[NTPN] Phiên ngoại 2 - Có lòng cắm liễu (Thượng)
/97/. Phiên ngoại - Có lòng cắm liễu (Thượng)
Năm thứ hai Trầm Tử Hằng giảng dạy tại Hoa Hải, đã được phân công làm giáo viên kiêm nhiệm môn Vật lý cho lớp trọng điểm. Đối với một giáo viên trẻ chỉ mới 21 tuổi, vinh dự này là rất hiếm gặp, cộng thêm bản thân anh có nền tảng giáo dục rất tốt, nếu có thể giảng dạy có chút hiệu quả, đợi sau khi trở thành giáo viên chính thức, liền có thể đi lên con đường quản lý, từ đây về sau một bước lên mây.
Trầm Tử Hằng lại không hề muốn như thế, tất cả tâm tư của anh đều tập trung vào cái câu lạc bộ mô hình máy bay và tàu thuyền nho nhỏ kia, quay về trường cũ đảm nhiệm giảng dạy, vốn là muốn nhờ thứ này thoải mãn ước mơ chơi mô hình máy bay của mình lúc còn trẻ.
Mấy năm đó, bộ Giáo dục còn chưa tập trung nhiều vào việc bồi dưỡng cho sở thích của học sinh, huống chi là loại cao cấp như mô hình hàng không, đại đa số giáo viên cho dù có nghe cũng chưa từng nghe tới. Hai mươi tuổi quay về Hoa Hải, Trầm Tử Hằng nộp thư trình bày ý tưởng của mình vào phòng hiệu trưởng, cho vị hiệu trưởng từng đảm nhiệm từng làm giáo viên chủ nhiệm của mình biết, Hoa Hải cần phải có nét đặc sắc của riêng mình, mô hình hàng không có thể khơi gợi hứng thú của học sinh, mở rộng tư duy của bọn họ, càng có thể tăng cường năng lực của bọn họ đối với nghiên cứu khoa học. Vị hiệu trưởng tiến bộ lập tức cấp cho Trầm Tử Hằng một khoản tiền gọi là phí nghiên cứu khoa học, cổ vũ anh từ từ mà làm.
Bởi vậy, việc được phân công dạy cho lớp trọng điểm không làm anh cảm thấy có bao nhiêu hứng thú, thậm chí sau một nửa học kỳ lên lớp, anh mới có thể miễn cưỡng gọi được tên của một nửa học sinh trong lớp. Trong đó có một học sinh tên Viên Thần Duệ cho anh ấn tượng sâu nhất, bởi vì cậu học sinh này luôn dùng một bộ biểu tình ngang bướng mà nhìn mình, mãi đến khi thi giữa kỳ cậu ta là người duy nhất đạt điểm tối đa của toàn khoa lẫn toàn trường, Trầm Tử Hằng mới hiểu ra, ánh mắt kia chính là hoài nghi đối với năng lực dạy học của mình. Dù sao, anh là người trẻ nhất trong tất cả giáo viên của khoa đảm nhiệm môn Vật lý cho lớp trọng điểm, không được tín nhiệm cũng là khó tránh khỏi.
Buổi trưa hôm nay, Trầm Tử Hằng đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu <mô hình hàng không> mới nhất, chợt có đồng sự trong phòng gọi anh: "Thầy Trầm, có một học sinh lớp trọng điểm tìm cậu kìa."
Trầm Tử Hằng ngẩng đầu, thấy Viên Thần Duệ không biết từ khi nào đã đứng trước bàn làm việc, đang tò mò xem xét tạp chí và mô hình trên bàn mình. Anh đặt cái mô hình trên tay sang một bên, cười nói: "Là em sao? Tìm thầy có việc gì?"
Viên Thần Duệ lập tức thu hồi biểu tình vừa rồi, đặt quyển tuyển bài thi lý thuyết môn Vật Lý cầm trên tay lên bàn rồi đẩy về phía mình: "Thầy Trầm, câu hỏi này phải làm thế nào." Cậu dùng đầu bút bi chỉ vào một câu hỏi được khoanh vòng tròn.
"Ngồi đi." Trầm Tử Hằng thuận tay kéo ghế cho cậu, nhìn nhìn vào câu hỏi, xác định công thức tính toán, lấy một tờ giấy ra vừa phân tích vừa viết xuống, chỉ vài câu đơn giản đã giải quyết triệt để câu hỏi này. Viên Thần Duệ kinh ngạc vạn phần, cậu dành thời gian học tập cả một buổi sáng để suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra cách, thầy Trầm cư nhiên chỉ liếc mắt nhìn, đã biết làm như thế nào!
Thấy học sinh nói một chút đã hiểu, Trầm Tử Hằng tán thưởng gật gật đầu, vạch ra một đường chia đôi tờ giấy ra, nói: "Đây chỉ là một cách, câu hỏi này còn hai cách nữa có thể giải thích được..."
Viên Thần Duệ: "..."
Viên Thần Duệ trong lòng vốn không phục cũng chẳng yên lặng bao lâu, rất nhanh lại tìm được một câu hỏi khó khác, cậu không tin lần này thầy Trầm có thể như lần trước, lông mày cũng không nhíu lại đã dễ dàng mà viết ra đáp án!
Sau đó cậu đi tìm thầy Trầm, Trầm Tử Hằng vẫn ngồi trong phòng làm việc nghiên cứu mô hình máy bay như cũ, bộ dạng chăm chú khiến tất cả mọi người đều không đành lòng quấy nhiễu anh. Thấy là Viên Thần Duệ, Trầm Tử Hằng ôn hòa hỏi: "Lại gặp vấn đề gì sao."
Viên Thần Duệ đặt đề bài lên bàn anh, trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo chút thành phần xem kịch vui: "Đề này thầy biết không?"
Trầm Tử Hằng nhìn xong hết câu hỏi quả nhiên nhíu mày, nói: "Đề này vượt chương trình học của em."
Hừ, không biết làm thì nói không biết làm đi! Viên Thần Duệ trở nên hưng phấn, cố ý ép buộc: "Nhưng mà em muốn biết."
Trầm Tử Hằng nhìn về phía cậu, khóe miệng hơi hơi cong lên, anh nhìn thấu chút mưu kế nho nhỏ của cậu học sinh này, nhưng không định vạch trần cậu.
Trầm Tử Hằng cầm bút nghiêm túc giúp cậu giải quyết câu hỏi khó này, dùng tròn 3 tờ giấy nháp mới diễn giải hết toàn bộ chi tiết tính toán. Trong lúc này, Viên Thần Duệ động cũng không dám động nhìn anh, không dám ngắt lời, cũng không dám hít thở lớn tiếng, mãi đến khi Trầm Tử Hằng nói xong, đưa giấy nháp qua cho cậu: "Đây là phương pháp giải đáp, em xem có cái gì không rõ, tiếp tục hỏi thầy." Viên Thần Duệ: "..."
Trầm Tử Hằng thấy sự sùng bái trên mặt cậu học trò, tâm tình cực tốt nói: "Em thích học Vật Lý như vậy, thầy rất cao hứng, nhưng những môn khác cũng không thể xem nhẹ." Mặc dù lần trước thi giữa kỳ Viên Thần Duệ đạt điểm tối đa môn Vật Lý, nhưng sếp hạng trong lớp cũng chỉ tầm hạng 7, hạng 8, có thể thấy đối với những môn khác lại không đủ tập trung.
Trên mặt Viên Thần Duệ đỏ lên, thầy ấy biết điểm số của mình? Thầy ấy quan tâm đến mình sao? Thầy Trầm bình thường thoạt nhìn đối với chuyện gì cũng đều đạm mạc chẳng chút quan tâm cũng sẽ để ý đến thành tích của một học sinh sao?...
Trở lại phòng học, trong đầu của Viên Thần Duệ mãi không thể xóa tan được thân ảnh mảnh khảnh của thầy Trầm ngồi dựa vào bàn làm việc.
Biểu tình của Trầm Tử Hằng lúc tập trung tinh thần làm việc, cùng với ôn hòa tươi cười khi giải thích câu hỏi cho mình, khiến cậu sinh ra một loại cảm giác nói không rõ ràng, loại cảm giác này chợt lướt qua, bắt không được nhìn không thấy, lại nhộn nhạo khiến lòng người ngứa ngáy.
Từ sau hôm đó, số lần Viên Thần Duệ chạy đến phòng làm việc của Trầm Tử Hằng càng ngày càng nhiều. Dần dần, mục đích muốn biết thêm tri thức ban đầu lại biến thành một loại khát vọng gặp mặt, ngay cả Viên Thần Duệ cũng không biết rốt cục mình muốn làm gì, đôi khi ngay cả không có vấn đề gì đặc biệt, cậu cũng sẽ tùy tiện tìm một vài câu hỏi mà bản thân vốn đã biết rõ ràng câu trả lời để chạy đi hỏi thầy Trầm, nghe thầy nói chuyện thôi cũng đủ rồi. Một lần nọ, Trầm Tử Hằng dở khóc dở cười nói: "Vấn đề đơn giản như vậy em còn phải hỏi thầy? Từ bao giờ lại trở nên chậm hiểu như vậy!" Ngữ khí kia mang theo một chút bó tay, còn có chút cưng chìu thản niên, nghe mà Viên Thần Duệ tim đập rộn lên, cũng không biết trở lại phòng học như thế nào, cả người đều như mất hồn.
Thầy Trầm, Trầm Tử Hằng... Trong lòng cậu nhẹ nhàng gọi khẽ, dùng bút viết lên giấy nháp cái tên của thầy Trầm...
Nói ra, thầy Trầm cũng chẳng bao nhiêu tuổi đi, nghe nói mới 21 tuổi, chỉ lớn hơn mình 5 tuổi mà thôi... Chẳng qua vì sao thầy có thể lợi hại như vậy?
Kỳ thi giữa học kỳ 2 của lớp 11, Viên Thần Duệ lại thi đạt điểm tối đa môn Vật Lý, xếp hạng tổng kết cũng nhảy lên hai hạng, hai ngày sau đó, cậu còn đặc biệt chạy đến phòng làm việc của Trầm Tử Hằng, tựa như đang đến chờ khen thưởng. Trầm Tử Hằng vui vẻ biểu dương cậu: "Thi không tệ ha, tiếp tục cố gắng nhé."
Tim Viên Thần Duệ gần như bay lên luôn rồi, thật sự rất thích thầy Trầm, nếu toàn bộ các môn đều do thầy Trầm dạy, bản thân nhất định có thể xếp hạng nhất cả năm!
"Thầy Trầm, nếu cuối học kỳ em cũng thi được hạng nhất, thầy có thưởng gì cho em không?" Viên Thần Duệ hưng phấn cực kỳ, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, nhưng vừa nói xong cậu liền quẫn bách, bản thân cũng không phải học sinh duy nhất của thầy Trầm, học sinh của thầy có biết bao nhiêu người, vì cái gì chỉ thưởng cho mình mình?
Trầm Tử Hằng nghe liền buột miệng cười, hào phóng nói: "Em muốn thưởng cái gì?"
Viên Thần Duệ như mở cờ trong bụng, khẩn trương siết chặt nắm tay, ấp úng: "Hiện tại em còn chưa nghĩ kỹ, hoặc đến lúc nào đó thầy đáp ứng một yêu cầu của em, có được không?"
Trầm Tử Hằng sảng khoái nói: "Được, nếu em có thể thi đạt hạng nhất, muốn cái gì thì nói với thầy, thầy nhất định sẽ mua cho em."
Viên Thần Duệ hừ một tiếng, thầm nghĩ em mới không cần lây tiền mua đồ!
Buổi chiều vừa tan buổi học, Trầm Tử Hằng liền đến phòng câu lạc bộ mô hình máy bay và tàu thuyền. Câu lạc bộ mô hình ban trước mắt chỉ có vài học sinh lớp bình thường tham gia, trong đó có một học sinh thỉnh thoảng vẫn hay mượn danh nghĩa học tập về mô hình máy bay và tàu thuyền để nhờ Trầm Tử Hằng giúp mình ôn tập môn Vật Lý. Bởi vì mấy năm gần đây ngoại trừ việc học ra mọi người cũng chẳng xem trọng việc nào khác, bọn họ cũng không muốn tiêu pha thời gian quý giá của mình đi làm mấy trò lắp ráp này.
Viên Thần Duệ là học sinh lớp trọng điểm duy nhất gia nhập câu lạc bộ mô hình, cậu đến với câu lạc bộ mô hình nho nhỏ này tựa nhưu 'rồng đến nhà tôm', Trầm Tử Hằng liên tục bắt cậu đảm bảo rằng sẽ không ảnh hưởng đến việc học mới cho cậu gia nhập.
Ở câu lạc bộ mà mình yêu thích, Trầm Tử Hằng cũng bỏ đi dáng vẻ của một giáo viên, tựa như một người bạn bình dị gần gũi, có một loại mị lực nhân cách không giống với khi anh làm giáo viên, khiến người ta không tự chủ được bị anh hấp dẫn. Anh tay nắm tay dạy Viên Thần Duệ gấp máy bay giấy, giảng dạy cho cậu những tri thức và lý thuyết độc đáo về máy bay, dẫn dắt cậu yêu thích mô hình máy bay. Viên Thần Duệ cũng không phụ sự kỳ vọng của Trầm Tử Hằng về cậu học sinh xuất sắc nhất của mình. Trầm Tử Hằng thiên vị cậu cũng có nguyên nhân, đầu tiên là Viên Thần Duệ thông minh hơn so với những học sinh khác, thứ hai, cậu không có sự bất cẩn sơ ý của nam sinh cùng tuổi, làm bất cứ việc gì cũng nghiêm túc cẩn thận, chặt chẽ rõ ràng.
Ngược lại, kể từ khi Viên Thần Duệ tiếp xúc với Trầm Tử Hằng ở cự ly gần, lại phát hiện vị giáo viên nho nhã tú khí này không hề 'già trước tuổi' hay cẩn thận từng ly từng tí như trong tưởng tượng của mình, mà lại có chút khả ái và mơ hồ của thiếu niên, anh cũng sẽ đùa giỡn với học sinh, cùng bọn họ đùa nghịch thành một đoàn, lúc nhìn thấy mô hình máy bay yêu thích thì hai mắt cũng sẽ sáng lên, hưng phấn kêu to, những hành động này còn kéo gần khoảng cách giữa anh và đám học sinh.
Một lần nọ, Trầm Tử Hằng thấy trên tạp chí viết về một loại mô hình máy bay được chế tạo bằng vật liệu kiểu mới, nhẹ mà kiên cố, lúc bay lên so với những vật liệu nhựa ổn định hơn nhiều. Anh rất thích thú, dự định làm theo một cái giống trên tạp chí, sau khi chạy ra cửa hàng vật liệu ở trung tâm thương mại mua đủ nguyên liệu cần thiết, liền cực kỳ hào hứng trở lại phòng câu lạc bộ, vừa vùi đầu vào là quên hết thời gian, cũng quên mất đám học sinh bên cạnh, chờ đến khi làm xong ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã tối rồi. Chỉ còn lại Viên Thần Duệ đứng đó, cậu mới đến nhà ăn trở về, trong tay xách theo một túi thực phẩm, một cỗ mùi thơm thức ăn dụ người truyền tới, khiến dạ dày Trầm Tử Hằng kêu lên ùng ục một trận, "Em ở đây từ khi nào..."
Viên Thần Duệ: "Gọi thầy mấy lần, thầy đều không phản ứng, ngay cả ăn cơm cũng có thể quên!"
Nghe một học sinh mới 16 tuổi lại dùng ngữ điệu tựa như đang quở trách mình, Trầm Tử Hằng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngăn cản không được sức hấp dẫn của thức ăn, tiếp lấy phần cơm mà cậu mua giúp mình từ căng-tin, cứ để nguyên như vậy mà bắt đầu ăn.
Viên Thần Duệ tinh tế phát hiện vết thương trên ngón tay của thầy Trầm. Tay của Trầm Tử Hằng rất đẹp, cũng thon dài mảnh khảnh như người của anh, khớp tay không lớn không nhỏ, móng tay mượt mà chỉnh tề gọn gàng. Cố tình một đôi tay xinh đẹp như thế lại mỗi ngày cầm phấn cầm bút, lại còn cầm dao cầm kéo, dính đủ các loại thuốc nhuộm keo dán, Viên Thần Duệ liền cảm thấy có chút đau lòng. Cổ nhân có câu 'quân tử rời xa nhà bếp', Viên Thần Duệ cảm thấy rất phù hợp với Trầm Tử Hằng, nói vậy chờ sau này khi anh kết hôn, cũng sẽ ở nhà tận hưởng sự chăm sóc tận tâm của cô... Trong lòng Viên Thần Duệ đột nhiên chua xót.
Chờ đến khi Trầm Tử Hằng ăn xong, liền thấy cậu học trò ngoan của mình cầm băng cá nhân đi tới, nói:
"Ngón tay của thầy, tính thế nào đây?"
Trầm Tử Hằng sửng sốt, lúc này mới cảm giác được trên ngón tay truyền tới đau đớn: "Lúc làm mô hình thường rất tập trung, thầy đều không cảm giác được, ha ha."
Viên Thần Duệ xé vỏ miếng băng cá nhân ra, đầu hơi cúi xuống nói: "Em giúp thầy băng lại..."
Trầm Tử Hằng không có cơ hội cự tuyệt, tay đã bị cậu học trò của mình cầm lấy, trong lòng anh run lên, cũng theo đó rũ mi mắt xuống. Viên Thần Duệ cẩn thận cầm lấy tay anh, phảng phất như đang đối đãi một thứ đồ trân quý dễ vỡ. Quấn quanh miếng băng cá nhân trên đầu ngón tay, Viên Thần Duệ lại lo lắng khẩn trương, nghĩ xem nên quấn lỏng một chút hay là chặt một chút thì tốt, lỏng thì sợ không hiệu quả, chặt thì sợ anh đau, trước nay chưa từng cẩn thận như vậy. Làm xong việc này, Viên Thần Duệ tìm một lý do rời đi, còn lại một mình Trầm Tử Hằng ngơ ngẩn ngồi trong phòng học, ngón tay và trên mặt đều đang nóng bừng.
Sau sự kiện đó, giữa hai người tựa hồ có thứ gì đó thay đổi. Bầu không khí giữa hai người cũng trở nên thực vi diệu, có một loại tâm động cùng mập mờ ái muội thản nhiên quẩn quanh. Viên Thần Duệ học được sự ôn nhu mà Trầm Tử Hằng đối đãi với mình, đối đãi lại anh gấp ba bốn lần, mà Trầm Tử Hằng cũng chỉ đối đãi phá lệ khác biệt với riêng cậu học trò này.
Có một đoạn thời gian, tâm tình của Viên Thần Duệ thật không tốt, tố khổ chuyện nhà với Trầm Tử Hằng, hóa ra ba của cậu mất sớm, mẹ lại công tác bận rộn không quá để ý tới cậu, từ nhỏ đều là bà ngoại chăm sóc cậu, trước đó không lâu bà ngoại cậu sinh bệnh qua đời, đối với cậu là một đả kích cực lớn.
Gia đình Trầm Tử Hằng lại là một gia đình hạnh phúc, ba mẹ anh đều là phần tử tri thức, trên có anh cả, dưới có em gái, mặc dù không giàu có, nhưng lại là phụ từ tử hiếu, ấm ám có thừa.
Nhìn học sinh mình thống khổ như thế, Trầm Tử Hằng cũng khó chịu theo, an ủi cậu: "Nếu em cảm thấy tịch mịch, có thể xem thầy như người thân của mình."
Viên Thần Duệ nhìn anh, ánh mắt bi thương xuất hiện một tiêu lưu luyến và khát vọng, "Thầy đừng làm thầy của em, làm anh trai của em có được không?" Không chờ Trầm Tử Hằng trả lời, Viên Thần Duệ lại bĩu môi nói: "Nhưng em cũng không muốn thầy làm anh trai của em."
Trầm Tử Hằng buồn cười nói: "Đứa ngốc."
Viên Thần Duệ căm giận bất bình: "Thầy đừng xem em như trẻ con!"
Trầm Tử Hằng nhíu mày: "Em không phải sao?"
Viên Thần Duệ: "Thầy chờ đi, em chắc chắn sẽ lớn lên, sẽ rất lớn, trở thành một người trưởng thành!
Em còn có 15 tháng nữa là thành niên rồi!"
Trầm Tử Hằng: "..."
Thi cuối kỳ 2 của lớp 11, Viên Thần Duệ đạt hạng nhất toàn lớp, Trầm Tử Hằng cao hứng thay cậu, cũng có chút khẩn trương. Anh đương nhiên biết Viên Thần Duệ rốt cục vì cái gì lại phải thi đạt hạng nhất, đoạn thời gian trước khi thi gần như không ngủ không nghỉ mà ôn tập, ngay cả sách tiếng Anh cậu ghét nhất cũng không rời tay...
Không biết cậu muốn quà gì, bản thân khi ấy mở miệng nói như thế, chẳng qua là vì cổ vũ học sinh tiến tới, lại không dự kiến được sẽ có một ngày trở thành hiện thực, nếu Viên Thần Duệ công phu sư tử ngoạm đòi mình mua món gì đó mà mình kham không nổi thì làm sao bây giờ? Đang lo lắng, Viên Thần Duệ lại đến.
Trầm Tử Hằng châm chước xem nói với cậu như thế nào, Viên Thần Duệ lại dùng khuôn mặt giảo hoạt nhìn anh, phảng phất tựa như đang đợi tự mình nói ra lời hứa ngày hôm đó. Quả nhiên Trầm Tử Hằng không nhịn được trước, cắn răng mở miệng hỏi. Viên Thần Duệ giả vờ suy nghĩ một phen, mới đáp: "Thầy Trầm, em muốn đến nhà thầy."
Lần trước có nghe thầy Trầm đề cập đến việc thầy ở lại ký túc xá trong trường học, hơn nữa còn ở một mình, Viên Thần Duệ nhắc lại, "Em muốn đến nhà thầy, ở một đêm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com