Chương 2: Một Bữa Cơm Thôi
Thời điểm Khương Tử Tân mang trà trở lại phòng làm việc, trong lòng Ngô Cẩn Ngôn dần hình thành sự xúc động, khiến nước mắt chực trào vì cảm giác như được giải thoát.
Cô cố gắng nặn ra nụ cười dễ nhìn nhất có thể, nghiêng đầu nhìn Tần Lam rồi bình tĩnh nói:
"Chúng ta cứ từ từ trao đổi. Ý em là vừa uống trà vừa bàn bạc cách giải quyết chuyện này, được không ạ?"
Nàng "ừ" một tiếng, vô thức tránh ánh mắt cô, sau đó nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Mà Khương Tử Tân nhân cơ hội ấy vỗ vai cô, dùng khẩu hình miệng mà rằng:
"Lúc nãy trông chị khốn khổ, chật vật lắm."
Ngô Cẩn Ngôn trừng nàng trắng mắt: "Cái gì?"
Dường như đã đoán được việc người trước mặt sẽ bùng phát, bởi vậy nữ thư ký liền đứng thẳng lưng, mỉm cười vẻ đoan chính:
"Sếp à, chị phải giữ thể diện."
Ngô Cẩn Ngôn im lặng, cuối cùng bất ngờ nhéo lòng bàn tay nàng, ngẩng đầu gằn từng tiếng:
"Khương Tử Tân, tôi không phải con gái cô. Đừng nói chuyện với tôi bằng thái độ đấy."
Khương Tử Tân vờ không nghe thấy, nhoẻn miệng cười gọi Tần Lam:
"Luật sư Tần, chúng ta bắt đầu thôi. Đây là tài liệu mà chúng tôi chuẩn bị để ngày mai gặp Tấn Dương. Chị kiểm tra xem."
Ngô Cẩn Ngôn thề ngay lúc này, nếu như có người hỏi ai là kẻ lật mặt nhanh nhất, cô sẽ không ngần ngại mà giơ hai tay đề cử Khương Tử Tân.
Tần Lam ngồi ở một bên nhìn sự ăn ý của hai người trước mặt, rốt cuộc chỉ lịch thiệp nhấc tài liệu đặt lên đùi, bắt đầu chăm chú lật xem.
---
Nửa giờ sau.
Ngoài việc ngây ngốc nhẩm đếm từng giây từng phút, dặn Khương Tử Tân hoãn cuộc họp với nhóm nội dung. Thỉnh thoảng Ngô Cẩn Ngôn còn liếc mắt trộm ngắm ai kia đang cúi đầu ghi chép.
Bảy năm, tình yêu của hai người đã đổ vỡ bảy năm. Thế nhưng hiện tại nàng lại ở trước mắt cô với vẻ ngoài chẳng mấy thay đổi, vẫn hệt như Tần Lam trong từng mảnh kí ức cô còn lưu giữ. Xinh đẹp như thế, dịu ngoan như vậy.
Ngô Cẩn Ngôn vô thức gọi: "Lam Lam..." Tới khi nhận ra thì đã quá muộn, bởi vì Tần Lam đã dừng bút và ngẩng đầu nhìn cô.
"À..." Ngô Cẩn Ngôn giống như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt gặp, chột dạ liếc ngang liếc dọc một hồi, rốt cuộc cũng miễn cưỡng tìm được lý do chính đáng. "Đã muộn thế này... chúng ta... chúng ta đi ăn cơm thôi. Em mời chị."
Khương Tử Tân nghe vậy liền âm thầm đưa mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô, tinh ý nhận ra sự vương vấn của sếp yêu đối với luật sư Tần. Cho nên vì một tương lai được đặc cách tăng lương. Khương Tử Tân nhanh chóng hết mực khuyên nhủ: "Phải đấy luật sư Tần, có thực mới vực được đạo. Hai người đều đói bụng thì hiệu quả công việc sẽ không được như mong muốn đâu."
Nàng vừa nói vừa nháy mắt với cô, cuối cùng vẫy tay tạm biệt:
"Em xin phép đi trước ạ, hai người cứ tiếp tục nha."
Ngô Cẩn Ngôn: "..."
Tần Lam: "..."
---
Khương Tử Tân phản bội đã tự ý rời đi. Cho nên phòng làm việc nhất thời chỉ còn lại hai người ngây ngốc nhìn nhau.
"Ừm..." Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu hắng giọng, sau đó lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên mời đối phương lần nữa. "Đi nhé. Một bữa cơm thôi."
Tần Lam hơi mím môi, rốt cuộc vẫn là mềm lòng thỏa hiệp:
"Chúng ta... chia đôi tiền..."
"Ơ kìa, từ khi nào chị lại trở nên tính toán với em như vậy?"
"Vì chúng ta chỉ là bạn, Cẩn Ngôn..." Nàng thở dài, ánh mắt dành cho cô cũng chẳng còn là ánh mắt dịu dàng khi xưa. "Giữa bạn bè, cái gì cũng phải sòng phẳng."
Ngô Cẩn Ngôn im lặng trước thái độ xa cách của nàng, cuối cùng gật đầu đáp:
"Ừ, chị muốn thế nào thì là thế ấy."
---
Hai người tới một nhà hàng Tứ Xuyên, bởi trước đây khi còn yêu nhau, Ngô Cẩn Ngôn vẫn thường đưa nàng đi ăn những món cay như thế này.
Khi đó nàng thường cầm theo khăn tay, hầu như không ăn mà chỉ ngồi bên cạnh thấm mồ hôi cho cô, dỗi nói:
"Chị chưa từng thấy ai tự mình chuốc nóng vào người như em."
Vậy mà hiện tại dẫu cảnh vẫn còn, nhưng người lại không còn là người thương nữa. Những điều đẹp đến mấy rồi cũng hóa thành kỷ niệm chỉ để nhớ nhung.
Dường như nhận thấy cô thất thần. Tần Lam rụt rè vỗ nhẹ vai cô.
"Cẩn Ngôn, chúng ta vào trong thôi."
---
Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy bữa ăn hôm nay trôi qua chẳng mấy vui vẻ, phần lớn vì sự gượng gạo đang không ngừng vây hãm bầu không khí giữa cô và nàng.
Cô để ý rằng Tần Lam vẫn còn nhớ rõ từng thói quen của mình. Ví dụ như cô không thích chấm tương khi chưa có mù tạt. Nàng đã giúp cô đi lấy mù tạt thêm vào. Cô không thích ăn bắp cải tím trong nồi lẩu, nàng đã tự gắp vào bát của mình để loại bỏ nó giúp cô.
Sự tỉ mỉ giữa hai người yêu nhau nhiều năm, sau khi chia tay, luôn là thứ gì đó rất đáng sợ.
"Lam... à không, Tần Lam..." Ngô Cẩn Ngôn dừng đũa, ngập ngập ngừng ngừng gọi nàng.
"Ừ."
"Chị và anh ta... vẫn sống tốt chứ...?"
Sợ nàng sẽ hiểu nhầm, Ngô Cẩn Ngôn lập tức bổ sung:
"Chị đừng trách em tò mò. Em... em chỉ muốn hỏi thăm một chút về cuộc sống của chị mà thôi..."
Đôi mắt đẹp khẽ dao động, cuối cùng Tần Lam bình tĩnh đáp:
"Chị và anh ta ly hôn rồi."
Trước đáp án bất ngờ của nàng, Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Song rốt cuộc, vẫn là trầm mặc lên tiếng:
"Em xin lỗi... em không có ý muốn đào lại vết thương của chị..."
Thực ra vết thương của chị là em.
Nàng kì thực đã muốn trả lời như vậy, nhưng chung quy... bản thân vẫn có thể kiềm chế.
Nhàn nhạt nở nụ cười, khuôn mặt như cũ phảng phất nét ưu thương.
"Đều đã là người trưởng thành, đâu phải vì lý do ly hôn thôi mà khổ đau?"
"Em xin lỗi." Ngô Cẩn Ngôn áy náy vì câu hỏi thiếu sáng suốt của mình.
"Em không có lỗi..." Nàng gắp thức ăn vào đặt vào bát cô. "Mau ăn đi, dù sao cũng không thể nói mãi vấn đề này được."
Phảng phất trở về những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, Ngô Cẩn Ngôn nhận ra dường như dáng hình nàng vẫn luôn quen thuộc như thế.
Nàng giống như con thuyền đã giúp cô lướt qua những đổ vỡ trong cuộc sống, giống như gà mẹ luôn che chở để cô tránh đi thật nhiều khó khăn.
Cho nên thời gian đầu sau chia tay. Khi không còn sống dưới sự bao bọc của nàng nữa. Giữa dòng người vội vã hối hả, Ngô Cẩn Ngôn đã ngây ngốc gục ngã không biết bao nhiêu lần...
Một giọt nước mắt vô tình trượt xuống gò má cô.
Ngô Cẩn Ngôn giật mình kinh ngạc.
Nhiều năm như vậy, bị thương không khóc, phá sản không khóc, nhưng chỉ vì lời nói của nàng mà lại khóc...
"Em..." Luống cuống cầm khăn giấy lên thấm nước mắt, Ngô Cẩn Ngôn ra sức ép chính mình gắng gượng. "Chị đừng để ý, do đồ ăn cay quá nên em bị sặc thôi."
May mắn thay, Tần Lam cũng không vạch trần lý do ấu trĩ này của cô.
Nàng thở dài, chung quy vẫn ngăn không được mà xoa xoa mái tóc của người đối diện, ôn nhu dỗ dành: "Đừng khóc, Cẩn Ngôn..."
Ngày đăng: 02.05.2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com