Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 460: Đổi trắng thay đen

Lời này làm Chu lão đầu thấy hơi xúc động, bèn thở dài một tiếng.

Chương lão đại liền hỏi, "Người làm sao mà mất?"

Chu lão đầu cúi đầu nói: "Gặp sơn phỉ."

"Sao không đi đưa thi cốt về?"

Chương lão nhị nói: "Người khi sống không trở về quê, thì lúc chết cũng phải đưa về chứ?"

"Ở tận Lương Châu, hơn nữa còn là chuyện ba năm trước rồi, đi tìm cũng không đón về được."

Chương lão đại thoáng nhìn đạo sĩ trong sân, nói: "Nhưng chiêu hồn cũng có tác dụng gì đâu, mấy đạo sĩ này có ai không phải phường lừa gạt? Tiêu tiền cho cái này còn chẳng bằng để dành cho người sống tiêu."

Chương lão đại vốn đang định nói lời dạo đầu một chút, nhưng đã nói đến đây rồi thì ông ta cũng dứt khoát nói nốt luôn,

"Sao đệ mời nhiều người thế, nãy ta ra ngoài nhìn thử, nhà đệ là tính gộp cả hai phía hả?"Chu lão đầu "Ừm" một tiếng.

Chương lão đại liền vỗ đùi nói: "Đệ hồ đồ thế, em họ, từ lúc nào mà đầu óc đệ hồ đồ thế này? Mời mấy nhà huyết thống gần, quan hệ tốt là được, thêm cả thân thích bên ngoài nữa, tổng cộng bảy tám mâm là được rồi, sao đệ còn mời cả những người tận đẩu tận đâu?"

Chu lão đầu thầm hừ lạnh, không nóng không lạnh đáp: "Không phải những người anh họ mang đến lần này cũng đều ở tận đẩu tận đâu đấy sao?"

Sắc mặt Chương lão đại trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đó đều là cậu họ cô họ của đệ, ngược lên hai thế hệ trước thì đều là cùng một tổ tiên, không có bọn họ thì có thể có cô cả sao? Không có cô cả thì có thể có đệ sao?"

"Đệ không quen biết gì bọn họ," Chu lão đầu chưa bao giờ là người da mặt mỏng, bởi vậy cũng chẳng ngại đáp, "Nếu không phải là người anh họ dẫn tới, sợ là nếu gặp trên đường chắc cũng chẳng bao giờ chào hỏi."

Chương lão đại: . Hôm nay không đi tiếp được rồi.

Chu lão đầu thấy ông ta bị nghẹn họng, lúc này mới đắc ý hừ một tiếng.

Nói ông mời nhiều khách?

Ông mà lại không biết ông mời nhiều khách sao? Nhưng ông còn cách nào đây?

Chuyện của Chu Ngân, mỗi nhà trong thôn Thất Lí đều biết, thậm chí là nhà nào cũng tham dự vào, việc hôm nay coi như là một dấu chấm hết, ông mời nhà này, không mời nhà kia, hay là đều không mời?

Nhà họ Chu bọn họ còn muốn tiếp tục sinh sống ở thôn Thất Lí, đương nhiên phải mời hết.

Chờ đến khi ông chết chắc chắn sẽ không phô trương được bằng thế này, đến lúc đó đại lang chỉ cần mời mấy nhà thân cận, tầm mười bàn là được rồi.

Nhưng thật ra, ông thà mời hết người trong thôn chứ cũng không muốn mời nhà họ Chương một lần. Nói là huyết thống gần, nhưng thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Huyết thống cũng phải cần qua lại gắn bó, không qua lại thì có thể có bao nhiêu cảm tình.

Ông và nhà họ Chương, đều là gặp một lần thì tổn thương nhau một lần, còn chẳng bằng không gặp.

Chu lão đầu lấy tẩu thuốc ra, nhưng không hút.

Chương lão đại chỉ im lặng một lúc là lại tiếp tục lải nhải: "Không phải ta nói đệ đâu, ta biết là đệ vì áy náy mới phải làm phô trương như vậy, nhưng người đã chết, đệ có làm to hơn nữa thì hắn cũng chẳng thấy được, còn không bằng để dành đồ cho người sống dùng."

"Ta nhớ em họ hai rất thông thấu điểm này, khi còn nhỏ á, hắn đến nhà ta.."

"Khi còn nhỏ nào?" Chu lão đầu có chút bực bội cắt ngang lời ông, "Anh họ, đệ không nhớ nhị đệ lúc nhỏ từng đến nhà huynh đấy."

"Sao lại chưa từng đi, cô cả dẫn hắn đến mà," Chương lão nhị nói: "Anh họ, đệ đã muốn nói với huynh từ lâu rồi, cho dù huynh có muốn bồi thường cho em họ, thì cũng phải suy nghĩ thực tế chút, giờ huynh mời cả thôn ăn cơm thì làm được gì đâu?

Bọn họ có quan hệ gì với em họ? Luận huyết thống, đệ và đại ca mới là người thân cận nhất với em họ, huynh muốn bồi thường hắn thì cũng phải nhìn người sống, huynh chăm sóc tốt cho người sống thì chẳng lẽ em họ dưới suối vàng biết lại không vui vẻ hơn sao?"

Chương lão đại liên tục gật đầu tán đồng.

Chu lão đầu sợ ngây cả người, tẩu thuốc trong tay suýt thì rơi xuống dưới.

Mãn Bảo bên cạnh cũng sợ ngây người, kêu lên: "Hóa ra chú nhỏ không phải là chú ruột của con ạ?"

Chu lão đầu quay lại vỗ một phát lên đầu Mãn Bảo, quát: "Nói linh tinh gì đấy, hắn là huynh đệ ruột của ta, sao lại không phải ruột thịt? Em họ, đệ đừng có nói bừa, cái gì gọi là các người mới là người thân nhất của hắn? Vậy ta là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com