấp nhận tưởng niệm, tương lai mới có thể càng thêm lâu dài bền vững.

Dương Gia Dược vươn tay xoa lên mắt Dụ Niên, thuận thế lên tới lông mày, tóc mai...

Ánh mắt anh ôn nhu như nước, tựa như phải làm người trước mắt này đắm chìm: "Vì sao em cứ luôn có thể nói ra những lời khiến anh cảm động, hay là anh đối với em đã không còn một chút sức chống cự nào?"

Lần đầu tiên tách ra là bởi vì không hiểu, cho rằng còn có thể dễ dàng gặp lại nhau, lại không ngờ thoáng một cái đã 10 năm, cảnh còn người mất. Cho nên lúc này mới có thể sợ hãi như vậy, cho dù chỉ là một năm cũng không dám mạo hiểm, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ em ấy không xin được đến trường học ở gần mình, hoặc là em ấy có lựa chọn tốt hơn, để một mình mình ở nước ngoài... Huống chi em ấy ưu tú như vậy, trẻ tuổi như vậy, có thể trong vòng một năm chia lìa này hồi tâm chuyển ý hay không, đơn giản chỉ là chấp niệm tìm anh trai mới đối với mình như thế, mà không phải là bởi vì yêu...

Từ yêu mà sinh ra ưu buồn, từ yêu mà sinh ra sợ hãi.

Dương Gia Dược nghĩ đến không lâu sau bản thân sẽ không còn nhìn thấy Dụ Niên thầm mến mình nữa, không còn đếm xỉa gì đến mình nữa, không khỏi cười khổ.

Hóa ra bản thân trong lúc bất tri bất giác mà giao trái tim này ra rồi, hóa ra đây là cảm giác trầm luân vì một người.

Dụ Niên bị thâm tình chân thành của Dương Gia Dược biến thành nổi hết cả da gà không nói nên lời, lại nghe anh nói: "Về sau anh sẽ không đến qua bar gặp mấy người phụ nữ kia nữa." "Sao?"

"Anh chỉ làm A Tư của một mình em."

...

Lựa chọn tương lai của Dương Gia Dược tựa hồ cũng ảnh hưởng đến Vương Mân và Tiếu Lang phòng bên cạnh.

Hạng mục thi nghiên cứu sinh của Khoa Đại đã bắt đầu khởi động từ năm ba, những chuyên ngành thuộc hệ kỹ thuật cũng sẽ định ra danh ngạch trong nửa học kỳ hai năm ba, đến năm tư ký hợp đồng nghiên cứu.

Loại nhân tài trong chuyên ngành này như Tiếu Lang, không chỉ Khoa Đại, ngay cả quốc gia cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để giữ lại.

Dựa theo thành tích mà phân phối, có người tiến vào đơn vị nghiên cứu khoa học của quốc gia làm nghiên cứu viên, có người được tuyển vào quân đội tiếp tục đào tạo sâu, còn có người sau khi nhận được bằng tốt nghiệp sẽ đến một số trường đại học trong nước giảng dạy. Thành tích bình thường một chút, cũng có thể đến vài công ty hàng không làm cố vấn viên cao cấp.

Nếu nói thành tích trung học biểu hiện được trình độ thể lực và trí lực sau khi bị áp bức như culi, thì thành tích đại học sẽ càng nghiêng về khảo nghiệm tính kiên trì bền bỉ, tinh thần tự kỷ luật và năng lực học tập.

Khi đã đi qua chiếc cầu độc mộc mang tên thi tốt nghiệp mà ngồi ở nơi này, phía trước còn có một ngọn đèn đang tiếp tục dẫn dắt mình tiến tới (Mân ca á), việc học đối với Tiếu Lang mà nói, căn bản đã không còn là chuyện khó khăn gì.

Nền tảng kiến thức tốt, đọc sách cũng dễ dàng lý giải. Tri thức là một mạng lưới, nối liền và liên thông lẫn nhau. Ôn tập củng cố xem đi xem lại nhiều lần cũng không tốn chút sức nào, đến lúc thi chỉ cần tốn vài ngày ráo riết ôn tập là được.

Khi Tiếu Lang còn đang tịch tịch tang tang vừa ăn đồ ăn vặt vừa đọc sách, cậu còn chưa biết, bản thân đã được đề cử vào danh sách trúng cử học bổng hạng nhất quốc gia năm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei