Chap 4.1 : Cậu út
Nhà họ Lưu là dòng họ nổi tiếng từ rất lâu đời, họ có nhiều công xưởng cũng như đồn điền lớn chuyên sản xuất và xuất khẩu nguyên dược liệu ra nước ngoài. Ngoài ra Lưu gia còn sở hữu nhiều trung tâm thương mại tài chính lớn nhỏ trong nước và rải rác từ Nam ra Bắc. Chính vì mức độ giàu có của mình, Lưu gia luôn biết tạo cho dòng tộc một sự khác biệt với thế giới bên ngoài. Nơi ở của Lưu gia nằm trên một ngọn đồi lớn, xung quanh đều được cắt tỉa, trang trí rất bắt mắt và đầy nghệ thuật, gia đình tổng cộng có năm người, bà Lưu và bốn người con, nhưng số lượng bảo vệ, hầu gái và người giúp việc lên tới hơn năm mươi người. Riêng hầu gái được chọn lựa rất kỹ lưỡng và cẩn thận, các cô hầu gái trước khi được phục vụ cho chủ nhân thường được đào tạo từ hai đến ba năm, mọi kỹ năng cần thiết để chăm sóc ột thành viên trong Lưu gia đều phải thành thục và chịu được áp lực công việc cao.
6 giờ 30 sáng, An Ninh đã sửa soạn xong xuôi và đứng chờ cậu út ở cửa. Cô chưa biết gì nhiều về thói quen sinh hoạt của cậu. Qua những lời Huệ Ân kể thì cậu luôn thức dậy lúc 7 giờ. Đúng 7 giờ, cậu út mở cửa cho An Ninh vào dọn dẹp.
Phòng cậu út khác hoàn toàn căn phòng hoa lệ của cậu hai. Dường như cậu là một người thích sự đơn giản, đơn giản đến kỳ lạ. Cả phòng chỉ có một chiếc giường, một bàn làm việc, bộ sofa và một chiếc ti vi, tủ và vài vật dụng lặt vặt khác.
An Ninh thay ga và trải lại chăn gối cho phẳng, xong xuôi, cô đặt trên bàn một ly sữa như đã được dặn và tắt đèn ngủ.
- Đừng tắt. – Giọng nói nhỏ nhẹ của Thiên Bảo phát ra từ phía sau.
- Dạ thưa cậu.
- Tôi bảo đừng tắt đèn.
- Thưa cậu trời đã sáng...
- Cô chỉ cần biết là không phải tắt đèn.
Đúng như Huệ Ân nói, cậu út là một người cộc cằn và lạnh nhạt đến cực điểm, cậu không hề nhìn cô lấy một lần, không buồn quan sát mọi thứ cô làm như cậu hai. Nhưng, ánh mắt của cậu út ngày hôm qua lúc đứng ở góc khuất, vẫn khiến cô tò mò. Ánh mắt như một chú mèo con lặng lẽ sống qua ngày trong căn nhà rộng lạnh lẽo...cảm giác như cần ai đó biết đến, cần ai đó vuốt ve thương yêu.
- Tôi đã làm xong công việc buổi sáng, cậu có cần căn dặn gì nữa không ạ?
- Không, cô có thể nghỉ, khi nào cần tôi sẽ gọi.
An Ninh cúi đầu kính cẩn chào cậu út rồi bước ra. Cậu quả là một con người kỳ lạ. Đó chắc cũng lý giải một phần cho việc lúc nào phòng cậu út cũng có ánh sáng đèn. Và ngày hôm đó kết thúc. Không một lời gọi sai bảo nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com