Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[NTPN] Phiên ngoại 6 - Kết thúc viên mãn.

/102/. Phiên ngoại 5 - Kết thúc viên mãn.

Phiên ngoại này nói về những lần yêu nghiệt Tiếu lang nhiều lần bị Vương Mân làm đến gần như không xuống được giường~

Ví dụ như lúc cậu học thạc sĩ phải tách ra với Vương Mân một thời gian dài, mỗi lần Vương Mân đến thăm đều sẽ khiến cậu nguyên khí tổn thương nặng nề một lần, lại ví dụ như cậu lén Vương Mân cùng Liêu Tư Tinh đến thẩm mỹ viện mát xa, sau khi bị người ta tẩy sạch lông toàn thân mới cả người bủn rủn trở về nhà...

Nhưng không có lần nào khiến cậu sinh ra ý niệm 'Không bao giờ muốn H nữa' - Trừ cái lần bởi vì lòng tự trọng của đàn ông mà dẫn đến thảm sự túng dục quá độ kia!

Thật ra thì kể từ khi có H, cuộc sống tình yêu của hai người vẫn rất hài hòa, thỉnh thoảng Vương Mân bởi vì công việc bận rộn không có thời gian chú ý đến Tiếu Lang, nhưng sau đó cũng sẽ tận tâm hầu hạ một phen để đền bù, nếu tự thân cậu có nhu cầu sinh lý, mà thấy Tiếu Lang thiếu hăng hái, cũng sẽ vì bận tâm cảm thụ của đối phương mà khắc chế chính mình.

Nhưng Tiếu Lang là một tên ngốc, cậu không những không nhận ra được sự chu đáo của Vương Mân, còn cho là gần đây đối phương không còn yêu mình như trước kia nữa. Khó trách người ta đều nói tình yêu có rào cả thất niên chi dương (*), người đã trung niên càng dễ gặp những vấn đề về hôn nhân! (...)

(*) Đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua được ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, còn không qua được thì tan rã.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiếu Lang rốt cục sau một lần giường chiếu cảm thấy nhạt nhẽo, muốn tìm bất mãn nói: "Anh không được hay sao vậy?"

Chỉ cần là đàn ông, nghe được câu khiêu khích như vậy đều sẽ vô cùng phẫn nộ, nhưng Vương Mân vẫn còn lý trí, cậu chỉ trầm mặc một lúc, vẫn là tốt tính mà búng lên chóp mũi Tiếu Lang một cái: "Đừng ngốc như vậy, em lấy đâu ra thể lực để ngày ngày cho anh lăn qua lăn lại?"

Nani~! (*) Dám xem thường tiểu gia ta?

(*) Từ tiếng Nhật, nghĩa là 'Cái gì'.

Tiếu Lang lửa giận bốc cao ba trượng: "Có ý gì!"

Vương Mân: "Chúng ta đều không còn là người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi gì nữa, phải tiết chế một chút, biết không? Anh nếu thật sự muốn em, ngày mai em căn bản bản không xuống giường được."

Có lẽ là Vương Mân dung túng lâu dài khiến Tiếu Lang quên mất chênh lệch thể lực giữa hai người, hoặc giả những năm gần đây Vương Mân quá bận rộn với công việc cho nên Tiếu Lang cho rằng tinh lực của cậu đã không còn lớn như trước đây nữa, tóm lại sau khi Tiếu Lang nghe xong không biết chết sống mà thọt một câu: "Đừng có tìm cớ, anh chính là không được, anh cũng 35 tuổi rồi, làm sao mà so được với lúc hai mươi mấy tuổi ~~~"

Vương Mân híp mắt nguy hiểm nhìn cậu.

Tiếu Lang tiếp tục tự đào mộ cho mình: "Em nghe nói ở trên mạng có bán cái đó chạy bằng điện... A!" Lúc bị đè ra ở trên giường, Tiếu Lang vẫn còn vì việc thuận lợi chọc giận Vương Mân mà vui vẻ hí hửng, cậu cười gian như một con hồ ly, hai chân quấn lấy hông Vương Mân, tưới dầu lên lửa nói: "Tới đây ~ Tới đây ~"

Rất tốt, đây là tiết tấu muốn chết đây mà.

Ai cũng biết, đàn ông ở tuổi này, thể lực và tinh lực đều ở ngưỡng dào dồi nhất, ngoài ra, bọn họ còn có kỹ xảo và lực nhẫn nại mà thanh niên ít có, Tiếu Lang biết là mình muốn tìm bất mãn, lại không ý thức được Vương Mân cũng là người cùng tuổi với mình, cũng có nhu cầu không thua gì cậu, nhưng hai người khác nhau ở chỗ, Vương Mân còn có lực tự kiềm chế tốt hơn Tiếu Lang nhiều.

Cự vật nóng bỏng cứng rắn dễ dàng đâm vào tiểu huyệt ấm áp của Tiếu Lang, Vương Mân hỏi ngược lại: "Anh không được?" Ngay sau đó là một động tác đâm sâu vào, khiến cho Tiếu Lang nói không ra lời, "Như vầy có được không?"

Hạ thân hoạt động tựa như máy đóng cọc, mạnh mẽ mà nhanh chóng, mỗi một lần đâm vào đều chạm đến điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể của Tiếu Lang...

Vật nhỏ vừa mới phát tiết một lần lại bị đâm đến mức ngẩng đầu thêm lần nữa, trên đỉnh run run rẩy rẩy trào ra chút dịch nhờn, bụng dưới chua xót tê dại đến lợi hại, Tiếu Lang chỉ cảm thấy cả người đều bị đâm đến sắp tan rã...

Nhìn lại Vương Mân, cánh tay cậu tráng kiện hữu lực, ánh mắt chuyên chú cố chấp, động tác ở hạ thân kiên định mạnh mẽ... Con mẹ nó đây căn bản không phải là trạng thái nhất thời bán khắc là có thể kết thúc mà!

Tiếu Lang có chút hối hận, nhưng hai người vừa mới vì thế mà tranh chấp, cho đến khi bị làm gần một tiếng đồng hồ, mới cảm giác được Vương Mân bắn sâu vào trong thân thể cậu...

"Bị làm đến không nói ra lời sao?" Tươi cười của Vương Mân mang theo một tia tà khí không giống với bình thường, "Có hài lòng không?"

Tiếu Lang giận đến cào giường, lại còn cố cãi bướng nói: "Hừ ~ Chỉ vậy thôi sao!"

Cho nên ngay sau đó, thứ trong cơ thể mình lại một lần nữa cứng lên, cả người Tiếu Lang cứng đờ, thầm nghĩ không phải chứ anh hai, một lần nữa là xảy ra án mạng!

Kết quả đương nhiên là Tiếu Lang bị Vương Mân đè xuống giường làm đến liên tục cầu xin tha thức, rời rạc gọi từ 'anh' cho đến 'ông xã'. Nhưng trận ái tình mà Tiếu Lang cho là đã tận hứng lại chưa kết thúc, Vương Mân nhìn Tiểu Tiểu đã mệt mỏi đến ngất đi, mâu sắc thâm trầm.

Khó được lúc nổi giận lớn như vậy, xem ra người này trong lúc vô tình lại chạm phải ranh giới cuối cùng của mình...

Ngày sau còn dài, món nợ tối nay, bọn họ có thể từ từ mà tính.

Ngày hôm sao, khi Tiếu Lang thức dậy cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ý thức được chỗ nào kỳ quái, cậu thiếu chút nữa kêu to thành tiếng, đừng nói cho cậu cái thứ cứng rắn đang ở trong cúc hoa của mình là củ cà rốt nhé!

Vương Mân từ phía sau ôm lấy cậu, đang híp mắt hưởng thụ cảm giác 'rạo rực' buổi sáng, thật là thoải mái, cho nên mỗi sáng sớm mỗi ngày nên làm em ấy một lần nhỉ!

"Ư... ư..." Thanh âm Tiếu Lang khàn khàn rên rỉ, dưới kỹ xảo cao siêu của Vương Mân, Tiếu Lang căn bản không nhẫn nại được bao lâu, nhưng bởi vì tối hôm qua làm nhiều hơn bình thường, thứ bắn ra được vào buổi sáng vô cùng mỏng manh.

Kích tình đi qua, Tiếu Lang giãy dụa cái mông muốn thoát khỏi công kích của Vương Mân, thúc giục nói: "Anh không đi làm sao!"

Trong lòng cậu lại đang thầm mắng Vương Mân khốn kiếp, mẹ nó cái mông của tiểu gia đau muốn chết, một hồi phải tắm nước nóng một trận, mỹ mãn ngủ bù một giấc mới được!

"Hôm nay anh được nghỉ." Thanh âm Vương Mân thật trầm thấp vang lên, sau đó giữ chặt cái mông đang giãy dụa của Tiếu Lang, đùng sức đâm mạnh tính khí của mình vào...

Tiếu Lang phát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, chữ cuối còn run rẩy, phiến tình vô cùng.

Hậu huyệt lần nữa bị lấp đầy, lần này ngay cả khí lực khóc lóc Tiếu Lang cũng không còn.

"Không phải em chê anh làm em thời gian quá ngắn sao?" Vương Mân cắn lên lỗ tai cậu, bàn tay ấm áp vuốt ve thắt lưng Tiếu Lang, "Có khó chịu không? Anh xoa bóp cho em nhé?"

"Anh cái tên... giả mùa sa mưa... A!"

Bị đâm đến thở hổn hển, tay chân vô lực, Tiếu Lang trợn trừng mắt, quả thật là khóc không ra nước mắt mà!

Điểm tâm cũng là ăn trên giường, từ toàn bộ thắt lưng trở xuống của Tiếu Lang đều bởi vì sử dụng quá độ mà bủn rủn vô lực, nhưng Vương Mân lại cố tình hết lần này tới lần khác ngồi ở trước mặt cậu cười nói, sau khi ăn xong còn khí định thần nhàn ôm Tiếu Lang vào trong ngực cùng xem TV.

Tiếu Lang tựa người vào trên vai Vương Mân không bao lâu liền mơ màng buồn ngủ, trong mơ hồ cảm giác có ai đó đang sờ mình, đặc biệt thoải mái, Tiếu Lang theo bản năng cọ xát một cái, cho đến khi 'cậu em trai' mềm nhũn của mình bị nắm lấy...

Tiếu Lang trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía Vương Mân!

Vương Mân lại không nhìn cậu, mà là nghiêm túc theo dõi trận thi đấu quần vợt mở rộng trên TV, mà hành động không phù hợp với biểu hiện chính là bàn tay đang ve vuốt Tiếu Lang, ngón tay thon dài lướt qua đùi trong, vùng bụng, rồi đến vật nhỏ của cậu...

Lão đại anh đừng có dùng biểu tình mặt tê liệt này mà làm loại chuyện như vậy có được không, đây là lão nhị của em chứ không phải là trái banh tennis trong TV đâu!

Tiếu Lang vô lực gào thét... Bất quá được sờ như vậy cũng thật thoải mái, nếu Vương Mân đã có thể chuyển thành dạng yên lặng mà làm loại chuyện thô bỉ này, vì cái gì cậu không thể bình tĩnh hưởng thụ chứ?

Tiếu Lang dùng tinh thần vô cùng AQ (*) tự an ủi mình. Không bao lâu, thân thể Tiếu Lang liền mềm thành một bãi bùn, ngoại từ thở và rên hừ hừ, căn bản không còn tâm tư nghĩ chuyện khác.

(*) Nhân vật AQ trong tập truyện cùng tên của nhà Văn Lỗ Tấn (AQ Chính Truyện), nói về phép thắng lợi tinh thần [chính xác hơn là ATSM tự an ủi mình =))))]

Ánh mắt Vương Mân mang theo nét cười, chậm rãi dừng lại động tác trên tay, ở bên tai Tiếu Lang nhẹ giọng hỏi: "Em cũng giúp anh nhé?"

Tiếu Lang khó chịu hừ một tiếng, lục lọi tìm được vật cứng trong quần Vương Mân...

Thật là lớn (= =+)!

Ve vuốt lẫn nhau một hồi, Tiếu Lang hăng hái đã rất nhanh không thỏa mãn với chuyện chỉ làm bằng tay, ma ma cọ cọ bò lên trên người Vương Mân, đề nghị: "Dùng miệng làm được không?"

Nếu là trước đây, Tiếu Lang khẳng định không kịp chờ đợi mà cầu xin Vương Mân đâm vào, nhưng hôm nay 'tiểu cúc hoa' đáng thương đến bây giờ vẫn còn đau muốn chết.

Vương Mân cười tủm tỉm, không đáp ứng mà chỉ nói: "Giúp anh cởi quần, dùng miệng ấy." Tiếu Lang: "..."

Trong không khí tràn ngập mùi vị của tình dục, thật vất vả mới 'lột' được quần lót của người yêu ra, tính khí vô cùng có tinh thần liền nhảy ra, thiếu chút nữa đánh trúng mũi Tiếu Lang, cậu háo sắc mà 'chậc' một tiếng, cầm lên rồi lè lưỡi ra liếm, phảng phất như đang xác nhận không có gì nguy hiểm, tiếp theo đó, giống như là đang ăn kem, một ngụm ngậm lấy tính khí của Vương Mân vào miệng, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ liếm láp.

Vương Mân chuyên chú nhìn cái đầu nhỏ của Tiểu Tiểu đang vùi giữa hai chân mình, thâm tình mà vuốt ve trên tóc, trên cổ cậu.

Lúc hai người đều đang động tình, Tiếu Lang chợt thấy tay của Vương Mân dọc theo sau gáy của mình chạy dần xuống, lướt quá sống lưng, dừng ở chỗ xương cụt, cậu dâng lên một loại dự cảm xấu, giây tiếp theo Vương Mân liền chứng thực suy nghĩ của cậu - Hậu huyệt mềm mại bị ngón tay của Vương Mân dễ dàng cắm vào.

"..."

Cả người Tiếu Lang run rẩy, phun tính khí sinh lực bừng bừng của Vương Mân ra, mặt mũi đỏ bừng nói: "Anh giở trờ vô lại!"

"Làm gì có?" Mâu sắc Vương Mân u ám, động tác trên tay rõ ràng mang theo một loại quyết tâm không từ bỏ...

Từ ngón tay khuếch trương đến khi 'vật thật' tiến vào chỉ cần dùng một phút, Tiếu Lang buồn bực cắn một ngụm lên bả vai của Vương Mân, nhưng lập tức bởi vì cảm giác tê dại trong cơ thể mà buông lỏng khớp hàm, cao giọng rên rỉ, tựa như một con thuyền nhỏ sắp bị sóng lớn nhấn chìm.

Từ tối hôm qua đến bây giờ còn chưa đến 12 tiếng đồng hồ, đã là lần thứ 5!

Chẵng lẽ Vương Mân thật sự muốn làm cậu một ngày một đêm sao? Không phải chứ, anh ấy làm gì rảnh rỗi dến như vậy? Chẳng lẽ là thật sự bị mình kích thích? Không thể nào, anh ấy làm gì nhỏ nhen như vậy!

Cả người không tự chủ được mà co quắp tựa như chuột rút, nhưng mà trước mắt lại là cao trào hàng thật giá thật, hưng phấn đến run rẩy, ngay cả bản thân Tiếu Lang cũng không biết ranh giới thừa nhận cuối cùng của mình là ở đâu, có loại cảm giác sợ hãi lúc nào cũng có thể tinh tẫn nhân vong.

Cuối cùng cậu kêu to một tiếng bắn ra, Tiếu Lang ngay cả khí lực cử động tay chân cũng không còn, nhưng Vương Mân vẫn còn trong cơ thể cậu tiếp tục rút ra đâm vào, tần số không chút thay đổi, tựa như là một cái máy không biết mệt mỏi, cậu hữu khí vô lực hỏi: "Còn... chưa... xong... sao..." "Chưa."

"Ư..."

Nữa tiếng sau.

"Anh rốt cục muốn làm bao lâu hả, làm tiếp nữa em lại cứng bây giờ." "Không sao, làm đến khi em không cứng nổi nữa thì ngưng."

"..."

Sự thật chứng minh suy nghĩ của Tiếu Lang quá ngây thơ, trừng phạt của Vương Mân vừa mới bắt đầu mà thôi, không để cho Tiếu Lang hoàn toàn nhận rõ sai lầm của mình sao được chứ?

Một tiếng sau.

"Có hài lòng không?"

"Hài lòng, hài lòng, cực kỳ hài lòng... Anh... Đừng... ư...."

"Còn chưa đủ."

"Anh, em van anh, để cho em nghỉ ngơi một chút đi, em sắp bị hư thận luôn rồi..." "À."

"..."

Lần này làm xong, Tiếu Lang nằm suốt hai ngày, ngày thứ ba, Vương Mân vẫn như cũ không đi làm, ánh mắt của Tiếu Lang nhìn cậu đã mang theo sợ hãi rõ ràng. Ban ngày lại bị đè xuống làm một lần, từ lúc mới bắt đầu cậu đã chịu không nổi, một mực bị đòi hỏi, cuối cùng mơ màng hôn mê bất tỉnh.

Buổi tối trong lúc mơ hồ được đút cho một chén canh, có mùi vị quái lạ của thuốc bắc, Tiếu Lang khàn khàn giọng hỏi: "Canh gì vậy?"

Vương Mân nhẹ giọng nói: "Canh rùa đen hầm thuốc bắc, bổ thận."

Tiếu Lang thở phào một cái, thầm nghĩ may mắn anh mình còn nhớ giữ lại cái mạng nhỏ này của mình, không thật sự tính toán làm chết cậu, không ngờ câu kế tiếp của Vương Mân chính là: "Một hồi tiếp tục."

"Cái, cái gì?"

"Tiếu tục làm em." Vương Mân nhìn cậu chằm chằm, cười đầy mờ ám.

"Anh! Em sai rồi!! Anh đại nhân đại lượng tha em đi!!"

Làm cả một buổi sáng rồi, hiện giờ dáng vẻ mặt mũi gì cũng đều là mây trôi, ánh mắt lỗ mũi Tiếu Lang đều đỏ bừng, ủy khuất muốn chết.

"Sai?" Vương Mân như nghe thấy chuyện cười, đưa tay sờ sờ cậu, "Đừng lãng phí khí lực, nếu không chút nữa em lại chịu không nổi."

Tiếu Lang: "..."

Nhìn bộ dáng Tiếu Lang bị hù dọa đến sắp hỏng mất, tâm tình của Vương Mân rất tốt, cậu đi tắm, còn pha ly cà phê, tiếp theo đó tinh lực tràn đầy trở về phòng ngủ, kéo Tiếu Lang đã bị dọa đến ngây ngốc vào trong ngực, bắt đầu từ hôn, từng chút từng chút một như muốn nuốt luôn người yêu vào trong bụng.

Làm hết lần này đến lần khác, Vương Mân đều rất tận hứng, cậu rốt cục có thể không chút kiêng kỵ mà muốn Tiếu Lang, mà những phát ra từ miệng Tiếu Lang , lại đều là những điều cậu thích nghe.

Tiếng rên rỉ dễ nghe, ánh mắt mười phần mị ý, cùng với biểu hiện tràn đầy vui thích khi hoan ái, toàn bộ cậu đều yêu, thật sự rất muốn cứ tiếp tục làm mãi như vậy.

"Ư... Anh... Đừng mà! Sẽ lỏng... sẽ lỏng ra mất! Hu hu...."

"Không sao, anh có lên mạng mua cho em thuốc cao massage, đảm bảo dùng rồi sẽ y như trước kia..."

Tiếu Lang dùng chút khí lực còn lại giãy dụa, lại bị Vương Mân giữ cổ tay lại, vòng xuống cố định chỗ thắt lưng, "Anh... Anh... Đừng mà, đừng! Em sai rồi..."

Cậu thật sợ hãi, hiện tại cậu chẳng còn bắn ra được cái gì, Vương Mân lại vẫn không ngừng đâm vào tuyến tiền liệt của cậu, toàn thân cao thấp đều nhạy cảm đến cực độ, vừa bị đụng vào liền phát run, tựa như không còn là chính cậu.

Vương Mân phát tiết xong, cắn lỗ tai của cậu nói: "Nếu anh chỉ để ý đến cảm thụ của mình, em không phải là bị anh làm đến kêu cha gọi mẹ rồi sao."

"Ư..."

Đã nhìn ra được, nếu còn làm tiếp nữa Tiếu Lang sợ mình sẽ liệt dương mất...

"Buổi sáng thừa dịp em ngủ, lên trên mạng tìm được mấy cửa hàng bán đồ tình thú, trong đó có bán rất nhiều loại máy massage, đều là hình dạng của dương vật, so với của anh còn lớn hơn, bất quá nghe nói rất thoải mái, còn có..."

"... Anh!" Tiếu Lang run rẩy nhìn về phía Vương Mân.

"Ha ha ha ha ha!!" Vương Mân vui vẻ cười to, kéo cậu ôm vào trong ngực, hôn cậu an ủi, thân thể đối phương mềm mại dán chặt vào mình, tựa hồ bởi vì còn sợ hãi mà hơi hơi run rẩy.

Từ lúc bắt đầu quen nhau đã biết người này thích cứng không thích mềm, hết lần này đến lần khác luôn bị bộ dáng của cậu che mắt, mặc cho cậu được voi đòi tiên, được sủng mà kiêu...

Bất quá nói đến nói đi, còn không phải do mình dung túng hay sao, cũng bởi vì như thế, mới càng ngày càng yêu em ấy, mỗi một biểu hiện khi em ấy làm nũng, mỗi một động tác khi muốn làm chuyện xấu, đều làm cho mình vừa yêu vừa hận.

Năm 16 tuổi ấy, lần đầu tiên động tâm với em ấy, từng gọi em ấy là 'yêu nghiệt', thật sự là một từ chính xác, bản thân từ trước đến nay thanh tâm quả dục, duy chỉ những lúc đối mặt với em ấy mới thần hồn điên đảo, tự nguyện trầm luân, cả đời.

[TOÀN VĂN HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #danmei