Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

143 - 144 : Minh tranh ám đoạt, các hiện thân thủ

CHƯƠNG 143:

Hơn nữa đoạn thời gian cùng Mạch Tuyết ở chung, cô đã biết Mạch Tuyết có tình ý với cô, giống như một người sắp chết đuối bắt được cây phù mộc vậy, cô là người cứu rỗi* cho anh, cũng là hy vọng.
*cứu rỗi: giúp giải thoát khỏi những khổ đau trong quá khứ

Nhưng lời vừa rồi của cô, nhất định đã làm cho người chết đuối lại lần nữa trôi nổi, hoàn toàn chặn đi con đường sống của anh.

Mạch Tuyết lẳng lặng nhìn Hạ Miều, hi vọng nơi đáy mắt không còn sót lại chút nào, con ngươi vốn dĩ trong suốt giờ đây là một mảnh lạnh băng.

Nhưng trên môi anh lại treo lên ý cười, không hề đợi Hạ Miều trả lời, khóe miệng đã giương lên.

“Tôi đúng là, sao tôi có thể quên mất chứ, cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của chúng tôi mà thôi.”

Một câu, làm Hạ Miều lập tức đề phòng, nhưng đúng lúc này Thẩm Phi lại đi tới vác người cô đặt lên bả vai anh, bước nhanh về phía căn phòng cuối cùng ở lầu hai.

“Anh làm gì vậy ? Thẩm Phi, mau thả tôi xuống!” Hạ Miều kinh ngạc hô lên một tiếng, cô theo bản năng giãy giụa.

Cô có dự cảm, nếu bây giờ cô không phản kháng, thì chuyện kế tiếp xảy ra cô sẽ không có cách nào thừa nhận.

Nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào, Thẩm Phi cũng không hề bị lay động.

Thấy vậy, đôi mắt Hạ Miều hiện lên ánh sáng tàn nhẫn, dựng tay thành đao hướng về cổ Thẩm Phi, nhưng lúc bàn tay cô sắp đánh tới, người cô đột nhiên bị ném ra xa.

Hạ Miều linh hoạt xoay một vòng giữa không trung, vững vàng đứng trên sàn nhà, cảnh giác nhìn gương mặt Thẩm Phi đang trầm xuống.

Đôi mắt đầy lạnh lẽo của Thẩm Phi vẫn không hề thuyên giảm, châm chọc nói : “Xem ra cô cũng có chút bản lĩnh, bốn tháng huấn luyện này không ngờ có thể khiến cô thoát thai hoán cốt*.”
*Thoát thai hoán cốt : giống 'thay đổi da thịt ' trở thành một người hoàn toàn khác

Trong lòng Hạ Miều hiện lên một mạt chua xót, nhưng trên mặt lại không thèm để ý nói: “Đúng vậy, nếu không có thêm bản lĩnh làm sao tôi có cơ hội xoay người?”

Lời nói tùy tiện cùng với nụ cười nhạt của cô, làm đáy mắt Thẩm Phi càng thêm lạnh lẽo.

“Xem ra trước kia đối với Nhiêu nhi quá tốt rồi, để cô tự cho mình là đúng, tưởng rằng mình có thể xoay người làm chủ nhân, bây giờ để tôi thay mặt tới dạy dỗ lại cô, cho cô biết cái gì là bổn phận.”

Theo lời nói vừa dứt, thân thể Thẩm Phi giống như mũi tên bắn ra, sắc bén hướng về phía Hạ Miều.

Mắt thấy bàn tay Thẩm Phi sắp chộp tới, Hạ Miều liền cảnh giác lui về phía sau, nhưng cô còn chưa kịp ra chiêu, bàn tay Thẩm Phi lại lần nữa đánh về phía cô.

Hạ Miều xoay người, vô cùng khó khăn tránh đi một kích của Thẩm Phi, đồng thời cô nhấc chân đá một cước vào Thẩm Phi. Ánh mắt Thẩm Phi lạnh lẽo, giơ tay ra chắn, đồng thời chân cũng quét ra tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, Hạ Miều gặp nguy không loạn, càng như thế động tác cô càng thêm trầm ổn, chân cũng giương ra chống lại đôi chân của Thẩm Phi đang quét tới.

Thân thể hai người chấn động, Thẩm Phi lùi nửa bước, Hạ Miều lùi một bước, ngay sau đó, Thẩm Phi lại lần nữa công kích Hạ Miều, đáy mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc

Anh biết sau khi ra khỏi căn cứ của gia tộc Thánh Mặc La Á, thân thủ của Hạ Miều nhất định sẽ không tồi, nhưng không ngờ lại thay đổi lớn đến vậy, nếu không phải anh từng ở trong bộ đội mấy năm, chỉ e cũng không phải là đối thủ của cô.

So với Thẩm Phi, đáy lòng Hạ Miều càng khiếp sợ hơn ngàn lần, cô không ngờ thân thủ Thẩm Phi lại lợi hại đến thế.

Nếu nói : trước kia Thẩm Phi ngụy trang khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, vậy thì bây giờ Thẩm Phi không ngụy càng đáng sợ hơn ngàn lần.

Ba người bên cạnh nhìn hai người họ đang đánh nhau, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Phong Chi Âu cười nhạt nói: “Không ngờ sau khi Hạ Nhi vào căn cứ một chuyến, lại có thể thoát thai hoán cốt, ngay cả thân thủ cũng lợi hại hơn, xem ra sau này chúng ta muốn thuần phục cô ấy cũng không dễ dàng gì.”

Thẩm Nguyệt nhìn lướt qua Phong Chi Âu nói : “Cậu cũng muốn chen một chân?”

Tuy lời này của Thẩm Nguyệt là nghi vấn, nhưng đáy lòng anh đã sớm có đáp án, Phong Chi Âu cùng đi theo tới nơi này thì tất cả đã rõ ràng rồi.

“Thẩm đại thiếu cũng đã quyết định nhúng tay rồi, lúc trước chúng ta cùng nhau tới, bây giờ tôi cũng không thể bỏ đi một mình được.” Trên mặt Phong Chi Âu vẫn treo một nụ cười thanh nhã xuất trần, chẳng qua kết hợp với lời nói của hắn khiến người ta cảm nhận được một cỗ chết chóc.

Mạch Tuyết cũng không quan tâm nhiều về lời nói của hai người, bây giờ chuyện anh muốn làm nhất là hung hăng dạy dỗ người phụ nữ đáng chết này, thậm chí muốn ném cô xuống tầng hầm Đế Lan Tư , để cô nếm trải hết tất cả các hình phạt!

Mười phút trôi qua, trên trán Hạ Miều sớm đã bị mồ hôi che kín, sức lực toàn thân cũng bị cạn kiệt, cô biết cô không phải là đối thủ của Thẩm Phi, có thể kéo dài đến bây giờ là do Thẩm Phi cố ý mà thôi.

“Không còn sức?” Thẩm Phi cười trào phúng, bắt lấy cánh tay Hạ Miều, đem cả người cô kéo mạnh vào trong lòng ngực.

Hạ Miều ăn đau kêu lên một tiếng, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc.

“Hừ!” Thẩm Phi cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo cô đi vào căn phòng nghỉ được sắp xếp của anh.

Một tay ném Hạ Miều lên giường, sau đó dùng động tác ưu nhã cởi áo ra.

Hạ Miều nhìn con ngươi lạnh băng của Thẩm Phi, cùng với ba người phía sau đang đến gần, lòng cô càng ngày càng chìm xuống.

Bàn tay ở trên giường gắt gao bấu chặt, một màn này có bao nhiêu khắc cốt minh tâm* a!
*khắc cốt minh tâm: chạm vào xương, ghi vào lòng. Nghĩa là ghi nhớ không bao giờ quên

Không cần nghĩ cô cũng biết Thẩm Phi muốn làm gì, hoặc là nên nói, bọn họ muốn làm gì.

Hạ Miều lạnh lùng nhìn Thẩm Phi, đáy mắt có chút phức tạp.

“Thẩm Phi, đừng để tôi hận anh.”

Lời nói bình tĩnh làm Thẩm Phi hơi ngẩn người, ngay sau đó lại cười trào phúng : “Hận tôi? Hạ Miều à, cô sẽ biết ngay thôi, sau này ngay cả hận cô cũng không có quyền đâu.”

Trong lòng Hạ Miều đau đớn, cặp mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn anh, sự dịu dàng trong đó từng chút một tan đi, hóa thành một mảnh bình tĩnh như đang đối mặt với người xa lạ.

Cô nở một nụ cười như có như không : “Đúng vậy, hận dùng ở trên người các người ……” Ánh mắt Hạ Miều quét qua những người trong phòng : “Lãng phí.”

CHƯƠNG 144:

Thẩm Phi bóp chặt bả vai cô rồi lại buông ra : “Hạ Miều, cô đúng là rất biết cách chọc giận đàn ông.”

Hai bàn tay Mạch Tuyết đã bấu chặt vào nhau, con ngươi vốn dĩ trong suốt hiện giờ đã một mảnh đỏ tươi, gương mặt thiên sứ cũng dần dần vặn vẹo.

Trên môi Phong Chi Âu vẫn treo một nụ cười tươi, chẳng qua đám sương lượn lờ trong đôi mắt lại càng tăng thêm vẻ quỷ dị biến thái.

Con ngươi sắc bén của Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Miều,trong đó quanh quẩn một làn khí lạnh.

Thẩm Phi nhìn gương mặt bình tĩnh của Hạ Miều, đáy mắt băng hàn càng thêm nồng đậm, cuối cùng hóa thành vô tình lạnh nhạt : “Anh hai, hình như anh vẫn chưa được chơi cô ta phải không, vị trí đầu tiên này cho anh, anh thấy thế nào?”

Thẩm Phi nhướng mày nhìn về phía Thẩm Nguyệt, trên mặt là nụ cười tủm tỉm nhưng đáy mắt lại là một mảnh tàn khốc.

Không phải giẫm đạp tình cảm tôi đối với cô sao?

Được, vậy để Thẩm Phi tôi tự mình bóp nát nó!

Không thích bị giam cầm?

Vậy thì tôi sẽ nhốt cô cả đời trong lồng giam, vĩnh viễn đừng hòng ra ngoài!

Không thích bị qua tay?

Vậy thì tôi càng muốn cô bị đè dưới thân đàn ông!

Trong cơn giận dữ Thẩm Phi đã mất hết lý trí, lời Hạ Miều nói đã cho anh biết rằng cô khinh thường tình yêu của anh.

Mặc dù cho tâm tư của anh dành cho Hạ Miều có chút khác biệt thì thế nào? Anh cũng tuyệt đối không cho phép cô giẫm đạp, cô muốn thì lấy? Không muốn thì giục?

Anh bỏ ra nhiều thứ như vậy, đổi lấy là một câu nhận không nổi của cô, đây không phải khinh thường thì là gì?!

Một khi đã như vậy, thì để cô làm sủng vật vĩnh viễn ở lại bên người bọn họ đi……

Thẩm Phi không biết, cái mà anh gọi là bỏ ra, chỉ là dành cho những ác ma không có tình cảm như bọn họ mà thôi. Thẩm Phi cứ nghĩ rằng, thứ mà anh bỏ ra đã đủ sủng, đủ yêu, đối với thế giới ác ma mà nói đúng là vô cùng xa duệ, nhưng đối với người bình thường thì đây không đáng là gì.

Hạ Miều không dám tin nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Phi.

Đúng vậy, sao cô lại quên mất chứ……

Đây là một tên ác ma a, từ đầu đến cuối vốn là ma quỷ.

Cho dù hắn thu hồi nanh vuốt, biến thành tiểu hồ ly vui vẻ đáng yêu thì sao? vẫn không thay đổi được sự thật bên trong là ma quỷ.

Sao cô có thể nghĩ rằng nội tâm của hắn ta cũng đã thay đổi theo thái độ?

Là cô sai rồi……

Sai triệt để rồi...

Hạ Miều đột nhiên cảm thấy buồn cười, sao cô lại cho rằng Thẩm Phi đã hiểu ý của cô chứ, cô đã đánh giá cao hướng tư duy của ma quỷ rồi.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thẩm Phi một cái, nhếch môi cười lạnh: “Cũng tốt , vừa lúc để anh nhìn thử giá trị của cô ta có thể tăng lên nữa hay không.”

Nói xong, Thẩm Nguyệt bắt đầu cởi quần ra, Thẩm Phi nhìn thoáng qua Hạ Miều rồi xoay người ngồi xuống ghế sô pha, gương mặt cười như không cười ngồi thưởng thức.

Đau sao?

Có đau bằng anh không?

Anh nhớ thương cô suốt bốn tháng, là bốn tháng đó, nhưng đổi lại được cái gì? Là di tình biệt luyến*? Là một câu chịu không nổi? Là một câu ghét bỏ?

*Di tình biệt luyến : thay người yêu như thay áo. Chắc ý anh là chị yêu Qua Đế

Đúng vậy, anh không biết yêu là phải như thế nào, nhưng anh đã dùng tất cả những cách mà anh cho rằng là tốt nhất tới đối đãi cô, sủng cô, còn cô lại nói anh không biết yêu.

Vậy không lẽ Thánh Mặc La Á Qua Đế biết yêu là gì à?

Cái tên lãnh khốc tàn bạo kia chỉ biết giết người, biết yêu là gì được sao!

Nhưng cũng đúng thôi, cô lấy hắn ta chẳng những có thể được tự do đi lại, thậm chí còn trở thành người phụ nữ tôn quý nhất gia tộc Thánh Mặc La Á, dưới một người trên vạn người, đúng là tốt biết bao nhiêu a!

Thẩm Nguyệt không cởi áo, mà chỉ cởi sạch sẽ nửa người dưới, từng bước một đi về phía Hạ Miều.

Hạ Miều cảnh giác nhìn Thẩm Nguyệt đang đến gần, trong lòng cô âm thầm nghĩ cách thoát đi, nếu không bốn người này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Tay theo thói quen sờ vào bên hông, lúc này mới nhớ ra vừa tắm xong đã bị Thánh Mặc La Á Qua Đế ôm ra ngoài, ngay cả y phục cũng là áo tắm, lấy đâu ra vũ khí……

Hạ Miều nhíu mày lại, ánh mắt không dễ phát hiện nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, căn phòng chỉ trang đơn sơ cùng một chiếc đèn bàn, hơn nữa cách cô cũng không gần, nếu cô có một hành động nhỏ, chỉ e là chưa đụng vào đồ đã bị bắt được.

Thẩm Phi có thân thủ tốt như thế, vậy thì thân thủ của anh trai hắn ta nhất định sẽ không kém.

Muốn từ cửa chính thoát đi là chuyện không thể xảy ra, muốn tới cửa phải đi qua Thẩm Phi đang ngồi trên ghế sofa, hơn nữa tên Phong Chi Âu còn đang đứng tựa vào cửa phòng ngủ.

Hạ Miều nhìn về phía cửa sổ, là cửa sổ sát đất, hơn nữa là loại chống đạn, cũng không thể.

Hạ Miều nắm chặt tay, mắt thấy Thẩm Nguyệt đã đến gần cô nhưng cô lại không có chỗ trốn, ngay sau đó, đôi mắt Hạ Miều xẹt qua một tia lãnh lệ, để mặc Thẩm Nguyệt đẩy cô nằm xuống, kéo mạnh đôi chân cô tới mép giường, áo tắm cũng bởi vì lực kéo mà bị vén lên, hai chân thon dài lộ ra, có thể mơ hồ thấy được quần lót ren màu trắng.

Thẩm Nguyệt thấy vậy cười lạnh: “Xuống dưới ăn cơm mà lại mặc áo tắm, tôi có nên nói là Mạch Tuyết dạy dỗ tốt hay không đây?”

Trên mặt Mạch Tuyết làm gì còn chút ý cười nào, gương mặt đã vặn vẹo đến đáng sợ.

Con ngươi Thẩm Phi cũng giống như lưỡi dao sắc bén dò xét ở trên người Hạ Miều.

Sắc mặt Phong Chi Âu vẫn chưa đổi, chẳng qua con ngươi lượn lờ ôn nhu càng thêm mờ mịt.

Thẩm Nguyệt duỗi tay chuẩn bị kéo quần lót Hạ Miều xuống, cũng đúng lúc này, đôi chân thon dài mảnh khảnh hung ác đá ra, đồng thời cô cũng nhảy người lên, một tay đánh thẳng về cổ Thẩm Nguyệt.

Chuyện xảy ra đột ngột làm sắc mặt ba người biến đổi, chẳng qua thân thủ của Thẩm Nguyệt không tồi chút nào, hơn nữa lực phản ứng cũng rất mạnh, trực tiếp giang tay ngăn cản đôi chân của Hạ Miều đang đá đến, tay còn lại nhanh chóng bóp chặt cánh tay của Hạ Miều.

Trận va chạm này đã giảm bớt thế tiến công của Hạ Miều, Thẩm Nguyệt có cơ hội thừa nước đục thả câu, hắn hung hăng vặn cánh tay Hạ Miều ra sau.

Hạ Miều ăn đau hô lên một tiếng, mồ hôi rơi xuống từng giọt từng giọt, trong lòng lại là một mảnh hoang vắng, cơ hội duy nhất đã đánh mất, chờ đợi cô là……

Hạ Miều chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề nhìn kẻ nào, sự phản kháng của cô đối với đám ma quỷ mà nói giống như vai hề đang nhảy nhót.

Vòng tới vòng lui, cô vẫn không tránh được màn của một năm trước……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com