495
"Ai da, trướng quá, còn hơi xót nữa.."Mãn Bảo liền trầm ngâm, ngừng tay, nhìn Trần thị hỏi: "Giờ thì sao ạ?""Vẫn là trướng."Mãn Bảo liền vừa lòng, bắt đầu châm xuống huyệt đạo tiếp theo..Một hỏi một đáp, sau khi Mãn Bảo hạ châm xuống hết liền chống cằm ngồi ở bên cạnh chờ đến giờ, đương nhiên, thờigian là do Khoa Khoa tính giúp.Một lát sau Mãn Bảo liền di chuyển châm, Trần thị đột nhiên nói: "Ta cảm thấy dưới châm có khí, giống như nước đangsủi bọt ấy, khí bốc lên trên, làm rung cây châm."Mãn Bảo liền bật cười, vê khẽ một cây châm: "Là nơi này ạ?"Trần thị đáp "Ừm", hỏi: "Mãn Bảo, chị dâu có thể khỏe lên không?"Thầy Mạc nói rồi, ý chí của người bệnh cũng là một điều kiện chữa bệnh rất quan trọng, vì thế Mãn Bảo gật đầu nói:"Chắc chắn có thể."Mãn Bảo cổ vũ nàng, "Chị dâu, hằng ngày sau khi mặt trời mọc là thời điểm loại trừ khí lạnh, chị dâu hãy đi lại trong sânmột lát. Tỷ vận động thì khí huyết trong người sẽ lưu thông nhanh hơn, người cũng càng có tinh thần hơn."Tình trạng thân thể của Trần thị hiện giờ còn không bằng Tiền thị ngày trước, mấy năm nay nàng đều ốm đau nằm trêngiường, rất ít khi có thể ra ngoài.Bởi vì nàng chỉ đi nhiều một lúc là sẽ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, trước mắt choáng váng, khó chịu rất lâu.Nàng cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng lời Mãn Bảo nói nàng vẫn nghe, quyết định ngày mai sẽ ra ngoài thử một lần.Chờ đến giờ, Mãn Bảo liền thu châm, cẩn thận quan sát kỹ sắc mặt Trần thị, lại bắt mạch cho nàng, sau khi xác nhậnnàng không có việc gì mới đi về nhà.Nhị Lộc cõng Tam Thọ bước vào, thấy Mãn Bảo thì nở nụ cười, "Mãn Bảo, ngươi lại tới khám cho mẹ ta à?"Trần thị không nhịn được nói: "Phải gọi cô."Nhị Lộc cười ngây ngô, "Cô Mãn Bảo, cô nhìn Tam Thọ này, hắn đã biết gọi ca ca rồi đấy."Tam Thọ cũng hơn hai tuổi rồi, chỉ là cậu thể nhược, tuy rằng đã có thể nói, nhưng đi đường còn chưa vững lắm, cậu tụttừ lưng nhị ca xuống, ôm chặt lấy cánh tay Mãn Bảo, ấp úng gọi, "Mãn Bảo, Mãn Bảo.."Mãn Bảo rất vui, đưa ra biện pháp cho Trần thị, "Chị dâu, ngày nào cũng cho hắn ăn một bát nước trứng gà, chắc chắncó thể khỏe lên. Từ nhỏ muội cũng ăn như thế đấy.."Trần thị nhớ tới năm đó Mãn Bảo như con mèo con, còn chẳng rắn chắc được bằng Tam Thọ, liền cũng cảm thấy phươngthuốc cổ truyền này tốt, vì thế gật đầu, "Được, tí nữa ta bảo cha hắn đi đổi ít trứng gà về."Mãn Bảo lập tức nói: "Có thể đổi với nhà muội nè, nhà muội nhiều trứng gà, nông trang nhỏ của muội cũng nhiều trứnggà."Mãn Bảo nói không sai, bây giờ nhà họ Chu có rất nhiều gà, bởi vì có ngỗng ở sau núi trông coi, cũng không cần lo gà sẽbị chồn hay chuột bắt đi.Cho nên bây giờ nhà bọn họ đã nuôi bảy mươi tám mươi con gà, thời gian này nóng, gà rất thích đẻ trứng.Càng đừng nói nông trang nhỏ của bọn họ, đó là nuôi cả trăm con gà, cho nên Mãn Bảo không hề thiếu trứng gà.Trần thị cũng biết chuyện trong thôn từ chỗ Chu Hổ, bèn cười gật đầu: "Được, tí nữa ta bảo cha hắn đến nhà muội đổitrứng gà."Mãn Bảo liền vui vẻ cáo từ, sau đó ngày nào cũng đến châm cứu cho Trần thị.
Bé và thầy Mạc thiết kế riêng một bộ phương pháp châm cứu cho Trần thị, tham khảo rất nhiều tư liệu văn hiến, bộphương pháp châm cứu này cũng không phải châm trong một ngày là xong, mà phải chia ra ba ngày mới châm được hếttất cả các huyệt.Sau khi châm xong một lần sẽ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bắt đầu vòng lặp.Cũng không biết có phải là châm cứu có tác dụng hay không, hay là do đơn thuốc mới đổi có hiệu quả, sức khỏe Trần thịthế mà đã dần dần tốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com