[NTPN] 87. Bạn có thể.
/87/. Bạn có thể.
Xuống núi xong lại ngồi xe trở lại chỗ ở, cũng đã gần 8h tối. Tất cả mọi người đều trong tình trạng kiệt sức, hôm qua còn chọn ba bỏ bốn mà lựa chọn nhà hàng, hôm nay thì tùy tiện giải quyết cho xong.
Trở lại phòng, Tiếu Lang cả người mềm oặt nằm vật ra giường, tắm rửa cũng không còn khí lực.
"Cõng em cả một buổi chiều, còn vô dụng như vậy..." Vương Mân nói thầm, kiên quyết kéo Tiêu Lang đứng lên, cởi quần áo, khiêng vào phòng tắm.
Tiếu Lang ôm cổ Vương Mân, cả người dựa vào người cậu, da thịt tham lam mà hấp thu dưỡng khí để tu dưỡng thân thể, cùng với ma xát ôn nhu của người yêu. Vương Mân dầu gội đầu xoa lên đầu cậu bắt đầu tạo bọt, đầu Tiếu Lang cũng cọ rồi lại cọ vào tay Vương Mân, Vương Mân nhịn không được bật cười, vỗ vỗ lên mông cậu một cái, nói: "Lại làm nũng..."
Tiếu Lang: "Ưm ~~"
Tắm rửa xong, Vương Mân tự nhiên mà đòi 'trả thù lao' từ trên người cậu, bình thường Tiểu Tiểu hay tìm bất mãn hôm nay đặc biệt nhu thuận, ngoại trừ 'hừ hừ' chính là cầu xin tha thứ nói 'Đủ rồi', 'Từ bỏ' vân vân và mây mây... Khiến cho Vương Mân trong lòng ngứa ngáy đặc biệt muốn khi dễ cậu nhiều hơn.
Về phần Dụ Niên và Dương Gia Dược ở phòng bên cạnh thì sao, ừm, đêm nay bọn họ thực an tĩnh, bởi vì vận động buổi chiều đã hoàn toàn tiêu sạch thể lực của Dương Gia Dược.
Ngày hôm sau, Tiếu Lang toàn thân bủn rủn, tựa như tất cả xương cốt trong người đều bị rút ra ngoài.
Leo núi một ngày, Vương Mân cư nhiên còn gây sức ép cậu như vậy! ~~ Ngao ngao ngao!
Vì thế hôm nay, Tiếu Lang nằm trên giường cả một ngày, cùng cấp với tàn phế...
Ngày thứ tư, bốn người ngồi xe đi dạo phố cổ một vòng, đi sớm về muộn, thu hoạch tương đối nhiều.
Buổi chiều ngày thứ năm trở lại Bắc Kinh, lắc lư mấy ngày, đảo mắt kỳ nghỉ hè đã qua một nửa.
Tiếu Lang và Vương Mân tổ chức tiệc chia tay trước cho Dương Gia Dược, chúc anh thuận buồm xuôi gió, sau đó cả hai trở về quê.
Thời tiết nóng bức, Vương Mân lại bắt đầu bận rộn đến không thấy bóng dáng.
Tiếu Lang nghe tiếng ve sầu kêu 've ve --" kêu cả ngày, ở trong phòng mở điều hòa không muốn đi đâu, Tiếu Mông cũng là không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày ở nhà vẽ tranh.
Tiếu Lang nhìn nhìn rồi nói: "Xem những thứ em vẽ, cảm giác hiểu rõ em hơn á."
Tiếu Mông: "Phải không?"
Tiếu Lang: "Ừm, trước kia biết đến chỉ là một ít thứ mặt ngoài, không biết suy nghĩ chân thật của em, nhưng em vẽ thế này khiến anh rất dễ lý giải."
Tiếu Mông: "Bởi vì tư tưởng là vô hình, mỗi người biểu đạt bản thân với thế giới bên ngoài đều sẽ áp dụng phương thức mình am hiểu nhất, có người am hiểu ăn nói, có người am hiểu viết lách, cũng có một số người dùng hành vi nghệ thuật để phát tiết tình cảm nội tâm của mình, lòng người rất lớn, biểu đạt ra cũng chỉ là một phần rất nhỏ. Kỳ thật em cũng không cần người khác lý giải em, không có ai là nhất định thấu hiểu người khác cả, em vẽ tranh, chỉ bởi vì em thấy khi người khác hiểu được nó, liền cảm giác bản thân không đơn độc một mình. Em không có gì đặc biệt, thứ em cảm nhận được, người khác cũng có thể cảm nhận được, loại cảm giác này rất tốt."
Tiếu Manh thành thục không hề có bộ dáng tự cho là đúng của trẻ con, sự nhận thức đối với cuộc sống của cậu trải qua thời kỳ trưởng thành ấp ủ, khiến cho dần dần phát triển theo hướng người trưởng thành cơ trí, tựa như một lần lột xác trọn vẹn.
Tiếu Lang: "..." Sao cứ có cảm giác bây giờ em trai nói chuyện thâm ảo như vậy chứ (=口=)!
Cha mẹ người Trung Quốc thể hiện sự kỳ vọng đối với con trai qua hai sự kiện: Một là học hành, hai là thành gia.
Người ngoài hâm mộ Tiếu mẹ có hai đứa con trai xuất sắc thi đậu đại học trọng điểm, không khỏi đùa giỡ hỏi bà mục tiêu kế tiêp -- Định khi nào thì ôm cháu nội đây.
Tiếu mẹ trên mặt cười nói 'Còn sớm mà', kỳ thật trong lòng cũng rất khẩn cấp, bà đợi cơ hội liền nói bóng nói gió hỏi dự định của các con mình.
Tiếu Lang nói: "Mẹ, con muốn thi nghiên cứu sinh, tiếp tục học thạc sĩ."
Tiếu mẹ: "Thạch sĩ?"
Tiếu Lang: "Dạ, một giáo sư chuyện ngành đồng ý nhận con, nói miễn học phí."
Việc học hay là gia đình? Trong mắt của Tiếu mẹ truyền thống, đương nhiên là chuyện đầu quan trọng hơn! Bà vui vẻ ra mặt: "Con muốn học thì học đi, trong nhà vẫn nuôi được mà."
Tiếu Lang biểu tình nghiêm túc nói ra trọng điểm: "Học thạc sĩ mất ba năm, cho nên chuyện tình cảm để sau này hãy nói ạ."
Tiếu mẹ: "..."
Tiếu Mông cảm giác được tầm mắt của mẹ chuyển sang trên người mình, nói: "Đừng nhìn con, con còn nhỏ mà, thêm hai năm nữa hãy nói."
Tiếu mẹ: "..."
Sau khi Tiếu mẹ rời khỏi, Tiếu Lang và Tiếu Mông nhìn nhau mỉm cười.
Tiếu Mông: Hừ hừ, năm đó phản đối con yêu sớm, hiện tại lại vội vã bảo con tìm bạn gái, nghĩ thật đẹp
~
Đầu tháng Tám, họp mặt bạn trung học lần thứ hai cử hành tại khách sạn của nhà Cố Thuần, mọi người đều nhắc đến vấn đề tương lai, đa số bạn học đều ở lại C thị, ví dụ như Cố Thuần phải bắt đầu tiếp nhận việc kinh doanh khách sạn, Nhan Ny cũng tìm được chỗ công tác ở ngay trong thành phố... Chỉ có những bạn học năm đó thi đậu ở tình khác, vẫn thích ở bên ngoài phiêu bạc.
Nhạc Bách Kiêu dự định nghênh chiến cuộc thi nghiên cứu sinh ở Kinh Đại, Tiếu Lang cũng nói ý định thi nghiên cứu sinh của mình cho bọn họ biết, khi mọi người nghe nói Vương Mân quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về C thị, đều thực kinh ngạc.
Nhan Ny: "Ông bỏ được Tiếu Lang hả?"
Vương Mân ở trước mặt mọi người, vươn tay xoa đầu Tiếu Lang, cưng chìu nói: "Tui sẽ thường xuyên đến Bắc Kinh thăm em ấy."
Tiếu Lang đẩy tay Vương Mân ra: "Còn có một năm mới tốt nghiệp mà, anh gấp cái gì!"
Mọi người cười vang: "Ha ha, hảo cơ hữu, là cả đời nha!"
Tiếu Lang: "..."
Internet phát triển quá nhanh, Tiếu Lang đều OUT rồi.
Cho dù ngoài miệng mọi người đều lấy Tiếu Lang và Vương Mân ra trêu đùa, nhưng không có ai chân chính tin rằng hai người bọn họ là một đôi.
Mọi người vô tư đến vô tâm trêu chọc, Tiếu Lang và Vương Mân cũng tự nhiên hào phóng mà khoe ân ái, trong lòng lại thầm vui vẻ.
Hạ tuần tháng Tám, trước đó Tiếu Lang đã từng nói qua điện thoại sẽ đến thăm thầy Trầm, nhưng vẫn luôn không có thời gian, bởi vì lúc bọn họ nghỉ thì các giáo viên cũng nghỉ. Năm nay cậu nghe nói thầy Trầm còn phải dạy phụ đạo thêm cho đám sinh viên lớp 12, liền nhanh chóng mua hoa quả chạy đến Hoa Hải.
Vừa nhìn thấy ân sư, Tiếu Lang liền hận không thể nhào tới cọ đầu một cái (...), thầy Trầm cũng thật cao hứng, bình thường thầy đã cho người khác cảm giác ôn hòa hiền lành, lúc này nhìn thấy Tiếu Lang, ánh mắt đều như đang cười, tựa như có thể hòa tan người khác.
"Ba năm không gặp, em lớn lên rất nhiều ha." Thầy Trầm kéo ghế bảo Tiếu Lang ngồi xuống, tựa mình pha trà cho cậu.
"Thầy, thầy một chút cũng không thay đổi!" Tiếu Lang hắc hắc cười, tựa như con cún con vậy, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thân ảnh của thầy.
Thầy Trầm nói: "Thầy là người sắp 40 rồi, sao có thể không thay đổi?"
Tiếu Lang hỏi: "Thầy, thầy năm nay bao nhiêu tuổi?"
Thầy Trầm: "38 tuổi rồi."
Tiếu Lang cười nói: "Ba của em nói, đàn ông 41 tuổi như hoa, 39 tuổi như nụ hoa, 38 tuổi nụ hoa còn chưa có mọc ra đâu!"
Thầy Trầm bị cậu nói chọc cười ha hả: "Em thằng nhóc này thật biết nói ngọt..."
Tiếu Lang lại hắc hắc ngây ngô cười, đúng lúc này, thầy Viên xong tiết dạy cũng vừa vặn trở về.
"Tiểu Viên, Tiếu Lang đến nè." Thầy Trầm nói.
Tiếu Lang: "Dạ em chào thầy Viên!"
Thầy Viên sửng sốt, trên gương mặt bài poker khó được lúc lộ ra tươi cười: "Tên nhóc đậu Khoa Đại kia sao?"
Thầy Trầm: "Ừa, nhìn xe, đứa nhỏ này đều lớn như vậy rồi, aizzz, một năm lại một năm, trôi qua thật nhanh."
Bất quá mới qua ba năm, bản thân thay đổi thật sự lớn như vậy sao? Tiếu Lang rất kỳ quái.
Thầy Trầm nói: "Học sinh trung học và sinh viên vẫn có sự khác biệt rất lớn, đại học dù sao cũng là một xã hội thu nhỏ, hơn nữa ở một nơi xa xôi như Khoa Đại kia, những người đến đó học tập, sẽ càng trở nên khác biệt, hiện tại thầy nhìn em, liền cảm thấy em đã có bộ dáng người lớn rồi, tuy rằng nói chuyện vẫn còn chút tính trẻ con, ha ha..."
Thầy Viên hỏi: "Khoa Đại như thế nào, học tốt không?"
Tiếu Lang nghiêm túc mà nói tình huống học tập của mình cho hai vị giáo viên biết, thầy Trầm nghe xong gật đầu liên tục, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng: "Ừm, làm đến nơi đến chốn, nghiêm túc học tập, người làm nghiên cứu chính là như vậy, phải tâm bình khí hòa mà đến."
Thầy Viên uống nửa tách trà, thanh nhuận yết hầu khô ráo một chút, sau đó hỏi: "Em với cái cậu kia, thế nào rồi?"
Tiếu Lang: "???" Cậu kia nào?
Thầy Viên: "Trạng nguyên của C thị các em lần đó đó."
Tiếu Lang: "Vương Mân ạ?" Thầy Viên hỏi cái này là có ý gì?
Thầy Viên: "Đúng, chính là em ấy, không phải em với em ấy quan hệ rất tốt sao."
Tiếu Lang: QAQ Thầy đã biết sao?
Bình thường Viên Thần Duệ cũng đã từng tán gẫu với Trầm Tử Hằng về quan hệ của hai đứa trẻ này, hiện tại nhìn biểu tình của Tiếu Lang, anh liền biết được chân tướng cũng không khác gì so với suy đoán của bọn họ.
Thầy Trầm trừng mắt nhìn thầy Viên một cái, trách anh không biết sâu cạn nói rõ ra làm gì, như vậy có thể sẽ khiến Tiếu Lang chấn kinh. Đồng tính luyến ái trong xã hội này vốn là một quần thể yếu thế, trốn trốn tránh tránh, che che giấu giấu, không thể quang minh chính đại tồn tại, Tiếu Lang và Vương Mân hẳn cũng trải qua loại khó khăn này, là người đồng đạo, thầy Trầm cũng tránh không thảo luận chính diện đề tài này, Tiếu Lang nguyện ý nói, thầy sẽ tận hết sức lực mà hỗ trợ cậu, nếu cậu không muốn, thầy cũng sẽ không chọc thủng cậu, nhưng hiện tại Viên Thần Duệ...
"Thầy khi nào thì biết ạ!" Tiếu Lang vẻ mặt khẩn trương hỏi thầy Trầm.
Thầy Trầm thở dài, vừa định giải thích, chợ nghe Viên Thần Duệ nói: "Bởi vì thầy và thầy Trầm của em cũng là quan hệ như vậy."
Thầy Trầm: "..."
Tiếu Lang nghẹn họng nhìn trân trối: Q口Q Tình huống gì đây...
Thầy Trầm xấu hổ xoay đầu sang một bên, thầy Viên híp mắt uống một ngụm trà, biểu tình đắc ý như con hồ ly: Rốt cục tuyên cáo quyền sở hữu rồi, ánh mắt của tên nhóc này mỗi lần nhìn Tử Hằng đều khiến anh vạn phần khó chịu, hừ!
Tiếu Lang một đầu biến thành tương hồ, không ngờ thầy Trầm cũng giống như mình, rối rắm trôi qua, là kích động không thể ngăn cản, cậu vẻ mặt hưng phấn nhào tớ, nắm chặt tay thầy Trầm nói: "Thầy, từ hồi trung học em đã nghĩ, về sao phải làm một người giống như thầy!"
Viên Thần Duệ: "..." (Ê ~ Nhóc mi đừng có động thủ động cước!)
Tiếu Lang: "Giờ em thật sự rất rất cao hứng, em cảm thấy có thầy làm tấm gương, cái gì cũng không sợ hãi nữa!!!"
Trầm Tử Hằng: "..."
Tiếu Lang huyên thuyên tán thán một trận, rồi quay sang cho thầy Viên một ánh mắt kính ngưỡng: Quả nhiên là người thầy Trầm (nhìn trúng)!
Trầm Tử Hằng bị phản ứng của Tiếu Lang chọc cho dở khóc dở cười, nghe Tiếu Lang thao thao bất tuyệt kể chuyện giữa cậu và Vương Mân, vừa ngọt ngào vừa cảm động, tựa như trở về những năm của mối tình đầu, từng bước một đi tới cùng người yêu còn nhỏ tuổi hơn so với mình, cho dù từng có khủng hoảng từng có phiền muồn, nhưng những ngày vui vẻ vẫn chiếm đa số. Hiện tại, sự tồn tại của nhau giữa bọn họ đã sớm dung nhập vào máu thịt, thói quen mấy chục năm vô pháp dứt bỏ, vị trí trong lòng cũng vô pháp bị thay thế...
Nhìn cậu học sinh còn nhỏ tuổi trước mắt, em ấy so với mình năm đó càng thêm ưu tú, mà cậu học sinh tên Vương Mân cũng không phải là vật trong ao. Nếu hai người bọn họ có thể tiếp tục đi tới như vậy, cho dù không được thế tục chấp nhận, cho dù không thể xây thành một gia đình đầy đủ, thì có sao đâu chứ?
Em ấy vui vẻ như vậy, em ấy đắm chìm trong hạnh phúc có người yêu làm bạn, vĩnh viễn tựa như một đứa trẻ.
"Tiếu Lang." Trầm Tử Hằng nắm ngược lại tay Tiếu Lang, đầu ngón tay vì nhiều năm cầm phấn viết mà có chút thô ráp, nhưng mu bàn tay lại bóng loáng nhẵn nhụi. Bàn tay của thầy ấm áp hữu lực, khiến cho tâm tình kích động của Tiếu Lang chậm rãi bình phục, cậu nhìn ân sư của mình, chờ đợi lời kế tiếp.
"Em nên biết, con đường này rất khó đi." Thầy Trầm chậm dãi nói, "Thầy vì lựa chọn này, từ bỏ rất nhiều thứ, cũng trải qua rất nhiều suy sụp, mới có hôm nay." Tiếu Lang dùng sức gật đầu, điểm này cậu đã biết.
Thầy Trầm lại nói tiếp: "Kỳ thật năm đó thầy đã nhìn ra, quan hệ của em và Vương Mân không bình thường, khi đó thầy thật hy vọng các em chỉ là nhất thời xúc động, bởi vì một gia đình đầy đủ, đối với người bình thường mà nói là vô cùng quan trọng... Năm đó, thầy không suy nghĩ kỹ càng, liền lựa chọn tình yêu, sau đó, thầy đã từng hối hận."
Nghe đến đây, sắc mặt Viên Thần Duệ ân trầm nhìn về phía Trầm Tử Hằng.
"Nhưng đàn ông khi đã ra quyết định, thì phải chịu trách nhiệm, một người có thành thục hay không, không phải là nhìn họ bao nhiêu tuổi, mà là nhìn họ có thể gánh vác bao nhiêu trách nhiệm..." Thầy Trầm cười nhẹ nói, "Thầy tự nhận mình không phải là một tấm gương đáng học tập, nhưng thầy hy vọng em có thể là một người biết gánh vác trách nhiệm."
Tiếu Lang (vẻ mặt sùng bái): "..."
Thầy Viên mặt đầy hắc tuyến, thầm nghĩ anh đừng có nói nữa, còn nói nữa tên nhóc này liền yêu anh luôn, cái loại mị lực nhân cách đáng chết này!
Tán gẫu xong chuyện riêng, thầy Trầm cũng phải lên lớp, thầy hỏi Tiếu Lang: "Em có muốn theo thầy lên lớp hay không, nói chuyện với các em học sinh một chút?"
"Hả?" Phản ứng đầu tiên của Tiếu Lang là cự tuyệt, "Em không được đâu!"
"Em cũng là sinh viên Khoa Đại, nói mấy câu cũng không thể nói sao? Đến, đừng sợ." Trầm Tử Hằng lôi kéo Tiếu Lang đi về hướng phòng học, Tiếu Lang không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo phía sau thầy, cúi đầu khẩn trương vạn phần.
Bị kéo đến gần phòng học, nhìn thấy tầm mắt của đám học sinh dừng trên người mình, mặt Tiếu Lang liền nóng bừng lên.
Thầy Trầm đứng bên cạnh nhẹ giọng chậm rãi giới thiệu: "Các bạn học, đây là học trưởng của các em, Tiếu Lang, tốt nghiệp Hoa Hải năm 0X, hiện tại đang học chuyên ngành Hàng không vũ trụ ở Khoa Đại, hôm nay em ấy đến thăm thầy, thầy đặc biệt mời em ấy đến nói mấy câu với các em..."
Sau khi nghe được Tiếu Lang là sinh viên Khoa Đại, tầm mắt của đám học sinh chuyển từ tò mò đánh giá thành khâm phục và ngưỡng mộ, huống chi Tiếu Lang diện mạo tốt, một thân áo sơmi màu xanh da trời làm nổi bật làm da trắng nõn, văn nhã thanh thú, không ít bạn học nữ đang ngồi cũng không khỏi nảy sinh lòng ái mộ.
Tiếu Lang gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Anh cũng không biết nói cái gì cho phải, anh vốn học lớp bình thường, sơ với anh các em đều lợi hại hơn (thầy Trầm chỉ dạy những học sinh lớp trọng điểm và lớp thực nghiệm), ừm..."
Trong lớp vang lên tiếng cười khe khẽ, ánh mắt thiện ý của mọi người cũng cổ vũ Tiếu Lang, cậu quét mắt nhìn sách tham khảo và đề thì trên bàn của đám học sinh một vòng, tựa như trở về bốn năm trước, lúc bản thân vừa mới lên lớp 12, bài tập ngập đầu, không khí áp lực khẩn trương, trước mắt ngoại trừ thi cử, thì không còn gì khác...
Nếu như năm đó bản thân ngồi ở chỗ này, trên bục lại có một sinh viên đến từ Khoa Đại, mình sẽ muốn nghe được cái gì chứ? Cậu không có tài ăn nói như thầy Trầm, không có sự nội hàm như Vương Mân, cũng không thành thục như Tiếu Mông, cậu chỉ biết nói mấy lời bình thường mà thôi --
"Lúc anh học lớp 12, thành tích kém cỏi còn không lọt được vào top 100 của khối (đối với học sinh lớp mũi nhọn mà nói là rất kém cỏi), năm đó, mỗi lần anh cảm thấy uể oải, đều có một người ở bên cạnh cổ vũ anh, bảo anh đừng từ bỏ, tiếp tục cố gắng, kỳ thật trong lòng anh không ôm hy vọng gì, anh chỉ nghe theo lời người ấy nói, ngây ngốc mà kiên trì." Tiếu Lang cười cười, "Sau đó, anh thi đậu Khoa Đại, người ấy thi đạt Trạng nguyên của C thị năm đó, đậu vào Kinh Đại."
Mọi người (vẻ mặt sùng bái): "..."
Tiếu Lang: "Người ấy rất thông minh, học kỳ một năm lớp 10 đã thi đạt hạng nhất toàn khối, thi đậu Kinh Đại cũng không phải chuyện lạ, nhưng anh chỉ là một đứa ngu ngốc nhập học với thành tích hạng 281. Cho nên anh muốn nói chính là, mặc kệ hiện tại thành tích của các em bao nhiêu, cửa lớn của Kinh Đại và Khoa Đại đều đang rộng mởi cho các em, chỉ cần các em kiên trì thì sẽ được." "Bốp bốp bốp..." Tậ thể vỗ tay.
Năm đó Vương Mân đã từng khuyên cậu, tùy tiện em thi vào chỗ nào cũng được, anh đều đi cùng em.
Năm đó thầy Trầm khuyên cậu, thi tốt nghiệp không phải là chuyện quan trọng nhất trong đời.
Nhưng Tiếu Lang biết, năm đó thứ bản thân muốn nghe nhất là cái gì -- Cậu muốn nghe nhất chính là: Bạn có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com