[NTPN] 85. Chính là em
/85/. Chính là em.
Thời tiết tháng sáu là khó chịu nhất, mở cửa thì oi bức, đóng cửa bật điều hòa thì lại cảm thấy lạnh.
Vương Mân mặc áo tay dài, cũng kêu bảo mẫu đổi chăn thành điều hòa. Tiếu Lang tắm rửa xong, hơi rượu vẫn còn, cả người đều mệt nỏi. Cậu nhào lên trên giường, dùng cả tay lẫn chân mà lột quần áo Vương Mân ra, tựa như con bạch tuộc tám chân, bao lấy thân thể lạnh lạnh của Vương Mân, thoải mái đến mức thở một hơi dài.
Tư thế như vậy, không thể nghi ngờ là thủ đoạn mỗi khi Tiếu Lang muốn làm nũng mới có: "Muốn làm không?" Vương Mân tiến thêm một bước dụ dỗ ai đó.
Tiếu Lang lắc lắc đầu, lười biếng đáp: "Em muốn ôm anh chút thôi, mệt quá."
Vương Mân xoa xoa đầu cậu, nói: "Trời nóng, ngày mai đi cắt tóc cao lên một chút nhé."
Tiếu Lang: "Ừm..."
Chẳng bao lâu sau, cơ thể Vương Mân bị Tiếu Lang ôm đến nóng lên, cậu co một chân, vươn ra bên ngoài chăn, Tiếu Lang cũng học theo vươn một chân ra ngoài.
Vương Mân cười nhẹ một tiếng, tựa như vuốt ve con mèo nhỏ mà vuốt sau cổ của Tiếu Lang, sau đó vuốt dọc theo sống lưng, tiếp tục hướng xướng phía dưới, ngon tay chậm rãi xoay quanh chỗ xương cụt.
Tiếu Lang rầm rì một tiếng, nói: "Còn náo loại nữa em sẽ không cho anh ngủ luôn."
"..." Vương Mân sẽ nói cậu đang có chủ ý này hay sao, "Các anh đối với em tốt không?" Tay cậu áp lên trên mông Tiếu Lang, liếm vành tai cậu nhẹ giọng hỏi.
"Tốt, em nói cho Hổ ca chuyện của chúng ta... Ưm..." Tiếu Lang né tránh đầu lưỡi của Vương Mân, tiếp tục nói, "Anh ấy nói sẽ ủng hộ chúng ta..."
Vương Mân: "..."
Tiếu Lang: "Vì sao anh lại yên tâm để em đi chơi với bọn họ như vậy? Em thật sợ bọn họ biết sẽ phản đối."
Vương Mân hôn hôn lên gương mặt nghiêng của cậu: "Em đáng yêu như vậy, bọn họ thích em còn không kịp nữa là."
Tiếu Lang 'đánh yêu' Vương Mân một cái: "Đừng có cho em ăn mật đường."
Từ khi sinh ra đến giờ Vương Mân chính là 'con cưng' trong nhà, lúc cậu còn là em bé bú sữa mẹ, khi Vương Hổ Vương Thụy lăn lộn cùng Vương Sâm, thì Vương Mân lại bị vú em giữ tách khỏi đám nhóc con quậy phá đến nghiêng trời lệch đất kia, ngoan ngoãn học chữ, hoặc là ở trong phòng ông nội chơi cờ vây.
Sau khi anh cả Vương Sâm bắt đầu bận rộn sự nghiệp, đám Vương Hổ như rắn mất đầu, lúc này mới miễn cưỡng quay đầu lại, gặp được Vương Mân miễn cưỡng có thể xem là đồng bọn cùng tuổi, cùng với Liêu Tư Tinh giống như búp bê.
Vì thế, Vương Hổ nhanh chóng chìm đắm trở thành yêu em gái đến phát cuồng, Vương Kỳ cũng dựa vào tính cách quỷ quái cùng với khuôn mặt đẹp trai được các anh trai chấp nhận gia nhập trận doanh.
Chỉ ngoại trừ Vương Mân.
Vương Mân là con nhỏ nhất nhà bọn họ, tính cách không được tự nhiên cùng phương thức nói chuyện quá giống với ông nọi khiến đám anh trai trong nhà đều rất mới lạ, đối với bọn họ mà nói, Vương Mân không phải là đồng bọn chơi đùa, mà là đối tượng để chơi đùa...
Đủ loại chuyện bi thảm trải qua khi còn bé khiến Vương Mân thống hận thân phận 'con cưng' này vô cùng, đó cũng là nguyên nhân vì sao năm đó cậu lại nhận Tiếu Lang làm em trai. Từ khi có Tiểu Tiểu rồi, Vương Mân liền cảm thấy bản thân đã thoát ly ma chú 'con út', quả nhiên, cảm giác có em trai thực tốt...
Đương nhiên, cho dù Tiếu Lang sẽ trở thành một phần tử của Vương Gia, nhưng cậu là em trai chỉ thuộc về riêng mình.
"Em là của anh." Vương Mân siết chặt vòng tay ôm lấy Tiếu Lang, ghé sát vào lỗ tai cậu nói: "Chỉ của một mình anh thôi, Tiểu Tiểu."
Tiếu Lang: "..."
Ngày hôm sau hôn lễ, khách sạn Đông Duyệt Chi Tân đông như trẩy hội, cả ba tầng hội trường, mở tiệc chiêu đãi 68 bàn.
Gần như toàn bộ gia tộc phú hào và thương nghiệp ở C thị đều tham dự hôn lễ của nhị công tử Vương gia, thậm chí còn có một ít bạn bè thân hữu đến từ những thành thị ngoài tình khác. Đối với mọi người mà nói, hôn lễ bất quá chỉ là một loại mánh lới, giao tế mới là mục đích chính. Nếu có thể nhân cơ hội này tìm được quý nhân có lợi cho việc phát triển lâu dài của mình trong số tân khách ở đây, thì đây chính là thu hoạch của yến tiệc lần này.
Vương Thụy, Vương Kỳ và Liêu Tư Tinh đi làm phù dâu phù rể, Tiếu Lang và Vương Mân lại theo xe của Vương gia gia cùng đi đến khách sạn.
Vài năm không gặp, tinh thần của Vương gia gia quả thật không bằng trước kia, Tiếu Lang nói chuyện phiếm với ông một lúc, Vương gia gia liền ngủ gà ngủ gật, một lát sau mới tỉnh lại. Tiếu Lại lại tiếp tục nói chuyện với ông, Vương gia gia nắm chặt tay Tiếu Lang, liên tục nói: "Tốt, tốt hơn Mân nhi nữa." Tiếu Lang liền 囧, ông nội ngày nói đây là có ý gì, làm ơn nói rõ đi!
Vương Mân ngồi ở ghế phó lái cứ cong khóe môi cười mãi, đều nói bản thân giống ông nội, nếu đã giống, như vậy người mình thích, ông nội sao có thể không thích chứ?
Kỳ thật không ai biết Vương gia gia nói Tiếu Lang tốt thuần túy là muốn nói mình mà ngồi cùng với thằng cháu ngốc nhà mình thì y như hai cái hũ nút -- Không có gì để nói!
Hôn lễ mời một công ty tổ chức hôn lễ thiết kế thành phương thức Trung Quốc và phương Tây kết hợp thành, cử hành tại hội trường tiệc chính. Tiếu Lang ăn theo hào quang của Vương Mân, ngồi cùng cậu ở bên cạnh Vương gia gia, cận cảnh mà xem toàn bộ quá trình.
Một loạt các câu hỏi đáp tương tác giữa chú rể và cô dâu khiến tính bát quái của mọi người đều được thỏa mãn, cuối cùng lúc người dẫn chương trình tuyên bố chú rể và cô dâu có thể hôn nhau, Vương Hổ lại ôm phù du Liêu Tư Tinh đứng một bên khóc lớn.
Cả hội trường cười vang, cô dâu không phải không bối rối mà kéo kéo chú rể của mình, chủ động dâng nụ hôn lên, trận khôi hài này mới kết thúc trong từng trận tiếng vỗ tay điếc tai cùng trầm trồ khen ngợi.
Tiếu Lang cảm động đến hốc mắt chua xót, vừa nghĩ tới bản thân cả đời này cũng không có cơ hội nghiêm túc cử hành hôn lễ một lần, liền cảm thấy có một loại ưu thương nhàn nhạt... cùng với cảm giác khẳng khái oanh liệt hy sinh vì tình yêu đích thực.
Vương Mân ở dưới bàn nắm thật chặc tay Tiếu Lang, hai người vào giờ khắc này tựa như tâm ý tương thông.
Sau đó là quá trình đôi tân nhân đi mời rượu từng bàn, tuấn nam mỹ nữ vây quanh cô dâu chú rể thế tới rào rạt, bởi vì lúc này mọi người đều là dạ dày trống trơn, là thời khắc có thể lấy danh anh hùng nhất.
Đại biểu nhà gái đi tiếp rượu là anh trai của cô dâu, mỗi một bàn mỗi người đều kính một ly, mặt không đổi sắc tâm không đập loạn, người uống Coca còn phải nấc cục, mà anh ta uống rượu vang lại như uống nước lã, cô dâu đứng một bên vẻ mặt đầy sùng bái.
Tiếu Lang và Vương Mân đều bị mời một ly, Vương Mân còn đại diện ông nội uống một ly.
Đợi đôi tân nhân đi rồi, lại có không ít anh em dòng họ bằng hữu tiến đến mời rượu, không ít người tò mò hai người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Vương gia gia là ai, Vương Mân lớn lên giống người Vương gia, mọi người vừa nhìn liền sáng tỏ, nhưng chàng trai mi thanh mục tú kia là ai..."
Nghe Vương gia gia giới thiệu Tiếu Lang, không phải nói là bạn của Vương Mân, cũng không phải là em trai Vương Mân, mà là hơi run rẩy nói: "Đây là cháu trai nhỏ nhất của chúng ta." Một bàn người nghe xong đều cười to.
Bác hai của Vương Mân nói: "Ba, ngài nhầm lẫn rồi, cháu trai nhỏ là đứa bên cạnh mới đúng."
Vương gia gia biểu tình nghiêm trang chững chạc nói: "Ba rất rõ ràng! Nó là em trai Mân nhi nhận, không phải là cháu trai nhỏ của ba thì là ai?" Lão nhân gần đất xa trời, thứ xem trọng nhất, thường là thân tình.
Bác hai của Vương Mân bị lão ba mình trừng đến vẻ mặt quẫn bách, vội vàng gật đầu nói "Dạ phải dạ phải."
Ở đây có một mỹ nữ, là thiên kim của phó đổng tập đoàn Vân Văn, người lớn trong nhà thấy hai người Vương Mân và Tiếu Lang, liền nhanh chóng vứt một ánh mắt ra hiệu cho con gái mình, cười nói: "Mấy đứa cùng tuổi đúng không, chậm rãi làm quen nhau nhé!"
Mỹ nữ thản nhiên mỉm cười, vừa định mở miệng nói chuyện, lại cảm giác được đối diện truyền đến một tia lãnh ý, tập trung nhìn vào, chỉ thấy Vương Mân sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó cậu thản nhiên dời tầm mắt đi, lôi kéo Tiếu Lang ngồi xuống, kề sát vào lỗ tai cậu thân mật nói cái gì đó, sắc mặt Tiếu Lang ửng đỏ, ở dưới bàn đạp Vương Mân một cước.
Mỹ nữ xấu hổ đến khóe miệng run rẩy, thầm nghĩ nhìn hai người khanh khanh ta ta thế kia, căn bản không để bổn tiểu thư vào mắt phải không! Vì thế ánh mắt thoáng nhìn lên trời: Xí ~ Tôi mới không thèm!
Sau khi rời đi liền bị một người bạn thân lôi kéo nhỏ giọng tám chuyện: "Ê nhìn thấy không, hai anh đẹp trai ngồi bên cạnh Vương lão gia ấy, một người học Kinh Đại, một người ở Khoa Đại, lợi hại quá trời luôn!"
Con gái nhà giàu tốt nghiệp trường tư, ít nhìn thấy nhất chính là mấy anh đẹp trai chân chính lại học giỏi, người khác phái bên cạnh nếu không xuất ngoại du học, thì là ở trong nước tiếp tục lăn lộn ở mấy trường đại học tư nhân.
Mỹ nữ vừa định khinh thường mà an ủi bản thân 'Có thể thi đậu Kinh Đại Khoa Đại còn không phải bởi vì mối quan hệ với Vương gia sao', chợt nghe đứa bạn thân vẻ mặt sùng bái nói: "Cái anh Vương Mân học Kinh Đại ấy, là trạng nguyên khoa tự nhiên của C thị chúng ta hồi trước đó ~~~~ Quá trâu bò!"
"..."
Tất cả những người đến mời rượu Vương gia gia, phần lớn đều là Vương Mân đại diện uống, Tiếu Lang cũng giúp uống đỡ mấy lần, nhưng bởi vì cũng là khách, cho nên cũng ngại cứ giọng khách át giọng chủ.
Vương Mân uống khoảng mười ly, cả người lâng lâng, đầu lại vô cùng nặng, tựa như đang ngồi trên một đám mây trôi nổi bất định.
Tiếu Lang liều mạng gắp đồ ăn cho cậu ăn để giải rượu, Vương Mân khoát tay, cậy mạnh nói: "Không có gì đáng ngại."
Tiếu Lang nói: "Mặt anh đỏ rần kìa."
Vương Mân: "Anh, ợ ~! Không có đỏ."
Tiếu Lang: "..."
Ngồi trong chốc lát, Vương Mân lắc la lắc lư đứng lên đi toilet, Tiếu Lang nhanh chóng đuổi theo, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Vương Mân giữ vững tư thế đi vào toilet, nhìn trái nhìn phải không có ai, vì thế chống tay lên vách tường ào ào nôn ra, sau đó Tiếu Lang đuổi tới, đứng ở phía sau cậu vẻ mặt lo lắng, nhưng mỗi lần đến gần thêm một bước, đều bị Vương Mân vươn ta ra ngăn lại.
Chờ đến khi nôn đủ rồi, Vương Mân mới nói: "Em đi ra ngoài đi, ở đây bẩn lắm."
Tiếu Lang 囧 nói: "Anh còn đi được không?"
Vương Mân vẫy tay đuổi cậu, Tiếu Lang lại không đi, Vương Mân liền không thèm xoay người lại. Tiếu Lang thấy bên tai Vương Mân đỏ lên, yếu ớt hỏi: "Anh đang ngại ngùng sao?"
Vương Mân: "..."
Vương Mân đè nút xả nước, nhìn những thứ kia đều được rửa sạch, sau đó mới hung thần ác sát mà quay người lại, môi bởi vì nôn quá nhiều mà đỏ hết cả lên, khóe miệng còn dính chút dơ bẩn còn chưa lau sạch, lại nhìn trong phòng vệ sinh, ngoại trừ trên cạnh bồn cầu còn dính chút màu đỏ tựa như màu rượu vang, hình như cũng không có nôn đến rối tinh rối mù cho lắm... Tiếu Lang bỗng nhiên rất muốn cười, có thể cả đời này Vương Mân cũng chưa từng để cho người khác thấy qua bộ dáng chật vật như thế này của mình!
Sau đó Vương Mân bước nhanh lại chỗ bồn rửa tay, cẩn thận rửa sạch tay mình, sau đó mới rửa mặt súc miệng. Lần thứ hai khi ngẩng đầu lên, ngoại trừ môi có chút hồng, ánh mắt có chút ướt át, còn lại cũng không có gì khác biệt so với lúc không uống rượu, ngay cả vạt áo cũng không dính chút vật bẩn nào.
Thấy ánh mắt Vương Mân khôi phục lý trí, Tiếu Lang bội phục đến muốn dập đầu xuống đất, thừa dịp chung quanh không có ai, nhào lên gặm một phát vào đôi môi mê người của cậu, ừm, quả nhiên là hương vị ngọt ngào như rượu.
Vương Mân tức giận đến đỏ mặt: "Đừng làm rộn."
Tiếu Lang an ủi cậu: "Không bẩn, ăn rất ngon."
Vương Mân: "..."
Hai người đi đến cửa toilet, Vương Mân như nghĩ đến điều gì, quay người lại, đóng cửa gian phòng vệ sinh mà cậu vừa mới nôn xong, sau đó cầm khăn giấy lau lau tay nắm cửa.
Tiếu Lang: "Anh làm gì vậy?"
Vương Mân không trả lời, nhưng hành vi của cậu nói cho Tiếu Lang biết, cậu đang 'Hủy thi diệt tích'.
Làm xong những việc này, Vương Mân mới thả lỏng mà rửa sạch tay lại một lần, ừm, giả vờ như cậu chưa từng đến nơi này, giả vờ như cậu chưa từng uống rượu...
Tiếu Lang: "..."
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Vương Mân và Tiếu Lang đều uống khá nhiều. Loại hành vi uống xong nôn xong lại khôi phục lý trí này, Vương Mân trình diễn lại hai lần nữa, cuối cùng vẫn là chống đỡ không nổi mà ngồi ngã đầu trên ghế, nhắm mắt lại mê man.
Nhóm người lớn luôn miệng khen Vương Mân tửu lượng tốt, Tiếu Lang âm thầm phun trào, dựa theo trình độ bình thường, anh trai cậu đã say ba lượt rồi có được không!
Sau đó Tiếu Lang giúp Vương gia gia uống mấy ly, Vương Mân bỗng nhiên tỉnh lại, cầm lấy tay ông nội mình nói: "Đừng để em ấy uống, tửu lượng em ấy không tốt."
Vương gia gia: "..."
Vương Mân nói xong, đầu ngã qua một bên, tiếp tục ngủ.
Cỏ: Mợ nớ, có cần lo cho vợ như vậy không hả?!!! FA như tui chịu sao nổi TvT
Mọi người 囧 , Tiếu Lang gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: "Con cũng uống nhiều rồi, còn uống nữa sẽ say."
Tiệc cưới chấm dứt, Tiếu Lang đỡ Vương Mân lên xe, sau khi trở về hai người ngủ thẳng đến buổi tối 8h.
Khi tỉnh lại, đầu Vương Mân vô cùng đau đớn, nhắm mắt lại dùng ngón tay ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, vài giây đồng hồ sau, động tác mát xa được ngón tay của một người khác thay thế.
"Dậy rồi?" Thanh âm vang lên bên tai mang theo từ tính chỉ thiếu niên mới có, khiến người ta nghe xong cả người tan chảy.
"Ừm..."
"Có đói bụng không? Bữa trưa anh cũng chưa ăn gì hết."
"Đói."
"Hình như dì bảo mẫu có làm thức ăn khuya, nói chờ anh dậy sẽ hâm lại, chúng ta xuống lầu ăn hay là em mang lên cho anh?"
Vương Mân vươn tay sờ soạng điện thoại trên tủ đầu giường, chỉ thị: "Bấm 09, đưa cho anh."
Tiếu Lang đưa điện thoại cho Vương Mân, Vương Mân nói với đầu bên kia điện thoại: "Dì Phương, có thức ăn khuya không... Dạ, con muốn ăn trên lầu, phiền dì hâm nóng rồi bưng lên cho con nhé."
Cúp điện thoại, Tiếu Lang nói: "Anh thật đúng là đại thiếu gia, ở đây cái gì cũng có người chuẩn bị sẵn, lúc ở với em có phải thực vất vả hay không?"
Vương Mân mở to mắt, thấy gương mặt Tiếu Lang ở ngay trước mắt, bốn mắt đối diện, nỉ non nói:
"Tâm không khổ, mệnh khổ."
Tiếu Lang: "..."
"Gạt em đó." Vương Mân ngẩng đầu lên, hôn lên trán Tiếu Lang một cái, cười nói: "Ở cùng một chỗ với em rất hạnh phúc."
...
Thức ăn khuya là súp bắp tôm bóc vỏ, thõa mãn xong cái bụng thèm ăn rồi, bước tiếp theo cần suy xét dĩ nhiên là tính dục.
Vương Mân và Tiếu Lang khóa kỹ cửa phòng, ở trong phòng tắm cùng nhau tắm rửa một cái, dưới vòi hoa sen vừa chạm vào nhau đã thẳng thắn mà gọi lên dục vọng tự nhiên.
Không kịp đợi lau khô thân thể, hai người liền vừa hôn vừa lăn lên giường lớn.
Chăn nệm mềm mại có công dụng giảm xóc khi va chạm, đầu ngón tay của tình nhân lại là mồi lửa tốt nhất.
Quấn quít, âu yếm, vuốt ve, hận không thể ăn sống nuốt tươi luôn đối phương...
Vương Mân ngậm lấy điểm nhô lên trước ngực Tiếu Lang, lắng nghe hô hấp nhợt nhạt khi sâu khi cạn không hợp quy luật của người dưới thân, cảm thụ sự run rẩy truyền tới từ đầu ngón tay cậu đặt trên lưng mình, từng chút từng chút một, dùng hết cả khí lực.
Cậu biết Tiếu Lang cũng đã khẩn cấp đến khó dằn nổi, lại vẫn xấu xa mà thả chậm tốc độ, trêu chọc khẩu vị của Tiếu Lang.
"Còn nhớ hay không, nơi này là nơi chúng ta tiến hành nụ hôn đầu tiên..." "Ưm..." Môi bị cắn, đầu lưỡi cũng bị quấn lấy.
"Em ở đây nói, em thích anh..."
Tiếu Lang kinh ngạc nhìn Vương Mân, hồi tưởng lại bản thân năm đó lòng tràn đầy động tình mà ôm lấy người này, cùng với những lời tâm tình đã nói ra, sau đó, cả người đều trở nên run rẩy.
Vương Mân vươn tay từ ngăn kéo lấy ra gel bôi trơn và bao cao su, cười nhẹ nói: "Đang tò mò vì sao lại có thứ này sao?"
Tiếu Lang xoa xoa bờ vai cậu, Vương Mân trả lời: "Bởi vì đã từng ảo tưởng làm tình với em ở đây."
Mở nắp, lấy ra một ít chất lỏng ở đầu ngón tay, tiến về hướng hạ thân của thiếu niên đang phối hợp dang rộng hai chân, à, có lẽ đã có thể gọi là đàn ông...
"Nghĩ từ khi nào?" Tiếu Lang mặt đỏ tai hồng hỏi.
Vương Mân: "Vẫn luôn muốn, từ năm lớp mười đã bắt đầu."
Tiếu Lang muốn hỏi, hóa ra lớp 10 anh đã thích em rồi sao? Nhưng nói đến bên miệng, lại là: "Vậy gel bôi trơn kia có hết hạn không?"
Vương Mân: "..."
Ngón tay từng chút một xâm nhập vào khe hở giữa hai chân, thăm dò tiến vào trong cơ thể, tìm kiếm điểm mẫn cảm nhất ở chỗ sâu bên trong. Lông mày Tiếu Lang nhếch lên, trong mắt hoàn toàn là tín nhiệm và hưởng thụ.
Vương Mân vừa khuếch trương, vừa nói: "Mỗi năm đều mua, quá thời hạn, liền đổi cái mới."
Ba ngón tay tiến vào, Tiếu Lang nhíu mày, nói: "Có thể rồi." Sau đó ngoan ngoãn mà lật người qua, nằm sấp trên giường, nâng thắt lưng lên chờ đợi người yêu xâm chiếm.
Ánh mắt Vương Mân mê loạn mà nhìn thân thể quyến rũ của người này, đeo 'mũ' vào, hạ thể chỉ cần tùy ý vỗ về chơi đùa đã cứng như thép nguội. Từ chậm thành nhanh mà sáp nhập vào bên trong cơ thể chặt chẽ của người yêu, nghe cậu nhẹ nhàng rên rỉ, tựa như đang làm nũng.
Vương Mân ôm lấy cậu, dừng lại trong cơ thể Tiếu Lang, chờ hai người đều thích ứng với tư thế kết hợp này.
Bọn họ thật sự trở thành một thể.
"Khoảng học kỳ 2 năm lớp 10, có một lần nằm mơ, mơ thấy anh ôm em, cũng làm loại sự tình này, anh khi dễ em đến phát khóc, nhưng mà anh lại rất hưng phấn..."
Tiếu Lang hừ hừ nói: "Anh thật xấu xa."
"Ừm, anh rất xấu..." Hơi hơi rút ra, dùng sức đâm vào, "Thì như thế nào?"
"A ~~~~" Tiếu Lang rên rỉ thật dài một tiếng, ôm lấy gối đầu, thật vất vả mới lấy lại thần trí, hít một hơi thật sâu, mới nói: "Anh có thể xấu xa hơn chút nữa, em thích bị anh khi dễ."
Cỏ: Này là một người nguyện đánh một kẻ nguyện chịu nè TvT
Ánh mắt Vương Mân vừa thâm thúy vừa u á, sau một khắc ngừng lại, cậu ôm thân thể người yêu, một sâu một cạn mà bắt đầu đưa đẩy, Tiếu Lang bị đâm đến liên tục kêu to, mang theo ẫn nhẫn nức nở, mang theo khoái cảm vui thích.
Cũng chỉ có người này, có thể mang đến rung động sâu nhất trong đáy lòng mình.
Mỗi một lần, đều khiến mình thích em ấy hơn một chút, càng yêu hơn một chút, tựa như cả trái tìm, cũng không đủ để chứa đựng tình cảm đối với em ấy...
Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Mân và Tiếu Lang đi cắt tóc, Vương Mân cắt tóc đầu đinh, tóc của Tiếu Lang cũng ngắn ngủn đến đâm vào tay.
Trước khi trở về Bắc Kinh, Tiếu Lang chào tạm biệt Vương gia gia, ông cụ vẻ mặt ôn hòa bảo cậu kỳ nghỉ lại đến chơi.
Vương Hổ và vợ mới cưới trở về nước Mỹ đi hưởng tuần trăng mật, Vương Kỳ nói muốn chơi cho đủ rồi mới bắt đầu tìm việc làm, Vương Thụy ở nhà chờ kết quả tốt nghiệp, rảnh rỗi thì cầm thẻ tín dụng của mẹ mình du ngoạn khắp nơi...
Cuộc sống vẫn từng bước tiếp tục, Tiếu Lang bắt có tiểu thiếu gia của Vương gia, trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa thấp thỏm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com