96 -97. Đồng loại
Phong Chi Âu cho rằng lúc mình nhìn thấy sẽ là Hạ Miều sợ hãi hoảng loạn co rúc ở trên giường, bất lực khóc thút thít, tính tình quật cường hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì người có thể chiến thắng sợ hãi rất ít, đặc biệt là phụ nữ, dù có mạnh mẽ đến đâu nữa cũng luôn có lúc sợ hãi, mà nếu người sống không thể cho, vậy thì chỉ có người chết mới có tác dụng.
Quả thật, Phong Chi Âu đang cố ý, vốn dĩ hắn có thể ở lúc đem thi thể vào mà trở về, nhưng đột nhiên hắn muốn nhìn thử bộ dáng hoảng sợ của Hạ Miều, bởi vì trực giác hắn vẫn luôn nói, trong xương cốt người phụ nữ Hạ Miều này luôn tiềm tàng sự quật cường.
Tiếc là hơi thở này bị cô dấu sạch , làm người khác rất khó điều tra, thậm chí sẽ bị sự ngoan ngoãn của cô đánh lừa.
Nhưng tất cả suy đoán đều bị dập tắt lúc hắn đi vào mật thất, Hạ Miều nằm ở trên giường nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì, Phong Chi Âu rất ngạc nhiên, ngạc nhiên qua đi, hắn lại có chút hoài nghi, không phải bị dọa đến ngốc rồi chứ?
Vì thế bước gần tới mép giường, đối diện với con ngươi sáng ngời của Hạ Miều, Phong Chi Âu nháy mắt đã hiểu rõ, Hạ Miều căn bản không bị dọa đến ngốc, thậm chí một chút sợ hãi cũng không có.
Lúc hắn hiểu rõ lại không có bất kì kinh ngạc nào, giống như Hạ Miều vốn nên như thế, Phong Chi Âu có chút buồn cười với nhận thức ban đầu của mình, hắn tựa hồ so với chính mình cho rằng còn muốn xem hảo nữ nhân này, đối nàng sở ôm có kỳ vọng cũng vượt qua hắn tưởng tượng.
“Vì sao không sợ?” Lần đầu tiên, Phong Chi Âu có muốn giải đáp nghi hoặc.
Hạ Miều sinh trong gia đình rất bình thường, không giống với con đường đầy hắc ám huyết tinh của bọn họ, nếu nói bọn họ không sợ người chết cũng rất bình thường, nhưng Hạ Miều vì sao lại không sợ hãi? Nói đến cùng, mặc kệ cô có ngạo khí quật cường cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà.
Hạ Miều trầm ngâm một lát, nhìn Phong Chi Âu cặp kia làm người xem không rõ, phỏng tựa vĩnh viễn đều có nhàn nhạt sương mù quanh quẩn mắt đen, cuối cùng lựa chọn lời nói thật.
“Hắn không giống cỗ thi thể.”
Hạ Miều biết, nếu là nàng không nói lời nói thật, mà là làm Phong Chi uyên cảm thấy cô không sợ xác người chết, vậy thì kế tiếp có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện càng thêm biến thái, cùng với làm hắn lại làm ra cái gì vượt qua nàng thừa nhận lực sự tình, còn không bằng cô khiến cho Phong Chi Âu biết, thật ra cô rất sợ.
Nam nhân ham muốn chinh phục cùng khiêu chiến tâm lý, này nửa năm thời gian đã đủ để cho nàng hiểu biết thấu triệt.
Phong Chi Âu đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, ôn lương đôi mắt xẹt qua một tia ánh huỳnh quang, đáy lòng hơi hơi kinh ngạc Hạ Miều trả lời.
Cái này đáp án thực mới mẻ độc đáo, cũng thực thành thật, do đó cũng làm Phong Chi Âu biết, Hạ Miều so với hắn tưởng tượng còn muốn thông minh quá nhiều.
Phong chi Âu nhợt nhạt cười, sau đó ở mép giường ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía phía trước an tĩnh nằm thi thể, chậm rãi nói: “Hắn xác thật không giống cổ thi thể, thiện lương như hắn, ngay cả đã chết cũng cho người ta một loại an bình tường hòa cảm giác.”
"Anh biết anh ta?” Nhìn Phong Chi Âu bóng dáng, hạ nhiêu không tự giác hỏi ra khẩu.
Phong Chi Âu cũng không dấu diếm, chậm rãi nói: “Nó là bà con xa của tôi, từ nhỏ thân thể không tốt, bệnh tật ốm yếu, rõ ràng là cán bộ cao cấp, nhưng nó lại thuần tịnh giống như một đóa bách hợp, chưa bao giờ tham dự bất luận chuyện đen tối gì, vô cùng hiền lành, cho dù bị bạn tốt đâm một đao nó cũng có thể cười mà tha thứ.”
“Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không nghĩ tới những lời này dùng ở trên người đàn ông cũng có lúc chính xác, hai mươi tuổi khí quan trong thân thể nó bắt đầu suy yếu, chữa trị ba tháng, nhưng vẫn không khỏi được.”
Lúc Phong Chi Âu nói những lời này vẫn là một thân mờ ảo, không có chút nào thay đổi, nhưng Hạ Miều có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, chẳng lẽ hắn đem khối thi thể này đến chỉ để hù dọa cô, lại còn cùng cô nói những lời này? Nếu thật là như vậy cô nhất định cho rằng đầu Phong Chi Âu bị cửa kẹp.
“Vì sao không đem đi an táng, người chết cũng không thể sống lại.”
Hạ Miều chầm chậm nói, cô biết bây giờ tốt nhất là mình không nên nói lời nào, nhưng nhìn thi thể người đàn ông trước mắt, cô cũng muốn vì hắn làm một việc gì đó, ít nhất giúp hắn an giấc ngàn thu.
Phong Chi Âu hình như rất vui lòng trả lời vấn đề của Hạ Miều, đáy mắt lập loè vài phần hưng phấn.
“Lúc hắn sinh bệnh tôi đã bắt đầu nghiên cứu, đáng tiếc thân thể nó không chịu nổi dao kéo, bây giờ nó đã đi, thứ tôi đang nghiên cứu cũng có thể tiếp tục, ít nhất nó sẽ không cảm nhận được đau đớn.”
Hạ Miều kinh ngạc mở to hai mắt : “Anhmuốn đem giải phẫu anh ta ?!”
Mặc dù Hạ Miều biểu hiện rất kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi trong lòng cô lại là phức tạp, cảm thấy bi thương cho người đàn ông thanh dật tuấn tú, đã chết, thân thể còn đáng thương như vậy.
Trong đầu Hạ Miều đồng thời hiện lên một suy nghĩ khác, nếu Phong Chi Âu nghiên cứu thành công, vậy thì nếu người sau xuất hiện căn bệnh này có phải hay không có cơ hội sống ?
Nhưng ý nghĩ này vừa đưa ra đã bị Hạ Miều trực tiếp phủ định, tên Phong Chi Âu biến thái này thật sẽ có tâm trị bệnh cho người khác? Hắn chỉ biết dọa người thì có.…
Đừng đem người sống sờ sờ đi giải phẫu là được!
Phong Chi Âu không nói chuyện, chẳng qua ý cười trên môi lại mở rộng thêm một chút.
Hạ Miều sao có thể biết, lúc này Phong Chi Âu cực kỳ hưng phấn, hắn đối với y học đã đạt tới một loại si cuồng, cái loại nghiên cứu này cực kỳ có tính khiêu chiến, hắn có thiên phú với y học, ngay cả đoàn đội chữa bệnh của gia tộc Thánh Mặc La Á cũng không thể bằng được.
Chỉ tiếc, hắn từ trước nay đều là hứng thú, chỉ đem chứng bệnh không ai có thể trị liệu được mà nghiên cứu, sau khi phá giải xong liền không quan tâm, tiếp tục tìm kiếm thứ có tính khiêu chiến khác, chưa bao giờ hắn ra tay cứu người, càng không có ai biết những chứng bệnh không có biện pháp trị liệu đã được hắn giải quyết dễ dàng.
Mắt thấy Phong Chi Âu đến gần thi thể, công cụ cũng bị hắn lấy ra, Hạ Miều nhìn động tác hắn mà kinh hoàng không ngừng, trong lòng lại có một suy nghĩ không thua gì Phong Chi Âu mà nảy ra.
Cô có nên nhìn hay không?
Phong Chi Âu thấy sắc mặt Hạ Miều tái nhợt, mày nhíu chặt có chút dại ra nhìn động tác của hắn, đáy mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, bị dọa choáng váng?
Nếu hắn biết suy nghĩ của Hạ Miều thì nhất định sẽ kinh ngạc, đồng thời sinh ra một loại thưởng thức lẫn nhau, rốt cuộc toàn bộ thế giới cũng có thể gặp được người biến thái người dữ dội, đây có thể nói là duyên phận sao?
CHƯƠNG 97:
Theo động tác của Phong Chi Âu, toàn bộ thời gian nháy mắt như đọng lại, nhìn mũi dao sắc bén theo ngón tay Phong Chi Âu mà bay múa, khắc hoạ ra một bộ huyết sắc.
Hạ Miều gắt gao nhìn chằm chằm, con ngươi sáng ngời có một chút ánh sáng, đó là sắc thái hưng phấn cùng tò mò, đó là chờ mong cùng thấp thỏm.
Hạ Miều chỉ cảm thấy theo mỗi bước cái dao chuyển động, thì cơ thể cô có một loại nhiệt lưu đang kích động, đó là một loại nhiệt huyết không thể ngăn cản.
Lúc này Hạ Miều chờ xem đồng thời, trong lòng lại không thể không cảm thán, cô cho rằng mình sẽ ghê tởm mà nôn mửa, hoặc là sợ hãi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới cô thế nhưng lại hưng phấn……
Quả nhiên, trị số biến thái trong cơ thể cô không thua gì Phong biến thái, chẳng qua do hoàn cảnh sống đem chúng nó ngăn chặn lại mà thôi.
Không nghĩ tới trong xương cốt Hạ Miều cô lại là một bóng dáng biến thái điên cuồng……
Đột nhiên, Phong Chi Âu dừng động tác trên tay, ngước mắt nhìn về phía Hạ Miều, có một chút ý cười sung sướng : “Muốn tới thử không?”
Hạ Miều vội vàng lắc đầu, tuy rằng cô là có chút hưng phấn cùng tò mò, nhưng nếu muốn cô tự mình dùng dao, không chừng thân thể của cô sẽ chịu không nổi mà nôn mửa.
Phong Chi Âu cũng không ép cô, mà là hơi hơi mỉm cười, rũ mắt tiếp tục chuyên chú động tác trên tay.
Người phụ nữ này càng ngày càng làm hắn yêu thích, cặp mắt ẩn chứa nhiệt huyết kia có thể bắn thẳng đến trái tim con người.
Cảm giác đột nhiên tìm được đồng loại làm hắn rất hưng phấn, không nghĩ tới một người được ánh mặt trời chiếu cố, bên trong lại ẩn chứa biến thái huyết tinh.
Hình như hắn càng ngày càng thích cô rồi, lực hấp dẫn này đến từ chính vô hình, trong lúc hắn lơ đãng đã hấp dẫn hắn, chờ lúc hắn phát hiện ra mới âm thầm kinh ngạc, hóa ra hắn yêu thích người phụ nữ này đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn.
Phong Chi Âu lúc này mới bừng tỉnh, gì mà thân thể mềm mại, gì mà quật cường, gì mà tính cách độc đáo đều không phải nguyên nhân chân chính hấp dẫn bọn họ, người thao túng là này vô hình, tiềm di mặc hóa cảm giác, liền phỏng tựa vô sắc vô vị độc dược, một khi lây dính thượng nữ nhân này, liền sẽ chậm rãi lẻn vào trong cơ thể ngươi, làm ngươi vĩnh viễn không thể tiêu trừ.
Không thể không nói, giờ phút này đáy lòng Phong Chi Âu đã đằng nổi lên một cổ tử nồng đậm nguy cơ cảm, loại này nguy cơ cảm vượt qua từ lúc chào đời tới nay sở hữu cảm giác, cho dù là ở chính trị thượng cùng những cái đó lão gia hỏa chu toàn hắn cũng chưa bao giờ từng có như thế nồng đậm thân thiết nguy cơ cảm, này tuyệt đối là lần đầu tiên, hơn nữa vẫn là ở một cái không hề bối cảnh, tay trói gà không chặt nữ nhân trên người cảm nhận được.
Cái này làm cho hắn cảm giác buồn cười đồng thời, kia trong xương cốt biến thái hưng phấn lại bị khơi dậy, loại này có thể nháy mắt làm người hai bàn tay trắng nguy cơ cảm thành công dẫn phát rồi trong thân thể hắn mãnh liệt khiêu chiến dục, liền dường như áp chế chính mình tình dục giống nhau, hắn muốn nhìn xem, cuối cùng đến tột cùng là hắn chinh phục nàng, vẫn là nàng chinh phục hắn.
Trận này khiêu chiến, hắn biết nguy hiểm hệ số quá lớn, sở muốn trả giá đại giới càng là thật lớn vô cùng, một khi làm không được dao sắc chặt đay rối vĩnh tuyệt hậu hoạn, như vậy hắn sở muốn trả giá chính là sau khi thất bại hai bàn tay trắng, vĩnh viễn bị nữ nhân này kiềm chế.
Chính là biết lại như thế nào, hắn Phong Chi Âu chính là người điên, đánh cuộc tiểu hắn còn chướng mắt……
Hạ Miều lúc này còn không biết, một hồi từ Phong Chi Âu đơn phương định ra đánh cờ đã bắt đầu rồi, mà làm cái gì cũng không biết vai chính chi nhất nàng, lại hay không có thể ở trong lúc vô ý thắng lấy trận này chiến dịch?
Rốt cuộc, trận này chiến dịch nếu là thắng, nàng được đến sẽ là khắp thiên hạ nữ nhân tha thiết ước mơ trích tiên mỹ nam, tiền tài, quyền thế.
Cứ việc như vậy có khả năng thua lỗ sạch vốn, thậm chí thua cả nhân sinh, chính là nếu là thắng, này trong đó dụ hoặc không có bất luận kẻ nào có thể cự tuyệt được, huống chi là ở không hiểu được dưới tình huống Hạ Miều.
Có chút thời điểm người thực dễ dàng bị cùng chính mình giống nhau người hấp dẫn, đặc biệt là đương ngươi một mình một người đứng ở một chỗ lâu lắm, không có người lý giải, không có người làm bạn, một khi có như vậy một cái cùng ngươi hơi thở tương đồng người xuất hiện, chẳng sợ nàng lại là như vậy cùng ngươi không giống người thường, chỉ cần có như vậy một tia tương đồng cảm giác như vậy đủ rồi, đều sẽ thà rằng sai sát ba ngàn cũng không buông tha một cái.
Phong Chi Âu không thể nghi ngờ chính là người như vậy, mặc kệ Hạ Miều có thuộc về hắn hay, chỉ cần làm hắn thấy được một chút ít tiếp cận chỗ, như vậy hắn liền sẽ nắm chặt lấy, tuyệt không buông tha, hắn có rất nhiều thời gian cùng kiên nhẫn đi chậm rãi mài giũa, cùng lắm thì chính là đem người cấp mài giũa phế đi, cuối cùng lại một lần nữa tìm kiếm là được.
Có lẽ chính là bởi vì như vậy, Phong Chi Âu không lại cột lấy Hạ Miều, thậm chí đem nàng an trí ở chính mình phòng ngủ, này còn thừa ba ngày Hạ Miều đều là trôi qua ở phòng ngủ của Phong Chi Âu.
Phong Chi Âu nhẫn nại lực lại lần nữa làm Hạ Miều kinh ngạc cảm thán, tuy rằng hắn mỗi ngày buổi sáng lên đều sẽ muốn nàng, chính là gần chỉ là một lần, mỗi khi kia huynh đệ còn vênh váo tự đắc đứng thẳng, mà Phong Chi Âu cũng không để ý không màng xuống giường tắm xong sau liền ra cửa đi làm.
Thậm chí tới buổi tối hắn đều sẽ không muốn cô, giống như ôm sủng vật mà đi vào giấc ngủ, trai đơn gái chiếc, rất dễ dàng lau súng cướp cò, thứ đồ kia rõ ràng giống như một cây chùy gắt gao chống cô, nhưng hắn vẫn không có chút động tác nào.
Thẳng đến ngày cuối cùng, Phong Chi Âu mới hung hăng muốn cô cả buổi tối, đêan khi bình minh mới buông tha cô, mà Hạ Miều cũng nhận thức được một điều.
Phong Chi Âu chưa bao giờ sẽ gieo hạt giống vào trong cơ thể cô , nhưng lần này không biết là vì nguyên nhân gì, hắn lại không rút ra, phóng thích ở trong cơ thể cô, thậm chí cứ như vậy ôm cô đi vào giấc ngủ.
Thánh Mặc La Á Qua Đế tới vô cùng đúng giờ, nói một tuần chính là một tuần, một phút đồng hồ cũng không trễ, này không nhi?
Sáng sớm liền ở Phong Chi Âu trong nhà ngồi chờ, nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này mới vừa lượng đi, tuy rằng mùa đông là lượng tương đối trễ, nhưng lúc này vẫn chưa 8 giờ đâu……
Bất quá Phong Chi Âu cũng không ma kỉ, trực tiếp ôm Hạ Miều xuống lầu, ở nhìn thấy Thánh Mặc La Á Qua Đế trầm tĩnh ngồi ở phòng khách, khóe môi hơi câu, thanh nhã xuất trần trên mặt nháy mắt nhiễm một tia phổ độ chúng sinh vầng sáng.
“Đế đến sớm như vậy? Phải biết rằng quấy rầy người khác ngủ là hành vi không đạo đức, may mà tôi cùng Hạ Nhi không phải đang làm chuyện gì, bằng không bị bệnh liệt dương cậu phải phụ trách.”
Giọng nói liền phỏng tựa viễn cổ xuyên thấu thời gian cùng sương mù phiêu đãng mà đến Phạn âm, mang theo rửa sạch tâm linh thanh thấu cùng thuần tịnh.
Hạ Miều khóe miệng hơi hơi động, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hắn đương nhiên sẽ không bị quấy rầy, bởi vì hắn cả một đêm đều ở tra tấn cô, thẳng đến sắp bình minh mới buông tha cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com