Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Khe Nứt Trong Ánh Sáng


Trời đã tạnh mưa, nhưng không khí vẫn nặng.
Bên ngoài studio, những tán cây còn nhỏ giọt nước, phản chiếu ánh chiều vàng nhạt.
Lâm Tịch đang sắp lại đạo cụ, khi điện thoại cô vang lên.

“Chào cô Lâm, tôi là Tô Uyển – người quản lý của dự án triển lãm Ánh và Bóng. Tôi muốn xác nhận lại rằng người mẫu mà cô đăng ký tham gia là Trình An, đúng không?”

Giọng người phụ nữ bên kia nhẹ nhàng nhưng cứng rắn.
“Đúng vậy.” – Lâm Tịch đáp.

“Xin lỗi, nhưng phía tài trợ có đề nghị bổ sung một gương mặt khác. Một người đang nổi gần đây – Khương Du. Họ muốn cô thử thay đổi chủ đề.”

Lâm Tịch khựng lại, ánh mắt hơi tối đi:
“Tôi không thay đổi chủ đề. Và người mẫu của tôi không thay.”

“Cô Lâm, tôi hiểu, nhưng... họ nói muốn hướng tới phong cách thương mại hơn. Tác phẩm của cô luôn quá cá tính.”

“Cá tính là phần của tôi.”

Giọng cô hạ thấp, lạnh đến mức khiến người kia im một nhịp.
Sau khi cúp máy, Lâm Tịch nhìn màn hình, yên lặng rất lâu.

---

Chiều đó, Trình An đến, mang theo một túi nhỏ – vài bản phác họa cô mới hoàn thành.
“Cô xem thử đi, tôi nghĩ mảng màu này hợp với ý tưởng cô nói hôm trước.”

Lâm Tịch nhận, nhìn qua, rồi đặt xuống bàn.
“Có người muốn thay cô trong dự án.”

Trình An ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên:
“Thay tôi?”

“Phía tài trợ muốn dùng người khác. Một người đang nổi.”

Cô cười, không giấu được chút mỉa: “À, vậy chắc họ có lý do.”

“Cô không thấy tức sao?” – Lâm Tịch hỏi.

“Tôi chỉ là người mẫu. Tức để làm gì?”

“Cô không ‘chỉ’ là người mẫu.”

Giọng Lâm Tịch thấp, nhưng có gì đó sắc như mảnh thủy tinh.
Trình An nhìn cô, cảm giác trong lồng ngực như bị kéo căng.

“Cô đang giận à?”

“Không.” – Lâm Tịch đáp. – “Tôi chỉ không thích người khác chạm vào thứ tôi chọn.”

“Tôi không phải ‘thứ’.”

Câu nói của Trình An bật ra, nhẹ thôi, nhưng rõ ràng.
Không khí trong phòng lập tức đổi khác.

---

Cả hai im lặng.
Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, từng nhịp một.

Một lát sau, Trình An quay đi, thu dọn tập giấy, giọng bình thản:
“Tôi không biết cô có hiểu điều này không, nhưng tôi đến đây vì muốn làm việc, không phải để được giữ lại như một vật thể.”

Lâm Tịch vẫn đứng yên, ánh mắt cô nhìn theo từng cử động của người kia.
Cô biết mình đang sai – nhưng cái cảm giác ấy, cái nỗi sợ đánh mất, vẫn cứ cuộn lại trong lòng, như bản năng.

“Trình An.”

“Gì?”

“Cô không hiểu đâu. Tôi...”

Lâm Tịch dừng lại.
Những từ muốn nói ra – “sợ”, “thích”, “đang rối” – đều mắc lại trong cổ họng.
Cô chỉ thở ra một hơi thật nhẹ, rồi nói khẽ:
“Cứ để tôi lo.”

---

Hai ngày sau, Trình An nhận được cuộc gọi từ Khương Du – người mẫu mới mà cô từng cộng tác trong một buổi chụp thương mại.
“An, nghe nói cô chụp với Lâm Tịch à?”

“Ừ. Sao?”

“Cô ấy… nổi tiếng là khó làm việc. Nhưng đẹp thật.”
Giọng Khương Du xen lẫn chút tò mò – và đố kỵ ngọt ngào.

“Có vẻ cô ấy quan tâm đến cô lắm. Tôi vừa gửi portfolio xin cộng tác, cô ấy từ chối ngay. Cô đoán lý do là gì?”

Trình An im lặng, tim chợt đập nhanh.
Khương Du cười khẽ: “Có lẽ cô Lâm không thích người khác đứng gần cô.”

Cô tắt máy, ngồi lặng rất lâu.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng chiều rọi xiên vào căn phòng, loang lổ như ký ức chưa kịp khô.

---

Buổi tối, Trình An quay lại studio.
Cô không biết vì sao mình đến – chỉ biết có điều gì thôi thúc.
Ánh đèn trong phòng vẫn sáng, Lâm Tịch đang ngồi trước màn hình, xem từng bức ảnh.

Cô không ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân, chỉ nói:
“Tôi tưởng cô giận.”

“Không giận. Tôi chỉ nghĩ… cô nên tin tôi nhiều hơn.”

“Tin cô?”

“Tin là tôi không đi đâu cả, dù có ai muốn thay tôi.”

Lâm Tịch ngẩng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong thoáng chốc, mọi lời giải thích đều trở nên thừa thãi.

“Cô không biết mình đang nói gì đâu.” – Lâm Tịch nói, giọng khàn. – “Tôi không chỉ sợ mất dự án. Tôi sợ mất luôn cả—”

Câu nói dang dở.
Cô đứng dậy, lùi một bước, như sợ chính cảm xúc vừa bật ra.

Trình An nhìn thấy điều đó, và lần đầu tiên, cô nhận ra người phụ nữ trước mặt – mạnh mẽ, sắc bén, nhưng thật ra đang trốn tránh chính nỗi cô độc của mình.

Cô nói nhỏ:
“Nếu cô muốn giữ, thì hãy giữ bằng cách để người ta chọn ở lại.”

Câu nói ấy, nhẹ như hơi thở, nhưng rơi xuống như hòn đá giữa mặt hồ.
Lâm Tịch khẽ cười, nụ cười không rõ là chua hay ấm:
“Cô thật sự biết nói những lời khiến người ta không yên.”

---

Đêm đó, sau khi Trình An rời đi, Lâm Tịch mở lại những bức ảnh cũ trên máy.
Có bức Trình An đang cười, ánh mắt nghiêng về phía cô, nửa ngạc nhiên nửa dịu.
Cô chạm tay lên màn hình, rồi thì thầm như tự thú:

“Lần này… tôi sẽ không để mất.”

Bên ngoài, mưa lại bắt đầu rơi – lặng lẽ, dài, và dai dẳng.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com