Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

462

Chờ đến khi bọn trẻ đều dập đầu, lúc này Tiền thị mới ngồi xổm xuống đất, có lẽ là do khóc quá lâu, bà không đứng lên được nữa, vừa đặt mông xuống đất thì không muốn nhúc nhích thêm, vừa đốt tiền giấy vừa thầm nói trong lòng: Hai đứa yên tâm, chị dâu sẽ giúp hai đứa nuôi Mãn Bảo trưởng thành, nàng cũng giống hai đứa, là một đứa trẻ rất thông minh, hai đứa cũng phải phù hộ nàng khoẻ mạnh bình an nhé..

Tang lễ kết thúc, mọi người đều tự về nhà mình, nhà Chu lão đầu về cuối cùng, Mãn Bảo quan tâm đỡ mẫu thân, Tiền thị cười với bé, tuy hai mắt sưng đỏ nhưng thần thái rất nhẹ nhõm, "Mẹ không sao."

Lời này đã an ủi Mãn Bảo, bé cũng thấy thoải mái hơn, toét miệng cười, lúc đi về, Mãn Bảo liền tò mò nhìn nấm mồ bên cạnh mộ ông bà nội, "A" một tiếng, nói: "Mẹ nhìn xem, nấm mồ này có người tới làm cỏ kìa, nhưng mà kỳ lạ thật, sao lại không dâng hương nhỉ?"

Người nhà họ Chu đồng loạt đổ mồ hôi, bọn họ còn chưa nghĩ ra được cớ gì, Mãn Bảo đã xoay người chạy về, rút ba nén hương trước mộ Chu Ngân ra cắm vào nấm mồ đó.

Bé cũng giống như năm ngoái, nói theo lời cha mẹ dặn dò: "Bất kể dưới mộ là chú hay thím thì cũng hãy đến ăn cơm cùng chú nhỏ thím nhỏ của tôi nhé, nhiều quỷ cũng náo nhiệt hơn."

Ngẫm nghĩ, cảm thấy việc này không thể bỏ qua ông bà nội, bởi vì trước kia bọn họ tới tảo mộ cho ông bà đều mời chủ mộ xa lạ này ăn gì đó, không có lý gì mà bây giờ lại mời chủ mộ xa lạ chứ không mời ông bà nhà mình.

Vì thế bé lại chạy về rút ba nén hương trước mộ chú nhỏ thím nhỏ về cắm cho ông bà, lẩm bẩm mời bọn họ sang ăn uống với chú nhỏ thím nhỏ.

Người nhà họ Chu chỉ đứng im nhìn, chờ bé làm xong mới dắt tay bé về nhà.

Thôi, dù sao đều là một nhà, ăn chung thì ăn chung đi, chắc phu thê Chu Ngân cũng sẽ không để ý.

Mới đến cửa nhà thì đã thấy người trong thôn đang giúp bọn họ thu dọn bát đũa và bàn ghế.

Bát đũa phải rửa rồi trả lại các nhà khác, bàn ghế cũng phải lau rửa sạch, đương nhiên nhà họ Chu không thể tự mình làm hết những việc này, vậy nên hàng xóm và bà con quê nhà đều ở lại giúp đỡ.

Mà mấy khách bên nhà thông gia cũng không đi đưa linh cữu cùng, dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, bọn họ đã sớm đi về rồi.

Bây giờ chỉ còn lại người nhà họ Chương.

Lúc này bọn họ đang lật bát đũa tìm gì đó, có người phụ nữ trong thôn không khách khí quát, "Đừng tìm nữa, thời buổi này mà còn có thể tìm được cơm thừa canh cặn à, đừng có làm vỡ bát đũa xong lại phải đền."

Người nhà họ Chương bĩu môi, thu tay lại.

Vừa thấy nhà họ Chu trở về, người nhà họ Chương lập tức hùng hổ bước lên.

Bao gồm cả người già và trẻ em, cả thảy 40 người đến đứng đối diện nhà họ Chu, bảy tám đứa trẻ bị đẩy lên đằng trước, một người phụ nữ trực tiếp hô lên: "Chu Kim, trẻ con nhà các người là kiểu gì đấy, chúng ta tới đây để ăn cỗ, kết quả ngươi xem hai đứa con trai của ngươi dẫn theo đám cháu đánh con bọn họ ta thành dạng gì rồi?"

Chu lão đầu liếc nhìn mấy đứa bé mặt mũi bầm bập, thậm chí quần áo còn bị xé rách kha khá, cũng chẳng hỏi mấy đứa con trai vì sao lại đánh nhau, chỉ nhíu mày khoát tay nói: "Được rồi, có chuyện gì thì lát lại nói, nhà chúng ta mới từ mộ địa về, các người định đứng chắn ở chỗ này nói chuyện với bọn ta?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com