457
Đang nói chuyện, đám người Chu Đại Lượng đã bưng rau và màn thầu lên, người nhà họ Chương vừa nhìn thấy màn thầu thì lập tức không dời đi được, rổ màn thầu còn chưa đặt xuống bàn mà bọn họ đã giơ tay lấy hết..
Chu Đại Lượng suýt thì không cầm chắc rổ.
Hắn chỉ kịp "Ai ai ai" ba tiếng, rổ màn thầu thứ nhất đã bị người nhà họ Chương cướp sạch, trong miệng nhét một cái, trên tay cầm hai cái, còn có một người cứ cố nhét thêm vào miệng, vừa nhét vừa cố gắng giấu màn thầu vào trong ngực.
Không chỉ Chu Đại Lượng, ngay cả đám thanh niên ngồi chen vào bàn cũng sợ đến ngây người.
Chu tứ lang ngồi trong nhà chính thấy thế thì đưa ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn các bạn nhỏ, Chu tam lang lẩm bẩm, "Đúng là ngốc, ai bảo đệ tìm bọn họ?"
"Không tìm bọn họ tìm ai?"
"Tìm đám Đại Lư ấy!" Chu tam lang liếc xéo hắn một cái: "Bọn họ biết cướp đồ, nhưng bọn họ sẽ không ăn, luận ăn vẫn là đám Đại Lư giỏi hơn, nếu không thì ta lên cũng được.
"Chu tứ lang: "..
Không còn kịp rồi, cũng không thể đổi người giữa chừng được.
"Chu tam lang cũng thấy hơi tiếc, "Đệ nên nói sớm cho ta biết, nếu không thì nói cho đại ca và nhị ca cũng được."
Chu tứ lang: ".. Đệ sợ các huynh mắng đệ."
"Mắng đệ làm gì, đệ là người trong nhà, chúng ta ăn no rửng mở hả?"
Chu tứ lang cảm thấy hôm nay tam ca hơi kì lạ.
Hai anh em bọn họ thì thầm ở chỗ này, mấy bàn cơm phía dưới lại gió nổi mây phun.
Đám thành niên bị người nhà họ Chương thành công khơi dậy ý chí chiến đấu, chẳng quan tâm bọn họ có ăn nhanh được không, cứ cướp màn thầu trước rồi nói, à không, còn có thức ăn trên bàn nữa.
Chu Đại Lượng trừng mắt nhìn các đồng bọn một cái, sau khi thấy bọn họ tỏ vẻ đã sẵn sàng thì mang rổ đến đây, lúc này hắn phải cao giọng hô trước: "Đồ ăn của mỗi bàn đều là cố định, mọi người đừng có tranh, ai cũng sẽ có phần thôi.."
Hắn cố ý vòng tới chỗ nhóm thanh niên, để rổ lên trên bàn, kết quả người nhà họ Chương trực tiếp đứng dậy với tay ra lấy.
Như này thì hơi xa, bọn họ không với được cái nào, đám thanh niên phấn khởi, trực tiếp đoạt rổ từ trên tay Chu Đại Lương xuống, sau đó tranh đoạt, tay cầm đầy rồi còn thân thiện lấy giúp người bên cạnh, dù thế nào cũng không để người nhà họ Chương chiếm hời.
Người nhà họ Chương chỉ đoạt được mấy cái màn thầu, thấy hơi tức giận, âm thầm trừng mắt nhìn đám thanh niên này, bắt đầu ăn màn thầu trong tay trước.
Kỳ thật nhà họ Chương không chỉ giành ăn với khách khác, còn giành ăn với cả người nhà mình, tình hình chiến đấu của bàn kia còn mãnh liệt hơn bàn thứ tư này nhiều.
Đám thanh niên thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy bàn kia đều không khỏi thấy hơi sợ hãi.
Người nhà họ Chương cố nhét màn thầu vào miệng như thể không thiết sống, thỉnh thoảng còn giấu vào trong ngực, Chu lão đầu dứt khoát xoay đầu sang chỗ khác.
Thật ra, gia cảnh nhà họ Chương trước kia khá hơn nhà bọn họ nhiều, đáng tiếc gia nghiệp đến tay anh họ em họ ông, cuộc sống nhà họ Chương liền ngày càng khốn khổ.
Nhưng Chu lão đầu không ngờ bọn họ có thể khó khăn đến mức vậy, thật là.. Quá mất mặt.
Chu lão đầu nhìn quan tài trên linh đường, không nói gì.
Người thôn Thất Lí cũng cảm thấy người nhà họ Chương quá mất mặt, cũng không muốn ngồi ăn ở sân chính.
Năm nay nhà khó khăn nhất thôn Thất Lí là nhà Lại Tử, màn thầu trộn cám vẫn có thể lấp đầy bụng, cho nên tốc độ ăn của bọn họ cũng nhanh, nhưng cũng không cướp giật tranh đoạt.
Sau khi cơm nước xong còn có tâm trạng ngồi bên bàn trò chuyện kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com