Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

466

Chu Ngân ấy à, đó là tên nhóc sống rất tình cảm," Ánh mắt thím Lai dừng trên mặt Mãn Bảo, kín đáo thở dài: "Mẹ con thường nói, hắn là phúc tinh nhỏ của bà ấy đấy."

Còn không phải là phúc tinh sao, từ sau khi Chu Ngân sinh ra, cuộc sống của Tiền thị liền dần tốt hơn, lúc Chu Ngân ba tuổi, ông nội Chu và Chương thị còn giao nhà họ Chu cho Tiền thị đảm đương.

Đến cả Chu Kim lúc ấy cũng chỉ dám nói mồm với Tiền thị thôi.

Chu Ngân vẫn luôn do Tiền thị nuôi dưỡng lớn lên, so với Chương thị hay sinh bệnh hoặc tức giận vì mấy thứ lặt vặt, hiển nhiên hắn thích chị dâu mình hơn.

Cho nên đến lúc ăn Tết, hắn cũng không muốn cùng Chương thị về nhà họ Chương mà chỉ nằm ăn vạ đòi về nhà họ Tiền với Tiền thị.

Lúc hắn mới được hai tuổi, đúng là tuổi đang học ăn học nói, luôn giòn giã gọi Tiền thị là mẹ, tật xấu này giữ đến tận năm năm tuổi mới sửa được.

Bởi vậy có thể thấy quan hệ giữa hắn và Tiền thị tốt thế nào, thậm chí người nhà họ Tiền cũng rất thích chú em này của muội muội, cho nên khi nhà họ Chương luôn mồm kêu Tiền thị ngược đãi con nhỏ mà mẹ chồng để lại, bán đệ đệ đổi lấy tiền, thì cả thôn Thất Lí, thậm chí cả Tiền gia thôn đều như thể nghe thấy chuyện cười vậy.

Đặc biệt là thôn Thất Lí, có ai mà không rõ ràng chứ.

Thím Lai kéo tay Mãn Bảo, nói với bé: "Năm đó là Chu Ngân tự mình bán thân, sau khi mẹ con biết còn suýt thì ngất đi đấy."

Chú Lai cũng thở dài, nói: "Năm đó khó khăn lắm, thôn chúng ta có mấy người chết đói liền."

"Đúng vậy, lúc ấy mẹ con ngâm một cái bánh rồi chia cho cả nhà ăn, còn mình thì thắt lưng buộc bụng uống nước trắng, chú nhỏ con là do không đành lòng mới chạy ra ngoài, kết quả hắn thật sự tìm được đường sống."

Thím Lai siết chặt tay Mãn Bảo, nói: "Hắn không chỉ mang được một bao lương thực về cho nhà họ Chu, còn tìm được việc cho trai tráng trong thôn, người khách thương muốn dẫn hắn đi kia cũng tốt bụng, thuê người trong thôn dệt vải cho hắn, sau đó còn giới thiệu mọi người cho một người quản lý khác trên huyện thành, thôn chúng ta chính là nhờ dốc sức đi làm việc mới kiếm được chút đồ ăn giữ mạng sống, không có thêm ai bị đói chết nữa."

Thím Lai cười lạnh nói: "Nhà họ Chương luôn mồm cắn chặt chuyện Chu Ngân bán mình, tìm tới cửa nhà bắt cha mẹ con lấy đồ ăn ra, đó chính là đồ chú nhỏ con dùng mạng đổi lấy, cha mẹ con làm sao mà cho được, thế là hai nhà đánh nhau ,họ cướp được một ít đồ."

"Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó?" Thím Lai cười nói, "Sau đó thì bác cả con dẫn theo anh em bà con và mấy ca ca con đến nhà họ Chương một chuyến, qua đợt đó thì chắc phải đến năm sáu năm hai nhà các con không qua lại gì, lần này đánh nhau chắc cũng phải đóng băng thêm năm sáu năm nữa."

Bà cười tủm tỉm nói: "Người đến tuổi này rồi, ai biết có thể sống được bao lâu? Chờ khi nào hai chú họ nhà họ Chương chết, thì quan hệ thân thích cũng có thể phai nhạt rồi, có qua lại nữa không cũng không quan trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com