Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

464

Cho nên ông vội vàng tách mọi người ra, ngăn giữa hai nhà, "Được rồi, được rồi, đều tan cả đi, hai nhà các người còn là thân thích đấy, tranh cãi gì chứ?"

Hai nhà đều mắng thêm một trận, cuối cùng trưởng thôn nhìn về phía Chương lão đại, nói: "Chú họ Chương, tôi ấy, tôi cũng xin gọi ngài một tiếng chú họ như đại lang nhé. Chuyện hôm nay chúng tôi đều thấy cả, các người tới thôn Thất Lí ngồi, cũng coi như ăn tận hứng rồi đúng không? Bây giờ cũng tiễn chú Tiểu Ngân đi rồi, trời cũng không còn sớm nữa, mau về nhà đi thôi."

Thím Lai được cháu trai đỡ vào, nhấc mí mắt lên nhìn cả hàng người nhà họ Chương, "Đừng có ở trước mặt chúng ta nói gì mà Chu Kim bán đệ đệ, chuyện năm đó như thế nào, hẳn là các người cũng tự rõ trong lòng, mà lòng bọn ta cũng rõ hết."

"Có cả một thôn ở đây, nếu Chu Kim và Tiền thị bạc đãi Chu Ngân, chúng ta cũng có mắt nhìn, không cần các người phải tới trình bày hộ bọn họ,"

Thím Lai cao tuổi nhất, rất không vừa mắt mấy người này, cho nên nói thẳng, "Huống chi đây là thôn Thất Lí của chúng ta, là chuyện nhà họ Chu, các người là nhà họ Chương, nói đến cùng vẫn là người khác họ, từ lúc nào mà chuyện của nhà họ Chu chúng ta lại đến lượt người ngoài tới khoa tay múa chân?"

Chương lão đại cả giận: "Luận huyết thống.."

"Thế thì Chu Ngân cũng mang họ Chu, cho dù nhà ta có cách nhà hắn năm đời, thì hắn cũng vẫn là con cháu nhà họ Chu!"

Lời này không có gì sai, Chương lão đại há miệng thở dốc, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn Chu lão đầu một cái, dẫn người rời đi.

Chờ đến khi người nhà họ Chương đi rồi, trưởng thôn liền khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, mau về đi, ai rảnh thì ra giúp một chút, dọn bát đũa bàn ghế ra ngoài bờ sông rửa, trả lại cho các nhà đi.."

Đương nhiên đám người Chu đại lang cũng không ngồi không, rối rít xắn tay áo đi sắp xếp, rất nhanh hiện trường chỉ còn lại người chưa thành thân, vẫn bị tính ở hàng ngũ thiếu niên là Chu ngũ lang, Chu lục lang và đám cháu trai cháu gái.

Bọn họ vội vàng xúm đến xung quanh Mãn Bảo, hỏi tay bé có đau không? Đương nhiên là Mãn Bảo đau, bây giờ hai bàn tay vẫn còn đỏ rực, hiển nhiên là rất ra sức đánh người.

Chu lục lang "Xuýt" một tiếng, nói: "Thế này thì không biết thằng nhóc kia đau đến mức nào." Chu ngũ lang, "Đệ xót nó à."

Chu lục lang hừ nói: "Đệ còn lâu mới xót cho nó, đệ xót Mãn Bảo không được à."

Thím Lai còn chưa đi, nghe thế thì nheo mắt nhìn bàn tay của Mãn Bảo, cười tủm tỉm nói: "Ngâm nước lạnh một lát là đỡ ngay thôi, lúc nãy con nhóc này đánh nhau hả?"

"Vâng ạ, đánh với cháu trai nhà họ Chương," đứa cháu nhỏ đỡ bé hồ hởi nói: "Đè lên nó để đánh, bà nội, Mãn Bảo giỏi hơn tỷ của con nhiều."

Cả khuôn mặt tràn đầy hưng phấn như Chu lục lang vậy.

Mãn Bảo bước lên một bước, bé cùng một thế hệ với cậu nhóc, cho nên bĩu môi nói: "Tam Tuyền ca, sao muội cứ cảm thấy huynh đang mắng muội thế."

"Không đâu, nó đang khen con đó," Thím Lai cười trước, nói: "Mãn Bảo giống cha con, lúc đánh nhau thì dứt khoát lắm."

Mãn Bảo hưng phấn, tò mò hỏi: "Bà thím, cha cháu thật sự biết đánh nhau ạ?"

"Biết chứ, ra đòn tàn nhẫn lắm đó," Có thể là do nhà họ Chương đã kích phát sự nhiệt tình của người già, bà không về nhà nữa, mà dứt khoát dẫn một đám trẻ con, trẻ lớn, thiếu niên đến ngồi dưới gốc cây đa, trò chuyện với bọn họ.

Bà híp mắt, nhìn Mãn Bảo cười nói: "Cha con.."

Chú Lai ngồi dưới gốc cây nãy giờ không khỏi húng hắng một tiếng, thím Lai mới dần hoàn hồn, nheo mắt nói: "À, cha con à, lúc nhỏ lười lắm, lúc lớn cũng lười, không so được với chú nhỏ con đâu."

Chu ngũ lang và Chu lục lang ngây người, phiên bản này có vẻ khác với phiên bản nghe được từ chỗ cha già, bọn họ cũng không khỏi ghé sát vào nghe một ít.

"Chú nhỏ của các con ấy!"

Thím Lai than thở, đây là một đứa trẻ rất đáng để người già nhắc đến, nhưng trước kia bọn họ không dám nói, không thể nói, bây giờ đã làm tang sự rồi, cuộc đời của bọn họ cũng từng mang ơn hắn, cho nên thím Lai không khỏi kéo câu chuyện sang đó, "Hắn trông giống người nhà họ Chu chúng ta, đẹp trai lắm, còn đẹp trai hơn ông các con."

Mãn Bảo lập tức nói: "Cha con nói hồi trẻ ông ấy cũng đẹp trai."

Thím Lai nhớ lại, gật đầu nói: "Cũng không tính là sai, đúng là cũng hơi đẹp, chỉ là quá lười, suýt thì không cưới được vợ."

Mãn Bảo không tán đồng, "Cha con chăm chỉ mà."

"Đó là do mẹ con và chú nhỏ con dạy dỗ," nói đến đây thì thím Lai lại đầy phấn kích, bà thích nhất là kể chuyện hồi nhỏ của mấy người già bây giờ, cái này làm cho bà có cảm giác vô cùng thành tựu, "Biết hồi xưa cha con lười đến mức nào không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com