Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20. Chỉ có thể là dụ con gái nhà người ta

Diệp Cẩn Ngôn vừa kết thúc giờ dạy lúc 4 giờ chiều, hôm nay thay vì về Tư Nam như mọi hôm, thì anh lại lái xe đi đến một nơi khác. Ánh nắng buổi chiều bắt đầu nhạt dần, anh gửi một tin nhắn cho Chu Tỏa Tỏa hôm nay anh không về nhà, để khi tan học về cô sẽ đọc được. Tin nhắn đã được gửi đi, Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục lái xe, hướng về phía Nam Kinh.

Khi anh đến nơi, ánh sáng cuối ngày đã bắt đầu nhuộm vàng con đường và các tòa nhà xung quanh. Xe của anh vừa dừng lại trước cánh cổng lớn của một biệt thự sang trọng, một người quản gia trung niên bước ra mở cửa. Ông ta nhìn thấy anh liền niềm nở chào đón,

“Cậu Cẩn Ngôn, cậu đã về rồi. Mọi người đều rất nhớ cậu.”

 “Ừm, chú vẫn khỏe?”

Người quản gia đáp, “Cảm ơn cậu, tôi vẫn khỏe. À, để tôi vào thông báo cho ông bà chủ hay.”

“Không cần đâu. Cháu sẽ tự vào.” Diệp Cẩn Ngôn nói và bước vào trong biệt thự.

Căn biệt thự với thiết kế hiện đại, cánh cửa lớn đã mở sẵn, mỗi bước đi của anh đều ung dung, tự tại. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm cúng của gia đình. Chiếc đèn chùm tinh xảo treo trên trần của phòng khách tỏa ra một ánh sáng ấm áp và dịu nhẹ. Ánh sáng lấp lánh từ những viên pha lê của đèn chùm hòa quyện với không gian trắng sáng của căn biệt thự, tạo ra một dáng vẻ sang trọng. Tông màu trắng chủ đạo của căn nhà không chỉ làm nổi bật sự trang nhã mà còn khiến cho mọi thứ trở nên tươi sáng và rộng rãi hơn.

Từng chi tiết trong phòng khách đều toát lên vẻ tinh tế, thanh lịch. Những bộ sofa êm ái với vải bọc sang trọng, những bức tranh với nét bút tinh xảo cùng một tấm ảnh gia đình lớn treo trên tường, và các vật dụng nội thất được sắp xếp gọn gàng, tất cả tạo nên một không gian đầy sức sống và ấm cúng. Không khí trong phòng như ôm trọn lấy anh.

“Con còn nhớ đường mà về cái nhà này à?”

Giọng nói của người đàn ông bước tới từ phía sau lưng vang lên lảnh lót. Tuy đã gần 60 nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài khỏe mạnh và đầy sức sống. Với thân hình cao lớn, khí chất toát lên một sự hiện diện mạnh mẽ và đáng kính. Những nếp nhăn trên gương mặt ông không chỉ là dấu vết của thời gian mà còn là minh chứng cho những năm tháng trải nghiệm, sự khôn ngoan mà ông đã tích lũy được.

Diệp Cẩn Ngôn xoay người lại nhận ra được giọng nói của cha mình, anh cười thầm vì lời trách yêu vừa rồi của ông.

“Đương nhiên là con phải nhớ rồi, hay là…cha muốn con đi luôn không về nữa”

“Con…”

Hai cha con vừa gặp lại nhau đã đấu đá với nhau rồi, xa thì nhớ gặp thì cãi nhau. Vốn là khi ông thấy cậu con trai sau nhiều ngày ông mong nhớ hôm nay đã trở về, trong lòng ông vui mừng khôn xiết, ngoài miệng thì trách mắng nhưng bên trong lại rất hạnh phúc khi thấy cậu con trai này.

Cuộc đối thoại của hai cha con thu hút sự chú ý của người trong nhà, từ xa ai nhìn vào không biết còn tưởng là đang có cuộc cãi vả nào đang xảy ra, đến gần mới biết chỉ là vài câu nói yêu thương mang phong cách cha con nhà họ Diệp mà thôi.

Mẹ Diệp ôm con trai trong vòng tay, khuôn mặt bà bỗng chốc bừng sáng. Đôi mắt bà, vốn đầy đặn và hiền từ, ngay lập tức nhòe đi vì nước mắt hạnh phúc. Niềm vui không kiềm nén được sự xúc động bà vỡ òa. Đôi tay rút khỏi vòng tay ấm áp, bà nhìn con trai bằng đôi mắt rạng ngời, đôi tay bà vuốt nhẹ lên má con trai như thể để cảm nhận sự hiện diện của anh thêm rõ ràng.

“Đứa con tệ bạc này, mẹ còn tưởng con quên mất cái gia đình này rồi.”

“Sao con có thể quên được kia chứ, với cả hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt và quan trọng đối với người đã sanh ra con mà.”

“Cái thằng ranh con này.”

Diệp Cẩn Ngôn nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

“Anh hai, sao nảy giờ con vẫn không thấy anh ấy?”

“Anh hai con đang chuẩn bị cho bửa tiệc tối nay.”

Nói rồi, anh đi ra sau vườn trước là để chào hỏi sau là phụ giúp cho bửa tiệc.

Khi mặt trời lặn, bầu trời phía trên khu vườn trở nên nhuộm màu cam ấm áp, những đám mây trôi lơ lửng trong ánh sáng vàng rực rỡ. Ngoài khu vườn rộng lớn bên cạnh căn biệt thự, nhiều đèn lồng đỏ được treo trên cành cây nhấp nháy nhẹ nhàng trong gió, như những ngọn nến đang cháy sáng trong đêm. Dây đèn treo lơ lửng phía trên được nối từ 4 góc trụ toả sáng trên lối đi và các bụi cây chiếu sáng các bãi cỏ xanh, bên cạnh, những chậu hoa hồng đầy màu sắc được bố trí gần bàn tiệc. Dưới chân lót thêm nhiều miếng gạnh trắng trên thảm cỏ xanh. Không gian ngoài trời vô cùng thoáng mát hòa dịu với làn không khí ấm cúng.

Làn khói nghi ngút, bóng dáng một người anh trai đang bận rộn với việc đốt than để chuẩn bị cho BBQ. Anh hai của Diệp Cẩn Ngôn - Đình Ngôn, anh đã thành gia lập thất, dáng vẻ của người đàn ông đã có gia đình tràn đầy chính chắn và quyết đoán. Chiếc áo sơ mi cuộn tay, lấm bẩn bởi bụi than. Anh đang cúi xuống bên chiếc lò nướng, thao tác của anh khéo léo sắp xếp từng viên than, điều chỉnh ngọn lửa để đạt được mức nhiệt lý tưởng.

Diệp Cẩn Ngôn tiến lại gần, cảm giác hào hứng nhìn thấy anh trai của mình vẫn cứ như ngày nào.

“Anh hai, cần giúp gì không?” anh hỏi, giọng nói ấm áp và đầy tình cảm.

Đình Ngôn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy em trai mình.

"Cẩn Ngôn, em về rồi à! còn chút nữa là xong. Em giúp anh một tay, sắp xếp các món đồ ăn trên bàn đi.”

Bên cạnh lò nướng, Bàn tiệc dài được trải khăn trắng tinh khiết, những chiếc đĩa sứ trắng được đặt ngay ngắn trên mỗi chỗ ngồi, trang trí bằng hoa văn vàng tinh tế, làm nổi bật các món ăn thịnh soạn. Những đĩa thịt tươi đã được ướp sẵn chuẩn bị sẵn sàng để nướng lên, bên cạnh đó là những món ăn kèm hấp dẫn như salad tươi mát, bánh mì tỏi, các đĩa trái cây tươi ngon, bên cạnh những chiếc ly tinh tế được đặt cạnh các chai rượu vang trắng với nhãn hiệu sang trọng. Các món ăn đã được bài trí đẹp mắt, tất cả đều sẵn sàng cho bữa tiệc.

Buổi tiệc đã được chuẩn bị đầy đủ, các thành viên trong gia đình hầu như đều đã được mời ra để dự. Cha mẹ Diệp ngồi ở đầu bàn, phía đối diện là anh chị hai. Lúc đầu, Diệp Cẩn Ngôn ngồi cạnh cha của anh chưa bao lâu thì đã có lời qua tiếng lại, anh biết tính tình của cha mình, người này rất hay nói, người kia cố tình càng nói càng làm. Chẳng mấy chốc, mẹ Diệp thấy vậy phải ngồi xen giữa hai cha con để ngăn sự xung đột này.

“Sao đến giờ vẫn không thấy con xuống vậy em?” Đình Ngôn quay sang hỏi vợ mình.

“À…để em lên kêu con.”

“Con cứ ngồi đó đi, cũng đã lâu rồi hai chú cháu chưa gặp nhau, nhớ ngày trước mỗi lần hay tin chú nó về là cứ quấn quýt theo bên chú nó không rời.”

Cha Diệp liếc sang nhìn Diệp Cẩn Ngôn vẫn đang ngồi im như tượng không chút động tĩnh sau lời nói vừa rồi của ông. Ông hơi cau mày, nói lớn hơn.

“Còn ngồi im đây nữa, sao không đi nhanh lên. Gọi cháu nó xuống ăn cùng gia đình.”

Triệu Đình Phong ngồi trong phòng, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt trẻ trung của cậu, khi cậu đang say sưa trò chuyện qua điện thoại với Chu Tỏa Tỏa. Giọng nói bên trong điện thoại phát ra kèm theo đó là tiếng cười rạng rỡ của Tỏa Tỏa, cuộc trò chuyện của họ trôi chảy như thường lệ, đầy sự gần gũi và thân mật.

Cánh cửa phòng không khóa, cậu để lộ ra một khoảng trống nhỏ, vì cậu nghĩ rằng mọi người đều ở dưới nhà tham gia bữa tiệc. Bất ngờ, cánh cửa đẩy vào, đèn chiếu sáng từ hành lang làm nổi bật dáng vẻ cao lớn của Diệp Cẩn Ngôn, đôi mắt của anh nhìn vào phòng im lặng không một tiếng nói nào.

Triệu Đình Phong giật mình bắn mình, bất ngờ khi thấy chú mình đột ngột xuất hiện. Cậu vội vàng đánh rơi chiếc điện thoại di động khỏi tay và rơi xuống sàn. Âm thanh của cuộc gọi bị ngắt quãng khi cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt lại điện thoại, tay cậu run rẩy một chút khi tắt màn hình rồi nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Diệp Cẩn Ngôn, đứng gần cửa, quan sát sự hoảng hốt và căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của Triệu Đình Phong. Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chân không động đậy. Triệu Đình Phong đứng dậy, cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt cậu. “Chú... Chú út,” cậu ấp úng, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào anh. “Sao chú vào mà lại không gõ cửa, cháu có hơi giật mình.”

Diệp Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn cậu, nói. “Cửa mở, đã gọi nhưng không thấy lên tiếng.”

Triệu Đình Phong không biết phải nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Diệp Cẩn Ngôn không để mất thời gian thêm để cho mọi người phải chờ đợi lâu, anh bảo cậu ấy nhanh chóng xuống dự tiệc tối cùng gia đình. “Xuống nhanh đi, ông bà và cha mẹ con đang chờ ở dưới, đừng để mọi người phải chờ đợi mỗi mình con.” anh nói, sau đó quay lưng đi xuống, để lại Triệu Đình Phong đứng đó với những suy nghĩ.

Khi cánh cửa khép lại, Triệu Đình Phong đứng lặng lẽ trong phòng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn và màn hình điện thoại chiếu sáng trên khuôn mặt cậu. Cậu đặt chiếc điện thoại trên bàn, điều chỉnh tâm trí bình tĩnh trở lại, rồi chậm rãi đi xuống.

Không khí bửa tiệc trở lại rộn ràng và đầy đủ hết tất cả các thành viên trong nhà. Mẹ Diệp cắt bánh kem, lời cầu nguyện mong ước sự đoàn viên, yêu thương và gắn kết của gia đình. Mọi người trong gia đình tặng cho bà từng món quà gửi gắm nhiều tình cảm ở trong đó, bà rất xúc động.

“Mẹ, đây là quà của con, con mong mẹ sẽ thật nhiều sức khỏe, hạnh phúc luôn mỉm cười rạng ngời bên cha và các con. Love mom!”

“Mẹ cảm ơn con, nhưng quà mẹ nhận nhiều rồi, món quà mà mẹ mong nhất từ con là một đứa con dâu.”

“tsk…ơ kìa mẹ, hôm nay đang vui sao mẹ lại nhắc đến chuyện này nữa rồi.”

Đình Ngôn ngồi đối diện, góp phần hối thúc anh, “Mẹ nói đúng rồi đó, em mau mà tìm bạn đời cho mình đi chứ. Chẳng lẽ em định không tính đến chuyện đó sao?”

“Được rồi, được rồi…Con chắc chắn với gia đình là con sẽ tìm, nhưng không phải bây giờ.”

“Con biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Không phải bây giờ thì định đến khi nào. Chờ đến lúc không ai thèm lấy, cha mẹ phải đi đăng ký chương trình truyền hình để con tìm người mà hẹn hò à?”

“Cha à, con cũng đâu tệ đến như cha nói chứ." Để tránh cho câu chuyện "tìm kiếm bạn đời" kéo dài thêm. Diệp Cẩn Ngôn không biết từ đâu đột nhiên nghĩ vội trong đầu, nói ra để xoa dịu. "Haiz…chắc là tầm vài năm nữa.”

“Vài năm, là mấy năm? Nói cho rõ ràng.”

“Hmm…4, 5 năm gì đấy, nhưng con vẫn không chắc mà, cha cứ làm khó con mãi thôi.”

“Tầm đó chắc chỉ có thể là dụ con nhà người ta thôi chứ gì hả, lo mà liệu hồn.”

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu ngao ngán với những suy nghĩ của cha mình. “Cha…con là nhà giáo chẳng lẽ nào con làm chuyện xấu hổ đó sao.”

"Ai mà biết được con, học bao nhiêu năm về nắm giữ công ty cho cha thì không chịu làm. Lại muốn đi làm nhà giáo. Biết đâu chừng 4, 5 năm sau con dẫn về là..."

“Thôi thôi, hai cha con không bao giờ hòa thuận lấy một câu. Chuyện này con đã nói thì nhớ mà làm cho được. Cha mẹ sẽ ráng chờ, đến lúc đó vẫn không thấy con dẫn cô nào về thì cha mẹ sẽ tự chọn vợ cho con, khi đó thì buộc chịu.”

Diệp Cẩn Ngôn thở dài trên bàn tiệc, không khí bửa tiệc đang hớn hở bổng chốc bị trùng xuống. Đình Ngôn hiểu ý liền đá chân anh ở phía dưới bàn. Anh nhìn lên ánh mắt như rực lửa của cha mẹ đang thêu đốt anh. Diệp Cẩn Ngôn đành phải lẳng lặng gượng ép mà gật đầu cho êm chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com