Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] 93. Tiếu Mông kết hôn

/93/. Tiếu Mông kết hôn.

Qua thêm mấy ngày, sau khi Vương Mân về nhà liền ném một cái thẻ cho Tiếu Lang: "Cho em."

Tiếu Lang tò mò hỏi: "Câu lạc bộ Long Chi Mộng, đây là cái gì?"

Vương Mân nghiêng người tháo ca-vạt, vừa nói: "Một câu lạc bộ giải trí thể hình, kiêm luôn phục vụ massage dưỡng sinh."

Tiếu Lang cẩn thận xem xét một hồi, thấy trên thẻ in ấn tinh xảo khéo léo, in chìm trên đó là hình ảnh của câu lạc bộ thoạt nhìn tương đối xa hoa, ở góc dưới bên phải là tên 'Tiếu Lang' mạ vàng cùng với đánh dấu 'Khách VIP', ở mặt sau của thẻ có ghi chú 'Giới hạn sử dụng cho hội viên và người đi cùng'.

Góc trên bên phải của thẻ còn có một cái logo thật nhỏ, khiến Tiếu Lang cảm thấy rất quen thuộc.

"Cái này phải tốn bao nhiêu tiền?" Tiếu Lang hỏi.

Vương Mân: "Anh giúp em làm, không cần tiền."

Tiếu Lang bĩu môi: "Cho dù đòi tiền em cũng không có, tiền của em đều đưa anh hết rồi."

Vương Mân cười cười, cũng không đáp lại, chọn ra một ngày đặc biệt nghỉ ngơi cùng Tiếu Lang đến câu lạc bộ kia, vừa đến nơi Tiếu Lang đã bị trang hoàn xa hoa bên trong hoàn toàn chấn kinh rồi, ngoại trừ khu tập thể hình khu bơi lội và các dịch vụ tiện ích khác, cũng không ít dịch vụ cao cấp mà cậu chưa từng thấy qua!

Thẻ của cậu là cấp bậc khách VIP, so với thẻ vàng cao hơn một bậc, toàn thành phố phỏng chừng không vượt quá 100 người có được. Dưới thẻ VIP, thẻ vàng, thẻ bạc là thẻ phải tiêu phí, chỉ nội phí giá nhập câu lạc bộ đối với hội viên bình thường đã phải tốn 2 vạn 8...!

Vương Mân giải thích: "Thẻ VIP kia là thẻ chuyên dụng dành cho nhân viên bên trong."

"..." Khó trách lần trước nhìn cái logo kia thấy quen mắt, hóa ra là hoa văn trên tập văn kiện mà Vương Mân thường mang về nhà làm... Giai cấp tư sản đi tìm chết đi!

Hai người trước tiên tắm rửa trong bồn tắm chuyên dụng ở suối nước nóng, sau đó, nhân viên massage dùng tinh dầu massage và ngọc thạch xoa bóp cho bọn họ, Tiếu Lang nằm trên giường thoải mái đến rên hừ hừ, thầm nghĩ ngay cả hoàng đế cổ đại cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

"Vì sao phải dùng ngọc?" Cậu hỏi nhân viên massage.

Nhân viên massage nói: "Bởi vì ngọc thạch có thể trị bách bệnh."

Tiếu Lang có chút ngây ngốc: "Ngọc còn có thể chữa bệnh sao?"

Nhân viên massage nói: "Ừm, trong <Bản Thảo> có ghi lại, ngọc có rất nhiều công hiệu, ngọc có thể trừ tà an hồn, tăng cường thị lực, tu âm bổ dưỡng vân vân, kỳ thật dùng căn cứ khoa học hiện đại giải thích, bản thân ngọc thạch chứa rất nhiều nguyên tố vi lượng, có thể truyền năng lượng rất tốt, thữ giãn cơ bắp, đả thông khí huyết kinh mạch, trợ giúp xúc tiến tuần hoàn máu."

(*) Danh từ mà giới Đông y dùng để chỉ những loại sách về Dược liệu học. Muốn tìm hiểu thêm về Bản Thảo, xem ở ha.

Tiếu Lang: "Như vậy sao!"

Nhân viên massage: "Đúng vậy, cổ đại có rất nhiều người dùng ngọc để chữa bệnh, còn có người mài ngọc thành bột phấn để uống. Không phải còn có tương truyền rằng Đát Kỷ dùng ngọc để làm đẹp, Từ Hi thái học cả đời đều ngủ bằng gối ngọc hay sao? Ngọc thạch là thuần tinh của âm dương lưỡng khí, hiệu quả để tích lũy năng lượng, đeo ở trên người có thể thúc đẩy thân thể khỏe mạnh."

Tiếu Lang quay đầu lại hỏi Vương Mân: "Anh, anh có ngọc không?"

Vương Mân: "Không có." Trong nhà có không ít ngọc, nhưng trên người cậu lại chưa từng đeo bao giờ.

Tiếu Lang: "Đừng có đeo cái vòng tay bằng gỗ 10 tệ kia nữa, em mua cho anh một chuỗi ngọc nhé." Năm lớp 10 Tiếu Lang mua cho Vương Mân một chuỗi phật châu bằng gỗ, Vương Mân đến bây giờ còn đeo.

Vương Mân nhìn nhìn cổ tay của mình, nói: "Cái này rất tốt."

Tiếu Lang: "..."

Sauk hi massage xong, hai người vào trong phòng dành cho khách VIP lăn giường, Vương Mân tựa hồ thật sự đạt được năng lượng hơn hẳn bình thường, tinh thần như long như hổ, ôm Tiếu Lang lăn một vòng lại một vòng, gây sức ép mãi đến khi cậu cầu xin tha thứ. Đến cuối cùng, còn cười tủm tỉm ôm thắt lưng Tiếu Lang, trêu đùa nói: "Sau khi em massage xong, sẽ luôn không thích làm ầm ĩ nữa, đặc biệt ngoan, thân thể cũng đặc biệt mềm mại, về sau thường đến đây đi..."

"..." Tiếu Lang giờ xem như đã biết, khó trách Vương Mân hào phóng làm thẻ VIP cho mình như vậy, hóa ra là vì có chủ ý này!

Một lần nọ Tiếu Lang cùng Liêu Tư Tinh ra bên ngoài đi dạo phố, đi ngang qua một cửa hàng bán ngọc, nghĩ tới chuỗi vòng ngọc, liền đi vào dạo một vòng.

Vương Mân từng nói bản thân là ngọc không phải ngọc, kỳ thật trong lòng Tiếu Lang, Vương Mân là biểu tượng của loại ngọc tốt nhất.

Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc; ti dĩ tự mục (*), cử chỉ thong dong. Nếu Vương Mân không phải là ngọc, vậy ai có thể xứng với danh hiệu của ngọc chứ?

(*) Một quẻ trong 64 quẻ Dịch, nghĩ là tự nhún nhường bản thân, tôn người để nuôi đức cho mình.

Ngọc thạch phân loại rất đa dạng, mã não, hổ phách, hồng ngọc, ngọc bích đều thuộc về ngọc thạch, nhưng theo truyền thống, mọi người đều cảm thấy ngọc thạch phải là sắc xanh trắng, Tiếu Lang cũng không ngoại lệ.

Vô số bảo thạch phỉ thúy đủ màu sắc trong tiệm đều không lọt được vào mắt Tiếu Lang, chỉ có một chỗ bạch ngọc mộc mạc khiến cậu rất vừa ý, nhưng giá bán lại không 'giản dị' chút nào, cẩn thận xem lại mới biết được đây là Hòa Điền Bạch Ngọc, giá trị cùng cấp với hoàng kim, khó trách một chuỗi hạt bé tí đã đắt như vậy!

Người bán hàng nói: "Tiên sinh thật có nhãn lực, chuỗi bạch ngọc này vừa đến cửa hàng sáng nay, tỉ lệ ngọc rất tốt, tuy rằng không phải thuần tịnh, nhưng hoa văn xanh trắng bên trên, ngược lại như một con rồng xanh quấn quanh bạch ngọc vậy..."

Hai mắt Tiếu Lang sáng lên, nói: "Lấy nó."

Người bán hàng hỏi: "Ngài tự mình đeo hay là..."

Tiếu Lang cười nói: "Tặng người khác, tự mình đeo ngọc quý như vậy tiếc lắm."

Người bán hàng: "Cũng có cái rẻ hơn, ngài muốn chọn cho mình một chuỗi không?"

Tiếu Lang đùa giỡn nói: "Giá rẻ thì không phải ngọc, mà là đá."

Người bán hàng nói: "Ha ha, cổ nhân có câu 'Ngọc, thạch chi mỹ giả' (*), ngọc thứ này vốn chính là đá, nó quý không phải vì đắt, cũng không phải xem nó có đẹp hay không, hiếm hay không hiếm, mà là xem nó được ai sử dụng. Kỳ thật tôi cảm thấy những loại ngọc bình thường kia cũng rất tốt, chỉ cần có người đeo chúng, lấy tinh thần mà dưỡng, thấy thân thể mà mài, có thể tạo ra được giá trị chân chính của ngọc."

(*) Ý nôm na là ngọc hay là đá đều do con người, chắc vậy... ha?! :v

Tiếu Lang như có điều suy nghĩ, đúng rồi ha, bản chất của ngọc, không phải là đá sao!

Buổi tối Vương Mân nhận được quà của Tiếu Lang, búng lên trán cậu một cái, nói: "Đã nói cai vòng kia đeo rất tốt rồi, còn mua cái này làm gì."

Tiếu Lang tức giận đến nhe răng: "Mua đồ cho anh còn bị ghét bỏ!"

Vương Mân cười nhẹ, đảo mắt liền đeo chuỗi ngọc châu kia lên tay, còn phật châu bằng gỗ thì thóa xuống đặt trong cái hộp đựng vòng ngọc, cẩn thận cất đi.

Cuộc sống ở C thị, tiếp tục tiếp diễn trong tiết tấu chậm rãi bình thản như thế, có tiểu sảo tiểu nháo giữa người hưu tình, cũng có kiên định ấm áp của thân nhân bên cạnh. Điều duy nhất không được hoàn mỹ, là Tiếu mẹ như trước bám riết không tha thúc giục Tiếu Lang tìm đối tượng.

Che che giấu giấu qua hơn một năm có dư, ngay tại thời điểm Tiếu Lang gần như bị mẹ mình thúc giục khiến cho sắp xù lông, Tiếu Mông mang đến cho trong nhà một tin tức mang tính bùng nổ -- Kiều Xảo mang thai!

Tiếu ba Tiếu mẹ vừa mừng vừa sợ, sợ chính là thằng con khốn kiếp này cư nhiên lại lên xe trước mua vé bổ sung sau, mừng chính là... Có hy vọng ôm cháu nội rồi!

Lực chú ý của Tiếu mẹ toàn bộ đặt trên người con trai nhỏ và con dâu, Tiếu Lang tạm thời tránh thoát một kiếp, thở phào một hơi dài -- Tiếu Mông, em vất vả rồi!

Tiếu Mông và Kiều Xảo dưới sự an bài của ba mẹ rất nhanh liền kết hôn. Tiếu gia ở C thị xem như ở trình độ thường thường bậc trung, hôn lễ của Tiếu Mông mặc dù không long trọng được như Vương Hổ, nhưng cũng xem như sinh động.

Thân bằng quyến thuộc tề tụ về, các bà các cô thấy Tiếu Lang, biết được cậu còn chưa tìm được đối tượng, liền mặt mày hớn hở mà đòi làm mai mối cho cậu, Tiếu Lang ở một bên cười gượng, cười đến da mặt cứng đờ, khổ không thể tả.

Thời gian vội vàng, hơn nửa năm sau, Kiều Xảo nhờ ơn đức Tiếu mẹ suốt ngày tụng kinh niệm phật, sinh ra một đứa con trai, đặt tên là Tiếu Việt.

Đứa nhỏ này so với Tiếu Lang và Tiếu Mông năm đó dễ thương hơn không biết bao nhiêu lần, Tiếu mẹ được một bảo bối đáng yêu như thế, cao hứng đến cả người đều trẻ ra vài tuổi, bận trong bận ngoài, hoàn toàn ném chuyện thành gia đại sự của Tiếu Lang ra sau đầu.

"Phải cho mẹ chút chuyện để làm, mẹ mới không rảnh rỗi mà tìm anh gây phiền toái." Tiếu Mông đã lên chức ba nói như thế.

Mấy năm nay, Tiếu Lang và Vương Mân liên tục nhận được thiệp mời dự hôn lễ của vài người bạn trung học, bao gồm Cố Thuần, Triệu Vu Kính, Nhan Ny...

Đám bạn cùng tuổi bên cạnh đều vội vàng tiến về hướng cuộc sống hôn nhân, tựa như qua 30 tuổi mà còn độc thân sẽ trở thành loại người bất bình thường. Tiếu Lang có lúc nghĩ đến đây, cũng không khỏi than thở, theo tuổi tăng dần, áp lực đến từ bên ngoài cũng càng lớn, những người cậu quen biết khi gặp cậu, đều sẽ hỏi cậu đã có đối tượng chưa, kết hôn chưa, có con cái chưa... Còn nhỏ thì trông ngóng mình mau mau lớn lên, đến hiện tại lại mong vĩnh viễn đừng lớn lên nữa.

Qua không lâu lắm, tin vui của Liêu Tư Tinh cũng tới. Nữ thần Liêu Tư Tinh ngàn chọn vạn tuyển mà chọn ra một 'đấng lang quân' khiến mọi người té vỡ mắt kính, người đàn ông kia gia cảnh bình thường, tốt nghiệp thạc sĩ khoa Toán học của Tỉnh Đại, hiện tại làm giảng viên ở C đại, thu nhập không bằng 1/3 của nữ thần.

Khi tất cả mọi người đang hoài nghi não của Liêu Tư Tinh bị đập trúng, Tiếu Lang gặp được chồng của cô -- Dương Dung. Ấn tượng đầu tiên, là một người bình thản nhạt nhẽo lại không biết ăn nói. Lúc gặp mặt, anh quy củ mà ngồi bên cạnh Liêu Tư Tinh, ngại ngùng tựa như một con thỏ trắng nhỏ, cười rộ lên rất dễ nhìn, rất ôn hòa, có chút cảm giác giống thầy Trầm.

Liêu Tư Tinh và Tiếu Lang trò chuyện, anh cũng không nói chen vào, ngồi một bên lơ mơ lắng nghe, một bộ hoàn toàn nghe không hiểu. Tiếu Lang thật hoài nghi anh chàng này là đạp phải vận cứt chó gì, mới có thể cưới được bạn học nữ thần mười mấy năm của bọn họ làm vợ!

...

Sau khi Liêu Tư Tinh kết hôn, thế hệ này của Vương gia cũng chỉ còn lại mình Vương Mân là 'FA' như trước. Trưởng bối trong nhà cũng sốt ruột chuyện chung thân đại sự của cậu, nhưng mắt thấy cậu bận như một con quay, ngay cả thời gian về nhà ngồi hai phút cũng không có, đại đa số đều tạm gác sang một bên. Chỉ có mỗi khi Vương gia gia tuổi tác đã cao gọi trở về, Vương Mân mới có thể về nhà ở lâu hơn một chút.

Vương gia gia thật sự già lắm rồi, lỗ tai ánh mắt đều không tốt, cho dù có linh đan diệu dược hỗ trợ, vẫn càng ngày càng suy yếu. Lúc Liêu Tư Tinh kết hôn, Vương gia gia ngồi xe lăn tham gia tiệc cưới, không đến nửa tiếng liền chống đỡ không nổi mà trở về.

Vương Mân cũng muốn rút ra chút thời gian quan tâm ông cụ, nhưng bất đắc dĩ công việc thật sự quá bận, bây giờ cậu còn trẻ tuổi, có một số việc phải tự thân vận động mới có thể nhanh chóng trưởng thành. Hiện tại người chủ sự trong nhà tuy là Vương ba, nhưng mấy năm nay cũng hơi có chút lực bất tòng tâm rồi.

Cho nên chỉ có thể để Tiếu Lang thay thế Vương Mân về nhà cùng ông nội trò chuyện, báo hiếu một chút. Hai năm nay cậu thường xuyên ra vào Vương gia, người trong nhà đều biết, Vương gia gia rất thích đứa em mà cháu trai của mình nhận về này.

Nhưng tình hình này cũng không kéo dài, một ngày nọ Tiếu Lang nhận được điện thoại của Vương Thụy, nói ông nội không được rồi, hiện tại đang kêu xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Tiếu Lang nhanh chóng liên hệ Vương Mân, cũng lấy tốc độ nhanh nhất lao tới bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, thần trí Vương gia gia đã không còn rõ nữa, bác sĩ chuẩn đoán bệnh xong liền báo cho người nhà chuẩn bị hậu sự.

Sau đó già trẻ lớn bé ở Vương gia tất cả đều chạy tới, ngay cả luật sư cũng đến đây, mọi người sắc mặt thực trầm trọng, nhìn tình cảnh này, Vương gia gia có thể cầm cự thêm không được bao lâu, nhưng Tiếu Lang không ngờ, ly biệt lại đến đột ngột như thế.

Đến chạng vạng Vương gia gia nhờ vào hiệu quả của thuốc mà thanh tỉnh được một lúc, xem như hồi quang phản chiếu, thân nhân từng người một vào nghe giáo huấn, nói mấy lời cáo biệt.

Vương Mân ngồi trên ghế dài ở hành lang, trong mắt là đau xót khó có thể che dấu. Nếu bên cạnh không có người ngoài, Tiếu Lang thật muốn ôm chặt lấy cậu.

Chờ đến phiên mình, Tiếu Lang an ủi mà xoa bóp tay Vương Mân: "Đi đi, em ở đây."

Vương Mân vào phòng bên, cô của cậu (mẹ của Liêu Tư Tinh) dẫn cậu đến bên giường, vừa nhẹ giọng nói với Vương gia gia: "Ba, Mân nhi đến rồi nè."

Ngón tay khô gầy của ông cụ hơi giật giật, Vương Mân nhanh chóng đi qua, ngồi ở bên giường nắm chặt tay ông cụ. Mấy năm nay ông nội gầy đi hơn 5kg, cơ bắp héo rút, làn da khô quắt, nhưng đôi tay vẫn thực ấm áp. Người đàn ông khiến Vương gia phồn vinh cả ba đời này, cũng đến lúc gần đất xa trời.

"Ông nội." Vương Mân gọi một tiếng, tâm tình thực phức tạp.

Đợi thật lâu, Vươgn gia gia mới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt khô khốc đã không còn linh khí gì, tầm mắt nhìn rất khó khăn, chỉ mơ hồ biết người trước mặt là Vương Mân, ngón tay càng thêm dùng sức mà nắm chặt tay cháu trai của mình.

"A Mân..." Ông cụ từ nhỏ đã tay nắm tay dạy Vương Mân viết chữ, dạy số học, chơi cờ, lúc Vương Mân 5 tuổi, chỉ vào mô hình quy hoạch xây dựng thành phố trong thư phòng nói cho cậu biết, đây là sản nghiệp của Vương gia chúng ta, về sau, đều là của con.

Ông cụ cơ trí, trầm ổn, kiên nhẫn lại thâm tàng bất lậu này, tất cả trí tuệ của Vương Mân đều đến từ ông.

Giờ khắc này, thấy kỳ vọng mơ hồ trong mắt ông cụ, Vương Mân bỗng nhiên nảy sinh bất an -- Sợ hãi ông cụ vào giờ khắc này đưa ra một yêu cầu, một yêu cầu mà cậu không có cách nào cự tuyệt.

Chỉ có em ấy, là không thể, ông nội. Vương Mân ở trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Mẹ của Liêu Tư Tinh quay sang cho Vương Mân một ánh mắt cổ vũ, tựa hồ muốn Vương Mân chủ động nói ra mấy lời khiến ông cụ vui mừng, Vương Mân cứng ngắc nói: "Ông nội, chuyện trong nhà, con sẽ trông nom, nội yên tâm."

Ông cụ lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nhưng tia trông mong trong mắt vẫn còn đó. Tim Vương Mân đập càng lúc càng nhanh, cậu giật giật môi, nói: "Ông nội, con..."

...

Tiếu Lang ở bên ngoài phòng bệnh đứng ngồi không yên, tay đút trong túi quần đi qua đi lại. Lúc này, lại nghe mẹ của Liêu Tư Tinh ló đầu từ trong phòng bệnh ra gọi, Tiếu Lang chạy lại đón, "Cô."

"Ông nội muốn gặp con." Liêu mẹ mỉm cười kéo cậu vào phòng bệnh, Tiếu Lang thấy Vương Mân ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lưng quay về phía mình, Vương gia gia vẫn không nhúc nhích, không biết xảy ra chuyện gì, thấp thỏm mà di chuyển bước chân, không dám tới gần.

Thật vất vả mới đến được bên giường, thấy Vương gia gia đã tỉnh, Tiếu Lang nhẹ nhàng thở ra, thầm mắng mình nhát gan. Lại nhìn Vương Mân, cậu không khỏi ngơ ngác, Vương Mân khóc! Trên gương mặt ướt sũng rõ ràng là nước mắt... Xảy ra chuyện gì?

Vương gia gia sờ soạng nắm lấy tay Tiếu Lang, nắm đến vô cùng dùng sức, Tiếu Lang cũng theo đó mà hốc mắt đau xót, vừa đáng thương vừa chân thành gọi một tiếng: "Ông nội ~~~"

Một tay của Vương gia gia nắm tay Vương Mân, tay còn lại nắm tay Tiếu Lang, tựa hồ đã dùng hết khí lực toàn thần, chắp tay hai người lại với nhau.

Chậm rãi, ông cụ nói ra bốn chứ: "Ông nội đều biết..."

Tiếu Lang: "..."

Buổi tối 10h, bệnh viện chính thức tuyên bố Vương gia gia qua đời, Vương Mân ôm Tiếu Lang nức nở.

Từ khi quen biết đến nay, Tiếu Lang chưa từng thấy Vương Mân thất thố như vậy, cho dù là năm đó Vương Mân và ba mình làm mình làm mẩy, sau khi trở về trường học cũng ủy khuất mà ôm Tiếu Lang khóc, nhưng vẫn tử sĩ diện mà không cho đối phương nhìn bộ dạng khóc lóc của mình. Mà giờ khắc này, lại hoàn toàn chẳng để ý chút hình tượng.

Nhưng chính là Vương Mân như vậy, lại khiến Tiếu Lang cảm thấy vạn phần chân thật. Cậu biết Vương Mân vẫn luôn rất hiếu thuận, nếu không phải vì mình, Vương Mân khẳng định sẽ một người phụ nữ mà anh ấy yêu kết hôn, sống một cuộc sống bình thường.

Hiện giờ, bản thân lại khiến cho anh ấy phải ra lựa chọn gian nan như vậy.

Cái gì di sản, cái gì cổ phần công ty, Tiếu Lang hoàn hoàn không quan tâm, cậu chỉ muốn an tĩnh cùng Vương Mân, cùng Vương Mân thức đêm làm việc, cùng Vương Mân ăn cơm đi ngủ, một tấc cũng không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei